[Dịch]Nửa Đường Xuất Giá - Sưu tầm

Chương 2 : Chương 1.2

Người đăng: 

.
Trong bang có người đang ca tụng hành vi hiệp nghĩa của Tụ Thủ, cũng có người nói anh ta chẳng qua chỉ giả vờ thanh cao. Tiểu Mạt không nghĩ nhiều đến chuyện vì sao Tụ Thủ lại giúp bang kẻ thù của mình, nhưng tóm lại, khi toàn thế giới rời xa cô, anh ta lại mang đến cho cô cảm giác ấm áp. Nhẹ nhàng di chuyển chuột, torng danh sách kẻ thù, cô xóa tên người đã giết mình vô số lần – Tụ Thủ. Tiểu Mạt nằm xấp trên bàn phím, torng lòng buồn bã, bỗng thấy trên hệ thống có thông báo: Chúc mừng Thương Hải Nhất Niệm và Lưu Ly Mông kết hôn, chúc hai người bách niên giai lão, thuận vợ thuận chồng trọng đời hạnh phúc. Tiểu Mạt như cảm thấy hồn bay phách tán. Chồng cũ lại kết hôn với người bạn thân nhất! Hai người cô từng trân trọng nhất, quan tâm nhất trong thế giới ảo giờ lại phản bội cô. Đến một câu giải thích, dù chỉ là dối trá cũng không có… Họ coi cô là con rối không có trái tim sao? Tiểu Mạt nhanh chóng quyệt đi giọt nước mắt không biết vì phẫn uất hay bởi vì shock quá nên đang chợt trào ra. Cô dùng code đánh một dòng chữ đỏ phát trên cửa sổ bang, chữ đỏ viền đen, một sáng một tối như thể hiện sự tức giận tột độ của cô: “Ai cầm thiệp cưới của họ, ta sẽ giết không tha!” Bang phái đang sôi sục vì thông báo này, đột nhiên im lặng. Một lúc sau, người người hưởng ứng theo lời hiệu triệu của Tiểu Mạt, hăm hở đi tiêu diệt đôi cẩu nam nữ đó. Trên mạng xã hội, chẳng ai quen biết ai, mọi người đều có thể sánh bước bên nhau, thật đầy nghĩa khí! Không phải mọi người rảnh rỗi không có việc gì làm, lên mạng để chịu bực tức, nên khi gặp chuyện khiến người ta tức giận, tất nhiên là không giết không vui. Nhưng, thực lực của họ kém xa Thương Hải Nhất Niệm và Lưu Ly Mộng. Hô hào là cùng nhau đánh, thực ra cũng chỉ là lấy trứng chọi đá mà thôi. Thương Hải Nhất Niệm top một Minh Giáo. Dù là trang bị kém nhất cũng đủ để đánh nhanh diệt gọn. Một kỹ năng của hắn cũng có thể khiến đối thủ mất nửa máu, lực công kích quả là đáng sợ. Còn Lưu Ly Mộng lại là Nga Mi mạnh ngang ngửa Tiểu Mạt, là nhân vật chuyên buff trong game. Có Lưu Ly Mộng thêm máu cho Thương Hải Nhất Niệm thì cho dù cả bang có kéo tới đánh cũng chỉ chui đầu vào chỗ chết mà thôi. Tiểu Mạt tất nhiên sẽ không vì thù hận cá nhân mà đẩy bang chúng vào nước sôi lửa bỏng. Nhếch môi cười khẩy, kìm nén cơn thịnh nộ đang sôi sục, cô bình tĩnh đánh một dòng chữ: “Chó cắn chúng ta, chúng ta không thể cắn lại chó, mọi người cứ chơi đi, ta đi nghỉ trước.” Sau cùng, trước khi thoát game, cô còn thêm một câu: “Không ai được phép tới làm loạn hôn lễ”, cũng không được phép…đâm đầu vào chỗ chết… Game hình như có thù oán với Tiểu Mạt, trước lag tới sống dở chết dở không nói, giờ muốn thoát khỏi game cũng tốn thời gian. Cuối cùng màn hình còn hiện một ô vuông, trình tự ứng dụng không có phản ứng! Cô tức giận, kéo luôn ổ điện ra. Sở dĩ nói cô kéo mà không phải rút, vì Mạt Mạt ở cách ổ điện rất xa, cô kéo dây khiến ổ điện rơi xuống. Màn hình đột nhiên biến thành màu đen, tất cả ân oán tình thù cũng tan thành mây khói. Nhưng nỗi phẫn uất chất chứa trong lòng Tiểu Mạt vẫn không thể tan biến theo. Ngẩng đầu nhìn bóng đèn, nhìn căn phòng xa lạ một lượt, đột nhiên cô thấy sợ hãi. Gái ế có tập tính của loài mèo, thích tối sợ sáng, cô bèn chạy đi tắt đèn. Giờ chỉ còn ành đèn mờ ảo từ phòng ngoài hắt vào, cảm giác bất an rộn lên torng lòng, Tiểu Mạt nhanh chân chạy tới phòng bếp, bắc ghế, trèo lên ngắt cầu dao điện. “Phụp” mọi thứ xung quanh chìm torng bóng tối… “Này!” có tiếng người gọi trong nhà tắm, tiếp theo là tiếng mở cửa, rồi có bóng người đi dép chạy ra, “Mất điện hả?”. Giờ Tiểu Mạt mới nhớ ra mình đã có “bạn trai” sống chung, nhưng lại không dám thừa nhận là mình ngắt cầu dao, đành lén lút chuần về phòng. Vừa mò mẫm men theo tường ra tới phòng bếp, cô liền đụng phải vật gì đó trơn tuột, loạng choạng ngã xuống. Cô nghĩ chắc chắn sẽ đau chết mất, nhưng may sao lúc đó có cánh tay kịp đỡ lấy người cô. Tiểu Mạt vừa thở phào nhẹ nhõm, liền cảm thấy cả người trơn trượt rơi xuống. Trong thời khắc nguy cấp, cô hoảng loạn bám chặt vào người kia. Với ý nghĩ có chết cũng chết chung, Tiểu Mạt đã thành công trong việc tìm “đệm đỡ” cho mình. Hai người ngã xuống nền đất sau hàng loạt tiếng va chạm vào cửa kính. Thượng Thừa Tuyên hét lên “Tô – Tiểu – Mạt”. Anh vừa tắm xong, Dù mỗi ngày đều lau nhà mấy lần, nhưng lần cuối lau nhà đã cách đây mười chín phút ba mươi giây rồi, không biết trong khoảng thời gian này sàn nhà đã có bao nhiêu vi khuẩn vi trùng nữa. Tiểu Mạt và Thượng Thừa Tuyên vốn không mấy thân thiết, có thể nói ngoài chuyện tình một đêm vào ba hôm trước, thì hai người không tiếp xúc với nhau. Bị anh hét như vậy, Tiểu Mạt oan ức gục đầu xuống người Thượng Thừa Tuyên, không dám trả lời, cũng chẳng dám đứng lên. Thượng Thừa Tuyên cảm thấy có gì đó không bình thường, ngực anh dường như có thứ gì ươn ướt như nước mắt. Nhẹ nhàng vén mái tóc đang rũ xuống, Thượng Thừa Tuyên làm bộ không để tâm nói: “Này, em đang khóc đấy hả?”. Tiểu Mạt giống như con bạch tuộc, sống chết bám chặt lấy anh, nước mắt lã chã rơi. Nỗi ẫm ức phải chịu trước đó lập tức bộc phát. Thật ra cô không muốn khóc, nhưng nước mắt cứ rơi mãi không ngừng được. Thượng Thừa Tuyên cảm thấy ngực mình càng lúc càng ướt, liền sững sờ. Không phải anh làm cho Tiểu Mạt sợ tới phát khóc chứ? Mặc dù là cô không đúng trước, nhưng dù sao…anh cũng là đàn ông…hơn nữa còn chủ động đòi sống chung, không chăm sóc tốt cho cô đúng là rất mất phong độ. “Này…” anh vò đầu bứt tai một lúc, vẫn không biết phải nói gì, đành chọc cô một câu: “Thì ra em thích tư thế này hả!”. Lời vừa ra khỏi miệng, Thượng Thừa Tuyên liền cảm thấy bản thân thật lưu manh, nhưng thực sự anh cũng không nghĩ ra lời nào để giải thích cho tình huống này. Bên ngoài mọi nhà đều sáng đèn, nhà mình thì tối om, cô nam quả nữ người dưới người trên. Cảnh tượng trước mắt thật đúng là tình ngay lý gian! Tiếng tích tắc của đồng hồ trong phòng khách vang lên trong màn đêm đen kịt, tim hai người đập thình thịch, càng khiến tình cảnh thêm rõ ràng. Thượng Thừa Tuyên cảm thấy nếu cứ giằng co thế này, chức năng của bộ phận nào đó sẽ vì bị giam hãm lâu ngày mà suy yếu mất. Anh cố gắng ngẩng dậy, cánh tay bị đè đã bắt đầu tê dại, nhưng vẫn cẩn thận đỡ lấy cô. Anh nhẹ hỏi: “Ngã đau lắm hả?” rồi thuận tay xoa đầu gối cho cô. Tiểu Mạt co người vào lòng anh, nghẹn ngào: “Đừng bật đèn.” Câu trả lời thật chẳng liên quan tới câu hỏi, hơn nữa giờ đang mất điện, bật đèn làm sao được? Không đúng! Thừa Tuyên ngẩng đầu lên, điện cả khu kết nối với nhau, tuyệt đối không có chuyện chỉ nhà mình mất điện! Cúi xuống nhìn Tô Tiểu Mạt tự nhiên xuất hiện trong phòng bếp, anh đột nhiên hiểu ra, bèn quát lớn: “Em dập cầu dao hả?”. Tiểu Mạt im lặng không đáp. Thừa Tuyên bực mình, vốn dĩ anh có thể thoải mái nghe Nicole Kidman, thưởng thức ly cafe trứng sữa chocolate trên chiếc ghế yêu thích của mình. Kết quả, bị Tô Tiểu Mạt làm hỏng hết cả, đã vậy còn kéo anh xuống nền nhà “bẩn thỉu” này! [Tưởng anh này đang tắm? Sao lại thành ngồi ghế uống cafe và nghe nhạc rồi? Dịch giả có nhầm ko ?] Cuồng sạch sẽ, đẹp trai siêu cấp, hotboy tuấn tú, rùa vàng, là những từ miêu tả Thượng Thừa Tuyên đúng nhất. Tiểu Mạt nhất quyết không chịu nói, Thừa Tuyên cũng không ép. Nổi giận với phụ nữ không phải tác phong của anh, hơn nữa, sự va chạm có phần thân thiết vừa rồi cũng đủ khiến cô hoảng hốt rồi, Thừa Tuyên lạnh nhạt nói: “Em về phòng đi, anh đi tắm.” Nói rồi anh quay người đi, vừa lướt qua Tiểu Mạt, bàn tay anh liền bị nắm lấy. Thượng Thừa Tuyên dừng lại, ngoái đầu nhìn cô. Trong đêm tối đôi mắt cô như viên ngọc sáng, thêm ánh đèn mờ ảo từ cửa sổ hắt vào, khiến nó vừa sâu vừa có sức mê hoặc. Tiểu Mạt vẫn cúi đầu không nói gì, hai tay nắm chặt lấy Thừa Tuyên, rồi ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt tuấn tú hiếm có của anh. Cô cầm tay anh, không phải kéo, cũng chẳng phải bắt! Đối với Thừa Tuyên, hành động này chẳng khác gì lời mời ám muội. Ánh cúi xuống ôm Tiểu Mạt vào lòng. Thừa Tuyên bế cô vào phòng tắm, đặt trên ghế, rối cúi người định bật cầu dao. Tiểu Mạt cởi quần áo, gục mặt xuống ghế. Anh ôm lấy cô, đặt nhẹ vào bồn tắm, đang định xoay người bật đèn, lại bị Tiểu Mạt kéo một lần nữa, nhỏ nhẹ cầu xin: “Đừng bật đèn.” Cuối cùng anh cũng không chịu được, ngón tay dừng lại trên công tắc, quay mặt hỏi: “Tại sao?” Từ đầu tới giờ, cô không nói câu nào, chỉ lên tiếng hai lần, nhưng lại nói duy nhất một câu, đó chính là: “Đừng bật đèn!” Chuyện gì vậy chứ! Tiểu Mạt thả lỏng người, ngâm mình trong nước nóng, vẫn không chịu trả lời. Vì anh có thói quen ngâm mình trong nước nóng, nên bồn tắm vẫn còn nước nóng anh tắm khi nãy. Cũng không biết vì hương thơm nhẹ nhàng hay bởi nước ấm khiến người an tâm, Tiểu Mạt chỉ cảm thấy nỗi bất an hỗn loạn trong lòng bắt đầu từ khi tắt máy tính đã tìm được chốn an lành. Thừa Tuyên không chờ được câu trả lời, rất khó chịu, liền bật đèn lên. Khoảnh khắc cả phòng sáng lên, anh nhìn thấy sự hoảng loạn trong đôi mắt sưng mọng vì khóc của Tiểu Mạt. Thấy toàn thân cô căng thẳng, anh lập tức tắt đèn. “Sao vậy?” anh bước vào bồn, nhẹ nhàng hôn lên đôi má Tiểu Mạt. Bám vào thành bồn tắm, Tiểu Mạt đắm chìm trong sự giải phòng cuồng si, bặm chặt môi, vẫn không kìm được tiếng rên khẽ. Đây là sự vấn vít mất hồn hơn cả cái đêm cách đây ba ngày. Tiểu Mạt nhẹ rên, toàn thân rã rời, buông tay khỏi thành bồn, thân thể dần chìm trong nước. Cô cảm thấy sức nặng dần mất, Thừa Tuyên tỉnh lại sau cơn khoái cảm, nhanh chóng kéo cô dậy, ôm vào lòng, nhẹ nhàng giúp cô ho chỗ nước sặc ra. Sau cơn hoan ái, giọng nói của anh dịu dàng đến mê người: “Anh tắm cho em, tối ngay ngủ ở phòng anh.” Người Tiểu Mạt mềm nhũn dựa vào lòng anh, mắt nhắm hờ, giống như con mèo nhỏ đang buồn ngủ, để mặc anh lau người cho mình, tất nhiên cũng bao gồm cả chỗ riêng tư nhất. Dựa vào ngực Thừa Tuyên, cuối cùng Tiểu Mạt đã nói câu đầu tiên có tính đề nghị trong tối nay: “Em muốn ngủ với anh, Trương Tiểu Lâm.”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang