[Dịch]Nương Tử, Ăn Xong Không Được Trốn - Sưu tầm
Chương 8 : Hảo Tư Vị
.
“Nga……” Thiên a, nam nhân này ngay cả nước miếng của nàng hắn cũng ăn?
Bỗng nhiên, Tư Đồ Diệp Lỗi cúi đầu hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của Phong Chỉ Dao, nụ hôn này, thập phần bá đạo, bởi vì hắn cảm thấy tư vị của nàng thật tốt, đặc biệt nhìn vào đôi môi thủy nhuận sáng bóng, ngọt ngào khiến hắn yêu thích muốn hôn mãi không buông.
“Tư Đồ Diệp Lỗi, huynh hơi quá đáng rồi đấy!” Ôn Hành Viễn cảm thấy chướng mắt, hắn nhịn không được lên tiếng, âm thanh trong trẻo lạnh lùng từ tính mang theo vài phần tức giận.
“Ôn công tử, đây việc riêng giữa ta cùng Tư Đồ công tử, mời huynh chớ nhúng tay vào!” Phong Chỉ Dao thấy động tác trên miệng Tư Đồ Diệp Lỗi tạm dừng, mày nhăn lại, ngay lặp tức mở miệng, âm thanh không mặn không nhạt đáp lời.
Ai gây trở ngại nàng săn mĩ nam, thì chính là kẻ thù của nàng!
“Phong Chỉ Dao, tương lai Tư Đồ Diệp Lỗi chính là Phò mã gia, nàng có biết, nếu nàng cùng Tư Đồ huynh ở cùng một chỗ, tương lai sẽ gặp phải tai ương ra sao?” Ôn Hành Viễn nhận thấy một mảnh hảo tâm của mình trong miệng Phong Chỉ Dao lại trở thành lòng lang dạ thú, hắn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép lên tiếng khuyên bảo.
“Ôn công tử, con mắt nào của huynh nhìn thấy ta cùng Tư Đồ công tử ở cùng một chỗ?” NND chỉ đơn giản hôn nhau một cái, cho nên sẽ bị xem là ở cùng một chỗ sao? Nha, việc này cùng việc ở cùng một chổ thì có gì liên hệ với nhau đâu? Phong Chỉ Dao vừa nghe Ôn Hành Viễn nói như thế, nàng đem Tư Đồ Diệp Lỗi đang đè trên người đẩy ra, sau đó đứng dậy, giơ tay sửa sang búi tóc hơi lệch, lười biếng ngáp một cái.
Tư Đồ Diệp Lỗi đột nhiên bị Phong Chỉ Dao đẩy như vậy, thiếu chút nữa ngã sấp xuống, may mắn hắn có chút công phu, mới có thể an ổn đứng lên, nhưng biểu tình trên khuôn mặt tuấn tú của hắn nói có bao nhiêu thối thì có bấy nhiêu.
Chết tiệt, tại sao hắn cảm thấy tư vị đôi môi của Phong Chỉ Dao thật tuyệt, khiến hắn giống như phát nghiện, ánh mắt vẫn tập trung nhìn về phía cánh môi anh đào sáng bóng đang đỏ bừng vì mới bị chà đạp.
“Ôn huynh, cơm có thể ăn bậy, nói cũng không thể nói lung tung!” Tư Đồ Diệp Lỗi cảm thấy bất mãn, đương nhiên sắc mặt của hắn lúc này cũng cực hung ác nham hiểm.
Ôn Hành Viễn thấy Phong Chỉ Dao không chỉ trích hắn, mà bạn tốt Tư Đồ Diệp Lỗi còn dùng ánh mắt sắc bén trừng chính mình, hắn sờ sờ cái mũi ho khan một tiếng.
Phong Chỉ Dao hứng thú liếc mắt nhìn hai người bọn họ, chuẩn bị xoay người rời đi.
“Phong Chỉ Dao, việc riêng giữa chúng ta còn chưa được giải quyết đâu!” Tư Đồ Diệp Lỗi thấy Phong Chỉ Dao lại muốn rời đi, rất nhanh hắn lập tức đem cả người của mình chặn trước mặt của nàng.
“Tư Đồ công tử, hiện tại bổn tiểu thư cảm thấy không có hứng thú với huynh!” Phong Chỉ Dao nhẹ nhàng tới gần hắn, cái miệng anh đào nhỏ nhắn hướng bên tai hắn khẽ nói, cố ý nhấn mạnh hai chữ hứng thú, bàn tay ngọc thừa cơ hội sờ soạng hắn một phen.
Tư Đồ Diệp Lỗi bị nàng trêu chọc nhiệt huyết sôi trào, chuyện này cũng không thể trách hắn, trước kia hắn bị vị hôn thê Linh Hi công chúa xem gắt gao, ngay cả thanh lâu kỹ viện cũng chưa từng đặt chân đến dù chỉ một lần, hắn lại là một thiếu niên tràn đầy nhiệt huyết, nay bị nhân chạm vào đương nhiên dục hỏa khắp người, sao hắn có thể chịu đựng nổi với những khiêu khích chết người của Phong Chỉ Dao, thế nên tiểu đệ đệ của hắn ngay lập tức hoa lệ nhất trụ kình thiên.
Ôn Hành Viễn đương nhiên cũng thấy một màn này, khuôn mặt tuấn tú trắng nõn tinh xảo lặp tức xuất hiện hai rạng mây hồng.
“Các ngươi — các ngươi –” Qủa thực Ôn Hành Viễn không thể tiếp tục nhìn nữa, hắn đọc toàn sách thánh hiền, nay nhìn đến đông cung đồ sống động như vậy, hắn sợ chính mình nhịn không được lại giống như Tư Đồ Diệp Lỗi lúc này, vì thế, hắn cả giận lên tiếng, hai người này thật sự không đem hắn để vào mắt.
“Chúng ta thì làm được gì cơ chứ?” Phong Chỉ Dao yêu mị phao một cái mị nhãn cấp Ôn Hành Viễn, sau đó một cước đá văng Tư Đồ Diệp Lỗi, đối với Tư Đồ Diệp Lỗi nói, “Ai nha, ta thật sự quên mất, huynh còn có một vị hôn thê là công chúa nữa ! Cho nên, nếu huynh muốn hạ hỏa, tốt nhất nên tìm nàng hoặc là đi di hồng viện cũng tốt !”
Phong Chỉ Dao nói xong, giơ tay lên che cái miệng nhỏ nhắn , mỉm cười khanh khách.
Mới làm được một nữa, lại gặp phải người đến quấy rối, xem ra nàng đành phải vất vả một chút, ‘Kiếm ăn’ chổ khác.
Khi Ôn Hành Viễn tận mắt chứng kiến Phong Chỉ Dao đem Tư Đồ Diệp Lỗi đá văng ra, tâm tình của hắn mạc danh kỳ diệu hảo không ít, nụ cười của hắn ngay lặp tức ấm áp như nắng xuân.
“Phong Chỉ Dao, nàng –” Tư Đồ Diệp Lỗi chỉ là một nam nhân bình thường, dĩ nhiên hy vọng có thể lập tức dập tắt lửa, nhưng đối phương chỉ làm giữa chừng đã nghĩ rút lui, điều này khiến cho tâm tình của hắn cực kỳ buồn bực.
“Ta…… Ta cái gì ta! Không được ngăn cản ta rời đi, nếu không bổn tiểu thư nhất định sẽ cho huynh đời này đừng nghĩ đến việc có thể chạm vào ‘Thức ăn mặn’!” Bổng nhiên sắc mặt Phong Chỉ Dao như nhiễm một tầng băng, nũng nịu trách cứ nói.
Nàng nhìn chằm chằm về phía vật đang dựng đứng nằm giữa cặp đùi Tư Đồ Diệp Lỗi, cố ý cảnh cáo hắn.
Từ lúc sinh ra đến giờ, Tư Đồ Diệp Lỗi muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, hôm nay hắn lại bị một tiểu nữ tử đùa bỡn trong tay, đương nhiên hắn rất tức giận.
“Ôn huynh, nếu huynh vẫn còn xem ta là hảo huynh đệ, cũng đừng làm những chuyện vô nghĩa!” Những lời này của Tư Đồ Diệp Lỗi ngụ ý, ngươi không có việc gì, nhanh cút đi, lão tử dễ làm việc !
Phong Chỉ Dao nhìn thấy Tư Đồ Diệp Lỗi bởi vì dục hỏa lan tràn khắp toàn thân, thoáng chốc hai tròng mắt tràn ngập một màu đỏ, trong lòng Phong Chỉ Dao âm thầm kêu to không tốt, chắc có lẽ nam nhân này đang rất bất mãn, nhất định muốn nàng giúp hắn giải quyết, nếu hắn cương quyết muốn tại nơi hoang vu này làm việc kia, nàng tuyệt đối không đồng ý !
Nàng nhớ rõ kiếp trước, mỗi khi nàng cùng vô số dạng mĩ nam xxoo, đều bao khách sạn hạng nhất, hoặc phòng Tổng thống được trang hoàng hoa lệ, kém cỏi nhất cũng phải nằm trên chiếc giường mềm mại !
Nhưng hôm nay, nàng không muốn tại nơi dân dã, bị sói áp!
“Ôn công tử, mau dẫn ta đi, Tư Đồ công tử giống như đang nổi điên!” Phong Chỉ Dao nhìn quanh bốn phía, trừ bỏ hoa cỏ cây cối, dòng sối nhỏ, còn có một nam nhân tuyệt mỹ như ngọc, thông minh như nàng, đương nhiên nàng phải chọn mĩ nam.
Ôn Hành Viễn trợn mắt há hốc mồm nhìn Phong Chỉ Dao giống như một tiểu bạch thỏ nhảy vào trong lòng mình.
Kỳ quái, Ôn công tử tại sao lại sững sờ, nàng dù gì cũng là một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, hiện tại còn dùng sức níu lấy tay áo của hắn, vì sao nửa điểm phản ứng hắn cũng không có ?
“Ôn công tử, Ôn công tử……” Phong Chỉ Dao quay đầu thấy Tư Đồ Diệp Lỗi đang đứng đối diện, sắc mặt hắn càng lúc càng trở nên hung ác nham hiểm dày đặc, vội vàng nâng tay vỗ vỗ khuôn mặt tuấn tú của Ôn Hành Viễn khuôn mấy cái.
“A? Cái gì?” Trước ngực Ôn Hành Viễn đột nhiên xuất hiện mùi thơm hoa hồng từ mái tóc của Phong Chỉ Dao tỏa ra, mà chủ nhân mái tóc dài kia lại dùng ánh mắt đáng thương nhìn hắn.
“Ôn công tử, mau lên, mau ôm ta, cái kia…… cái kia…… huynh…… nói…… phò mã gia tương lai giống như sắp nổi điên, huynh…… có phát hiện ánh mắt của huynh ấy đỏ ngầu, giống như rất muốn ăn thịt người vậy…… Ô ô…… Ta rất sợ!” Phong Chỉ Dao nũng nịu dùng thân thể mềm mại của mình không ngừng run rẫy cọ cọ sát vào người Ôn Hành Viễn, cố gắng rặn ra vài giọt nước mắt cá sấu, tranh thủ sự đồng tình của Ôn Hành Viễn.
Ôn Hành Viễn chính là cầu còn không được, lúc này hắn nghe vậy, trong lòng mừng thầm, cánh tay hắn ôm thân mình kiều mị của nàng, không cẩn thận gia tăng vài phần lực đạo, khiến cho eo thon nhỏ Phong Chỉ Dao có điểm đau.
Nam nhân chết tiệt này! Biết thương hương tiếc ngọc là cái gì hay không đây!
Phong Chỉ Dao trừng mắt liếc nhìn Ôn Hành Viễn đang giống như một nam nhân bị vây trong hưng phấn cực độ, nhưng Ôn Hành Viễn nhìn thấy, cứ tưởng tiểu mỹ nhân đang liếc mắt đưa tình với mình, nàng trừng mắt, hắn lại coi như mị nhãn, cho nên cực kỳ cao hứng tiếp nhận lấy.
“Ôn Hành Viễn! Huynh lập tức đem nữ nhân của ta —buông ra!” Tư Đồ Diệp Lỗi không dự đoán được Phong Chỉ Dao sẽ dùng chiêu này với mình, hắn nổi giận đùng đùng hét lên!
Phong Chỉ Dao nghe Tư Đồ Diệp Lỗi hô to bốn chữ nữ nhân của ta, trong lòng nàng ngay lặp tức cực kỳ khó chịu !
Nàng bất luận có ra sao cũng sẽ không thuộc về bất cứ kẻ nào! Đời này, nàng chỉ yêu chính mình! Bất quá mĩ nam cũng chỉ có thể để cho nàng ngoạn ! Cho nên nàng có nguyên tắc đối với mĩ nam chỉ ngoạn không phụ trách!
“Ta không phải nữ nhân của huynh! Tư Đồ công tử, chớ hồ ngôn loạn ngữ, không cẩn thận lại đánh mất đầu lưỡi của mình, vậy mất nhiều hơn được!” Phong Chỉ Dao lập tức cự tuyệt, trên khuôn mặt kiều mỵ hiện lên một tia tức giận, nam nhân chết tiệt này muốn nàng là của hắn sao, nằm mơ !
May mà mới vừa rồi nàng không thượng hắn, bằng không nhất định nàng sẽ bị nam nhân này truy không chỗ trốn! Giờ phút này, nàng không khỏi thầm than chính mình thực may mắn!
“Dao nhi — làm càn!” Tư Đồ Diệp Lỗi thân là gia chủ tốn quý đứng hàng thứ hai tại Nam Thược quốc, chưa từng có nhân ngỗ nghịch với mình như thế, mà Phong Chỉ Dao chính là ngoại lệ.
“Ta mệt rồi, ngủ đây! Ôn công tử, giúp ta xử lý việc này một chút, sau này coi như ta nợ huynh một cái nhân tình …… Vù vù……” Đại khái Phong Chỉ Dao thật sự mệt mỏi, sau khi nói xong câu đó, nàng thật sự vù vù ngủ, điều này khiến cho đôi mày kiếm tuyệt đẹp của Ôn Hành Viễn nhẹ nhàng nhíu chặt.
Nàng đã mở lời muốn hắn giúp nàng xử lý việc này, sau này nàng sẽ nợ hắn một cái nhân tình? Dường như, vụ mua bán này cũng không tệ lắm! Thân là một thương nhân trác tuyệt, hắn cảm thấy bản thân nên cùng nàng đạt thành giao dịch!
“Phong Chỉ Dao –” Tư Đồ Diệp Lỗi thấy Phong Chỉ Dao thực sự ngủ, nhưng nàng lại nằm ngủ trong lòng của Ôn Hành Viễn, khiến hắn tức giận sắp phát điên, đôi tròng mắt sâu thẳm đen như mực hiện lên hai ngọn hỏa diễm, thật sự không thể nhịn được nữa, hắn thật muốn day dỗ nha đầu hư kia một chút, trên người hắn đốt lửa một phen, còn bản thân nàng thì vù vù ngủ, nhưng lại ngủ ở trong lòng nam nhân khác! Thật khiến hắn cực kỳ buồn bực.
“Tư Đồ huynh, nếu nàng đã ngủ, cái gọi là việc riêng của hai người chắc hẳn phải để sau rồi nói ! Hiện tại, ta sẽ đưa nàng trở về Tướng phủ.” Ôn Hành Viễn cúi mâu nhìn Phong Chỉ Dao vù vù ngủ, ánh mắt hắn sủng nịnh ngắm nhìn nàng, miệng ôn nhu khuyên nhủ.
“Huynh có thể đi! Nhưng — Phong Chỉ Dao — phải lưu lại!” Tư Đồ Diệp Lỗi một tay ngăn trở chổ xấu hổ ngay đũng quần, hắn đùng đùng lữa giận hướng về phía Ôn Hành Viễn quát.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện