[Dịch] Ở Rể (Chuế Tế)
Chương 38 : Suốt đêm rồng cá rộn (4) (full)
Người đăng: thuan0
.
Phần còn lại
Tâm tư của Tiểu Thiền gã vừa nhìn liền biết, quay đầu thoáng quét qua gian phòng, bất chợt thấy khuôn mặt tươi cười của Tiết Tiến nằm trong đó. Nửa năm qua gã lui tới với nhóm Tần lão, tự mình cũng hiểu được nhiều chuyện, nếu chỉ trong một tình cảnh nhỏ thôi thì không sao, nhưng trước mắt thật không phải lúc. Gã quay đầu nhìn vị trí vài tên Vũ Liệt quân áo xanh rồi lại lướt qua tình hình của cái đám sai vặt, hơi chút cau mày.
Tiếp đó là đủ kiểu chào hỏi, làm quen. Tài tử trong phòng khoảng mấy chục người, không có ấn tượng thì nhiều, có ấn tượng thì chẳng được bao nhiêu, thật sự nhận biết chỉ có bọn Lý Tần, Tiết Tiến, Tô Sùng Hoa. Đến khi Bộc Dương Dật giới thiệu, danh kỹ Ỷ Lan đã nghe tiếng từ lâu cũng đứng dậy hành lễ, nói: “Ngưỡng mộ đại danh công tử đã lâu” thế này thế kia... Cô gái này khoảng mười tám tuổi, cao ráo trông khá xinh xắn, Ninh Nghị cũng chắp tay:
- Hạnh ngộ.
- Thật sự tại hạ đang có chuyện quan trọng trên người, hôm nay không tiện ở lâu, chư vị...
Cơ hội chớp mắt sẽ trôi qua... Tuy chuyện này chưa hẳn có thể xem là cơ hội, nhưng đối với Ninh Nghị, cùng một đám thư sinh nói chuyện phiếm luận thơ, thậm chí còn tham dự mấy cái tranh đấu vớ vẩn thế này thì làm sao mà thú vị bằng võ công. Ninh Nghị cũng không phải kiểu người theo chủ nghĩa lãng mạn mà muốn đột phá cực hạn của nhân loại, nếu chỉ thuần túy theo đuổi lực lượng, trước đây gã cũng ít nhiều hiểu rõ phương pháp huấn luyện của bộ đội đặc chủng, dồn hết sức luyện một thân ngạnh khí công ngược lại không phải là không thể. Gã đã gặp qua rất nhiều thứ, cái gì ở thời cổ đại này có, ngàn năm sau đều có, nhưng duy nhất chưa từng thấy qua đó là nội công. Ngay lập tức gã trực tiếp mở miệng cáo từ, nói chưa dứt lời liền có người cất tiếng.
- Ninh công tử một thân tài học, ngày đó tại hội thơ Bộc viên một bài Thủy Điệu Ca Đầu kinh diễm bốn phương. Hôm nay nhân dịp nguyên tiêu Bộc Dương gia cũng tổ chức hội thơ, sao công tử không lưu lại một kiệt tác, để bọn ta sau này nhắc tới cùng có chút thơm lây.
- Đúng vậy, nếu Ninh công tử có thể để lại một đại tác, ngày sau tất thành giai thoại.
Đây xem như là khiêu chiến trắng trợn, Ninh Nghị khẽ cau mày:
- Để khi khác, hôm nay tại hạ thực sự có việc trong người.
- Có việc gì gấp cứ nói ra, có khi bọn ta lại giúp được Ninh huynh.
- Không sai, quân tử thoải mái vô tư, nếu thật Ninh huynh thực có việc gấp, cứ nói đừng ngại.
Sau đó liền có người nhỏ giọng nói:
- Chẳng lẽ hắn xem thường chúng ta...
- Quá mức cuồng vọng...
- E rằng đồn đại là thật...
Tiếng nói không to, nhưng vừa vặn đủ truyền vào tai mọi người, với thân phận người ngoài cuộc, Khởi Lan nhìn xem một màn này, hiểu rõ tâm lý cầu tài như khát nước của Bộc Dương gia. Danh khí của Ninh Nghị đang còn lập lờ nước đôi, nhưng Bộc Dương Dật vẫn ôm ấp hi vọng đối với gã, dù sao đám nhị thế tổ mua danh chuộc tiếng cũng nhiều lắm, nếu như đối phương thật sự có tài, lôi kéo được chính là thu hoạch lớn, chỉ là theo tình hình hiện tại sợ là không có chuyện tốt tới bực này. Dáng điệu Ninh Nghị vẫn tỉnh như thường, nhíu nhíu mày có chút thở dài.
Gã nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, hai tên áo xanh nam tử đang từ hành lang đối diện đi qua, đầu còn chưa kịp ngoảnh về thì Tiết Tiến đã đột ngột đến trước, chắn ngang tầm nhìn gã.
- Ninh huynh, cho phép tiểu đệ nói một lời công đạo, huynh như vậy là không đúng rồi.
Tiết Tiến cười bỡn cợt.
- Khúc Thủy Điệu Ca Đầu đêm trung thu đã đủ để chứng minh Ninh huynh có đại tài, buổi gặp gỡ hôm này mọi người nhắc đến tên huynh đều là thật lòng ngưỡng mộ, miệng khen không dứt. Người ngoài nói Ninh huynh mua danh chuộc tiếng, ăn cắp bản quyền bài Thủy Điệu Ca Đầu, tiểu đệ trước giờ vẫn không tin. Hôm nay chúng ta đang nói tới huynh thì huynh đến, chuyện này đúng là trời định, là duyên số! Tiểu đệ cũng biết không phải cứ thuận miệng là làm được thơ hay, nhưng Ninh huynh có thể ở đây một chặp , đợi khi có cảm hứng tùy tiện làm một bài, không nhất định là một bài tuyệt hay như khúc Thủy Điệu Ca Đầu. Chỉ cần một bài thôi, nếu sau này trên đường gặp được tên nào dám lấy việc này chỉ trích huynh, tiểu đệ chắc chắc sẽ cho hắn một bạt tai! Kêu mười mấy hai mấy tên gia đinh đánh hắn! kéo hắn vào nha môn tố cáo tội phỉ báng thanh danh người khác, để Tri phủ đại nhân mặc sức hành hạ! Ha ha, như thế chẳng phải sảng khoái sao!
Tiết Tiến khoa tay múa chân nói, Ninh Nghị nhìn hắn diễn trò mà bật cười.
- Nói chung, chúng ta đang ở độ tuổi tận hưởng lạc thú, chư vị huynh trưởng hiền tài đang ở đây, lại có Ỷ Lan nổi danh tiếp đãi, trước thịnh tình nồng hậu như thế còn có việc gì gấp hơn chứ? Nếu thật sự có việc gấp, tất cả tổn thất đệ chịu! Nếu cần nhận lỗi, đệ sẽ đi chịu tội cùng huynh luôn, như vậy có được không?
Hắn nói xong lời này, cả sảnh đường liền xì xào bàn tán, một thanh âm vang lên:
- Lập Hằng, nếu tất cả mọi người đã nói như vậy, ngươi cũng không nên từ chối nữa. Người trẻ tuổi biết giấu tài là tốt, nhưng thỉnh thoảng vẫn nên hiển lộ chút ít tài năng, hôm nay cứ thoải mái biểu hiện đi, thế nào?
Ninh Nghị quay đầu lại.
Âm thanh chậm rãi từ Tô Sùng Hoa phát ra. Lúc này vẻ mặt y cười ôn hoà, có vẻ rất cao hứng bởi thư viện Dự Sơn xuất ra được một tiểu bối như thế. Ninh Nghị nhìn qua, sắc mặt đột nhiên lạnh xuống, sau đó khóe miệng nhếch lên, nụ cười kia trong mắt Tô Sùng Hoa dường như vừa có mấy phần uy nghiêm giống Tô thái công lúc nổi giận, vừa có chút gì đó quỷ dị khó nói. Tô Sùng Hoa hoàn toàn không rõ nét mặt này là có ý gì.
Tô Sùng Hoa nỗ lực duy trì nụ cười, may mà Tiết Tiến bên kia cũng nói phụ vào.
- Ninh huynh, phản ứng của huynh là có ý gì vậy? Thành thật mà nói, gần đây đệ có nghe một tin đồn đang xôn xao về việc chính miệng huynh nói với trưởng bối Tô gia rằng, khúc Thủy Điệu Ca Đầu kia là do hồi nhỏ huynh nghe được từ một đạo sĩ vân du bốn phương ngâm xướng. Tiểu đệ vốn không tin, phẩm chất Ninh huynh cao thượng, há lại có thể như thế! Nhưng thực sự đệ không thể chống lại lời đồn thổi của đám đông. Ninh huynh, nếu chuyện này là thật thì tiểu đệ đã nhìn lầm huynh rồi, nếu hôm nay huynh thật phải đi thì hãy đi qua người đệ đệ này! Tiểu đệ tuyệt không ngăn trở! Chỉ xem như là đã nhận lầm người!
Lời này của hắn chẳng có gì hợp lý, chẳng qua là trông có vẻ quang minh lỗi lạc, nhưng nếu Ninh Nghị rời đi thật, ngày hôm sau cái tiếng đạo văn sẽ gắn chặt với tên tuổi gã. Lời vừa nói xong, trong phòng lớn có chút yên tĩnh, mọi người đều đang đợi Ninh Nghị phản ứng, Bộc Dương Dật muốn giải vây nhưng trong lúc nhất thời không biết nên nói gì. Liền đó, chỉ thấy Ninh Nghị quay người lại, chầm chậm bước đến gần Tiết Tiến, miệng nhàn nhạt nói một câu:
- Được thôi.
Tiết Tiến quay đầu lại đang muốn nói gì, đã thấy Ninh Nghị đi thẳng tới bên một cái bàn trà nhỏ, cầm bút lông lên. Cuộc tụ tập này vốn là hội thơ, giấy và bút mực đều luôn sẵn sàng, bàn trà nhỏ đó vẫn có một người đang ngồi, trên mặt đang nở nụ cười hả hê, lúc này đột nhiên cứng đờ, Ninh Nghị mài đầu bút lông vào giữa khay mực, dừng lại một giây.
Tầm mắt xuyên qua mọi người, nhìn về hướng Tô Sùng Hoa bên kia, ngay bên cạnh cái bàn cách Tô Sùng Hoa không xa, một cô thị nữ áo đen đang rót rượu, trời đang lạnh nên cô thị nữ này ăn mặc cũng tương đối kỹ càng, nhưng đường nét của thân ảnh đó lại làm Ninh Nghị mơ hồ nhận ra...
Không thể tưởng tượng được... đúng là không mất dấu mà...
Tiểu Thiền nghe xong mấy lời của đám Tiết Tiến thì hơi tức giận, nhưng giờ phút này lại có chút kinh hỉ tiến lại. Bọn Lý Tần cũng cùng theo đến, bút lông ngâm trong mực hai giây đồng hồ rồi viết xuống giấy.
- Tốt thôi, hôm nay ngày lễ Nguyên Tiêu, chư vị đã có thịnh tình như vậy tiểu đệ cũng không dám giấu dốt, đành bêu xấu vậy!
Ánh mắt dõi theo bóng lưng người thị nữ kia, bút lông viết loạt xoạt trên giấy, nhưng dù sao không phải viết bằng bút máy, nên tuy viết theo lối phá cách nhưng cũng không tính là nhanh. Lý Tần ở bên cạnh nhìn, chốc chốc lại đọc lên những chữ đã viết.
- Thanh Ngọc án... Nguyên tịch...
Giọng điệu của hắn trong trẻo nên toàn bộ người trong phòng đều nghe được rõ ràng, chốc lát sau, sắc mặt và bộ dáng mọi người dần trở nên ngưng trọng, câu tiếp theo:
- Đêm xuân gió thổi ngàn hoa nở,
Câu thứ nhất “Thanh Ngọc án”…, hào khí lan tỏa ra...
Tiết Tiến, Tô Sùng Hoa lập tức thay đổi sắc mặt...
****************
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện