[Dịch]Nửa Duyên Tu Tiên Nửa Duyên Quân- Sưu tầm

Chương 9 : Chương 9

Người đăng: 

.
Từ đó về sau, Cẩm Uyên thượng thần trở thành cơn ác mộng mà ta không thể nào thoát khỏi. Mỗi ngày hắn luôn xuất hiện đúng vào lúc ta nghỉ ngơi, dù ta đã mệt gần chết, thở không ra hơi vẫn bắt ta luyện tập cái mà hắn gọi là kiến thức căn bản “Lãng Lãng, căn cơ của ngươi không vững chắc, tập thêm một lần nữa.” Sau đó sẽ là cảnh ta thở hồng hộc, tiêu sái lau mồ hôi, mà lúc này hắn nhất định nhàn nhã ngồi dưới gốc cây, thưởng thức trà pha bằng sương sớm mà sáng sớm nào ta cũng phải dậy sớm để lấy. Đáng giận nhất là, mỗi lần ta lười biếng, hắn luôn đúng lúc mở mắt ra, sau đó dùng vẻ mặt cần ăn đòn cười xấu xa nói với ta: “Tập thêm thời gian uống cạn chung trà.” Sau đó cười tủm tỉm mở cây quạt, phe phẩy như có như không. Ta nghĩ nhất định là do gần đây hắn quá nhàn rỗi, lúc Văn Đức tinh quân hạ phàm đi xử lý công việc, đáng lẽ nên mang theo cái tai họa là hắn, sau đó lưu lại mỹ nhân sư huynh để ngẫu nhiên ta ăn đậu hủ. Mỗi khi hắn nhàn rỗi, ta lại bị nghiền ép đến thê thảm. Không thể lười biếng, không thể ngủ nướng, mà khiến ta không thể nhịn là, ngay cả việc tắm rửa của ta cũng phải hoàn thành trong thời gian hắn quy định, nếu không hắn sẽ phá cửa xông vào. Ai, sao lại có vị thần tiên mà da mặt còn dày hơn cả Noãn Noãn thế nà, mà vị thần tiên này ta không đắc tội được, thế nên ta chỉ có thể bị hắn thu phục, số khổ a. Vì vậy, sau khi bị Cẩm Uyên lăn qua lăn lại, làm bạn với vô số đêm và tảng sáng không ngủ, pháp thuật của ta cuối cùng có thể sử dụng thành thạo. Từ đó về sau, ta cứ luôn nghĩ rằng chờ sau khi Văn Đức tinh quân trở lại, hắn có thể thành công lui thân, mà ta cũng có thể thanh nhàn trở lại. Nhưng, sau đó không lâu, Vân Hạnh truyền đến tin tức hắn và sư phụ đến tìm Nam Cực Tiên Ông đánh cờ, nên truyền tin về cho ta, chuyến đi này phỏng chừng lại mất nhiều tháng. Ta đếm từng ngày, sư phụ rời nhà đi đã nửa năm. Thêm mấy tháng này nữa, là đúng một năm sư phụ không về nhà Võ Đức tinh quân nhìn vẻ tiều tụy của ta, vỗ mạnh vai ta: “Trạng nguyên ở Nhân giới cứ ba năm lại tuyển một lần, Văn Đức tinh quân bình thường sẽ cứ ba năm mới về nhà một lần.” Ta đếm đếm đầu ngón tay, đếm những ngày còn bị Cẩm Uyên làm lãng phí của mình, ôm đầu ngã xuống. Thông minh cơ trí như ta, ngu xuẩn ngu ngốc như ta, lại bị con Hắc Long Cẩm Uyên kia đùa bỡn trong lòng bàn tay, thật là thất sách thất sách. “Hôm qua dạy ngươi tiên pháp ban ơn đã sử dụng được chưa?” Mỗi ngày Cẩm Uyên nhìn thấy ta đều hỏi những câu tương tự nhau, có một câu mà nói đi nói lại, cho dù ngươi có đẹp trai, nhan sắc mê người, nhưng ngươi không phải quả đào, mà ta cũng không phải là con khỉ, mỗi ngày đều gặp nhau sẽ phát ngán a. “Cẩm Uyên ~” ta cọ cọ trên người hắn, lắc lắc cánh tay của hắn làm nũng, “Ta tới Thiên giới đã hơn một năm, mỗi ngày ngoại trừ luyện tiên pháp thì cũng phải đọc ngũ kinh, sắp điên đến nơi rồi.” “A, Thật không?” Cẩm Uyên bưng chén trà mà Võ Đức tinh quân ra lệnh ta đặc biệt pha riêng cho hắn, giương mắt nhìn ta thản nhiên nói, “Vui vẻ thế kia, là vẫn chưa điên được, tiếp tục luyện công đi.” “Ai.” Ta nhịn không được thở dài một hơi, “Vẫn là tiểu Bạch tốt hơn.” Ta lầm bầm một câu, trong cuộc sống bị dày vò như vậy ta càng nhớ Tiểu Bạch và Giả Linh Sơn. “Tô An Bạch tốt hơn ta?” Cẩm Uyên nheo mắt lại, để chén trà trong tay xuống, khóe miệng cong cong, “Rất tốt!” Hai chữ này nói như bật hơi ra, trong lúc nhất thời ta ngửi được đủ loại mùi vị, con người Cẩm Uyênnày bình thường vẻ mặt có vẻ vô hại, nhưng lại không thể chịu được việc người khác khen ai đó tốt, người nào tốt hơn hắn, kỳ thật nội tâm của hắn cũng chỉ là một đứa bé tự ti. Song, trời đất bao la, cả tiên giới nhà bọn họ là lớn nhất, ta còn phải thắp hương bái Phật cúng bái hắn cơ mà. “Ai nói .” Lòng ta đầy căm phẫn loại chống nạnh, nhìn chung quanh, “Thật là không hiểu chuyện, Cẩm Uyên Tam điện hạ của chúng ta phong lưu phóng khoáng, phong tư nhẹ nhàng, phong thái trác tuyệt, làm Thiên Giới Tam điện hạ chuyện gì cũng đều dốc hết sức mình, sao tiểu Bạch có thể so với ngươi được, sao có thể so với ngươi, người nào nói những lời này thật thiển cận!” Sắc mặt Cẩm Uyên nhân huynh quả nhiên dịu đi chút, xem ra mông ngựa này vuốt đúng rồi, ta rèn sắt khi còn nóng, tiến đến bên cạnh Cẩm Uyên: “Tiểu Bạch rất ích kỷ, chưa bao giờ cho ta xuống núi chơi.” “Tô An Bạch ích kỷ, có liên quan gì đến việc ngươi đi chơi?” Cẩm Uyên khẽ giương mắt, quét lên cái tay ta đặt trên đùi hắn, ta thức thời vội vàng buông tay ra, ngoan ngoãn ngồi chồm hổm một bên. “Tiểu Bạch luôn nói hắn bận nhiều việc, không chịu dẫn ta đi chơi, lại sợ ta gặp nguy hiểm, không cho ta một mình đi chơi. Vì thế, ta bị nhốt ở Giả Linh Sơn bốn ngàn năm.” “Thế sao?” Thanh âm Cẩm Uyên mang theo âm điệu kì lạ, “Không phải hắn đã dẫn ngươi đến Thanh Khâu sao?” Ngón tay nhẹ nhàng gõ trên bàn, vẻ mặt thú vị nhìn ta. “Đó là ta nhân cơ hội hắn chưa chuẩn bị trốn xuống núi, trên đường gặp Hoa hồ ly, hắn mời ta đến Thanh Khâu làm khách, nếu không sao ta có thể gặp được ngươi ở Thanh Khâu.” Ghê tởm nhất là cái tên tiểu Bạch kia, lại còn chạy tới Thanh Khâu tìm ta, nếu như hắn không đến, sao ta có thể đắc tội Cẩm Uyên mà ở chỗ này. “A?” Cẩm Uyên nhếch miệng lên, khiến ta cảm thấy ta nói dối được rồi, nhưng câu tiếp theo của hắn lại đánh ta trở về nguyên hình, “Ta cảm thấy Tô An Bạch làm đúng rồi, thật sự ngươi không thích hợp đi ra ngoài.” Hắn phất phất tay, “Ngươi vẫn nên đi luyện công đi.” Thật là tức chết ta, đây không phải rõ ràng là xem thường ta sao, mặc dù ta chỉ là một cái trái cây độc, nhưng cũng là một trái cây độc có chí khí. Dù thế nào ta cũng muốn tỏ rõ quyết tâm, nói cho ngươi biết trái cây độc cũng có tự tôn. Ta ngồi chồm hổm dưới tàng cây, tức giận đưa lưng về phía Cẩm Uyên không nói lời nào. “Lãng Lãng, hôm nay rốt cuộc ngươi làm sao vậy?” Thanh âm Cẩm Uyên lộ ra mấy phần bất đắc dĩ. “Ngươi nói, ngày mai có phải ngươi sẽ hạ phàm không?” Ta nhìn chăm chú vào đám kiến đang dọn nhàdưới tàng cây dọn nhà, thanh âm ưu tư. “Này…” Thanh âm Cẩm Uyên hơi chậm lại, tốt hồi lâu mới lại mở miệng, “Lãng Lãng, ngươi nghe ta giải thích…” “Không cần giải thích, không cần giải thích.” Ta xoay người, cúi đầu nhìn đám mây ung dung thổi qua bên cạnh mình, “Thật khiến ta thất vọng và đau lòng, ngươi hạ phàm lại không nói cho ta, ngươi cứ như vậy muốn thoát khỏi ta sao?” “Lãng Lãng ngươi hãy nghe ta nói.” Hắn nhẹ nhàng kéo ta lên từ mặt đất, tỉ mỉ thay ta phủi đi tro bụi trên y phục, nhìn ta chăm chú một lúc lâu rồi mới mở miệng, “Chuyến này ta đi đường xá xa xôi, không có cách nào để mang ngươi theo, hiện giờ yêu nghiệt hoành hành, tứ hải bát hoang sớm đã không còn yên bình như quá khứ, vạn nhất ngươi gặp phải bất trắc gì, ta làm sao, làm sao… Làm sao ăn nói được với Văn Đức tinh quân đây?” Hắn sờ sờ tóc ta, giọng nói ôn nhu không ít, “Ngoan ngoãn, nghe lời, ngoan ngoãn ở lại Vũ Đức điện, sau khi ta trở lại sẽ mang quà cho ngươi.” “Ngoại trừ cây bạch quả ở Giả Linh Sơn, ta không thích cái gì cả.” Ta không thèm có món quà nào cả, mất công ta nói một đống linh tinh khuyên bảo hắn, té ra tất cả đều là vô nghĩa. Nghe thấy ba chữ Giả Linh Sơn, tay Cẩm Uyên vốn đang vuốt tóc ta hơi chậm lại, khó khăn thả tay xuống, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Ngươi luôn muốn về Giả Linh Sơn đến vậy sao, nhớ Tô An Bạch thế sao, được lắm, vậy thì ta…” “Không phải mà!” Ta vừa thấy câu chuyện bắt đầu sai, vội vàng ngăn Cẩm Uyên lại, ta mới không thích trở lại Giả Linh Sơn, sau khi trở về chắc chắn tiểu Bạch sẽ nhốt ta cả ngày ở đó, ta mặc kệ. Ta kéo tay áo Cẩm Uyên, hơi nghiêm mặt, “Ngươi lại muốn đưa ta trở lại bên cạnh tiểu Bạch, mặc dù linh lực của ta không cao, nhưng ta vẫn tự biết bảo vệ mình. Ta không hề là gánh nặng như Hoa hồ ly nói, ta vốn nghĩ rằng ngươi sẽ không giống họ nhưng chuyện hôm nay, ta cuối cùng đã hiểu, hóa ra các ngươi đều giống nhau, đều xem thường ta. Mặc dù ta chỉ là một trái cây độc, nhưng ta vẫn có tự tôn.” Ta lấy Cửu Thiên thần trượng từ tay áo ra đặt vào trong tay Cẩm Uyên: “Thần trượng này ngươi trả lại sư phụ hộ ta, ta đi thu dọn đồ đạc. Ta sẽ không về Giả Linh Sơn, dù sao ta tới đâu cũng chỉ là trói buộc, đều là gánh nặng, chẳng thà để ta lưu lạc tứ xứ, bốn biển là nhà, phiêu bạt bốn phía, nguy cơ bốn bề…” Ta giậm chân một cái, nặn ra mấy hạt lệ, xoay người muốn đi. “Thật hết cách với ngươi.” Cẩm Uyên thở dài, giữ chặt tay ta lại, đặt Cửu Thiên thần trượng lại vào tay ta, sau đó lau nước mắt trên má ta, “Vật đã tặng người, ai lại mang trả lại bao giờ, Lãng Lãng, giờ ngươi nhận nó, sau này nó tất có chỗ hữu dụng. Sáng sớm mai, chúng ta xuất phát lên đường, hôm nay ngươi sớm đi nghỉ ngơi đi.” Vui mừng quá đỗi, ta kìm lòng không đậu vui mừng nhướng mày, chiêu lấy lui làm tiến này của Noãn Noãn quả nhiên dùng tốt, không hổ là tuyệt học độc nhất vô nhị, ta phải học thật cẩn thận, sau này nhất định sẽ có chỗ dùng tiếp. Cẩm Uyên trầm mặt nhìn ta một hồi lâu, mới giật mình cảm giác mình bị lừa, nhưng đã trễ, chỉ đành phải thở dài âm thầm ảo não: “Ngày mai ngươi hóa trang thành nam trang, giả trang thành thư đồng của ta, tuỳ cơ ứng biến, tên ngươi cũng không cần đổi nữa, cái tên Lãng Lãng này, chắc cũng chả có ai nghĩ là nữ tử.” Cái tên Cẩm Uyên này thật là, cái tên Lãng Lãng này đầy khí thế biết bao, lại còn dùng nó để tổn thương ta: “Lang lảnh chắc chắn sẽ nghe Tam điện hạ dặn dò, sẽ không đi lung tung gây họa.” Dám cười nhạo tên của ta, lúc đến phàm trần ngươi cứ chờ xem, tại Thiên Giới ngươi là Tam điện hạ, đến phàm trần cũng chẳng ăn được cái gì tốt đâu. Cẩm Uyên nhàn nhạt quét mắt nhìn ta một cái: “Nếu ngươi dám gây chuyện, ta lập tức sẽ đưa ngươi đến Giả Linh Sơn.” Được rồi, xem như ngươi lợi hại. Thấy vẻ mặt kinh ngạc của ta, tâm tình Cẩm Uyên tốt hơn nhiều, trước khi đi vẫn không quên bỏ lại một câu, “Nghe nói, chuyện Tô An Bạch thích làm nhất gần đây, đó là ngẩn người nhìn cây bạch quả trước cửa nhà.” Ta đánh một cái giật mình, ngẩn người? Đừng nói là sức ăn của Tiểu Bạch gần đây tăng mạnh, thức ăn ở Giả Linh Sơn không đủ thỏa mãn hắn, hắn lại bắt đầu để ý đến tộc ngân hạnh chúng ta đi, ta như đang chứng kiến hàng nghìn hàng vạn đồng bào ta trở thành thức ăn trong bụng Tiểu Bạch đi. Quả là một màn tàn ác mà đẫm máu, ta không dám tưởng tượng thêm. A di đà Phật, thiện tai thiện tai, thật là làm bậy. Trong hậu viện hoa anh đào rơi lả tả, Cẩm Uyên đứng chắp tay, không thèm để ý đến, hắn đứng giữa cơn mưa hoa, cười tỏa sáng nhìn ta. Tình cảnh này, cực kỳ giống lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, cánh hoa rơi đầu vai, hắn cười cười nhìn những cánh hoa đang bay, nhìn những cánh hoa màu đỏ đậu trên vai, chỉ cười một tiếng cũng không phủi chúng xuống. Gió không ngừng thổi, cánh hoa không ngừng bay xuống, những cánh hoa đậu trên vai hắn, lại bị gió thổi rơi xuống. Hoa nở hoa tàn còn có lúc, cho dù là ở Cửu Trọng Thiên cũng không ngoại lệ.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang