[Dịch]Nương Tử, Ăn Xong Không Được Trốn - Sưu tầm
Chương 17 : Nhịn Không Được
                                            .
                                    
             
Một gương mặt góc  cạnh rõ ràng, con ngươi giống như hắc diện thạch tuy rằng không nhìn ra  bất luận tâm tình gì, nhưng khi nhìn vào đôi mắt ấy quả thật rất mê  người, khiến tâm hồn của nàng dần dần bị hút vào bên trong đôi mắt đó,  cái mũi cao thẳng đặc biệt lộ ra vẻ anh khí, môi mỏng mím thật chặc, mày  kiếm cau lại, dường như hắn có chút mất hứng, rất hiển nhiên hắn đang  cố gắng muốn áp chế ngọn lữa dục vọng trong cơ thể mình.
Nhìn hắn  như vậy, trên gương mặt Phong Chỉ Dao không giấu được vẻ hưng phấn,  loại thuốc này tên có tên "Bừng bừng sinh cơ ". Quả nhiên Dạ Vị Ương rất  có có lộc ăn a !
"Dao nhi... chớ tới gần ta ! " Dạ Vị Ương rất  muốn đứng dậy dịch bước tạo khoảng cách với Phong Chỉ Dao, hết lần này  tới lần khác Phong Chỉ Dao càng lúc càng tiến lại gần hắn, khiến hắn  không khỏi đưa mắt nhìn về phía nàng, cũng không biết tác do dụng của  ánh sáng của ngọn nến ảnh hưởng, làm cho sắc mặt của nàng hiện tại rất  hồng nhuận, giống hoa đào trong những ngày xuân, đôi mắt mỹ lệ chợt lóe  sáng nhìn chằm chằm hắn, đôi môi mọng ướt át khiến người ta nhịn không  được muốn hôn lên đó thử xem tư vị ra sao.
Phong Chỉ Dao ngẩng  đầu nhìn Dạ Vị Ương, trên gương mặt tinh xảo tuấn mỹ như ngọc, bởi vì  dược hiệu, sắc mặt ửng đỏ, hốc mắt nhiễm hơi nước.
"Vị Ương, vì  sao không cho ta tới gần ngươi! " Phong Chỉ Dao nhìn mỹ nam trước mặt,  đầu lưỡi phấn nộn liếm liếm cánh môi, nàng thèm nhỏ dãi thầm nghĩ một  phát đưa hắn lên giường vui vẻ khoái hoạt .
Nhưng chỉ tiếc Dạ Vị  Ương có võ công a ! Chỉ sợ nàng chưa kịp chạm đến người hắn đã tặng cho  nàng một kiếm vào cổ thế là mất luôn cái mạng nhỏ này a! Nơi này chính  là thời đại của những loại vũ khí lạnh a !
Phong Chỉ Dao đang suy nghĩ nhập tâm, lại nghe hắn lên tiếng ——
"Dao  Nhi... Có phải nàng đã bỏ thứ cổ quái nào vào trong ly kem của ta hay  không ? " Tuy rằng hắn luôn giữ mình trong sạch, nhưng hắn quả thật cũng  chỉ là một nam nhân bình thường, thân thể của chính mình bây giờ là  phản ứng gì, ít nhiều gì hắn cũng hiểu rõ!
Tiếp theo,tay phải Dạ  Vị Ương rút ra linh xà kiếm, một đạo bạch quang chợt lóe, mũi kiếm sắc  bén đã gác trên chiếc cổ xinh đẹp trắng ngần của Phong Chỉ Dao.
"A  —— Vị Ương... Ngươi... Ngươi... Trước tiên đem linh xà kiếm dời... Dời,  ta... Ta... Ta rất sợ hãi ! " Phong Chỉ Dao bị biến cố lúc này hù dọa  hoa dung thất sắc, đương nhiên nàng đang giả vờ, nàng muốn mình bây giờ  sắm vai tiểu thư yếu đuối của tướng phủ, xảy ra phản ứng sợ sệt như thế  mới chí phải.
"Biết sợ ! Vậy mà tiểu thư còn dám cho ta ăn những thứ cổ quái? " Hắn nổi giận.
Giọng  nói âm trầm, khiến Phong Chỉ Dao nghe xong liên tục đảo cặp mắt trắng  dã, ta mới không sợ ngươi đấy, chính ta cố ý kê ngươi thì thế nào!
"Ách...  Ta... lần sau không dám.... Phải.. Thực sự... " Nhanh chóng tỏ thái độ,  thanh kiếm lạnh lẽo kia còn không chịu dời sang chổ khác, huống hồ nàng  còn muốn...mau chút cùng với hắn XXOO nữa nga !
"Cái gì? Còn có —— lần sau ——" Dạ Vị Ương nghe xong lời này trong lòng hỗn độn mất trật tự.
"Không...  Không... Không dám... Thật không dám... " Phong Chỉ Dao vội vã ngượng  ngùng cúi đầu, "Ai kêu ngươi lớn lên trông thật đẹp mắt làm chi ! "Một  câu này nàng chỉ dám nhỏ giọng nói.
"Thôi, lần này bỏ qua ngươi !  Nhanh —— lấy giải dược ——  ra đây! " Dạ Vị Ương thế nào cũng không nghĩ  đến Phong Chỉ Dao có thể hạ xuân dược đối ới hắn. Dĩ nhiên, hắn nghĩ  rằng, Phong Chỉ Dao chính là người kê đơn, tất nhiên sẽ có giải dược !
Chết tiệt? Giải dược?
Phong Chỉ Dao nghe vậy thiếu chút nữa hóa đá ngay tại chổ!
"Vị  Ương... Vị Ương... Ta... Ta... Không có... Giải dược... " Bởi vì ta  chính là giải được tốt nhất đối với ngươi! Phong Chỉ Dao điềm đạm đáng  yêu trong đôi mắt đẹp hàm chứa vài giọt lệ, "Có thể dời Linh xà kiếm  sang chổ khác được rồi !"
"Đây lại là —— ý tứ gì? " Dạ Vị Ương  nghe vậy nổi giận, nữ nhân đáng chết, hắn sắp chịu không được nữa rồi,  dược tính này quá mãnh liệt, hắn chỉ cảm giác tiểu Vị Ương giống như  măng từ dưới đất xông lên, nhu cầu cấp bách không cách nào kiềm chế.
Tình  hình thân thể hắn càng ngày càng không lạc quan, rất có khả năng một  giây tiếp theo, hắn sẽ hóa thành mãnh thú, chà đạp giai nhân tuyệt mỹ  xinh đẹp trước mắt này !
Dưới cơn thịnh nộ, linh xà kiếm khẽ động, kèm theo "A " một tiếng, cái cổ trắng noãn non mềm của Phong Chỉ Dao xuất vết máu.
"Xin lỗi... " Dạ Vị Ương mau chóng xuất ra lực đạo toàn thân, đem linh xà kiếm thu về vỏ kiếm.
"Ngươi  không cần nói xin lỗi với ta ! Bởi vì ta cảm thấy như vậy xem như chúng  ta huề nhau ! Ô ô... đau...đau quá " Phong Chỉ Dao âm thầm véo bắp đùi  mình một cái thật mạnh, rốt cục nặn ra vài giọt nước mắt, hoa lê đái vũ  nức nở nói.
"Ngươi đang ở trong khuê phòng của ta, sương phòng  của ngươi ngụ tại một gian khác, hiện tại ta cần nghỉ ngơi, ngươi mau  chóng rời đi thôi ! Ô ô... đau... Đau quá... " Phong Chỉ Dao đi tới cửa,  giả vờ tức giận mở rộng cửa, mí mắt cũng chưa nâng lên, vươn tay ý bảo  hắn đi mau.
Đương nhiên trong lòng Phong Chỉ Dao hiểu rõ, nàng kê  đơn phân lượng dĩ nhiên tính toán kỹ rồi, chờ thêm một lúc nữa thôi,  cho dù võ công của hắn có tốt đến đâu chỉ sợ muốn cản cũng cản không nổi  hiệu quả của "Bừng bừng sinh cơ "! Được rồi, nàng thu thập sạch sẽ chờ  hưởng dụng hoan ái thịnh yến thôi !
"Ngươi —— " Dạ Vị Ương rất  muốn chỉ trích nàng, nhưng mà hắn phát hiện khi hắn nhìn thấy nàng má  phấn thanh lệ, cư nhiên một lời nói trách cứ nàng cũng không thốt ra  được.
"Đóng cửa Hải Đường Uyển lại! " Dạ Vị Ương cũng không muốn  người khác nhìn thấy cảnh chật vật của hắn, chỗ kia của hắn đang dựng  một cái lều thật cao, nếu để cho người khác nhìn thấy, thể diện của hắn  sẽ mất sạch, dưới tình thế cấp bách, hắn quên mất một điều, lúc này đã  là ban đêm lấy đâu ra người mà nhìn thấy.
 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện