[Dịch]Nửa Duyên Tu Tiên Nửa Duyên Quân- Sưu tầm
Chương 6 : Chương 6
.
Võ Đức tinh quân sao, dùng cách nói của hắn, chính là một tao lão đầu nói nhiều, tao hay không ta không rõ ràng lắm, lão đầu sao, chắc không tính đi. Võ Đức tinh quân nhìn qua, so với Văn Đức tinh quân chắc nhỏ hơn vài tuổi, ít nhất râu của hắn không trắng. Nhưng, hắn có một chút nói không sai, chính là nói nhiều.
Hắn thích vừa đổ mồ hôi như mưa, vừa bảo ta ngồi chồm hổm ở bên cạnh hắn, cùng hắn nói chuyện phiếm. Nghe người ta nói, trước kia tiểu sư đệ của bọn họ cũng phải làm thế, tiểu sư đệ chính là Vân Hạnh.
Sư phụ nói người khác luôn nói hắn thiên vị, đối với Vân Hạnh quá tốt, bí mật truyền thụ bí tịch cho hắn, kỳ thật hắn chỉ là theo sư phụ nói chuyện phiếm mà thôi. Hắn sống đã nhiều tuổi như vậy, khó tránh khỏi tịch mịch, đồ đệ lại người đến người đi, đi một nhóm lại một nhóm, mà chỉ có Vân Hạnh nguyện ý nghe hắn nói chuyện, nghe hắn tâm sự.
Sư phụ còn nói, ta là nữ oa, vừa vặn thăng tiên không lâu, hắn nhìn ra được, ta khác người bình thường.
Ta nhìn sư phụ mồ hôi như mưa, một khắc cũng không thả lỏng chính mình, ta cảm thấy hắn chỉ là muốn làm cho mình quên tịch mịch mà thôi. Ta nghĩ đây là sự phiền não của tiên nhân, vô biên vô hạn phiền não.
Ta nằm ở trên giường nói với Cẩm Uyên về sư phụ, Cẩm Uyên nắm tay của ta đột nhiên dừng lại: “Tịch mịch.” Thanh âm của hắn rất nhẹ, ta nghe được, hắn cúi đầu nhìn ta, “Nhờ có ngươi, đã thật lâu ta không có tịch mịch hay phiền não.”
“Vậy ngươi muốn cám ơn ta?” Ta có chút đắc ý, có ta ở đây sao có thể sẽ tịch mịch.
Cẩm Uyên bưng lên thuốc kề bên miệng ta: “Uy ngươi uống thuốc.”
Ta nhíu mi nhìn nước thuốc đen thùi lùi, ngẩng đầu hỏi hắn: “Ta có thể không uống không?”
Cẩm Uyên lắc đầu: “Trừ phi ngươi vĩnh viễn không muốn khỏe lại, trúng độc nhiếp hồn, nếu không uống thuốc, hồn phách của ngươi cũng sẽ bị dần dần bị cắn nuốt, cuối cùng…”
“Được rồi, được rồi, đừng nói nữa.” Ta chỉ vào thuốc hỏi Cẩm Uyên, “Đây không phải là nước trong khiên mực đi?”
Ta kề mũi ngửi, mùi thuốc khiến người ta khó chịu, mặc dù không có hương vị mực nước, nhưng ta khó có thể nuốt trôi. Ta lui về phía sau né tránh, rụt lại thân thể, nháy nháy mắt nhìn đám thuốc. Cẩm Uyên ở một bên cười híp mắt nhìn ta, lòng ta chợt lạnh, còn chưa kịp phản ứng, đã bị hắn nắm mũi, một hơi đem chén thuốc toàn bộ đổ vào, một giọt không dư thừa, ngay cả cái bã cũng hết.
Ghê tởm, ghê tởm chết , ta trừng mắt nhìn Cẩm Uyên, Cẩm Uyên cũng không giận, vỗ vỗ lưng của ta an ủi ta: “Uống thuốc thì tổn thương mới có thể tốt, ngươi không hi vọng bị Tô An Bạch biết ngươi bị thương, sau đó dẫn ngươi về Giả Linh Sơn đi.”
Được rồi, coi như ngươi hiểu biết ta, ta nhẫn. Ta đối với Cẩm Uyên ngoài thì cười nhưng trong không cười: “Tam điện hạ nói rất đúng, Lãng Lãng tạ ơn Tam điện hạ đại ân đại đức.”
“Ngươi tựa hồ còn không có nói với ta, ngươi đến tột cùng là vì sao lại bị nhiếp hồn châm gây thương tích.” Cẩm Uyên thu hồi nụ cười, nhìn qua cực kỳ nghiêm túc.
“Sư phụ nói tu vi của ta không cao, căn cơ không tốt, cho nên hắn dự định mang ta đi chọn một vũ khí hộ thân. Nói, ngựa tốt xứng yên tốt, sư phụ nói nếu ta có thể tìm được vũ khí thích hợp cho mình, là có thể bảo vệ mình tốt nhất. Tìm hồi lâu, đều không tìm được, những vũ khí kia vừa lớn vừa nặng, căn bản không thích hợp với ta, sư phụ lại dẫn ta đi xem ám khí, ta liếc thấy trúng nhiếp hồn châm, không nghĩ tới lúc bắn ra bên ngoài lại tự đả thương chính mình.”
Cẩm Uyên sắc mặt thoáng có hòa hoãn: “Ngươi chọn trúng nhiếp hồn châm, chỉ là bởi vì nó nhẹ nhàng dễ mang theo, nguyên nhân duy nhất là có thể mang theo nhiều cái đi.”
Ta xấu hổ xoay mặt, gật gật đầu, trong thiên hạ này trừ tiểu Bạch, chỉ có Cẩm Uyên hiểu tôi nhất .
“Ngày khác chờ thương thế của ngươi tốt lên , ta cùng ngươi đi chọn vũ khí.” Ta hoang mang nhìn Cẩm Uyên, hắn thật quá nhàn rỗi , rảnh vậy mà cũng không chuyển cây từ Thiên Hoa điện đến cho ta, nên biết, trên tàng cây ta khôi phục càng nhanh hơn.
Cẩm Uyên chậm rãi đứng lên, một bộ bạch y không dính một hạt bụi, từ trong tay áo hắn lấy ra một hộp mứt trái cây, đặt ở trước giường ta.”Đây là Uyển Ưu nhờ ta mang cho ngươi, vừa rồi thiếu chút nữa quên mất. Nghỉ ngơi cho tốt, ta phải đi, sẽ trở lại thăm ngươi.” Ta nhìn thấy ống tay áo hắn vẫn thêu một con Hắc Long như lúc trước.
Ta nhìn chằm chằm bóng lưng Cẩm Uyên mà ngẩn người, đây chính là cái gọi là tiên phong đạo cốt đi, đi trên đường mà tay áo bay tán loạn, hai tay áo sinh phong. Tiện tay chiêu một cái là một đóa Ngũ Sắc Tường Vân, mà ta lại chỉ có thể gọi vài giọt hơi nước. Đều nói người và quỷ khác đường, chưa từng nghĩ Tiên với Tiên khác đường đó mới gọi là khác biệt lớn đây.
Nghỉ ngơi mấy ngày, sư phụ mỗi ngày đều chạy đến trước cửa sổ cùng ta nói chuyện phiếm giải buồn, cuộc sống cũng không quá nhàm chán. Cho đến khi thân thể ta tốt hơn, Cẩm Uyên cũng không xuất hiện, có lẽ hắn bận nhiều việc.
Ngày đó sau bữa cơm chiều, Noãn Noãn lại đột nhiên chạy tới, nàng vừa thấy ta, đã vội vàng vòng quanh ta nhìn mấy lần: “Lãng Lãng, ngươi bị thương sao không nói với ta?”
Ta gãi gãi đầu: “Ta quên mất, mà giờ ta cũng đã tốt hơn nhiều rồi.” Mặc dù ta và Noãn Noãn đều không thích đối phương, nhưng chúng ta đối với nhau cũng không có ác ý.
Noãn Noãn giờ mới thở phào nhẹ nhõm, “Nếu không phải Đại điện hạ cùng Nhị điện hạ nói chuyện phiếm bị ta nghe được, ta còn không biết ngươi bị thương chuyện đâu, nếu như bị An Bạch biết, nhất định sẽ cưỡng chế dẫn ngươi về.”
Ta vội vàng ôm lấy chiếc eo thon nhỏ của Noãn Noãn: “Ngươi ngàn vạn lần không thể nói cho tiểu Bạch a.” Nói giỡn, nếu là tiểu Bạch biết ta ở đây bị thương, nhất định sẽ chạy tới mang ta về Giả Linh Sơn cho bằng được.
Noãn Noãn vỗ vỗ lưng của ta: “Ta đi đâu để thông báo cho hắn đây, trên trời dưới đất đâu có cách nào truyền tin. Đại điện hạ mới vừa trở về, bên này ta cũng không thể phân thân, nếu không phải là Tam điện hạ đến, ta còn mất nửa ngày vô ích, bây giờ cũng không thể gặp được ngươi.”
“Ai u, Noãn Noãn tỷ tỷ, ta biết ngươi là người rất bận rộn.” Ta đung đưa cánh tay của nàng, “Tiểu Bạch bận việc của Giả Linh Sơn, chúng ta không nên quấy rầy hắn.”
“Đồng ý với ngươi vậy.” Noãn Noãn đột nhiên thở dài, hỏi ta, “Lãng Lãng, ngươi có biết năm đó tại sao ta lại bay đến Cửu Trọng Thiên không?”
“Biết a.” Ta gật gật đầu, “Tiểu Bạch nói cho ta biết.”
“Nói cho ngươi biết?” Noãn Noãn nhìn ta vẻ mặt hoang mang, “Thật sao?” Nàng thấy vẻ mặt chân thành của ta, không khỏi hỏi, “Hắn nói như thế nào?”
“Bị cuồng phong thổi tới bầu trời .”
“A?” Noãn Noãn trợn to hai mắt, miệng há to khiến người ta thập phần sợ hãi, “An Bạch nói với ngươi như vậy? Vậy sau khi ta mất tích, các ngươi có từng đi tìm ta?”
“Đi tìm a, nhưng tìm thế nào cũng không thấy ngươi.” Sau khi nàng mất tích, tiểu Bạch lại bận đến tối tăm mặt mũi, ta lục tung cả Giả Linh Sơn cũng không tìm thấy nàng. Sau đó tiểu Bạch nói với ta, có lẽ đây chính là số kiếp của nàng, chúng ta đành buông tha không tiếp tục tìm nữa.”Chỉ là chúng ta nghĩ thế nào, cũng không nghĩ tới ngươi lại ở Thiên cung.”
“Hắn đối với ngươi và ta quả nhiên khác biệt.” Noãn Noãn dường như có chút thất lạc.
“Tất cả mọi người đều bằng hữu tốt, có gì khác biệt chứ.” Lại nói tiếp, sau khi ta mất tích, hai người kia khẳng định sẽ không đi tìm ta, nhất là tiểu Bạch, vứt bỏ gánh nặng là ta, chắc sẽ cùng với Noãn Noãn chúc mừng một phen.
Làm một cái trái cây độc có giác ngộ, tự nhiên hiểu được những vũ khí có lực sát thương không thích hợp với ta, nhưng vũ khí không có lực sát thương, thì có ích lợi gì.
Kỳ thật, ta cảm thấy được thứ ta nên học nhất hẳn là làm thế nào để gia tăng tốc độ chạy trốn. Không nghĩ tới, không chỉ có chính mình nghĩ vậy, Cẩm Uyên thế nhưng cũng đồng ý quan điểm của ta.
Võ Đức tinh quân không dám lại mang ta tự mình chọn ám khí, đặc biệt chờ Cẩm Uyên rảnh rỗi rồi ba người cùng đi Tàng Kiếm Các chọn vũ khí.
Cẩm Uyên hỏi ta: “Ta nghe nói Noãn Noãn biết sử dụng hoa đào loạn, khiến người ta tâm trí hoảng loạn, ngươi thì biết làm gì?” Noãn Noãn vốn là tiểu đào tiên, tùy thân luôn có hương hoa đào, giơ tay nhấc chân cũng có thể tiện tay chiêu đóa hoa, thậm chí còn có thể làm vũ khí.
Ta suy nghĩ một chút: “Ta biết bạo vũ quả tạp*.” Kỳ thật đó là hóa ra thiên thiên vạn vạn quả ngân hạnh, nện lên người địch nhân, trong lúc đó còn có thể phát ra khí độc, làm cho người ta cảm thấy đầu choáng mắt hoa, nhưng hiệu quả quá nhỏ, ta đã sử dụng bạo vũ quả tạp với tiểu Bạch, kết quả bại hoàn toàn. (bạo vũ quả tạp: mưa quả rơi loạn đập xuống :3. Cái tên rất….)
“A, phải không?” Cẩm Uyên như có điều suy nghĩ, dựa trên tàng cây cầm một chiếc lá, “Võ Đức tinh quân, người chỉ điểm Lãng Lãng một chút.”
Chỉ điểm? Chỉ điểm ta cái gì? Ta nhìn Cẩm Uyên, sao hắn nói chỉ nói một nửa? “Bạo vũ quả tạp” Cẩm Uyên bất đắc dĩ nhìn ta một cái, hóa ra cái ghế ngồi xuống.
Ta bất đắc dĩ sử dụng bạo vũ quả tạp, một hai quả ngân hạnh chậm chạp từ trên trời giáng xuống, lại bay bay rơi xuống dưới chân Võ Đức tinh quân. Võ Đức tinh quân sững sờ nhìn ta, trong lúc nhất thời nói không ra lời.
“Đây là cái mà ngươi gọi là bạo vũ quả tạp?” Cẩm Uyên vươn tay ra hai trái ngân hạnh bay đến tay hắn, hắn nhìn chúng từ trên xuống dưới, vẻ mặt nghiền ngẫm cười với ta.
Ta nuốt nuốt nước miếng, lui về phía sau hai bước: “Vốn là đổ ập xuống mà đập, nhưng là ta học nghệ chưa tinh, cho nên…” Ta vô tội cười cười với Cẩm Uyên, làm bộ sẽ đoạt lấy mấy quả ngân hạnh trong tay hắn, không dám ăn thì trả lại cho ta.
Tay phải Cẩm Uyên nhoáng một cái, ta giống như một con sói đói vồ mồi cả người nằm ở trên người của hắn, ta nghe được Võ Đức tinh quân kêu lên một tiếng, “Lách cách” miệng của ta đụng phải thứ gì đó mềm mại ướt át, ta vươn đầu lưỡi liếm liếm, không ngọt. Cẩm Uyên lại như bị sét đánh, toàn thân run lên. Ta rũ mắt, nhìn thấy phía dưới là khuôn mặt phóng đại của Cẩm Uyên.
Gần như vậy, lại không tìm thấy một tì vết nào trên khuôn mặt hắn, bộ dạng thực khiến người oán trách. Hàng lông mi dài của hắn khẽ run, khiến khuôn ta có chút nhột.
“Ai nha nha!” Ta đang lại gần quan sát Cẩm Uyên, Võ Đức tinh quân lại kéo một tay ta, “Lãng Lãng, ngươi phạm thượng, tội chết có thể miễn tội sống khó tha, lại còn nằm trên người Tam điện hạ, ngươi này là thế nào?”
“Ngạch…” Ta suy nghĩ một chút chu môi, “Người ta không phải cố ý a.”
“Ngươi!” Võ Đức tinh quân vô cùng đau đớn chỉ ta nói, “Ngươi, tức chết lão phu .”
“Thôi.” Sắc mặt Cẩm Uyên ửng hồng, vẻ mặt bất đắc dĩ, “Chuyện hôm nay, dừng ở đây, ta hi vọng không có lời đồn truyền tới tai ta, Võ Đức tinh quân ngươi cũng sẽ không hy vọng đi.”
“Tam điện hạ xin yên tâm.” Võ Đức tinh quân kéo ta cùng quỳ xuống đất, duỗi tay áo lau lau mồ hôi lạnh đổ đầy trán, “Lão phu tuy là một kẻ vũ phu, người thô kệch, nhưng cũng không phải là người hay nói lung tung.”
“Vậy thì tốt rồi.” Cẩm Uyên đứng dậy, nhìn chúng ta, “Lãng Lãng, muốn ta giúp ngươi cắt bỏ trí nhớ không?”
Ta lắc lắc đầu: “Cẩm Uyên ngươi yên tâm, ta sẽ không nói với người khác là ngươi đoạt trái cây của ta, kỳ thật nếu như ngươi thích, ta có thể tặng ngươi rất nhiều, thực không có gì đáng ngại .”
“Mộc Lâm Lãng!” Tay Cẩm Uyên nắm chặt thàn quyền, hắn thở dài lại nhẹ nhàng buông tay ra, “Quên chuyện ngươi sử dụng bạo vũ quả tạp cùng tất cả chuyện sau đó, từ đầu tới đuôi quên sạch cho ta, một chút cũng không được.”
Cẩm Uyên thật là một người kì quái, bảo ta dùng bạo vũ quả tạp là hắn, bảo ta quên cũng là hắn.
Hoa hồ ly đã nói qua túi da càng là đẹp mắt, nội tâm lại càng là dễ thay đổi và tự luyến, càng xinh đẹp lại càng độc, một con Hắc Long như Cẩm Uyên lại càng thích tự luyến đến cùng cực.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện