[Dịch] Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 53 : Vui mừng (full)

Người đăng: thuan0

.
Trong phòng còn có một người khác là Nhiếp Vân Trúc, nàng hôm nay mặc một bộ trường bào màu đen của nam nhân, tóc buộc lên, vấn khăn như học sĩ, nếu cầm thêm một cây quạt có lẽ cũng mang theo vài phần phong phạm tài tử tiêu sái. Tất nhiên nếu chỉ thoạt nhìn qua sẽ có người cho rằng nàng là một nam tử, nhưng muốn phân biệt vẫn rất dễ dàng. Chuyện nữ giả nam trang không đơn thuần chỉ cần hóa trang, mà còn phải có thiên phú về diễn xuất nữa. Tuy Nhiếp Vân Trúc trang điểm bề ngoài cũng không tệ, nhưng đáng tiếc nàng lại thiếu đi cái thiên phú đó. Nếu là trước đây, Nhiếp Vân Trúc sẽ không dễ dàng tới Kim Phong lâu như thế này được, chỉ là gần đây tình hình có chút thay đổi. Hai tháng nay trứng muối đang dần lặng lẽ phát triển, nàng thuê một vài người giúp việc theo đề nghị của Ninh Nghị, sau đó muốn mướn thêm một số đầu bếp nổi danh nên phải liên hệ với Nguyên Cẩm Nhi, vì dù sao hiện tại nàng cũng chỉ có chút quen biết với bên này. Lúc này nàng đang dần đưa mình trở thành một vị thương nhân, mặc dù công việc không hoàn toàn giống và cũng không hề phức tạp như những thương nhân bình thường khác. Gần hai tháng này, tuy trứng muối đã có danh tiếng đúng như những gì Ninh Nghị dự đoán, nhưng sinh ý cũng bắt đầu chững lại và trầm xuống, một số dự định đã chuẩn bị vẫn chưa làm được. Vậy nên Nhiếp Vân Trúc thỉnh thoảng lui tới với Nguyên Cẩm Nhi, mục đính chủ yếu là muốn nhờ Nguyên Cẩm Nhi truyền ra ít danh tiếng qua giải đấu hoa khôi lần này. Ma ma của Kim Phong lâu thì giao ước nếu nàng có thể hỗ trợ Nguyên Cẩm Nhi, về sau nàng muốn làm gì bên này cũng sẽ tận lực giúp đỡ. - Thực ra nói tới mới thấy, Tào Quan lần này cũng thật là nhiệt tình, so với năm trước không biết còn dụng tâm gấp bao nhiêu lần. Cẩm Nhi muội xem những bài thơ này này, rõ là rất cô gắng… Nhiếp Vân Trúc vừa cười vừa sắp xếp lại một ít bản thơ trên bàn, Nguyên Cẩm Nhi cười lả lướt đứng trên giường xoa xoa mái tóc, trên người gần như chỉ mặc mỗi đồ lót. Nàng thường ngày nổi danh là hoạt bát đáng yêu, chỉ là lúc này trông lại có chút cảm giác khiêu gợi: - Hắn ấy à, chỉ là muốn đòi lại danh dự từ năm ngoái thôi. Vừa nói chuyện, thân thể người thiếu nữ ở trên giường nhẹ nhàng quyển chuyển, vũ bộ chậm rãi đung đưa theo điệu múa. Đôi chân trần tú lệ loạt xoạt lả lướt di chuyển trên giường. thân thể mềm mại uốn cong xuống theo đà vươn tay, tưởng chừng như sắp ngã đến nơi nhưng ngay sau đó nàng bỗng nhanh nhẹn xoay người, mái tóc tung bay một vòng, bước lên trước một bước rồi dừng thế lại, dịu dàng quỳ gối tạ lễ. - Thật sự thì Cẩm Nhi cũng không quá quan tâm tới việc có thể trở thành hoa khôi hay không, tứ đại hành thủ có khi lại tốt hơn, chứ trở thành hoa khôi rồi không biết sẽ ra cái dạng gì nữa. Nghe nói sau khi Phùng Tiểu Tĩnh đạt được hoa khôi đã có lần bị Chỉ huy sứ Trình đại nhân bức bách đến nỗi thiếu chút nữa thì phải nhảy lầu, nếu không có người đứng ra nói giúp vài lời không chừng Trình Dũng Trình đại nhân đã nổi giận rút đao chém chết rồi. Nếu như muội thành hoa khôi có lẽ phải ngay lập tức tìm người mà gả thôi... - Đến lúc đó muốn chuộc thân giá sẽ cao hơn nữa đó. - Tin chắc vẫn có người nguyện ý, hoa khôi đấy nhé, lấy về khoe khoang cũng tốt mà... - Cẩm Nhi hẳn vẫn chưa tìm được người xứng để mình cam tâm tình nguyện gả sao? Vân Trúc cười hỏi. Nguyên Cẩm Nhi nhíu nhíu mày, miệng phụng phịu đi đến bên cạnh bàn thở dài ngồi xuống, thò tay định cầm lấy đĩa trái cây nhưng bị Vân Trúc đưa tay đẩy ra. - Tỷ toàn thích nói những lời làm người ta nhụt chí,... đàn ông… Hứ, dù sao tỷ cũng luôn được những người đàn ông tốt yêu thương mà. Đúng rồi, vài ngày trước muội còn nghe nói hồi tháng ba Cố Yên Trinh trở về đây theo đuổi tỷ, giúp tỷ bán trứng muối, thế mà lại bị tỷ đánh cho một cái bạt tai ở ngay bên đường, mất hết cả mặt mũi… Cố Yên Trinh ấy nhé, đã thi đỗ công danh, nhận được chức quan, áo gấm về quê, lại còn có tiền nữa. Nếu có thể thì Cẩm Nhi cũng muốn gả cho một người như thế, Vân Trúc tỷ à, tỷ đúng là có phúc mà không biết hưởng. Vân Trúc cười rộ lên: - Cẩm Nhi, đến muội cũng nói như vậy sao, … đàn ông… Tỷ không phải cũng giống như muội sao, vẫn không thể tìm được một người xứng đáng để mình trao thân. Nếu như muội muốn xuất giá, lẽ nào thực sự không thể tìm được một nam tử giống như Cố Yên Trinh kia sao? - Nhưng muội lại không thích, mà nói không chừng Cố Yên Trinh là một người đàn ông tốt đó… Nguyên Cẩm Nhi vốn đang nói đùa bỗng khẽ nhún vai, phát hiện một hạt dưa ở góc bàn liền lén lút bóc vỏ cho vào miệng. - Người kia... đại tài tử Lập Hằng của Vân Trúc tỷ đâu rồi, chẳng lẽ cũng không muốn gả sao? Vân Trúc ném một cái áo khoác ngoài lên mặt nàng, cười nói: - Việc này không được nói lung tung nghe chưa, cho dù tỷ không quan tâm tới danh tiết của mình đi chăng nữa nhưng dù sao Lập Hằng cũng là người đã có gia đình, không nên làm ô danh người trong sạch. - Biết biết...biết Vân Trúc tỷ luôn bênh vực cho y mà. Nguyên Cẩm Nhi lấy chiếc áo trên mặt xuống, lầm bầm: - Không phải tỷ nói là tối nay hắn cũng sẽ đi sao, đến lúc đó muội sẽ thử quyến rũ xem hắn rốt cuộc là người như thế nào. Hứ, đợi đến lúc thê tử của hắn biết được gọi người đến Kim Phong lâu đánh ghen, Cẩm Nhi sẽ liều mạng với nàng, xem ngược lại là ai thắng ai… Chưa biết chừng sau này tỷ lại có thể cùng hắn cao chạy xa bay, yêu nhau như hình với bóng cũng nên… - Toàn nói chuyện vớ vẩn... - Hì hì. Nguyên Cẩm Nhi cười. - Nói đi cũng phải nói lại, sao ngày đó tỷ lại đánh Cố Yên Trinh vậy, muội chỉ nghe người ta nói lại chứ không biết cụ thể việc phát sinh thế nào. Nhiếp Vân Trúc suy nghĩ rồi hít sâu một hơi, nói: - Thực ra hắn cũng là một người quân tử khiêm tốn, chỉ là khi đó quá mức càn rỡ nên tỷ mới đánh… Hắn cũng không phải là người xấu, việc này đại khái cũng khó phân rõ đúng sai nên thôi đừng nhắc nữa. Hồi tưởng lại việc ba tháng trước, khi gặp mặt Cố Yến Trinh chỗ quầy hàng, tuy chưa đả động gì đến Ninh Nghị nhưng nàng đã từ chối hắn một cách thẳng thừng. Có lẽ là Cố Yên Trinh hơi hụt hẫng nên trắng trợn hỏi thẳng chuyện tình cảm của nàng, hơn nữa lại còn muốn nắm lấy tay nàng. Trong lúc đó nàng đã vô ý đánh hắn một cái bạt tai. Về sau dù đã rửa tay nhiều lần nhưng vẫn còn cảm thấy chán ghét. Lúc đó trên phố người đi đường không ít, hơn nữa còn có cả các bằng hữu của Cố Yên Trinh, vậy nên cái tát này tuy không mạnh nhưng cũng khiến hắn tỉnh mộng, từ đó về sau không còn tới quấy rầy nữa. Chỉ là trước nay Cố Yên Trinh rất có danh tiếng nên chuyện một cái tát này cũng đã bị truyền ra trong phạm vi nhất định, không ngờ ngay cả Nguyên Cẩm Nhi cũng biết. Nhiếp Vân Trúc không hề muốn để xảy ra những chuyện như thế này, mặc dù nàng chán ghét thái độ càn rỡ của đối phương, nhưng quân tử dù có tuyệt giao cũng không nên nói xấu người ta. Vậy nên nàng không mong lời đồn này lan rộng thêm nữa, làm xấu đi thanh danh của đối phương. Nguyên Cẩm Nhi cũng phần nào hiểu được suy nghĩ của nàng, gật đầu cười nói: - Chỉ là đêm nay Cố công tử cũng sẽ đến tham dự, nếu như Vân Trúc tỷ… không Vân Trúc ca ca bị hắn nhìn thấy thì phải làm sao? Vân Trúc cười nói: - Tỷ vận một thân đồ màu đen, đến khi đó núp trong bóng tối thì ai mà nhận ra được. Hơn nữa lần này tỷ đến đây cũng chỉ để trợ giúp muội chứ không muốn tiếp xúc với những người khác. - Vậy... Còn Ninh công tử thì sao? Thoáng chút trầm mặc, rồi sau đó… - A, Cẩm Nhi sai rồi, Vân Trúc tỷ tha mạng aaaaaaaaaa… Từ trong tiểu viện mơ hồ truyền đến tiếng cầu xin tha thứ chen lẫn tiếng cười như chuông bạc, nắng chiều vàng đang dần dần nổi lên từ phía trời tây. Bên kia, nơi bờ sông Tần Hoài, Tần lão thu dọn quán cờ. Ninh Nghị và tiểu Thiền giúp mang ít vật dụng quay về nhà. Tần lão mời Ninh Nghị ở lại dùng bữa, mọi người đã khá thân mật nên gã cũng không tiện từ chối. Chờ đến khi ăn xong bữa tối, năm người Tần lão và hai vị phu nhân, Ninh Nghị với tiểu Thiền cùng nhau tản bộ trên đường lớn. Dưới ánh tà dương tráng lệ, Ninh Nghị trò chuyện với Tần lão đằng trước còn ba cô gái phía sau ríu rít tựa như ba chị em. Tiểu Thiền tuổi còn nhỏ, mới bị nhị phu nhân Vân Nương trêu đùa một chút đã ngại ngùng, mặt đỏ đến tận mang tai, còn đại phu nhân Tần gia thì hiền hậu mỉm cười đi cạnh bên. Tiếng chiêng trống cùng tiếng nhạc rộn ràng vang lên khi thỉnh thoảng có một vài đội ngũ đi ngang qua. Tần lão cười nói với Ninh Nghị: - Nếu gặp được Minh Duẫn thì cho ta gửi lời hỏi thăm với. Mặc dù hôm nay lão không đi, nhưng tới lúc thuyền rồng thi đấu tuyển chọn hoa khôi đầu năm có lẽ cũng sẽ mang theo người nhà đi tham gia náo nhiệt. Lúc này mọi người gặp một đội ngũ đi tới nên tránh vào ven đường, đó là Tri phủ đại nhân và một lượng lớn quân sĩ tiền hô hậu ủng đi theo hộ tống, khí thế ngút trời. Tri phủ Giang Ninh cưỡi ngựa đi đầu, nhìn thấy Tần lão từ xa nên cố ý hướng về phía này thi lễ một cái. Lúc này thân phận của Tần lão coi như thứ dân nên cũng lấy lễ tương đáp, sau đó nghiêng đầu quay sang Ninh Nghị, cười thâm ý: - Mấy hôm trước ngươi có nhắc đến Đô úy Tống Hiến, hiện tại Chỉ huy sứ Vũ Liệt quân Trình Dũng và Đô úy Tống Hiến đều đến kìa. Trong đội ngũ, hai người cưỡi ngựa đi sau quan tri phủ đều quay sang nhìn về phía này, Trình Dũng dáng người hơi mập, tươi cười nhìn dân chúng hai bên đường, còn Tống Hiến thì ánh mắt lạnh lùng nghiêm túc trông có chút khí thế. Ninh Nghị cũng cười cười, trước kia sau khi nghe ngóng gã cũng gặp mặt Tống Hiến trên đường mấy lần nên đã sớm nhận biết, với lại đêm Trung thu đã qua nên dù có biết mặt cũng chẳng ích gì. Mọi người đi tới đầu đường phía trước thì tách ra, Tần lão trở về nhà còn Ninh Nghị cùng tiểu Thiền thì cất bước hướng phía ngoài thành dưới ánh nắng chiều nhàn nhạt. Lúc này trong thành Giang Ninh đã vang lên tiếng đàn ca, tiếng chiêng trống, tiếng pháo nổ rộn ràng. Trên sông Tần Hoài, những dải lụa màu phấp phới tung bay trên từng chiếc thuyền hoa xếp thành một dãy dài, mọi người chen chúc theo từng chiếc xe hoa cùng nhau tiến về phía trước. Ánh đèn đuốc sáng trưng không ngừng cuồn cuộn lan tỏa hướng về phía bên kia… ---------------------------- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang