[Dịch]Nửa Duyên Tu Tiên Nửa Duyên Quân- Sưu tầm

Chương 15 : Chương 15

Người đăng: 

.
Cẩm Uyên nhìn dáng vẻ Cẩn Du lang thôn hổ yết, cười híp mắt vuốt đầu ta nói với ta: “Lãng Lãng, cơm cũng có giờ, đã qua bữa rồi chờ bữa tối lại ăn.” “Cẩm Uyên, từ tối qua đến giờ ta còn chưa ăn cơm .” Ta lắc lắc cánh tay hắn, “Giờ lại không ăn ta sẽ chết đói!” “Ngươi muốn ta vì ngươi phá giới sao?” Thấy ta lắc đầu, trên tay trái Cẩm Uyên xuất hiện một quyển 《quy tâm chú》, “Cầm đi học thuộc, đến giờ ăn tối thì đọc hai chương cho ta nghe.” Được lắm, cuối cùng vẫn không được ăn, lương tâm của thằng nhãi Cẩm Uyên này chắc chắn là trong một ngày nhật thực, bị ngao thiên khuyển của Nhị Lang Thần ăn mất tiêu rồi. Đúng là một chú chó tốt vì dân trừ hại, nhưng sao ngươi không ăn cả nội đan của hắn luôn đi chứ. “Cẩm Uyên, người ta tới đây chăm sóc cho ngươi vì bị thương, không phải là tới đây để tu luyện.” Thật vất vả mới chọn được lúc Võ Đức tinh quân không có ở đây, giờ không nghỉ ngơi còn đợi khi nào nữa. “Võ Đức tinh quân không có ở đây, ta càng phải đốc thúc ngươi, huống chi…” Hắn ngẩng đầu nhìn ta, chuyển đề tài, “Để ngươi chăm sóc, không chết cũng mất nửa cái mạng.” Được ta chăm sóc đương nhiên sẽ không chết rồi, hơn nữa còn sẽ lưu lại nửa cái mạng, là chuyện tốt rồi. Đúng là cái đồ có phúc mà không biết hưởng, bản tiên hạ mình chăm sóc ngươi, ngươi phải biết vinh hạnh chứ. Cẩm Uyên tùy tiện nhặt lên một quyển sách chăm chú đọc: “Ngươi vẫn muốn ăn cơm tối chứ!” Ta dĩ nhiên muốn ăn cơm tối, ngươi cứ thử nhịn đói một ngày xem. Thấy ta không trả lời, hắn nâng đầu lên khỏi quyển sách: “Sao còn chưa đi học thuộc?” Nói đến học thuộc lòng, ta lại nghĩ, bổn tiên lên trời xuống đất cái gì cũng không sợ, đương nhiên học thuộc lòng cũng chẳng sao, ngay cả tiểu Bạch cũng cảm thấy thua kém. Hơn nữa quyển quy tâm chú này, tám trăm năm trước ta đã từng đọc qua, nhớ ngày đó, tiểu Bạch nói đây là bộ sách nhập môn, cho ta ba ngày để học thuộc lòng, kết quả chưa đến ba canh giờ ta đã học thuộc toàn bộ. Tiểu Bạch liên tục khiếp sợ, thậm chí lầm tưởng ta là kì tài ngàn năm khó gặp của Tiên giới, cực kì kì vọng ta, huấn luyện ta cũng cực kỳ dụng tâm, khiến cho Noãn Noãn nhìn ta mà ghen tức và hâm mộ đỏ mắt. Đương nhiên, hâm mộ vẫn là hâm mộ, tài năng bẩm sinh đâu phải thứ nàng nói có là có đâu. Nhưng, thực tế luôn rất tàn nhẫn, tiểu Bạch sau vô số ngày đêm thao thức không ngủ để nghiên cứu, chỉ đành mang theo ánh mắt tiếc hận nhìn ta đang mệt mỏi quỳ rạp trên mặt đất: “Lãng Lãng, ngươi chỉ có trí nhớ tốt thôi, là ta đánh giá cao ngươi, ngươi đi về nghỉ ngơi đi.” Kỳ thật, ta cũng chưa từng nghĩ xem trí nhớ của ta tốt thế nào, nhưng tiểu Bạch khó được khen ngợi ta một lần, ta cứ khoái trá tiếp nhận vậy. Vì vậy, ta giơ lên chiếc khăn tay bé nhỏ vẫy vẫy rồi vui vẻ quay về tàng cây đi ngủ. Ta thở dài nhìn hắn, Cẩm Uyên ơi Cẩm Uyên sao ngươi có thể thất sách thế chứ. Ta xoa xoa bụng nói với hắn: “Ta đói quá, hay là ngươi cho ta ăn cơm trước đi, ta ăn no mới có tinh thần, rồi đọc thuộc cho ngươi nghe.” Cẩm Uyên vùi đầu trong sách, đầu cũng không giơ lên nói: “Trừ phi giờ ngươi lập tức đọc thuộc ra đây, nếu không không bàn nữa.” Được, là ngươi bức ta, ta không ra tuyệt chiêu, ngươi còn không biết ta lợi hại thế nào. Vì vậy ta lưu loát đọc thuộc không sai một chữ, Cẩm Uyên vốn luôn vùi đầu không nói, thật lâu sau mới ngẩng đầu lên, sắc mặt không chắc chắn như trước: “Tô An Bạch dạy ngươi học rồi?” Dứt lời, tự giễu cười cười. “Đúng thế.” Nhìn dáng vẻ kinh ngạc của hắn, ta âm thầm cười cười, giơ ngón tay cái lên chỉ chỉ chính mình, “Chú ngữ kinh thư và nhiều thứ khác, tiểu Bạch đều bảo ta đọc qua. Đúng rồi, ta có thể đi ăn cơm chưa?” “Xem ra, Tô An Bạch chỉ chú trọng lý thuyết không chú trọng thực hành.” Thần sắc Cẩm Uyên lại khôi phục chút ít, “Ta nói là làm, Lang Lãng, ngươi muốn ăn gì?” “Hừm, ta muốn ăn, ta muốn đồ ăn ngon.” Những thứ ta muốn ăn rất nhiều, chỉ cần là đồ ăn ngon thì bưng hết ra đây cho ta. Cẩm Uyên nhéo nhéo mặt ta: “Tốt, nhưng ngươi cũng biết nấu đồ ăn cũng tốn thời gian .” Khóe môi nhếch lên cười ý tứ hàm xúc không rõ, “Trước khi đồ ăn nấu xong, ngươi trước luyện tập đủ một trăm lần quy tâm chú đi đã.” Cái gì! Thằng khốn Cẩm Uyên này ngươi đùa bỡn ta a, ta tức giận ngồi trên bậc thang không chịu luyện tập: “Ngươi nói học thuộc hết thì để cho ta ăn cơm, giờ ngươi lại không làm, ngươi gạt ta!” Cẩm Uyên đập mạnh quyển sách lên bàn, lướt mắt lạnh lùng đảo qua: “Ngươi thích ở đây pha trò, vậy cứ ngây ngốc ở đó đi, nếu không luyện đủ một trăm lần, đừng nói cơm tối, đêm nay ngươi cũng đừng mong được ngủ.” Ta vội vàng đứng lên từ mặt đất, cười làm lành nói: “Ta nào có pha trò, đấy là do đứng đã lâu, nên mệt mỏi, ngồi xuống nghỉ ngơi một chút thôi mà.” Cẩm Uyên hài lòng nhìn ta, lại cầm quyển sách lên: “Còn không mau đi.” Hắn thở dài một hơi, mắt lạnh ngó ngó ta: “Không đi nữa, ta tự mình đưa ngươi về Giả Linh Sơn.” “Được rồi, ta biết rồi mà!” Đây là nhà ngươi nên ngươi lớn nhất, không thể trêu vào, rõ ràng biết Giả Linh Sơn là tử huyệt của ta, cố tình còn muốn nhắc tới. Nhưng thằng nhãi Cẩm Uyên này quả nhiên không gạt ta, ta vừa niệm xong một trăm lần quy tâm chú, thì ta được mời đi ăn cơm. Ta nhìn sắc trời, nên đi ăn cơm, trời đã tối rồi. Ta chạy chậm một đường đến nhà ăn, Cẩm Uyên đã ngồi ở đó, nở nụ cười gọi ta: “Lãng Lãng, mau tới đây, đói bụng không.” Ta nghĩ chắc ta đói đến mê man rồi, ta dụi mắt, hắn lại mang vẻ mặt ôn nhu cười với ta. Nếu không phải ta đói đến choáng váng, thì chính là đầu hắn bị cửa kẹp đi. Không bình thường, rất không bình thường. Ta ngồi trước bàn cơm, Cẩm Uyên làm người quả nhiên hào hoa xa xỉ, cả một bàn đầy thức ăn, ta nhìn mà hoa cả mắt, rực rỡ muôn màu, khay ngọc đồ ăn quý, khiến ngón tay ta động đậy, nước miếng văng tứ phía. Cẩm Uyên khoát khoát tay, mấy vị tiên nga đều tự động lui xuống. Ta cầm lấy chiếc đũa, không chút do dự bắt đầu ăn, đúng là đói bụng thì ăn gì cũng ngon. Lúc ta đang ăn đến cực kì vui vẻ, đột nhiên liếc thấy Cẩm Uyên vẫn ngồi im đó. Ta ăn cơm, hắn ngồi cạnh nhìn, nhìn còn chưa tính, còn mỉm cười mà ta không thể tưởng tượng nổi. Hắn, đừng nói hắn hạ độc trong thức ăn nhé. Vì vậy, ta nhiệt tình chiêu đãi hắn, cầm lấy đũa gắp một quả thông vào bát hắn: “Cẩm Uyên, ngươi cũng ăn đi.” Sắc mặt hắn cứng đờ, vừa cười lắc đầu. Ta nghĩ, có lẽ hắn không thích ăn thông, ta lại gắp một cái đầu gà vào bát hắn, hắn vẫn như cũ cười cười lắc đầu. Ta ngậm chiếc đũa trong miệng, chẳng lẽ hắn, thật sự hạ độc sao. “Cẩm Uyên, ngươi cứ không ăn không uống mà nhìn ta ăn ta ăn, ta thấy không được tự nhiên, mau cùng nhau ăn đi.” Ta đoạt lấy bát của hắn, mỗi món ăn đều gắp vào bát hắn một chút. Hắn nhận lại bát nhưng vẫn cười cười như cũ: “Ta không đói bụng, từ tối qua đến giờ ngươi chưa ăn gì, ngươi ăn thêm một chút đi.” Dù ta là heo, cũng không thể ăn cả bàn thức ăn, huống chi, Cẩm Uyên thay đổi thật nhanh khiến cho người khác kinh ngạc. Nếu không hạ độc, đó chính là tiên lễ hậu binh*, ta nghĩ nghĩ, chắc chắn là như vậy. (tiên lễ hậu binh: Trước tiên dùng đạo lí thuyết phục sau đó mới dùng đến áp lực.) Lúc trước khi đối phó với Đương Hỗ, hình như hắn dùng đúng là chiêu này, ta phải cẩn thận đề phòng. Nhưng tục ngữ cũng nói, bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm, ta không chỉ ăn và dùng đồ của Cẩm Uyên, lại còn ở trong phủ của hắn, đến lúc đó nếu ta cự tuyệt hắn, lỡ lúc nào đó hắn không vui coi ta như rác quét thẳng ra khỏi phủ thì làm sao bây giờ? Thấy ta chăm chú nhìn hắn không ăn đồ ăn, hắn mới tượng trưng ăn một chút. Thôi kệ, cho dù chết cũng phải làm quỷ no. Ở đây mỗi một món ăn đều đủ hương đủ sắc, dù ta là một trái cây có tố chất, cũng không khống chế khiến miệng mình rục rịch, lại mất thêm một lúc, mặt bàn như bị gió xoáy càn quét qua. Cẩm Uyên lại không có vẻ tức giận chút nào, hắn dùng ánh mắt sủng nịch như nhìn sủng vật mà nhìn ta, ta nuốt một ngụm nước bọt: “Cẩm Uyên, ta có độc, không thể ăn, ngươi đừng dùng kiểu ánh mắt này nhìn ta.” “Ăn được hay không, phải nếm qua mới biết.” Cẩm Uyên phất tay áo đứng dậy, gọi một tiên thị tới thu dọn bàn ăn, rồi chắp tay đi ra ngoài. Ta đi theo sau hắn, nhắm mắt theo đuôi. Đi vài bước, Cẩm Uyên đột nhiên quay đầu lại: “Ngươi đi theo ta làm gì?” Lại đột nhiên tỏ vẻ hiểu rõ ra, “Chẳng lẽ ngươi muốn chăm sóc ta đến tận phòng ngủ?” “Ta đi… đi ngắm trăng, đúng thế, ngắm trăng.” Ta ngẩng đầu nhìn trăng, Đúng là sáng tỏ đến tận ruột gan. Khóe miệng Cẩm Uyên cong cong, không để ý ta có đi hay không, ta nhìn bóng lưng chập chờn của hắn, vội vàng vội vàng đi theo, nhưng do bóng đêm tối om, không lâu sau ta bị mất bóng hắn. Nhưng cũng không quan trọng, chỉ cần canh giữ ở hồ tắm cả hắn, kiểu gì chả nhìn thấy hắn tắm rửa. Gió nhẹ thổi qua người, ta nằm ngửa trên cây nhãn cảm thấy thoải mái cực kỳ, thoải mái qua đầu cũng sẽ không bị ngã, ngẫu nhiên có mỹ nam đi vào giấc mộng. Trong mộng, ta vui mừng ngồi trên tàng cây, thưởng thức mỹ nam tắm rửa, bởi vì quá vui mừng, thế nên vui quá hóa buồn, không cẩn thận thiếu chút nữa rơi vào trong nước. May mà ta phản ứng mau, thông minh lanh lợi, nên mới vội vàng biến về nguyên hình, bay giữa không trung. Vẻ mặt Cẩm Uyên kinh ngạc xoay người: “Sao ngươi lại ở đây?” Hai tay hắn che ngực, chăm chú nhìn ta. Ta bay đến đỉnh đầu hắn, lau lau nước miếng: “Mỹ nhân tắm rửa, bản thượng tiên sao lại không đến.” Vẻ mặt Cẩm Uyên sợ hãi nhìn ta: “Ngươi đi mau, nếu ngươi không đi, ta sẽ kêu lên.” Ta cúi sát người hắn, vươn tay sờ sờ cằm hắn: “Ngươi kê đi, kêu phá cổ họng cũng không còn người đến cứu ngươi. Tam điện hạ, ngươi theo bổn thượng tiên đi thôi, ha ha ha, ha ha ha…” “A? Thế sao?” Ta chống nạnh cười cực kỳ vui vẻ, Cẩm Uyên đột nhiên thay đổi chóng mặt, mắt phượng nhướn lên, dùng sức kéo ta vào trong nước, ta ra sức giãy giụa thân thể lại bị hắn giữ chặt, hai tay hắn sít sao ôm lấy thắt lưng ta, lồng ngực cường tráng lại rắn chắc như đá hơi phập phồng, mái tóc dài ướt nước khẽ quét qua má ta, dáng vẻ yêu mị cực kỳ. Có lẽ là đứng sát nhau quá, thậm chí ta có thể nghe thấy tiếng tim đập của hắn, thình thịch thình thịch, đồng bộ với tần suất tim đập của ta. Hắn càng ngày càng dựa sát vào ta, càng ngày càng gần, gần đến nỗi ta có thể đếm được hắn có bao nhiêu sợi lông mi, hắn khép hờ đôi mắt hờ tiến đến bên tai ta, cắn tai ta nói với ta: “Nếu ngươi bị ăn sạch, tình huống có phải đã khác đi rồi không.” Bị ăn sạch? Ta cả kinh, mở mắt ra, trước mắt đâu có thân ảnh Cẩm Uyên, tiểu Bạch đang đứng trước mặt ta, bụng đói kêu vang nhìn ta, ta còn chưa kịp phản ứng, hắn như mãnh hổ vồ mồi lao về phía ta, ta bị dây xích trói lại nên trốn không thoát, nhìn tiểu Bạch vốn ôn thuận, giờ như ác ma há miệng to như chậu máu nuốt ta vào. Ta sợ hãi, từ trong mộng bừng tỉnh, theo thói quen trở mình một cái, rơi thẳng từ trên cây xuống, té thẳng vào hồ tắm của Cẩm Uyên. Ta nhớ ta từng nói, trong cuộc đời ta sợ nhất đúng là nước, ta hóa nhân hình, tay khua khua trong nước, tạo thành vô số gợn sóng. Cẩm Uyên, cứu mạng a! Ta liều mạng đập nước, chìm chìm nổi nổi, uống không ít nước tắm của Cẩm Uyên. Đúng là nghiệp chướng, một cái ao để tắm thôi, sao lại sâu như vậy chứ. Cẩm Uyên a, nếu như ngươi không đến, ta sẽ chết trong hồ tắm của ngươi, nói ra thì quá mất mặt, may sao ta chết đi. “Ngươi ở đây làm gì?” Cẩm Uyên, ngươi cuối cùng xuất hiện rồi. “Cứu, ọc ọc.” Thân thể trầm xuống, lại uống một ngụm nước tắm.”Cứu, cứu… Cứu ta.” Thân thể chợt nhẹ, Cẩm Uyên thi chú cứu ta ra từ trong nước, lại niệm một cái quyết làm sạch hết nước trên người ta, rồi cởi áo khoác choàng lên vai ta. “Ngươi nửa đêm không ngủ được, chạy tới đây làm gì?” Giọng nói Cẩm Uyên trầm thấp, có vẻ bất thiện. “Ta, ta…” Thứ lỗi cho ta vì vừa mới được cứu và kích động nên nghẹn ngào không nói được lời nào. “Thôi.” Cẩm Uyên nhẹ phất ống tay áo, kéo vạt áo giúp ta, “Trở về đi ngủ đi.” Ta kéo kéo góc áo của hắn: “Ngươi không tắm rửa sao?” “Hả?” Hắn kinh ngạc nhìn ta từ đầu đến chân, rồi bất chợt cười lên, như gió xuân lướt qua, sóng biếc dập dờn.”Ta không có tắm rửa ở đây.” “Nhưng rõ ràng ngày hôm qua ta…” Ngày hôm qua rõ ràng thấy, thấy ngươi ở đây cởi quần áo. “Hôm qua?” Cẩm Uyên cười càng vui vẻ hơn, “Hôm qua dọc đường nơi đây, đột nhiên nhớ tới hình như bị rơi đồ ở Thiên Hoa điện, nên tìm hết trên người, sau đó Uyển Ưu sai người mang tới cho ta.” “Ặc…” Chắc là vừa rồi ta uống nước nhiều quá, đầu óc bị nước vào, hắn nói chắc chắn đều không phải là thật sự. Hai đêm chờ đợi, hóa ra là ta nghĩ sai rồi sao. Cẩm Uyên đưa ta trở về phòng, ta đang định đóng cửa, hắn đưa một chân vào, đốt sáng đèn quanh mình lên: “Đinh Lan hồ ở hậu viện nhìn thì không lớn nhưng lại khá sâu, Lãng Lãng, ngươi không biết bơi, sau này đừng đến đó ngủ, vạn nhất có chuyện gì, thì làm thế nào được.” Ta bối rối gật đầu, vừa rồi hắn nói gì ta không nghe rõ, chỉ không ngừng lên tiếng phụ họa. Ý thức càng ngày càng mơ hồ, trong ánh trăng mờ tựa hồ có đôi bàn tay, một bờ vai ấm áp dày rộng, ôm ta đến trên giường. Sau đó, không có sau đó .
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang