[Dịch]Nửa Duyên Tu Tiên Nửa Duyên Quân- Sưu tầm

Chương 2 : chương 2

Người đăng: 

.
Thần tiên tụ tập ở Hồ Ly động, quả thật có thể so với Hội Bàn Đào của Vương Mẫu nương nương. Chỗ này là Xích Cước đại tiên chân trần mà vẫn nóng, chỗ khác là Tháp Tháp Thiên Vương Lý Tịnh đang nâng tháp đi dạo khắp nơi, cái tên mặc yếm còn không biết xấu hổ bên cạnh hắn là tam nhi tử* Na Tra. Ta nhìn khắp bốn phía, mọi chỗ đều không thấy Hoa hồ ly. (tam nhi tử: đứa con trai thứ ba) Ta viện một cái cớ, chạy ra ngoài Hồ Ly động tìm hắn. Trước cửa động có một người đang đứng, hắc y hoa phục dáng người trác tuyệt, cổ áo cùng ống tay áo đều có thêu Long Văn. Ta không khỏi tặc tặc hai tiếng, con Hắc Long này thật sự là tự luyến, lại đem hình dạng của chính mình thêu lên trên y phục. Hắn chắn trước mặt ta, thùy hạ mi mắt: “Ngươi đang tìm a Dạ?” Ta nhìn chung quanh, thấy không có ai khác, mới xác định là hắn đang nói chuyện với ta. Hoa hồ ly vốn tên là Hoa Vũ Dạ, nghe nói ngày hắn sinh ra Thanh Khâu vốn trời yên biển lặng lại đột nhiên có sét đánh rồi mưa lớn, những sinh linh ở Thanh Khâu đều lo lắng thấp thỏm không yên suốt cả đêm, cho đến thời khắc Hoa hồ ly được sinh ra, tiếng khóc cao vút chọc thủng tầng mây, trong chốc lát vân tiêu vũ tễ, phong trụ vũ đình*, Thanh Khâu khôi phục lại sự an bình trước kia. (*: đại ý trời quang mây tạnh) Cái tên a Dạ này ta nghe quá mức không được tự nhiên, cho nên ta gọi hắn là a Hoa, Hoa Hoa hoặc là Tiểu Hoa, hắn mấy phen giãy giụa, mới đồng ý cho ta gọi hắn là Hoa hồ ly. Ta gật đầu: “Tiên hữu có biết hắn ở chỗ nào không?” “A.” Hắc Long nghĩ ngợi hồi lâu rồi quay về phía Tương Vọng đình nói: “ Biết thì biết rõ, nhưng mà ta đã đáp ứng hắn là không nói cho ngươi”. Ta giả bộ thở dài lắc đầu: “Đã như vậy, tiểu tiên cáo từ.” Ta xoay người đi vài bước, thừa dịp Hắc Long nhìn cảnh vật bên ngoài đến xuất thần, biến trở về nguyên hình, từ bên chân hắn lăn qua. Hắn cúi đầu xuống cười một tiếng, xoay người đi vào hồ ly động. Phía trước Tương Vọng đình, chỉ thấy mấy bóng người, Hoa hồ ly không biết đang cùng tiên cô nhà ai đang tâm tình cùng nhau. Ta lăn qua bên đó, nhìn thấy bọn họ đang ôm nhau, tư thế thật là bất nhã. Nghĩ tới hôm nay Hoa hồ ly trọng hữu khinh sắc*, ta vội nhảy lên Tương Vọng đình, vẻ mặt bi thương chỉ vào Hoa hồ ly cùng vị tiên cô kia: “Ngươi, các ngươi!” (trọng bạn khinh sắc, ý này đã diễn đạt ở chương một.) Hoa hồ ly cùng vị tiên cô kia cả kinh, dùng tốc độ còn nhanh hơn cả sét đánh nhanh chóng tách nhau ra. Ta thuận thế nhào vào trong ngực hồ ly: “Hoa Hoa, chàng nói chàng sẽ chịu trách nhiệm với người ta. Tại sao có thể như vậy chứ, chàng làm cho trái tim người ta tan nát nha!” Dứt lời, còn giơ tay áo lên giả vờ lau vài giọt nước mắt. Vị kia tiên cô vẻ mặt chấn kinh nhìn ta cùng Hoa hồ ly, không đợi Hoa hồ ly giải thích liền bỏ chạy, một đường lê hoa đái vũ*, thật sự khiến người ta vừa thấy đã thương. (lê hoa đái vũ: nước mưa rơi trên hoa lê, chỉ vẻ đẹp người con gái khi khóc) Ta thấy không có người xem, từ trong ngực Hoa hồ ly chui ra: “Tại sao ngươi không giải thích a.” “Ta…” Hoa hồ ly cau mày lại, “Giải thích cái gì?” Ta tìm một vị trí thoải mái nằm xuống, tiện tay cầm lấy một miếng hoa đào tô*, nghe thấy câu nói của hắn, không khỏi bi thương, ta nuốt hết hoa đào tô trong miệng, quyết định nhắc nhở hắn một cái: “Ngươi lần này trọng hữu nhẹ sắc thấy lợi quên nghĩa, thật khiến ta đau lòng a. Mắt thấy ta bị con Hắc Long kia khi dễ, ngươi thế nhưng lại không thèm quan tâm ngó ngàng. (hoa đào tô: tên một loại điểm tâm) “A? Hắc Long?” Hắn cau mày suy tư một chút, bỗng chốc tỏ ra thông suốt, “Ngươi nói tam điện hạ? Là ngươi rơi lầm xuống tường vân của hắn trước, huống chi hắn là khách quý của nhà ta mời tới, thay mặt cho Thiên giới, Thanh Khâu nhỏ bé như chúng ta làm sao dám đắc tội với hắn. Hình như là như vậy. “Vậy ta bị tiểu Bạch mang đi ngươi vì sao lại không chịu cứu ta?”. “Không phải là ta không cứu ngươi, mà là phụ thân ngăn cản ta, ta thoát thân không ra” Hoa hồ ly bất đắc dĩ nói. Ta nghĩ, tạm thời coi như ngươi có lương tâm. “Vậy ngươi vì sao trốn tránh không chịu gặp ta?” Hoa hồ ly lau mồ hôi: “Ta khi nào thì trốn tránh không chịu gặp ngươi? Ngươi không phải bây giờ đang chất vấn ta sao?” Hắn tức giận dí tay lên mũi của ta một cái. Thấy ta không lên tiếng, Hoa hồ ly cười lạnh đến gần ta: “Hiện tại chúng ta nên thảo luận một chút chuyện ngươi vừa phá hư việc tốt của ta.” Ta ngẩng đầu lên nhìn trời, hôm nay quả thật trời trong nắng ấm thích hợp để đạp thanh*. Vì thế bàn chân như bôi dầu, thừa dịp Hoa hồ ly còn chưa quá mức tức giận, chạy. (Đạp thanh đại ý hiểu là giẫm lên cỏ, nghĩa là đi chơi trong tiết thanh minh) Ta dương dương tự đắc nhìn vẻ mặt buồn bực của Hoa hồ ly, đi về phía trước vài bước, có một người đang đứng bên hồ, dường như là con Hắc Long kia. Trước có Hắc Long, sau có Hoa hồ ly, ta suy nghĩ một chút, quyết định tiếp tục đi về trước. Hắc Long xoay người, đứng ở dưới tán cây hoa đào, một thân hắc y càng tôn lên dáng vẻ cao quý vô song của hắn. Mặc dù chỉ là một con rồng, cố tình lại có được một túi da tốt như thế, thật sự là lãng phí!! Hắn xoay người lại, cười cười nhìn ta: “Tiểu thần Cẩm Uyên, không biết tiên tử xưng hô như thế nào?” Ta hướng hắn dịu dàng mỉm cười: “Cẩm Uyên tiên hữu có thể gọi ta một tiếng Mộc Lâm Lãng.” Nếu như hắn đã chủ động bắt chuyện, thừa nhận sai lầm, ta cũng sẽ làm một trái cây rộng lượng, không cùng hắn so đo. “Lâm Lang (ngọc đẹp) ?” Trực tiếp bỏ đi họ. “Không phải là Lâm Lang, là Lâm Lãng, lãng lãng Kiền Khôn lãng L (hình như là trời đất sáng sủa thì phải).Ta sửa lại cho hắn, từ nhỏ đến lớn quả thật là không có người nào có thể gọi đúng được tên của ta. “Lâm… Lãng?” Hắn cười cười, “lãng lãng Càn Khôn lãng” Hắn lập lại một lần. Ta trả lời hắn bằng một nụ cười sáng lạn: “Tiên hữu có trí nhớ thật tốt.” Hoa đào lả tả rơi xuống, dừng ở đầu vai của hắn, trông thật là đẹp mắt. Hắn cười yếu ớt, ứng với câu nói kia khuôn mặt và những cánh đào gần như một màu. Hắn liếc mắt nhìn ta khóe miệng khẽ cong: “Lãng Lãng, lau nước miếng.” Ta chột dạ lau lau nước miếng, nhìn hắn cười hắc hắc. “Mùa xuân đến, khó tránh khỏi…………” Hắn nói chưa dứt lời nhìn ta mị hoặc cười một tiếng, mặt của ta đỏ lên không chịu thua kém, “Khó tránh khỏi muốn ăn đào.” (Tiểu Trần: đầu óc ta thật đen tối >O
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang