[Dịch]Nửa Duyên Tu Tiên Nửa Duyên Quân- Sưu tầm

Chương 17 : Chương 17

Người đăng: 

.
“Lãng Lãng ~” Ta đang luyện công ở hậu viện buồn bực muốn chết, chợt nghe một tiếng Lãng Lãng, lập tức nổi da gà rơi đầy đất. Mộ Thanh đang ngủ gật dưới tàng cây, đột nhiên liền trên ghế ngã xuống, ta nhìn dáng vẻ nàng mơ mơ màng màng bò dậy , nhịn không được bật cười. “Hoa Hoa ~” ta xoay người đụng đầu vào lồng ngực của hắn, “Ngươi tới thăm ta sao, coi như ngươi có lương tâm.” Ta cọ cọ trên người hắn, đợi lâu cũng không thấy hắn trả lời. Một lúc lâu sau, ta chậm rãi ngẩng đầu lên, đối diện đôi mắt hoa đào của Cẩm Uyên, mắt phượng nhảy lên,cười mập mờ với ta: “Ôm đủ chưa?” Ta lưu luyến buông tay ra, thì thấy Hoa Hồ Ly đứng sau lưng Cẩm Uyên cười trộm, ta vừa định giang hai tay chay nhanh đến bên cạnh hắn, lại bị Cẩm Uyên sách cổ áo ném qua một bên, ngay cả vạt áo của Hoa Hồ Ly cũng không đụng tới. Ta phất phất ống tay áo, chỉ chạm được một đám mây ung dung thổi qua bên cạnh. Cẩm Uyên giữ ta sang một bên người, nhìn thoáng qua Hoa Hồ Ly tỏ ý có lỗi: “Lãng Lãng nàng quá vô lễ.” Tên Cẩm Uyên này chắc là đang ghen tị quan hệ tốt đẹp giữa ta và Hoa Hồ Ly, ta liếc mắt nhìn hắn: “Ta và Hoa Hoa là tỷ muội, ôm một chút có sao đâu.” Khóe miệng Hoa Hồ Ly giật giật, sắc mặt cũng dần dần thay đổi, ta tưởng hắn sắp phát tác, đã thấy hắn đảo mắt trên mặt đầy ý cười: “Đúng tế, chúng ta là tỷ muội tốt, ôm một chút cũng không sao.” Cẩm Uyên lướt mắt quét qua bên cạnh ta, không nói gì, nhưng vẻ mặt hoàn toàn hiểu rõ. Cảm giác được ta đang nhìn hắn, hắn chầm chậm quay đầu lại: “Luyện công xong rồi sao?” Là luyện một nghìn lần biến hồn đạm, ngươi nghĩ là niệm công, niệm khẩu quyết một nghìn lần là xong sao, một nghìn lần, nào nhanh vậy được. Ta nghĩ còn thiếu hai trăm năm mươi lần, thiếu một tí chắc Cẩm Uyên hắn không để ý đâu. “Luyện xong…” Trong mắt Cẩm Uyên chợt lóe ánh sáng, khóe miệng có vài phần trêu tức, ta vội vàng đổi giọng, “Luyện xong mới là lạ.” “Vậy còn không mau luyện tập tiếp, còn đứng đây làm gì?” Lại xoay người đối với nói với Mộ Thanh, “Đếm cẩn thận, không được thiếu một lần.” Hay cho một Tam điện hạ con Thiên Đế mà cũng tính toán chi li thế đấy. Hoa Hồ Ly nhìn Cẩm Uyên lại nhìn ta, con ngươi chuyển cực nhanh: “Lãng Lãng, ngươi rốt cục quyết định chăm chỉ luyện công rồi?” Ta tiếp tục đứng im tại nguyên chỗ, chất phác gật gật đầu. Phàm nhân hay linh vật luyện công, tất cả đều vì một ngày kia có thể công đức viên mãn phi thăng thành tiên. Mà ta làm một trái cây độc đã trở thành tiên, thật vất vả mới lên được Thiên cung, lại bị trói chân cả ngày để luyện công. Trước đây lúc ở Giả Linh Sơn, ta từng có giao ước với tiểu Bạch, chỉ cần ta tu luyện thành tiên, thì hắn không thể bức ta luyện công, vì thế, sau khi ta thành tiên, hắn cũng vì thực hiện lời hứa, cực ít bức ta tu hành. Sau này lúc đi Thanh Khâu, mỗi ngày Hoa Hồ Ly ốc còn không mang nổi mình ốc, đâu còn có thời gian trông nom ta, cho đến khi gặp phải Cẩm Uyên, trong nháy mắt ta có cảm giác giống như trước khi mình thành tiên. Nghĩ lại, thân phận của ta vốn nên là tiểu tiên rửa bút của Văn Đức tinh quân, kết quả vừa thay nước cho cái hồ nước đen sì đó, thì sư phụ lại mang ỹ nhân sư huynh đi hạ phàm, ngay cả lần gặp mặt hắn cuối cùng cũng không thấy. Sau lại luân chuyển đến quý phủ của Võ Đức tinh quân, bởi vì sư phụ là một võ tướng, vì vậy ta lại bước lên con đường tu luyện thượng tiên, từ nay về sau không thể vãn hồi. Ghê tởm nhất là Cẩm Uyên vì không muốn để ta chăm sóc hắn, thế nên mỗi ngày đều bắt ta luyện lại những chiêu thức cũ, hắn luôn nói ôn cũ biết mới, những thứ học rồi mà không tốt, thì sao có thể học mới. Kỳ thật có thể tu thành hạ tiên, ta đã rất thỏa mãn, mỗi lần nhìn thấy vẻ mặt hận rèn sắt không thành thép, ta rất muốn nói thế với hắn. Nhưng, ta không dám nói, bởi vì hắn nói nếu ta không tiến bộ, sẽ một cước đá ta về Giả Linh Sơn, kỹ thuật cưỡi mây vốn cũng không tốt, tọa kị Đương Hỗ còn bị hắn thu vào trong hồ lô, không dám làm hắn tức giận. “Tạm thời hôm nay ngươi ở lại đây.” Cẩm Uyên đột nhiên thở dài với tia sáng đỏ cách đó không xa, “Cơm tối ta sẽ phái người đưa tới, Mộ Thanh ngươi trông coi Lãng Lãng cẩn thận, không được cho nàng ra khỏi nội viện này một bước.” “Ê này.” Ta mắt ạnh nhìn Cẩm Uyên và Hoa Hồ Ly, “Các ngươi có chuyện gì không thể cho ta biết?” Cẩm Uyên mắt phượng đảo qua: “Rất nhiều.” “Ngươi… Ngươi, các ngươi!” Ta lập tức lĩnh ngộ, vội vàng che miệng, không thể tưởng tượng nổi nhìn Cẩm Uyên. Chúng ta mới cách tiểu Bạch không lâu, ngươi đã thay lòng đổi dạ chuyển sang Hoa Hồ Ly, ta bị kẹp ở giữa thì phải làm thế nào bây giờ, ngươi thật sự là một con Hắc Long đa tình. “Chúng ta không có quan hệ gì cả, ngươi đừng đoán mò.” Hoa Hồ Ly lúng túng chỉ ta ta, lại nhìn Cẩm Uyên, “Tam điện hạ ngươi tới giải thích chút đi.” Ta khoát khoát tay: “Không cần giải thích, Hoa Hoa, ngươi lừa gạt ta rất đau lòng a.” Ta vô cùng đau đớn nói với hắn, “Ta vẫn cảm thấy phẩm vị của ngươi có vấn đề, hóa ra ngươi thật sự có vấn đề a, chúng ta là hảo tỷ muội, chẳng lẽ có chuyện gì không thể nói cho ta biết sao.” “Lãng Lãng, ngươi nghe ta giải thích.” Hoa Hồ Ly vuốt trán, lại không biết phải nói từ đâu, dứt khoát giơ hai tay đầu hàng, vẻ mặt bất đắc dĩ, “Ta không biết phải giải thích thế nào, nhưg ta thật sự rất bình thường, cực kì bình thường.” Ta giơ tay lên vỗ vỗ vai hắn an ủi: “Bây giờ dân phong cởi mở, đoạn tụ cũng không sao, nhưng vì sao ngươi lại thích Cẩm Uyên chứ, tất cả mọi người đều bằng hữu, tranh giành tình cảm sẽ rất đau đớn, đâu cần phải vì hắn mà trở mặt chứ, ngươi nhường cho…” Nhường cho tiểu Bạch đi, tiểu Bạch sống nhiều năm như vậy vẫn không gần nữ sachws, ngoan ngoãn canh giữ ở Giả Linh Sơn, không giống như Hoa Hồ Ly trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi, quan trọng nhất là, ta đã hứa với tiểu Bạch sẽ trông nom Cẩm Uyên thật kĩ. Vạn nhất hắn mất hứng, xui xẻo nhất chắc chắn là ta. “Ngươi!” Mắt Hoa Hồ Ly to như chuông đồng trừng mắt nhìn ta. “Sao hở, có vấn đề gì sao?” Ta chống nạnh trừng lại, bất kể thế nào ta nhất định phải ngăn cản nghiệt duyên của bọn họ. “Khụ khụ.” Cẩm Uyên xoay mặt ho lên, ta nhìn sắc mặt hắn, tựa hồ có chút không thuận khí, nên giúp hắn vỗ vỗ lưng. Hắn quay đầu, sóng mắt ướt át, nhìn ta một cái, lặng yên xoay người sang chỗ khác, ta nghe thấy hắn nói với ta, “Lãng Lãng, chờ ta trở lại.” “A, các ngươi đi đâu?” Ta giữ chặt tay hắn, hiện dưới tình huống này, ta tuyệt không thể để hai người bọn họ ở cùng một chỗ, dù thế nào ta nhất định phải chen vào giữa bọn họ. Cẩm Uyên cúi đầu nhìn ta cầm tay hắn, xoay tay cầm lại tay ta, nhẹ nhàng xoa xoa: “Ta rất nhanh sẽ về mà.” Lúc trước ta vẫn cho là Cẩm Uyên cùng tiểu Bạch đều là người chỉ cần một người. Nhưng giờ mới biết thì ra hắn căn bản chính là tên nam nhân hoa tâm vô địch, quả nhiên là sống lâu mới biết lòng người. “Không được, ngươi đi đâu ta cũng muốn ở cùng một chỗ với ngươi!” Cẩm Uyên không thoát khỏi tay ta nữa, ngược lại ngẩn người, nhìn thẳng ta, dáng vẻ thật mê người. “Lãng Lãng…” Thanh âm của hắn có chút khàn khàn, trong giọng nói có chút kiềm nén, đôi mắt u sâu nhìn ngoài điện gật gật đầu, “Nhưng mà, ngươi phải nghe lời ta.” “Ừ.” Ta kiên định gật đầu. Cẩm Uyên kéo tay ta, nhiệt độ trong lòng bàn tay nóng đến dọa người, khóe miệng hắn nhẹ nhàng nhếch lên, lộ ra một độ cong mê người. Mắt phượng khẽ xếch lên, núm đồng tiền nơi khóe miệng chợt hiện, như cười như không, đẹp đến mê hồn. Trong lòng ta khó tránh khỏi bóp cổ tay, một nam nhân phong độ trời ban thế này, tiếc là một kẻ đoạn tụ. Hoa Hồ Ly đi theo sau chúng ta, mới vừa đi tới tiền viện, Hoa Hồ Ly đột nhiên chấn động ngăn trước người chúng ta, thần sắc nghiêm túc. Ta hỏi hắn: “Ngươi làm sao vậy?” Vừa mới hỏi xong, ta cũng cảm giác được Cửu Thiên thần trượng trong tay áo càng bất ổn. Trong phút chốc mây đen cuồn cuộn ùn ùn kéo tới, cả Thiên Giới đều bị yêu khí tràn ngập, ta nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy một ánh sáo đỏ xẹt một tiếng đáp xuống trước mắt. Ta còn chưa kịp né tránh, đã bị Cẩm Uyên và Hoa Hồ Ly ngăn ra sau. Vài thiên binh thiên tướng thở hồng hộc chạy tới, nhìn thấy Cẩm Uyên cũng không dám động thủ, chỉ quắc mắt trừng mi với cái vật thể xanh biếc trước mặt chúng ta. Đúng là thanh thế, yêu khí cường đại xông lên tận đây, lại dám đơn thương độc mã độc xông tới Thiên cung, chẳng lẽ không muốn sống nữa. Ta núp sau lưng Cẩm Uyên và Hoa Hồ Ly kêu lên: “Yêu nghiệt phương nào, còn không mau xưng tên ra!” Yêu quái kia nhàn nhạt quét mắt nhìn chúng ta một cái, há ra cái miệng to như chậu máu: “Ha ha, tiểu nha đầu khen trật rồi, nhưng mà, dõi mắt khắp Yêu Ma hai giới, bản tôn đích xác là ngàn năm có một không hai.” Đôi mắt đỏ lòm của hắn nhìn ta chớp chớp, ta nhìn đôi mắt của hắn, cảm thấy buồn nôn. “Yêu nghiệt ơi, mắt ngươi vẫn tốt chứ?” Đôi mắt đỏ như máu của hắn, nhìn như lúc nào cũng có thể nổ tung ra ấy. Hắn nhẹ nhàng gảy gảy vài ba sợi tóc lơ thơ trên trán, chỉ mắt mình nói với ta: “Trên trời dưới đất này làm gì có cái gì có thể thoát khỏi hai mắt của Yêu Vương ta, yên tâm, mắt bản tôn vẫn tốt lắm.” “Yêu Vương đại giá quang lâm, thật khiến kẻ hèn này cảm thấy vinh dự.” Cẩm Uyên vung tay lên, ý bảo bọn họ đi ra ngoài, thiên binh thiên tướng hiểu ý, nắm binh khí thối lui ra ngoài Ly Loan điện. Yêu Vương? Truyền thuyết vương của vạn yêu hóa ra trông thế này, ta đoán chắc hắn đã xem nhiều thứ không lên xem, thế nên đôi mắt mới đau mắt hột thế kia. Ta quét mắt nhìn hắn từ trên xuống dưới, toàn thân hắn phù thũng, xương gò má cao ngất, toàn thân còn tản ra mùi tanh hôi, thế nào cũng không thấy hắn có liên hệ gì với mấy chữ ‘ngàn năm có một không hai’, nhưng mấy chữ ‘để tiếng xấu muôn đời’ thì lại rất thích hợp hắn, quả thực chính là tuyệt phối. Ta nhìn xuống dưới, dây lưng của hắn khảm một viên trân châu lấy từ biển sâu phát ra ánh sáng chói mắt, trên người Yêu Vương mà dùng trân châu, chẳng khác gì bông hoa lài cắm bãi phân trâu. Phung phí của trời a, phung phí của trời. Yêu Vương chắp tay khiêm nhường nói: “Đâu có đâu có, bản tôn đúng là vô tình mạo phạm.” “Yêu Vương hôm nay một mình xông lên Tiên giới, chớ không phải là bắt nạt Tiên giới chúng ta không có người sao?” Cẩm Uyên vừa mở miệng, phá vỡ cục diện vốn hài hòa, không khí bắt đầu giương cung bạt kiếm. Yêu Vương cười ha ha nói: “Bản tôn hôm nay không mời mà đến, cũng không phải là muốn khai chiến với tiên giới, mà là muốn dẫn đi thứ vốn thuộc Yêu giới của ta.” Cẩm Uyên cười cười: “Tiểu thần không biết, Cửu Trọng Thiên này trừ ngươi ra còn có yêu vật nào khác.” Yêu Vương hai tay vòng giữa không trung, khuôn mặt dữ tợn nói: “Bản tôn không phải tới đây gây chuyện, cũng không phải đến để vòng vo với ngươi, bản tôn hôm nay đến đây nói chuyện, Tam điện hạ cũng chớ có trách ta nói chuyện vô lễ, đắc tội điện hạ.” Thấy Cẩm Uyên không nói gì, hắn tiếp tục nói, “Tam điện hạ mấy ngày trước thu phục yêu thú, chính là tọa kị của bản tôn, không nghĩ tới hắn ở nhân gian làm loạn, thiếu chút nữa hại các tiên gia, bản tôn sau khi biết cảm thấy vô cùng đau đớn, chưa từng nghĩ hắn lại dám gây ra chuyện động trời như vậy. Bản tôn suy đi nghĩ lại, quyết tâm hướng Tam điện hạ xin một cái nhân tình, để ta dẫn hắn trở về, dạy dỗ lại thật kĩ.” “Đương Hỗ là tiên thú của Thiên Giới chúng ta, chẳng biết từ lúc nào thành yêu thú của Yêu Vương, dạy dỗ sợ là không cần, Tiên giới chúng ta tự có chủ trương, không nhọc phiền Yêu Vương nhúng tay.” Cẩm Uyên cười cười chắp tay với Yêu Vương nói, “Yêu Vương tuổi đã cao, trí nhớ không tốt, sợ là nhớ lộn.” “Tiểu tử miệng còn hôi sữa, muốn chết sao.” Yêu Vương đột nhiên biến sắc, chẳng biết tại sao thịnh nộ đến cực điểm, quanh thân xuất hiện sương mù màu tím, hắn càng vận công thì màu sắc càng đậm, chưởng phong của hắn ngưng kết thành một ánh sáng đỏ sậm, vung tay lên vội vàng lao về phía chúng ta, Hoa Hồ Ly thấy thế vội vàng vận công ngăn cản. Cẩm Uyên lại không chút hoang mang phải lấy ra cây quạt, chỉ nhẹ nhàng phẩy, ánh sáng đỏ sậm biến mất không thấy đâu nữa. Cẩm Uyên thu hồi cây quạt nói: “Yêu Vương xin tự trọng.” Yêu Vương này quả nhiên không hay ho gì, chỉ nhẹ nhàng tấn công một chút, thần trượng trong tay áo cũng đã không kháng cự được muốn nghênh địch. Ta liều chết nắm chặt ống tay áo, không cho nó đi ra, giờ có Cẩm Uyên ở đây, lại có Hoa Hồ Ly ở đây, huống chi đây là hang ổ Cẩm Uyên, nó cũng muốn khoe khoang gì chứ. Hơn nữa, Yêu Vương không phải nói sao, hắn không phải đến để sinh sự, đừng hiếu chiến như vậy chứ. Yêu Vương từ không trung rơi xuống, đứng bên cạnh Cẩm Uyên, khinh miệt nhìn hắn: “Có giao ra hay không?” “Đương Hỗ này là tiên thú của Tiên giới chúng ta, sao có thể giao cho Yêu giới, huống chi giờ Đương Hỗ quả thực không ở Thiên Giới.” Giọng nói Cẩm Uyên vẫn trầm ổn bình tĩnh như cũ. Mắt thấy Yêu Vương lại muốn phát tác, ta vội vàng chen vào giữa bọn họ, tách ra bọn họ: “Yêu Vương, Cẩm Uyên đều đã nói, Đương Hỗ không có ở Thiên cung, ngươi lại buộc hắn, hắn cũng khôn có Đương Hỗ mà giao cho ngươi. Ta thấy ngươi cũng không phải là đến gây chuyện, không bằng chúng ta ngồi xuống nói chuyện một chút, nghĩ ra cách vẹn toàn cả đôi đường để giải quyết vấn đề này.” Ta cười cười với hắn, trước khi hắn mở miệng, ta lại yên lặng lui ra sau lưng Cẩm Uyên và Hoa Hồ Ly. Yêu Vương thu hồi ánh mắt: “Vẫn là tiểu nha đầu này nói chuyện dễ nghe.” Hắn khoát hai tay, “Nói đi, các ngươi như thế nào mới bằng lòng giao ra Đương Hỗ.” Cẩm Uyên quay đầu lại nhàn nhạt lườm ta một cái, lại thu hồi ánh mắt: “Đương Hỗ đã nhận thức Lãng Lãng là chủ nhân, mà tu vi lại hao hết, Yêu Vương xác định có thể lông tóc vô thương mang nó trở về sao?” Yêu Vương nhíu mày suy nghĩ sâu xa, một hồi lâu mới hồi đáp: “Không thử sao biết, Bản Yêu Vương thích nhất là khiêu chiến.” Cẩm Uyên co rúm khóe miệng: “Chỉ tiếc, Đương Hỗ bởi vì pháp lực hao hết, linh lực của nó không đủ, bị ta đưa đến một nơi không người tu luyện, Yêu Vương nếu cứng rắn muốn có kết quả, không bằng đợi nửa tháng sau, lúc Đương Hỗ xuất quan lại đến.” Hoa Hồ Ly tựa hồ có lời muốn nói, lại bị Cẩm Uyên kéo lại, hắn liếc mắt nhìn chúng ta, tiếp tục nói: “Yêu Vương nếu hông rời đi, những thiên binh thiên tướng chờ từ sáng sớm sẽ tiến vào, đến lúc đó nếu có chút xung đột, ngươi đừng trách tiểu thần không nể mặt ngươi.” Cẩm Uyên hai tay phát công, hai tay áo từ từ sinh phong, quanh người hắn quanh quẩn một đạo tiên khí màu lam nhạt: “Yêu Vương có muốn nếm thử tư vị tiên linh đoạn hồn trảm của ta không? Yêu Vương nhẹ phẩy ống tay áo: “Cũng được, bản tôn cho các ngươi nửa tháng.” Lại là một ánh sáng màu đỏ sậm, bóng dáng Yêu Vương sớm đã biết mất không thấy. Ta nhìn theo hướng hắn rời đi: “Yêu Vương này bị ngươi dọa, vội bỏ chạy trối chết, xem ra cũng chỉ là một tên hữu danh vô thực, không có bản lĩnh thật sự gì.” “Lãng Lãng, chớ có hồ ngôn loạn ngữ.” Hoa Hồ Ly đi đến bên người ta nói, “Nếu hắn không có chút bản lĩnh nào, sao dám một mình xông tiên giới.” Ta không để ý tới hắn, kéo Cẩm Uyên hỏi hắn: “Yêu Vương kia thật sự lợi hại vậy sao?” Cẩm Uyên bị ta lôi kéo vài cái cũng không có phản kháng, chỉ xoay mặt nhìn ta một cái, khóe mắt hơi cười, sắc mặt tái nhợt có chút dọa người. Ta nhìn hắn há mồm, còn chưa kịp mở miệng, máu từ trong cổ họng tràn ra ngoài, ta chấn kinh phản xạ có điều kiện muốn đưa tay giữ chặt hắn, nhưng thân thể lại không chịu sự sai khiến, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn mang theo vui vẻ té trên mặt đất. Thật may là Hoa Hồ Ly tay mắt lanh lẹ, trong khoảnh khắc cuối cùng đỡ lấy hắn, ta nhìn Cẩm Uyên ngã vào trong ngực Hoa Hồ Ly, thất thần. “Cẩm Uyên, Cẩm Uyên!” Ta gọi hắn, cổ họng lại như bị vật gì đó chặn lại, đau đến nỗi nói không thành lời.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang