[Dịch] Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 279 : Phiền phức

Người đăng: Hoàng Oanh Hay Hát

Canh tư, trên Cổ Đồng quan ở Phượng Hoàng Sơn. Gió nhẹ thổi hây hây, trong bóng tối mơ hồ truyền tới tiếng chó sủa trong thành, thỉnh thoảng có những cái bóng đè di động như u linh trong thành cổ. Đời sau hoặc là một thời điểm khác sẽ gọi ngọn núi này là hoàng cung Nam Tống, nhưng hiện giờ nơi núi non trùng điệp này chỉ là ngoại ô, cách thành trì không xa, cũng chẳng có gì phồn hoa cho lắm. Cổ Đồng quan không phải là đạo quan lớn. Lúc quân đội vào thành cũng đã cướp bóc một lần ở đây, đạo sĩ người chạy, người chết; sau đó bị nghĩa quân tam giáo cửu lưu chiếm cứ, một chi thế lực mới trong nghĩa quân cứ như vậy hình hành. Cổ Đồng quan cũng có chủ nhân mới. Bề ngoài thì nó trông vẫn như đạo quán nhưng thật ra không có ai đến tham bái cả. Cổ Đồng quan nằm ở trên sườn núi, chỉ cách nơi có người một rừng cây nhỏ, nhưng bây giờ đã trở thành một cấm địa người khác khó gần, thường xuyên có quân sĩ canh giữ. Đã có mấy dân chúng bị giết chết trong lúc vô tình tới gần, nên dần đà người truyền miệng người, không ai dám tới nơi này nữa. Người bên ngoài dù không có quan hệ gì cũng có thể nghe được danh tiếng của tốp binh lính đóng ở nơi đây gọi là Thối Hỏa doanh (cứu hỏa). Cầm đầu là một đại hán da đen mặt đầy vết sẹo, có người tình cờ biết tên người này là Hung Diêm La Lục Đà. Thật ra cho dù ở nội bộ quân hệ của Phương Tịch cũng không mấy người có thể tra ra được là ai đứng đằng sau Thối Hỏa doanh. Thối Hỏa doanh là một biên chế mới, có quan hệ rắc rối phức tạp, người không liên quan rất khó biết nó thuộc ai quản lý. Tốp binh lính này xưa nay chỉ làm nhiệm vụ bảo vệ khu đất rộng một mẫu ba này, ngoài ra không làm hành động gì khác, cho nên người có hứng thú với nó không nhiều lắm. Tuy nhiên, khi gió lớn, người ta sẽ nghe thấy những âm thanh trên núi vọng xuống, nghe như quỷ khóc nghẹn ngào, như tiếng kêu của những cô gái. Thành Hàng Châu mới trải qua lễ rửa tội trong chiến loạn, người chết vô số, rất nhiều hài cốt còn chưa lạnh. Người dân sinh sống xung quanh ngọn núi này không nhiều, bởi vậy cho nên tin đồn nơi này có ma quỷ lộng hành xuất hiện khắp nơi. Lúc này vẫn chỉ là canh tư, dân gian vẫn hay nói: “canh một - người, canh hai - la (tiếng thanh la), canh ba - quỷ, canh bốn - trộm, canh năm - gà gáy”. Lúc này chính là thời điểm trời tối nhất trước khi sáng, con người dễ chìm sâu vào trong giấc ngủ. Đèn còn sáng trong Cổ Đồng quan không nhiều, chỉ lộ ra những điểm sáng mông lung, yên lặng, tựa như tất cả đã ngủ. Trong rừng cây nhỏ, một bóng người dè dặt tránh khỏi những trạm lính gác, lặng lẽ lẻn vào bên trong đạo quan. Cổ Đồng quan mặc dù không bằng những danh sơn có tiếng tăm khác, nhưng phạm vi của nó cũng không phải là nhỏ. Kiến trúc nơi này được thiết kế khá rộng rãi, trước sau có tới tám - chín khu nhà, kiến trúc hai ba tầng thông nhau có khá nhiều. Lúc này người tuần tra bên trong không nhiều. Vóc dáng người áo đen lẻn vào không tính là cao, nhưng thân thủ khá khỏe mạnh, nhạy bén và linh hoạt tránh khỏi mấy trạm gác, đi vào tòa nhà lớn nhất nằm ở giữa đạo quan. Có lẽ vì không mấy ai chú ý tới nơi này nên mặc dù bên ngoài đạo quan có người tuần tra, nhưng bên trong lại không có bao nhiêu lính gác. Một gã mặc đạo bào giang hồ ngồi ở cạnh cửa cúi đầu ngủ say sưa, cánh cửa thì mở hé, bên trong hắt ra ánh đèn ảm đảm. Hắc y nhân suy nghĩ chốc lát, lặng lẽ bước tới đẩy cửa lẻn vào bên trong, vừa đi vào hắn đã giật mình sửng sốt. Tiếng khóc của con gái vọng vào tai hắn như thủy triều, thanh âm không lớn nhưng có lẽ do quá nhiều người cùng khóc một lúc, nên những tiếng tỉ tê thút thít hòa quyện vào với nhau. Đây là vào lúc canh tư, còn ban ngày không biết ẽ có cảnh tượng thế nào. Ánh đèn bên trong căn nhà ảm đạm, nơi này vốn là đại diện của đạo quán, nhưng hiện giờ đều bị biến thành phòng giam. Hắc y nhân đi dọc hành lang vào trong. Trong phòng giam trải rơm rạ, có khá nhiều cô gái trẻ tuổi bị nhốt ở đây, trên tay có xích sắt kháo lại; có người quần áo lam lũ, tóc tai bù xù, cũng có người đầu nhuộm máu tươi, không biết đã bị ngược đãi tới mức nào. Tới gần, hắc y nhân mới thấy phần lớn những cô gái bị nhốt đều đã thiếp đi, tuy vậy cũng có người mở mắt, ánh mắt thể hiện sự đờ đẫn. Thời tiết đã là cuối thu, vậy mà một số người vẫn bị bắt cởi trần, cơ thể có nhiều vết thương, chắc là đã bị nhiễm bệnh, đang ở trong cơn hấp hối. Trong không khí quyện lẫn mùi máu tanh và mùi hôi thối. Cuối đại diện là tượng Tam Thanh đã bị đánh nát vụn. Sau bức tượng có tiếng cười mắng của một người đàn ông, cùng tiếng rên rỉ thống khổ của một cô gái truyền tới. Hắc y nhân thật ra chỉ là một thiếu niên mười ba, mười bốn tuổi, đại khái đã hiểu hàm nghĩ của những âm thanh này. Hắn không đi tới phía đó, mà bản thân bỗng chốc cũng không biết mình phải làm gì tiếp theo. Một lúc sau, hắn cắn chặt hàm răng, không bước vào trong nữa mà bắt đầu chậm rãi lui về phía sau. Lui được mấy bước, hắn dừng lại, nhìn những ổ khóa trên cửa phòng giam mà không biết phải làm gì. Đúng lúc này, có tiếng gió đêm ở phía sau thổi tới. Hắn ngẩn người, cửa tòa nhà vốn đang đóng, điều này có nghĩa là… cửa đã mở. Quay đầu lại, tiếng xé gió vang lên, trong đầu vang lên một tiếng “ông”! - Ai… Thiếu niên từ trong phòng bay ra ngoài, khăn che mặt bị xé rách, máu tươi từ miệng mũi trào ra. Tại hiện trường, có tổng cộng là năm người xuất hiện, bao gồm cả gã đạo sĩ ngủ gật canh cửa, tất cả do một tiểu đầu mục chỉ huy. Trong đợt xuất thủ vừa rồi, thiếu niên bị một vỏ đao đánh mạnh vào đầu. Tên tiểu đầu mục còn chưa kịp nói xong câu “ai đó” thì thiếu niên đã bay ra ngoài, ngã luôn xuống đất ngất xỉu. Có người rút đao ra nhưng một người khác nói: - Là một thằng nhóc? Có cần báo hiệu hay không? - Xem đã... Đột nhiên, có một bóng đen từ trên trời hạ xuống! Năm người đều là nhân sĩ giang hồ, trong nháy mắt đánh bay thiếu niên. Sau đó cả năm người đều đi ra ngoài, đứng ở hàng lang trước cửa phòng giam. Bóng đen kia đột nhiên đáp xuống, vung tay phải đấm ra một quyền, tiếng quyền xé gió đánh thẳng vào huyệt thái dương của người đứng chính diện. Trong khoảnh khắc, khuôn mặt của người này vặn vẹo, da mặt căng ra rồi nứt với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Bóng đen xuất thủ như sấm sét, xuất quyền, cất bước, vòng lại, quyền tung ra chẳng khác nào cuồng long. Hắn đạp gãy chân một người. Thân hình người này hơi lùn xuống một chút liền bị một quyền cực mạnh đấm thẳng vào đầu, xương cổ lập tức bị đánh gãy, thân thể kéo theo cái đầu lủng lẳng đổ xuống dưới hành lang. Một người khác thì mới rút đao ra đã lập tức bị đoạt mất. Trong nháy mắt bóng đen tung ra bốn đao, đao thế cương mãnh tới cực điểm, làm người này mặt nát, gáy đứt, ngực vỡ. Tên đầu mục kia mới nói xong chữ “xem đã” thì không thể nói thêm được tiếng nào nữa, bóng đen đã vọt tới, tên đầu mục thấy một bàn tay phóng lớn dần trước mặt mình. Một âm thanh nặng nề vang lên. Tường đại diện được xây dựng từ đá xanh, thân hình to lớn của tiểu đầu mục bị đẩy mạnh về sau hai bước, đầu đập thẳng vào tường, có lẽ sọ đã vỡ nát. Người áo đen bịt miệng đối phương rồi lẳng xuống đất. Đến lúc này, tiểu đầu mục mới nhận ra, người giết mình là một nam tử trẻ tuổi, thân hình khôi ngô, ánh mắt y lạnh lùng hung ác nhìn chằm chằm vào hắn cho tới lúc cuối cùng của cuộc đời. Trần Phàm đâm cương đao vào bụng đối phương, nhìn đầu đối phương từ từ nghẹo sang trái một trăm tám mươi độ. Tổng cộng, có hai người bị hắn đánh chết bằng quyền, hai người bị giết bằng chưởng, một người bị đao pháp của hắn bổ chết. Trong đó, một người bị trúng đầu và gáy, một người trúng gáy và ngực, xương cốt vỡ nát. Ngoài những âm thanh này, người bên ngoài không hề ngay thấy một tiếng động nào khác. Giết xong năm người, hắn lập tức quay đầu, cõng thiếu niên kia lên lưng rồi lấy một tấm vải đeo ngang mặt, ngoảnh lại nhìn phía sau một chút rồi đi ra ngoài. Năm người kia tuy rằng không thể kêu lớn nhưng động tĩnh ban đầu cũng đã kinh động những người gần đó. Một bóng người đột nhiên vọt tới, hô to: - Ai đấy?! Cương tiên trong tay y quất thẳng xuống đầu Trần Phàm. Người này mập lùn, trông như một cái tháp sắt, khí lực cực lớn, nhưng Trần Phàm chỉ đơn giản đưa tay tóm lấy cái cương tiên kia, thân hình tiếp tục đi về phía trước. Gã mập mạp không ngừng lui về phía sau, từ một tay chuyển sang hai tay, ý đồ muốn đoạt lại cương tiên, miệng thì “a…a…” không ngừng, sắc mặt đỏ hồng như máu. Sau một lúc, cổ tay y rách toạt, bị Trần Phàm đá một phát vào ngực, cương tiên nhằm đầu y mà quật xuống. Máu tươi bắn ra, gã mập mạp che đầu, lảo đảo lui về phía sau ngã xuống đất. Trần Phàm tiếp tục bước đi, thấy tòa nhà bên cạnh xuất hiện hai người đang đi về hướng này, hắn suy nghĩ một chút rồi xoay người đạp vào đầu thằng béo kia một cái, rồi lại một cái nữa. Hắn đứng trước mặt hai người kia liên tục đạp mấy cái vào đầu thằng béo, cho đến khi đối phương không nhúc nhích gì nữa, hắn mới xoay người đi ra ngoài. Lực lượng phòng ngự trong đạo quan này đã hoàn toàn bị báo động, nhưng do đạo quan không lớn, Trần Phàm cứ thẳng một đường giết ra, thích đi thì đi, thích về thì về. Tốc độ di chuyển của hắn nhanh như ngựa phi, trong nháy mắt đã tới cửa chỉnh. Hai tên lính cầm đao đứng ở cửa nhưng tốc độ di chuyển của Trần Phàm không chậm lại chút nào, tiếp tục vọt tới. Bên ngoài rừng cây đối diện Cổ Đồng quan có hai bóng người một lớn, một nhỏ đang lấp ló bên trong. Lúc này Ninh Nghị và người báo tin là Trác Tiểu Phong cũng đã chạy tới. Hóa ra, nhóm học sinh phản đối Ninh Nghị ở trong học đường cũng tranh nhau làm mấy chuyện tốt, muốn chứng tỏ rằng chúng lợi hại hơn so với đám học sinh ủng hộ Ninh Nghị. Hai bên so kè với nhau, triển khai đủ loại thăm dò và điều tra. Lúc này trong thành Hàng châu có đủ loại chuyện linh tinh, Trác Tiểu Phong và mọi người trong lúc vô tình tra ra một tên không thể dính vào, nội bộ lập tức xảy ra tranh cãi. Tuy nhiên, nghé con mới sinh không sợ cọp. Trong đó có một đứa trẻ tên là Trần Đằng tài cao gan lớn, không để ý tới lời khuyên can của Trác Tiểu Phong, quyết định nửa đêm thăm dò Cổ Đồng quan. Trác Tiểu Phong nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn quyết định cầu viện Ninh Nghị, hi vọng Ninh Nghị có thể thuyết phục đối phương. Nhưng Trác Tiểu Phong đã tới chậm. Khi hai người chạy tới đây không những không chặn được đối phương mà còn phát hiện hình như bên trong đạo quan đã loạn xà ngầu. Bọn họ đương nhiên không nghĩ tới việc ngay từ đầu Trần Phàm đã chú ý tới động tĩnh của hai đám nhỏ. Hai người đợi bên trong một lúc, thấy cánh cửa chính đạo quan ầm ầm vỡ vụn, một bóng người cùng với hai tên lính từ trong vọt ra. Một tên lính hình như bị cương đao đâm xuyên người, lăn trên đất mấy vòng rồi chết; một người khác còn chưa chết nhưng bị bóng người kia kéo một cái, lộn mấy vòng sau đó kẹp cổ y dưới nách mình, giống như đang bẻ cổ một con gà chạy ra ngoài vậy. Tuy làm liên hoàn các động tác phá cửa, bỏ chạy, giết người, vứt xác nhưng tốc độ của người này không chậm chút nào, hình như trên lưng của người này còn cõng một người thì phải. Đúng lúc này, trên bầu trời xuất hiện một đốm lửa. Một tiễn xuyên vân, báo hiệu thiên quân vạn mã đã nhận được tin. Đây là tín hiệu do những người trong đạo quan bắn lên. Trong ánh lửa mơ hồ, Ninh Nghị nhận ra bóng người đang lao ra ngoài, hai bên sắp chạm mặt nhau. Ninh Nghị tính toán một chút, sau đó trở tay kéo Trác Tiểu Phong, làm như đang định lên núi lễ Phật rồi đột nhiên bỏ trốn, ước chừng chạy được trăm mét. Trong bóng tối đột nhiên có người xông tới: - Tặc tử phương nào, lại dám... - Xem đao! Đây có lẽ là binh lính nhìn thấy tín hiệu trên trời nên trở về cứu viện. Trác Tiểu Phong bị dọa đến ngơ ngẩn, còn Ninh Nghị khẽ quát một tiếng, tay vung ra, tung một bọc bột gì đó lên người đối phương. Người nọ điên cuồng quơ đao: - Khụ... khụ... Cái gì vậy? - Vôi bột. Ninh Nghị nói xong tiến gần đối phương, một đao chém hắn rớt vào trong đám cỏ dại. Hiện giờ Trần Phàm cách chỗ Ninh Nghị không xa, đương nhiên phát hiện chuyện xảy ra ở bên này. Ninh Nghị chém người nọ, Trần Phàm cũng nghe được thanh âm, chẳng qua là hơi chần chờ một chút, rồi làm mấy động tác vẫy tay. Ninh Nghị đưa ngón tay chỉ ra hiệu là đã biết, Trần Phàm gật đầu một cái, dẫn truy binh từ bên kia chạy xuống. - Đi. Quay đầu gọi Trác Tiểu Phong một tiếng, Ninh Nghị tiếp tục theo đường cũ chạy xuống. Trác Tiểu Phong nhìn thủ pháp giết người thành thạo dứt khoát của vị tiên sinh dạy học trong thư viện mà ngây người. Cho dù bọn họ có biết chuyện Ninh Nghị trước kia lúc bỏ trốn làm những việc gì, nhưng hình tượng Ninh Nghị ở thư viện vẫn chỉ là một thư sinh, hơn nữa là một thư sinh cực kỳ chính thống, có học vấn, tay trói gà không chặt, giống như đám quan văn. Cái danh hiệu "Huyết Thủ Nhân Đồ" mặc dù có nghe nói tới, nhưng họ chỉ coi đó là trò đùa. Bây giờ hắn xuất thủ một cách đẫm máu, Trác Tiểu Phong có bị bất ngờ nhưng sau khi chần chừ một lúc thì giật mình vội vàng đuổi theo. Chẳng qua... mang theo vôi bột tùy thân để ném người khác dường như có chút hèn hạ, nhưng vị Ninh tiên sinh này ra tay như thường, giống như quang minh chính đại mới sợ chứ... Do mới tiếp xúc với giang hồ, nên điều này tạo thành suy nghĩ trong đầu Trác Tiểu Phong. Nhưng đúng là bỏ chạy quan trọng hơn nên chỉ chốc lát sau, ý tưởng này đã bị y ném ra khỏi đầu... Tiếng ồn ào, ánh lửa càng lúc càng xa, sau đó trong một góc thành trì có sự náo động. Ánh bình minh xuất hiện, dần dần lan tới gần làm khuấy nhiễu mặt nước hồ thu. ************************ Giờ Mão, mặt trời đã lên. Nhiều đội binh lính tụ tập ở bên ngoài Cổ Đồng quan, bên trong đạo quan lúc này đã có khá nhiều người, có thêm một số đạo sĩ và đạo cô chính thức. Hiện trường đánh nhau tối qua được duy trì nguyên trạng. Một người trung niên mặc đạo bào màu vàng, trông có mấy phần tiên phong đạo cốt đang kiểm tra xung quanh, khuôn mặt trông khá ôn hòa, không giống như đang tức giận. Sau lưng y có mấy tay thủ hạ tướng mạo khác nhau, đa phần là nhân sĩ giang hô cả. Trong đó, có một người khiến người khác chú ý nhất, đó là một đại hán trông như một ngọn tháp sắt màu đen, trên mặt hắn chằng chịt vết sẹo. Người này chính là Hung Diêm La Lục Đà. Gã vốn được giao cho trú đóng ở nơi này, nhưng tối qua được người ta mời đi dự dự tiệc dâm loạn nên không về, không ngờ lại xảy ra chuyện này. - À, tốt, tốt lắm... đoạt roi, giết người... làm rất gọn gàng. Được, được, tốt lắm... Đại Suất Bi Thủ, tạm được... đao pháp còn kém một chút... Ngoại trừ khí lực lớn ra thì đầu bếp còn chém tốt hơn hắn… có lực mà không biết dùng cho đúng cách... Trung niên đạo nhân cầm đầu kia dường như đang bình phẩm trận chiến tối qua, thỉnh thoảng khen ngợi, thỉnh thoảng nhạo báng. Sau khi xem xong năm cỗ thi thể trong quan, đạo sĩ đưa lưng về phía mọi người, lui về phía sau mấy bước, nhìn cửa chính chỉ còn lại một nửa suy nghĩ gì đó. Y đưa tay vỗ vỗ vào cái cọc gỗ một cái, sau đó thu tay. Lục Đà đứng ở phía sau không chịu nổi nữa, hỏi: - Thiên sư, chẳng lẽ người biết đêm qua ai tới chỗ này? Theo thuộc hạ thấy, đêm qua thuộc hạ không ở đây, không làm tròn phận sự. Xin người nói cho thuộc hạ biết hắn là ai, thuộc hạ đi giết hắn! Đạo nhân quay người sang, phủi bụi bặm, vẫn cười như cũ: - Chính xác là ai vẫn chưa biết. Nói chuyện phải có chứng cứ, phải nói quy củ, chẳng qua... Hắn đưa tay vỗ bả vai của đối phương một cái: - Có cơ hội! Nói xong câu đó, y ngẩng đầu lên đi vào bên trong, mắt hơi híp lại, không biết đang suy nghĩ điều gì. Trong bộ dáng tiên phong đạo cốt của y có mấy phần tang thương, dường như có phần buồn khổ, sau một lúc, y lại cười khổ lắc đầu. Nếu như Ninh Nghị ở chỗ này, hắn sẽ nhận ra thân phận của đối phương, bởi vì hắn đã gặp một lần trong bữa tiệc chiêu đãi của Phương Tịch. Hiện giờ ở Hàng Châu, người có nhiều tiền nhất, người nhiều nhất, huynh đệ nhiều nhất, ai đến đầu nhập làm thủ hạ cũng không cự tuyệt, là nơi tụ hội của tam giáo cửu lưu, có điều cũng rất tạp nham, nhưng bất luận kẻ nào cũng không dám coi thường y. - Hộ quốc Thiên sư, Bao Đạo Ất. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang