[Dịch]Nương Tử, Ăn Xong Không Được Trốn - Sưu tầm

Chương 15 : Dạ Vị Ương

Người đăng: 

.
“Sư phụ gọi Vị Ương đến đây có chuyện gì cần giao phó?” Thiếu niên áo lam trên tay cầm linh xà kiếm, bóng dáng nhẹ nhàng rơi trên mặt đất. Thiếu niên trẻ tuổi, tuấn mỹ bất phàm đang đứng trước mắt nàng tên của hắn là Vị Ương sao, giọng nói của hắn cực kỳ êm tai, âm thanh như nước chảy róc rách, như ngọc rơi trên khay. “Này, lão đầu, đây chính là đồ đệ ngốc nghếch mà ông nhắc đến làm đồ ăn khó nuốt sao?” Phong Chỉ Dao đem đóa hoa hải đường màu hồng nhạt trên tay ném đi, gót sen từng bước từng bước tiêu sái đi đến trước mặt thiếu niên áo lam, đôi mắt đẹp tỏa sáng, liếc mắt tỉ mỉ đánh giá hắn . Chỉ thấy hắn một đầu tóc đen bóng được đính bởi một cây đào mộc trâm, ngũ quan cân đối, mày kiếm sắc bén, đôi mắt hẹp dài bên trong ẩn chứa con ngươi đen thẫm như đầm sâu, môi mỏng khẽ mở, gương mặt góc cạnh rõ ràng, dáng người cao lớn không mang chút vẻ tục tằng, giống như hắc ưng, đơn độc lãnh ngạo, khí thế bức người, cô độc một mình lại phát ra khí thế cường đại ngạo thị thiên hạ. Qủa thật là một nam nhân khí khái hào hùng, nàng thích ! Đặc biệt, trên tay hắn đang cầm thanh linh xà kiếm, khiến người ta không dám khinh thường. Lưỡi kiếm tinh tế lại dài được bọc trong lớp vỏ kiếm, một khi kiếm được rút ra khỏi vỏ hàn quang thoáng hiện, linh động như xà cho nên được goi là Linh Xà Kiếm. “Nha đầu, ngắm kiếm lâu như vậy, chẳng lẽ ngươi không sợ hãi sao?” Đôi mắt lão khất cái không khỏi tăng thêm vài phần kinh ngạc, Linh Xà Kiếm của đồ đệ ông cũng không phải vật tầm thường đâu nga! Vậy mà nha đầu kia cư nhiên không chút sợ hãi, ngắm nhìn chuyên chú trong một thời gian dài. Phải biết rằng, kiếm này một khi gặp gió nhẹ sẽ liên tục run lên, làm cho kẻ địch không thể biết được mũi kiếm đang đâm về hướng nào, ngay cả kiếm quang cũng liên tục biến ảo, có khi nhanh có khi chậm. Cao thủ cầm kiếm này trên tay, một khi xuất chiêu khéo léo như thanh trúc, độc như xích luyện xà, không đến bảy bước đối thủ phải chết, có thể nói, thanh Linh Xà Kiếm này là độc nhất vô nhị tại Nam Thược Quốc. “Này kiếm….ách…có khỏe không! Uy, sóai ca…cấp bạc đi! Một nồi canh gà rừng, cộng thêm một con vịt nướng nóng hổi mới ra lò, tính luôn cả tiền công, ước chừng hai trăm bốn mươi chín lượng lẽ chín hào, như vậy đi, nếu các ngươi trả hết trong một lượt ta chỉ lấy hai trăm năm mươi lượng thôi!” Phong Chỉ Dao cố găng thu hồi tâm tư muốn ăn mỹ nam lại, tiếp theo nàng chạy qua giành lấy bàn tính tinh xảo trên tay Tử Vân lưu loát gãy bàn tính, sau đó báo một cái giá khiến hai sư đồ nghẹn họng nhìn trân trối. “Cái gì? Nha đầu, số thức ăn kia làm sao tới giá đó?” Lão khất cái là người đầu tiên hoàn hồn, lặp tức dựng râu trừng mắt nhìn Phong Chỉ Dao. “Gía cao? Ngại giá cao mà ông còn dám lẻn vào nhà của ta ăn vụng! Bổn tiểu thư chưa đem ông ra gặp quan đã là nhân nhượng lắm rồi! Uy, đồ đệ lão đầu. Mau chóng trả bạc đi!” Phong Chỉ Dao vươn bàn tay trắng noãn của mình ra hỏi bạc thiếu niên áo lam. “Ta chỉ có một trăm lượng, muốn nữa cũng không có!” Vị Ương nhìn bộ mặt su phụ mình sắp biến thành màu đen, cắn răng đem một trăm lượng duy nhất mang theo bên người ném xuống đất, dùng ánh mắt kiêu căng kinh bỉ nhìn Phong Chỉ Dao, tiểu thư Tướng phủ chó má gì? Mà lại trắng trợn lừa gạt người, rõ ràng hắn có thể dùng ba mươi lượng bạc giải quyết êm xuôi, cư nhiên muốn hai trăm năm mươi vạn, nghe thật chói tai. Sau khi Vị Ương nghe Phong Chỉ Dao báo giá, khóe môi không nhịn được phải kịch liệt run rẫy. Với cái giá cắt cổ đó, cho dù trên người hắn thực sự có đủ bạc, hắn cũng quyết không hé ra, nàng làm như vậy chẳng khác nào muốn mạng của hắn, Vị Ương bĩu môi khinh bỉ Phong Chỉ Dao. Thật đáng giận mà! “ Uy, lão đầu, hai sư đồ các ngươi còn thiếu bổn tiểu thư một trăm năm mươi lượng, nhìn vào diện mạo của hai người thực làm ta thất vọng, nếu hôm nay không lấy đủ bạc trả cho ta, vậy thì, lão đầu chịu khó lưu lại làm người canh cửa Phong phủ cũng được lắm, bằng không, bổn tiểu thư sẽ cho người đi báo quan!” Phong Chỉ Dao âm thầm tự trấn định xong, đôi mắt khẽ chuyển động, từng câu từng chữ tràn đầy uy hiếp. “ Không thể nói lý với hạng người này, sư phụ, chúng ta đi!” Lần đầu tiên trong đời, Vị Ương gặp phải một nữ nhân không biết lý lẽ như thế, đáy mắt một mãnh chán ghét! Nói xong những lời này, hắn tính kéo sư phụ rời đi. “ Vị Ương, trên người con thực sự chỉ mang theo một trăm lượng sao?” Kỳ quái, dựa theo thân phận hiển hách của hắn, tại sao có thể mang theo ít bạc như vậy? Nhưng tiếp theo, Vị Ương nghe lời sư phụ xong hắn thành thực gật đầu, thiếu chút nữa lão khất cái tức giận muốn hôn mê. “ Uy, xú lão đầu, không cho phép đi!” Tử Vân thấy thiếu niên tuấn mỹ khinh bỉ tiểu thư nhà mình, lập tức phát hỏa hét lên. “ Nha đầu, làm người trông cửa rất ảnh hưởng đến mặt mũi lão nhân gia ta, không bằng ngươi đổi cái phương thức khác đi được không ?” Lão khất cái bất mãn trừng mắt liếc nhìn Vị Ương một cái, ông vừa thở phì phò vừa không quên ăn vịt quay, một bên thầm mắng Vị Ương, tiểu tử chết tiệt này tại sao lại keo kiệt a ?Rõ ràng trong nhà hắn có núi vàng núi bạc, thế nhưng trên người chỉ mang theo duy nhất một trăm lượng. “ Đổi phương thức khác?” Phong Chỉ Dao cố ý nhìn thoáng qua Vị Ương. Vị Ương bị Phong Chỉ Dao liếc mắt một cái khiến sương cốt hắn rã rời, đáy lòng của hắn không khỏi xuất hiện dự cảm xấu. “Được, chỉ cần không quá phận, lão nhân ta có thể đáp ứng!” Lão khất cái nghỉ chỉ cần bản thân không làm người trông cửa cho nha đầu này thì việc gì ông cũng có thể đáp ứng. “ Hảo, vậy ta muốn độ đệ của ông trở thành cận vệ cho ta trong ba ngày, ba ngày sau, hắn có thể rời khỏi Hải Đường Uyển!” Nha, ba ngày cũng đủ để Mĩ Hề đưa hắn lên giường ăn sạch sẽ, mĩ nam a, nàng làm sao có thể bỏ qua được đây! Đối mặt với yêu cầu vân đạm phong khinh của Phong Chỉ Dao, lão khất cải chỉ nhún vai, không sao cả, ông hiểu rất rõ công phu của tiểu đồ nhi mình, dĩ nhiên thập phần sảng khoái gật đầu. Nhưng thật ra Vị Ương không chịu, hắn vội vàng phản bác, “ Sư phụ, đồ nhi không đồng ý!” Sắc mặt hắn âm trầm, đối với việc này ngàn vạn lần không đồng ý. “ Phản đối không có hiệu quả!” Phong Chỉ Dao cùng lão khất cái lạnh lùng trừng mắt liếc hắn một cái. “ Lão đầu, vịt ta làm ông ăn có ngon không?” Phong Chỉ Dao mỉm cười như gió xuân, haha, ba ngày ba đêm được ôm mỹ nam, tuyệt cú mèo! “ Ăn rất ngon, ngươi còn nữa không ?”Lão khất cái dùng tay áo lau khóe miệng dính đầy mỡ, liếm liếm môi, vẻ mặt thèm nhỏ dãi. “ Có, tiểu phòng bếp còn có rất nhiều loại đồ ăn, ngon lắm nga!” Phong Chỉ Dao đưa mắt nhìn Tử Vân chớp chớp mắt vài cái, ý bảo nàng đi tiểu phòng bếp mang thức ăn ngon ra cho lão khất cái dùng. Tuy rằng Tử Vân không biết ý tứ của tiểu thư ra sao, nhưng vẫn lập tức vâng lời rời đi. “ Như vậy đi, ta đem đồ đệ đưa cho ngươi một tháng, trong một tháng này, chỉ cần ngươi ngày nào cũng cung cấp mỹ thực cho ta là tốt rồi!” Lão khất cái nhìn thấy gương mặt Phong Chỉ Dao nhiễm một tầng hồng phấn, ông thầm nghĩ, chẳng lẽ đây là nợ đào hoa của đồ đệ sao? Không bằng, ông thừa dịp này giúp hắn khải mở một phen, vì vậy ông sảng khoái cười đáp ứng. “ A, thật vậy chăng?” Phong Chỉ Dao quả thực không thể tin được, chính mình lại có vận khí tốt như vậy. “Đương nhiên là thật rồi! Ngươi không cần hỏi ý tứ đồ đệ ta, lời nói của ta, hắn không dám không nghe!” Lời này của ông ý tứ nói cho Phong Chỉ Dao biết, đồ đệ ngu ngốc của ông không muốn đáp ứng cũng phải đáp ứng. Gương mặt tuấn tú tinh xảo của Vị Ương bỗng chốc thâm trầm một cách đáng sợ, bàn tay siết chặt phát ra tiếng vang khanh khách. “Đúng rồi, lão đầu, ông tên là gì, còn có, đồ đệ ngu ngốc kia của ông tên gọi là gì a?” Phong Chỉ Dao lúc này mới nhớ tới phải hỏi danh tánh của lão đầu và mỹ nam. “Lão nhân ta gọi là Dạ Thương Hải, còn tên đồ đệ ngu ngốc kia của ta kêu Dạ Vị Ương!” Lão khất cái tiếp nhận vịt nướng trên tay Tử Vân, tiếp đó xé một cái đùi vịt cho vào miệng ăn ngấu nghiến, đối với vấn đề của Phong Chỉ Dao, ông nhất nhất trả lời. “A, nha đầu, ngươi không biết tiếng tăm của ta trên giang hồ sao?” Dạ Thương Hải cảm thấy rất kỳ quái, thậm chí còn dừng luôn động tác ăn vịt nướng lại. “Không biết!” Phong Chỉ Dao gọn gàng dứt khoát trả lời ông. “Sự phụ của ta danh chấn giang hồ, chưởng môn Dạ La Sát!” Vị Ương vốn nghĩ đến loại tiểu thư khuê các sau khi nghe xong danh hào khủng bố như vậy sẽ hoảng sợ khóc thét lên, nhưng hắn đã thất bại, bởi vì Phong Chỉ Dao không nhưng không bị dọa mà nàng còn cười trông thật vui vẻ. Nói như vậy, lão đầu này chính là sát thủ cổ đại sao, nga, nguyên lai cùng nghề với nàng a! “Ân, đã biết!” Phong Chỉ Dao khẽ cười dịu dàng, căn bản không để trong lòng, nhưng thật ra Tử Vân thực sự vô cùng kinh hách tránh phía sau lưng Phong Chỉ Dao. Tử Vân nghĩ rằng, trời ạ, vừa rồi nàng còn cả gan hướng Dạ Sát chưởng môn đòi bạc, có phải nàng bị điên rồi hay không? May mắn nàng phúc lớn mệnh lớn, kiếm về được cái mạng nhỏ. “A? Ngươi không sợ hãi khi biết danh tiếng của sư phụ ta?”Dạ Vị Ương nhìn nữ tử trước mặt, đôi mắt đẹp của nàng tràn ngập ý cười, yêu mị bắn ra tứ phía, khóe miệng khéo léo hơi nhếch lên, môi mọng khẽ mở, dụ dỗ người ta phạm tội, vẻ yêu mị từ trong xương tỏa ra, dường như lúc nào cũng có thể dụ dỗ nam nhân, kích thích đến thị giác của họ. Bỗng nhiên, tay nắm Linh Xà Kiếm của Vị Ương có chút run, lặp tức quay mặt sang chổ khác, không dám tiếp tục ngắm nhìn nữ tử kiều mị nữa. “Muốn nghe đáp án sao?” Phong Chỉ Dao hướng về phía Dạ Vị Ương vẫy vẫy tay, thản nhiên cười yếu ớt. Dạ Vị Ương theo bản năng gật gật đầu. Phong Chỉ Dao chỉ đơn giản hướng về phía lỗ tai hắn thả khí như lan, trong nháy mắt Dạ Vị Ương mặt đỏ tai hồng, suýt chút nữa hướng Phong Chỉ Dao chưởi ầm lên, nếu không phải sư phụ còn đang ở đây, Dạ Vị Ương nghĩ, bản thân nhất định sẽ dùng Linh Xà Kiếm chém nàng!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang