[Dịch] Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 53 : Vui mừng (phần đầu)

Người đăng: thuan0

Một ngày mồng ba tháng năm trời nắng đẹp. Ninh Nghị cũng chẳng quan tâm lắm tới thời gian, sinh hoạt hàng ngày vẫn như thường lệ chạy bộ, ăn cơm, đi dạy học. Tuy vậy, mấy ngày nay thành Giang Ninh thực sự vô cùng náo nhiệt. Chỉ cần dạo chơi trên đường, thỉnh thoảng có thể chứng kiến mấy màn biểu diễn của một số thanh lâu. Chủ đề mọi người quan tâm bàn luận cũng là chuyện cô nương nào đạt được nhiều hoa nhất, hoặc có vụ đánh lộn tranh giành tình nhân nào xảy ra không. Cho dù chỉ là một sự việc bình thường, khi bàn tán những lúc trà dư tửu hậu thì cũng sẽ được thêm mắm thêm muối tăng thêm bao phần kịch tính. Trong hai ba ngày này, Tô Đàn Nhi cũng khá bận rộn nên thường hay đi sớm về muộn. Tuy việc nàng làm có chút bí mật nhưng Ninh Nghị cũng phần nào đoán được, đại khái là có liên quan đến việc cung cấp hàng hóa vào trong cung. Gần đây, nhìn Tô Đàn Nhi làm ra vẻ mọi chuyện rất bình thường, nhưng thực sự đang thầm giải quyết việc theo chiều hướng đó, nàng muốn giao thương với triều đình, nên tìm cách tạo dựng mối quan hệ với bên Biện Lương... Đoán chừng cũng đã tìm ra hướng đi cụ thể. Thời đại này buôn bán với triều đình được phân ra làm hai loại, sau hai hiệp nghị cầu hòa Đàn Uyên và Hắc thủy, nhu cầu vải vóc để bồi thường cho phương bắc rất lớn. Tuy triều đình không trả giá cao, nhưng cũng coi như là lãi ít mà bán được nhiều, hơn nữa tạo lập mối quan hệ với trong cung tổng thể cũng sẽ được vài chỗ tốt bù vào. Mặt khác, hiện tại triều đình đang tìm mua hàng hóa tốt ở khắp mọi nơi, nếu có vải vóc thượng hạng tiến cung, làm thông suốt con đường này về sau sẽ mang lại rất nhiều chỗ tốt. Tô Đàn Nhi cũng không đơn thuần chỉ kì vọng vào việc này mà một mặt gầy dựng mối quan hệ, một mặt tiến hành đổi mới kỹ thuật, tìm kiếm đầu ra cho sản phẩm. Chuyện đột xuất nàng phải bí mật làm lần này có lẽ liên quan tới bên kỹ thuật sản xuất. Các nhà thương gia vẫn luôn giữ kín mỗi khi có việc gì đó phát sinh, ngoại trừ Tô Đàn Nhi, Tô Bá Dung e rằng cả những chưởng quỹ cũng không biết rõ việc này, mà thật ra, cũng không hẳn là quá bận rộn, nhưng do không cách nào buông lơi được thôi. Ninh Nghị trước mắt vẫn chưa hiểu thấu ý định của Tô Đàn Nhi, mà chỉ là vài phỏng đoán qua những cuộc nói chuyện. Nhưng chính hoài bão to lớn của vị thê tử mới mười chín tuổi đầu ôn nhu hiền thục này lại khiến gã cảm thấy khâm phục. Sống trên đời ai không có ước mơ, chẳng qua là ước mơ lớn nhỏ khác nhau mà thôi, nếu có thể giải quyết ổn thỏa chuyện này thì việc Tô Đàn Nhi chấp chưởng Tô gia sẽ không phải lo lắng. Dù cho hai phòng còn lại có ngăn cản quấy rối đi nữa cũng chỉ phí công vô ích. Đây chính là sự khác biệt về tầm mắt, dẫu muốn ngăn cản cũng căn bản không có khả năng. Tô Đàn Nhi chẳng phải đi đường tắt gì, mà chính là tìm cách đổi mới kỹ thuật, sau đó biết cách nắm bắt lấy cơ hội, đây là phương pháp an toàn, chắc chắn. Tuy vậy, nói thế nào thì trong đó vẫn còn phần nào yếu tố may mắn. Ninh Nghị biết phụ nữ ở thời đại này một khi đã bắt tay vào làm chuyện gì thì phải đối mặt với rất nhiều thứ hơn nam nhân. Tô Đàn Nhi năm nay mới mười chín tuổi, chẳng biết nàng đã bắt đầu kế hoạch này từ bao giờ. Tuy trong lòng Ninh Nghị Ninh Nghị rất tán thưởng việc nàng làm nhưng cũng không muốn xen vào nhiều. Ban ngày mồng một và mồng hai, tiểu Thiền theo Tô Đàn Nhi ra ngoài làm việc, sáng sớm ngày mồng ba nàng ăn mặc chỉnh chu đi theo Ninh Nghị đến học đường. Thật ra hai ngày nay Ninh Nghị cảm thấy tiểu nha đầu có chút kì quái, giống như có tâm sự, tối hôm qua khi đi dạo lơ nga lơ ngơ đến đụng vào gốc cây mới tỉnh lại. Bữa nay thỉnh thoảng cũng có chút thất thần, tất nhiên chỉ một vài lúc, còn phần lớn thời gian vẫn vui vẻ hoạt bát, theo sau gã líu ríu nói chuyện. Giữa trưa tan học cùng Ninh Nghị đi ra ngoài ăn trưa, nàng lén giấu một gói kẹo nhỏ vào ngực nhưng không ăn, thỉnh thoảng Ninh Nghị nhìn sang, nàng liền cố làm ra vẻ nghiêm chỉnh. - Trong nhà… xảy ra chuyện gì sao? - Dạ, aaaa - Hai ngày nay ta thấy muội có gì đó là lạ… Nếu trong nhà có chuyện gì cứ nói, nếu có thể giúp ta nhất định sẽ giúp, không sao đâu... Nghe Ninh Nghị nói vậy, tiểu nha đầu hơi thẹn thùng, sau đó ra sức lắc đầu. - Không, không có việc gì, người nhà tiểu Thiền không sao… Thật sự không có chuyện gì… Giọng điệu nhấn mạnh như vậy xong, bỗng chột dạ quay sang nhìn Ninh Nghị, - Ưm, chuyện kia... chỉ là muội đang rất vui, tối hôm nay hẳn sẽ rất náo nhiệt. Mấy năm trước tiểu thư cũng dẫn bọn muội đi xem một lần, khi đó tiểu thư và bọn muội đều cải nam trang, tiểu thư giả trang trông khá là hợp, chứ muội và Quyên nhi thì… hì hì. Ninh Nghị bĩu môi, chắc là chẳng việc gì đâu, nếu tiểu Thiền đã không muốn nói thì gã cũng không cần truy vấn: - Vậy sao hôm nay tiểu Thiền không cải nam trang đi chơi? - Ah… Hôm nay tiểu Thiền diện đồ rất xinh, một bộ quần áo mùa hè trắng tinh có điểm xuyết vài bông hoa, dáng vẻ nhu thuận đáng yêu. Lúc này nàng cúi đầu, tỏ vẻ hơi bối rối. - Cũng không nhất định phải thay đổi trang phục mà, tiểu Thiền đã chuẩn bị cả buổi sáng rồi đó... - Vậy thì không đổi nữa… Ninh Nghị phất phất tay, vẻ mặt của tiểu Thiền mới hết khẩn trương, thò tay nắm chéo áo Ninh Nghị lẽo đẽo theo sau lộ ra cổ tay trắng nõn: - Cô gia thật tốt… anh minh thần võ nha… - được cái “viết không hay, nắm cày không thạo”(1) Ninh Nghị phá lên cười. Giờ vẫn còn sớm, đêm nay Giang Ninh không đóng cửa thành, phần lớn những đoàn người đến Bạch Lộ châu xem biểu diễn đều tụ tập lúc hoàng hôn, khi đó thuyền hoa, xe hoa tập trung diễu hành cùng đi. Vì vậy nên vào buổi chiều có nhiều người đi ra ngoại thành, các loại hàng rong, gánh xiếc vào lúc này cũng theo sau . Buổi tối có rất nhiều người không thể vào được hội trường chính, phải ở những khu vực lân cận thưởng thức mấy trò tiêu khiển, đợi đến khi màn biểu diễn trong hội trường kết thúc mới theo thuyền hoa trở về, dọc đường đi cũng có thể thưởng thức không ít màn ca múa của giai nhân. Ninh Nghị vẫn chưa định đi Bạch Lộ châu, vì gã chẳng ủng hộ mỹ nữ nào nên mang theo tiểu Thiền thẳng một mạch ghé qua sạp cờ của Tần lão trước. Hôm nay Tần Tự Nguyên không đi tham gia náo nhiệt, nhưng nghe đâu Khang Hiền vẫn có đi. Buổi chiều cạnh bờ sông, từng cơn gió nhẹ thổi qua, hàng dương liễu khẽ đung đưa, từng đợt sóng dập dờn vỗ vào mạn sông. Ninh Nghị vừa chơi cờ vừa chuyện phiếm với Tần lão. Tiểu Thiền ngồi trên cái ghế ở bên cạnh, đôi chân nhỏ dưới làn váy trắng khẽ đá đá, hai chiếc hài xinh xinh nhẹ đung đưa qua lại. Nàng vừa ngắm phong cảnh vừa nghiêng đầu hát, chính là bài mà Ninh Nghị đã dạy: trăng sáng bao giờ có, cảm giác thật nhẹ nhõm thư thái. Hôm nay nàng không đeo khăn trùm đầu, mái tóc theo gió nhẹ bay bay, dáng vẻ ngây thơ hồn nhiên nhưng cũng đã ra dáng thiếu nữ rồi. Tiếng ca cạnh bờ sông tan vào thiên không, giai điệu cộng hưởng với tiếng gió, tiếng sóng vỗ nhịp nhàng vang vang. Tần lão cười nói: - Điệu hát này tuy có chút kỳ quái, nhưng tiểu Thiền cô nương hát thật là êm tai. Nghe Tần lão khen ngợi, tiểu Thiền không khỏi cảm thấy vui mừng, nàng đã cố công luyện bài này từ lâu. Thời gian trôi qua, trời cũng sắp tối, trong một căn nhà nhỏ phía sau Kim Phong lâu, Nguyên Cẩm Nhi đang tẩy trang, hưởng thụ chút thời gian nhàn nhã hiếm có. Mặc dù phải tận khuya mới tới phiên nàng biểu diễn nhưng mấy ngày nay nàng phải xã giao rất nhiều, từ sáng sớm đã bắt đầu ứng phó với các vị tài tử, môn chủ bái phỏng, cố gắng giàn xếp ổn thỏa những tranh chấp giữa mấy gã tranh bạn tình nhìn nhau không vừa mắt, cố gắng khống chế, ổn định tình hình, tìm cách không làm cho bọn họ nổi nóng sinh sự, làm cho mọi người chỉ có thể âm thầm so kè với nhau mà không biểu hiện hẳn ra bên ngoài. Nhưng chuyện này đối với nàng mà nói, quả thật rất là hao tâm tổn trí. Kỳ thực thì tranh đấu hoa khôi đã âm thầm bắt đầu từ nửa tháng trước, trong những ngày qua vẫn thường xảy ra mấy chuyện thế này, xế chiều hôm nay nàng mới được rảnh rỗi chút đỉnh, chỉ phải đón tiếp Tào Quan và vài vị khách tới thăm. Ban nãy nàng vừa mới lên sân khấu đàn một khúc cổ cầm, nghe vài lời tán dương ca ngợi rồi chậm rãi cảm tạ, sau đó quay trở về tẩy trang. Cũng trong khoảng thời gian đó, đám người Tào Quan còn qua chào nàng một lần nữa, sau đó mới thực sự rảnh thơi. khoảng thời gian rước xe hoa từ bây giờ tới tối là thuộc về nàng, hơn nữa nàng cũng là một trong tứ đại danh thủ, là chiêu bài của Kim Phong lâu, nên không cần lên xe hoa biểu diễn mà được nghỉ ngơi dưỡng sức, chuẩn bị cho buổi biểu diễn quan trọng vào buổi tối. - Hôm nay không việc gì đâu, đảm bảo sẽ lọt vào một trong mười sáu vị trí đầu mà … Mấy ngày hôm nay bận túi bụi, đói bụng mà cũng chẳng kịp ăn gì, ma ma để con ăn một chút đi, đúng là muốn bỏ đói chết người ta mà. Lúc này Nguyên Cẩm Nhi đang mặc một bộ áo quần ngắn củn cỡn - trên thực tế là hai bộ nội y - sau khi tẩy trang nàng không thèmg chỉnh sửa lại gì, tóc tai còn đang rối bời. Lúc này, nàng lười biếng ngồi tựa thành giường, bờ vai, cái cổ, tay chân không che đậy lộ ra trắng nõn. Nàng đang vừa nói chuyện, vừa ôm một đĩa trái cây, mứt hoa quả mà ăn ngấu nghiến. Ngay lập tức, đĩa trái cây bị một người khác ở trong phòng giằng lấy. - Ma ma không muốn cho muội ăn là vì sợ chốc nữa đến lúc biểu diễn muội lại trương bụng ra, nếu có đói thì chỉ uống chút canh thôi. Bây giờ ăn nhiều trái cây, buổi tối lại không ăn cơm, nhỡ lúc biểu diễn bị đầy bụng thì phải làm sao, nhả luôn mấy miếng trong miệng ra đây, ăn nhiều thế muội không sợ nghẹn à… Nguyên Cẩm Nhi vốn muốn chém giết đĩa trái cây thêm chút nữa, nhưng người kia được voi đòi tiên, lại muốn bắt nàng phải nhả hết ra, nàng liền “Uuu Aaa” ngậm miệng lại, phồng má kiên quyết không há ra. Người nọ tức giận, vỗ vỗ má nàng, nàng bò lăn ra giường cố sức “ực ực..” nuốt hết mọi thứ còn lại, sau đó bất chợt ho khục khục khục, ôm cổ kêu lên: - Á… muội nuốt luôn cả hạt rồi… khục… khục… Người nọ đưa cho nàng non nửa chén nước, nói: - Chỉ được phép uống một ngụm, đợi tý nữa ăn cơm luôn. - Muội biết rồi, Vân Trúc tỷ… À không, Vân Trúc ca ca. -------------------------- (1) Nguyên văn là bất học vô thuật, nghĩa là không có học hành đàng hoàng gì, vô công rồi nghề... Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang