[Dịch]Nửa Duyên Tu Tiên Nửa Duyên Quân- Sưu tầm
Chương 14 : Chương 14
.
Hôm nay tâm tình Cẩm Uyên tựa hồ phá lệ tốt, tốc độ cưỡi mây chậm đến mức ta chưa thấy bao giờ, hắn mang theo đám tiên nga chậm rì rì bay về thiên cung. Mặc dù Thiên cung là nhà của các ngươi, nhưng mà Tam điện hạ ngài ơi, đã giờ hợi rồi, trời đã sớm tối, nên trở về tắm rửa rồi đi ngủ đi thôi.
Lại vòng vo nửa ngày, hắn mới dẫn đám tiên nga tầng tầng lớp lớp trở về Ly Loan điện. Ta lặng lẽ lăn xuống từ đám mây của Cẩm Uyên, mới vừa lăn vài cái, chợt nghe thấy tiên nga bên cạnh hắn tiến lên hỏi hắn có muốn tắm rửa thay quần áo luôn không.
Ta giật mình, núp trong bóng tối vểnh tai chờ Cẩm Uyên đáp lại, hắn trầm tư nửa ngày nói: “Ta cũng hơi mệt mỏi, vậy trước tiên tắm rửa đi.”
Ta rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, một bên là mỹ nam tắm rửa, một bên là cái bụng trống rỗng của mình, cuối cùng tình cảm chiến thắng lý trí, sắc dục chiến thắng thực dục (ham muốn ăn uống). Ăn ít một bữa cơm tuy rằng không tốt, nhưng khung cảnh mỹ nam tắm rửa ta cũng chưa bao giờ được nhìn.
Ta lăn lăn theo sau lưngg Cẩm Uyên, dọc theo vài hành lang gấp khúc, đi qua vài cái đình nhỏ, lên vài cây cầu nhỏ, thỉnh thoảng còn cùng Cẩm Uyên chiêm ngưỡng ánh trăng, nhặt ra vài câu thi từ. Mấy lần ta thiếu chút nữa rơi vào trong ao, may sao, ta tay chân nhanh nhẹn, lần nào cũng đều kìm cương ngựa trước bờ vực thẳm, vượt qua nguy cơ, bổn tiên mặc dù pháp lực cao cường, nhưng bình sinh sợ nhất là nước, làm một trái cây sinh ra trên tàng cây, nên phương diện bơi lội có chút khuyết điểm cũng là điều hiển nhiên.
Đi theo Cẩm Uyên lắc lư vài vòng, cuối cùng cũng đến hậu viện.
Bóng đêm mông lung, ánh trăng chiếu rọi lên mặt nước tạo nên một khung cảnh vô cùng ái muội, một ao nước trong bị những cơn gió tạo thành từng gợn nước nho nhỏ. Ta núp trong bụi cỏ cách đó không xa, nhìn chằm chằm Cẩm Uyên đang cởi áo nới dây lưng, tầm mắt bị cỏ dại che khất, hoàn toàn ứng câu kia vẫn ôm tỳ bà che nửa khuôn mặt. Có hoa có trăng, cảnh đẹp thế này, sao có thể bị che khuất được, không nghĩ nhiều, ta bay lên cành một cây nhãn, quả nhiên tầm mắt nhìn rộng hơn rất nhiều.
Hôm nay tốc độ đằng vân của Cẩm Uyên chậm còn chưa tính, ngay cả cởi quần áo cũng cực kì chậm. Cởi cả nửa ngày, hắn mới đem toàn bộ trang sức trên người tháo xuống, thật vất vả nhìn hắn chuẩn bị cởi bỏ đai lưng, một tiên nga vội vã chạy tới, hai người thì thầm một lúc, Cẩm Uyên lưu lại một câu: “Đợi tí nữa lại tắm rửa.” Rồi vội vàng rời đi, còn chưa thấy hắn rời đi bằng cách nào, hắn đã biến mất.
Một mình ta nhàm chán ngồi trên tàng cây, muốn đi tìm thức ăn ăn lại sợ khi Cẩm Uyên khi trở về thì bỏ lỡ mất cảnh tượng vô hạn, cá và tay gấu không thể chọn cả hai, đành bỏ cá mà chọn tay gấu vậy. Mỹ nam mỹ thực cũng giống thế, phải tìm thứ mà bình thường không thấy được.
Trên trời dưới đất Cẩm Uyên có thể coi như là mỹ nam khó gặp, so với tiểu Bạch thì thiếu một phần nho nhã lại nhiều hơn một phần chững chạc, so với Hoa Hoa thiếu phần phong lưu lại hơn phần phong nhã, so với Vân Hạnh sư huynh thiếu phần yêu nghiệt lại hơn phần tiêu sái. Đương nhiên, nếu bốn người bọn họ cùng nhau tắm rửa, ta nghĩ ta sẽ càng vui vẻ hơn.
Bề ngoài của Cẩm Uyên có thể coi là xuất chúng cực phẩm, trên trời dưới đất, không biết có bao nhiêu người bị túi da của hắn mê hoặc, mà ngay cả Thiên Nhiên bị đánh trở về nguyên hình, núp trong ngực tiểu Bạch trong ngực, cũng muốn nhân cơ hội ló đầu ra, muốn trộm nhìn hắn vài lần.
Gió nhẹ nhàng thổi qua, lại khiến nước ao nổi lên từng gợn sóng, ta nằm ngửa trên tàng cây gối đầu lên một lá cây, nghe lá cây vang sào sạt. Tâm tình thích ý cực kỳ.
Đến khi ánh nắng mặt trời xuyên qua tán lá cây rậm rạp, chiếu lên mặt ta thành nhiều điểm sáng nhỏ, ta duỗi lưng một cái rồi trượt xuống. Ta xoa xoa cái cổ cứng ngắc của mình, lâu rồi không ngủ trên cây, có chút không quen.
Ta mới vừa đi vài bước, bụng lại vang lên ùng ục, ta mới chợt nhớ ra, tối hôm qua cả một đêm ta không ăn gì, ta vốn muốn xem Cẩm Uyên mỹ nam tắm rửa, cuối cùng không đợi được hắn trở lại, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi mất. Ngẩng đầu nhìn trời, sắp đến buổi trưa, nếu lại bỏ lỡ cơm trưa, thân thể mảnh mai của ta, sao có thể chịu nổi dạ dày to đùng của ta chứ.
Ta tiếp tục lăn lăn lộn lộn, đột nhiên ngửi được mùi thức ăn, định thần nhìn lại, trước mắt thế nhưng bày một mâm thức ăn phong phú. Đúng là ra cửa gặp quý nhân.
Ta như một con sói đói vồ mồi nhảy vào trong mâm, đột nhiên một con vật khổng lồ bu lại, trước mắt lập tức tối sầm, giống như mây đen che lấp mặt trời, từng cơn sóng nhiệt cuốn tới. May mà thân thể ta linh hoạt, nhẹ nhàng lăn một vòng, chạy ra khỏi xiềng xích trói buộc. Nguy hiểm thật nguy hiểm thật, thiếu chút nữa sẽ bị ăn vào trong bụng. Ta định thần nhìn lại, con vật khổng lồ kia không phải là ai xa lạ, chính là tọa kị của Võ Đức tinh quân, con báo Cẩn Du, tại sao nó lại ở trong Ly Loan điện, còn lại còn được chiêu đãi ăn uống nữa?
Không nghĩ lung tung nữa, ta biến về nhân hình, thuận thế đoạt lại đồ ăn từ con báo: “Sao ngươi lại ở đây?” Còn ăn đại tiệc nưa chứ?
Không ngờ hắn sớm có chuẩn bị, cả người nằm trong mâm, như con mèo ôm thức ăn trước ngực: “Ta chỉ biết là ngươi không chăm sóc cho ta, tối hôm qua thấy ngươi lén lén lút lút ra khỏi Vũ Đức điện, ta âm thầm đi theo ngươi, kết quả là đến nơi này.”
“Ta lén lén lút lút á, ngươi mới lén lén lút lút ấy.” Ta phẫn hận chỉ nó, thật sự là tức chết ta, đến giờ ta còn chưa ăn gì, thế mà nó dám ăn thức ăn nóng hổi thế này.
“Không biết vị tiên tử này xưng hô như thế nào, tại sao lại vào Ly Loan điện?” Một giọng nữ thanh u vang lên sau lưng, ta quay đầu nhìn lại, là vị tiên nga tán gẫu với tiên nga nhà Uyển Ưu công chúa tối hôm qua.
Ta bất chấp phản ứng của con báo, cứng rắn xách nó dậy từ bàn thức ăn: “Cẩn Du, chúng ta về nhà thôi.” Nó không ngừng giãy giụa bốn chân, nhưng lại bị ta túm chặt, không thể bỏ chạy.
“Hóa ra là môn hạ* của Văn Đức tinh quân môn hạ.” Vị tiên nga đó khinh thường nhìn ta, “Chỉ là một tiểu tiên đồng chăm sóc tọa kị, lại dám chưa thông báo đã tự tiện xông vào Ly Loan điện của chúng ta, ngươi có biết tội của ngươi không?” (môn hạ: học trò)
Ta quả thật là nữ đệ tử của sư phụ, nhưng ta đâu phải là tiểu tiên đồng chăm sóc tọa kỵ, mặc dù sư phụ bảo ta chăm sóc nó, nhưng đó cũng chỉ là tạm thời thôi mà. Ta vừa muốn tranh cãi lại nhìn thấy Cẩm Uyên từ ngoài cửa đi vào, ta vội vàng cúi đầu xuống, giơ con báo lên trước mặt: “Tiểu tiên biết sai rồi, tiểu tiên sẽ mang nó nhanh chóng rời đi.”
“Trái cây độc không biết lễ nghi nhà ngươi, chẳng lẽ không biết nam nữ thụ thụ bất thân sao, ngươi cứ ôm bản tiên thế là thế nào hả! Còn nữa, Tam điện hạ đã cho phép bản tiên sống ở đây, cho đến khi nào sư phụ trở về mới thôi.” Con báo Cẩn Du thừa dịp ta cố gắng tránh né Cẩm Uyên, từ trong tay của ta nhảy xuống, “Chuyện hôm qua ngươi muốn giết ta để thỏa mãn dục vọng bản thân, ta đã dành cả đêm để viết thư báo cho sư phụ, ngươi cứ chờ sư phụ trở lại đi.”
Con báo chết tiệt nhà ngươi, bản tiên đợi tí nữa sẽ tìm ngươi tính sổ, chờ Cẩm Uyên đi rồi ta mới hành ngươi. Ta cuống quít biến trở về nguyên hình lăn lung tung, Ly loan điện chết tiệt này to thế này thế mà chả có một tí đồ ăn nào. Nhìn cái trù phòng, so với trù phòng của Vũ Đức điện chỉ có hơn chứ không có kém, thế mà rỗng tuếch, sạch bong không một hạt bụi, so sánh với bụng ta bây giờ cực kì thích hợp.
Ta lăn một vòng, không ngờ lại quay lại tiền điện, con báo Cẩn Du đang nằm trên thềm đá trước điện phơi nắng lim dim ngủ. Ta nhìn khắp bốn phía, không thấy bóng ai, rất đúng ý ta.
Ta huyễn hóa thành nhân hình nhìn con báo bảo thủ này, không khỏi đau lòng khó nhịn, ta nhéo lỗ tai mềm mịn của nó còn chưa kịp mở miệng trách mắng nó, lại bị một tiếng Lãng Lãng cả kinh khiến ta đứng im tại chỗ.
Giọng nói kia, cực kì giống con hắc long tự luyến nào đó, ta lập lại chiêu cũ ôm con báo che mật: “Ta không phải là Lãng Lãng, ta là báo tiên Cẩn Du.” Đợi một lúc lâu không nghe thấy thanh âm gì, con báo cũng ngoan ngoãn phối hợp không nhúc nhích. Ta lặng lẽ xoay người, chuẩn bị tháo chạy ra bên ngoài.
Một đôi giày màu xanh chặn đường của ta, ta nhìn lên rồi khẽ nuốt một ngụm nước bọt, Cẩm Uyên thượng thần, ngươi đừng vừa ăn điểm tâm trông ngon thế kia vừa bày ra vẻ mặt mê người như thế, ta thật sự không chịu nổi.
Cẩm Uyên đứng trước mặt ta, cười cười đặt một miếng Phù dung cao tới bên miệng Cẩn Du: “Lãng Lãng, khách quý tới chơi.”
“Đúng nha đúng nha.” Ta ôm Cẩn Du vào trong ngực, vỗ vỗ đầu nó, “Con báo ngốc này, chạy đến đây làm gì, hại ta tìm ngươi mãi, giờ ta sẽ mang nó đi.”
Cẩm Uyên cười cười, tìm vị trí thoải mái ngồi xuống: “Không cần, ta đã đồng ý với nó, trước khi Võ Đức tinh quân trở về, tạm thời nó sẽ ở lại trong phủ của ta.” Hắn nhìn ta, “Lãng Lãng, ngươi vào đây bằng cách nào?”
“Ta… Ta vào bằng cách nào ấy hả, ta cứ vậy mà tiến vào thôi.” Ta chột dạ cười cười, véo con báo thật mạnh.
“A? Thế sao?” Cẩm Uyên nâng chung trà lên uống một ngụm nhỏ, khóe môi vui vẻ nhếch lên như có như không, “Cẩn Du lại không nói thế.”
“Ha ha ~” Con báo chết tiệt này mới được ăn ngon một tí, ngươi lại bán đứng ta.
Cẩm Uyên nói tiếp: “Nghe Cẩn Du nói, tối hôm qua ngươi vẫn luôn trốn trong mây của ta, nó tới đây với ngươi.”
“Thế à, ha ha.” Nếu như phía dưới là vực sâu vạn trượng, ta nhất định sẽ kéo Cẩm Uyên nhảy xuống.
“Lãng Lãng, nếu ngươi có việc gì thì cứ trực tiếp tới tìm ta là được rồi, đâu cần phải lén lén lút lút chứ?” Hắn nhướn mày nhìn ta, sờ sờ cằm như đang nhớ tới điều gì mà nói với ta, “Ta nhớ ngươi từng nói trừ phi ta tặng ngươi cây bạch quả ngàn năm, nếu không sẽ không tới tìm ta…”
“Đồng ngôn vô kỵ*, đồng ngôn vô kỵ.” Ta vội vàng khoát khoát tay, Cẩn Du rơi khỏi tay ra ngã dập mông trên mặt đất. Nhìn nó đau đến nhe răng trợn mắt, tâm tình thấy thật tốt. (Đồng ngôn vô kỵ: lời của trẻ nhỏ không nên cố kỵ.)
Cẩm Uyên nói: “Là thế sao.”
“Ừm, đúng thế.” Ta nhanh nhẹn cọ cọ, “Ta nghe nói Tam điện hạ vì giúp ta thu phục Đương Hỗ, bị thương không nhẹ, trái tim Lãng Lãng không đành lòng, nên xung phong nhận việc muốn đích thân hầu hạ điện hạ, đến khi nào vết thương của Tam điện hạ khỏi hẳn mới thôi.” Dáng vẻ Cẩm Uyên là cực kì hưởng thụ, ta đưa tay nhắm vào khối phù dung cao cuối cùng, lại hụt mất.
Đĩa phù dung cao không cánh mà bay, ta tìm bốn phía xung quanh, thì thấy Cẩn Du ôm phù dung cao ăn đến khoan khoái.
Cẩm Uyên trầm tư nửa ngày nói: “Trong phủ của ta đã đủ tiên nga rồi, Lãng Lãng, không dư chức vụ nào cho ngươi cả.”
Ta ôm lấy vòng eo của Cẩm Uyên, mặc dù hắn ngồi trên ghế, ta vẫn có cách ăn hết đậu hũ của hắn, tối hôm qua không thấy được, hôm nay sờ đủ mới thôi: “Đương Hỗ là tọa kỵ của ta, Tam điện hạ lại bị hắn gây thương tích, sao ta có thể không chịu trách nhiệm được chứ, dù ta chỉ là một trái cây độc, nhưng cũng là một trái cây độc có trách nhiệm, ta quyết định, vết thương của ngươi chưa tốt lên, ta cũng sẽ không đi.”
“Ai nói là ta bị Đương Hỗ gây thương tích…” Sau lưng ta vang lên một câu nói rồi dừng lại, hắn suy tư trong chốc lát rồi nói, “Ngươi muốn ở lại trong phủ ta cũng không sao, nhưng ta vẫn như trước sẽ đốc thúc ngươi luyện công mỗi ngày, ngươi phải suy nghĩ kỹ càng.”
“Ngươi cần người chăm sóc, ta đồng ý với ngươi.”
“Được rồi.” Bên moi Cẩm Uyên có chút mập mờ không rõ, ta nhịn không được rùng mình một cái.
Ta cọ cọ trên đùi của hắn: “Tam điện hạ, ta đói bụng.”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện