[Dịch]Nữ Xứng Xuyên Qua Sách: Nam Chính Né Ra Xa - Sưu tầm

Chương 24 : Mộ Đình Phi Quyết Định.

Người đăng: 

.
Kể từ sau lần bị con nhóc đánh lén Mộ Đình Phi cảm thấy hắn như đang ở chung với ác ma vậy... không phải một mà là hai... nhất là con mèo ngu ngốc đó. Hắn có cảm giác con mèo đó là oan gia của hắn. Bởi vì chỉ cần hắn vừa thấy mặt hay sơ ý đụng trúng Diệp San là y như rằng con mèo ngu ngốc đó bay tới đạp hắn qua một bên sau đó chạy lại an ủi đang thút thít Diệp San còn không quên dùng ánh mắt cảnh cáo hắn. Đùa... hắn mà cần cô cảnh cáo mới tránh xa nhóc con ở bẩn kia sao? NEVER.... Bất quá gần đây hắn phát hiện một việc rất kỳ lạ... con nhóc ở bẩn không lại gần hắn như mấy ngày đầu tiên mà cách hắn cỡ 10 bước chân. Cho dù cô có đi đâu mà sơ ý đụng hắn thì cũng là cách mười bước chân... Có vài lần hắn cố ý rút ngắn khoảng cách lại thì con nhóc kia đã lúng túng hồng hốc mắt rồi dùng tốc độ nhanh nhất để kéo xa khoảng cách... việc này xảy ra một thời gian rất dài.... Đến ngày thứ tư thì hắn không chịu được nữa. Con nhóc đó tránh hắn cứ như tránh tà vậy.... Không được.... Tiểu mỹ nam có mị lực như hắn sao lại có thể bị ở bẩn con nhóc ghét bỏ chứ. Bất quá... cô nhóc Hàn Diệp San lúc không chảy nước miếng nhìn rất đáng yêu... Khuôn mặt hồng hồng...cái miệng nhỏ khẽ chúm lại làm hai bên má phồng phồng, mái tóc màu xám được thả ra ngang vai, trên đầu là chiếc ruy băng màu đỏ....cộng thêm ánh mắt ruby đỏ xinh đẹp... như con búp bê bằng sứ... Đương nhiên con mèo đáng ghét kia cũng rất xinh nhưng tất nhiên là không bằng San San của hắn. Ách~ của hắn sao? Không nên.... Không nên.... Sao hắn lại thích con nhóc ở bẩn được a~ Nhưng mà làm sao bây giờ, nhìn thấy San San ăn ly kem con mèo ngu ngốc đó cho còn cười híp mắt lại thỏa mãn.... Hắn thấy người mình đang nóng lên....rất muốn thay thế vị trí con mèo ngu ngốc đó.... Để xoa đầu cô... Đáng ghét... con mèo ngu ngốc kia đang vuốt tóc San San của hắn còn ném ánh mắt khinh bỉ lẫn khiêu kích về phía hắn nữa aaaa~ Rất muốn San San dùng ánh mắt sùng bái nhìn bản thân mình.... Lần đầu tiên trong cuộc đời... hắn cảm thấy ghen tị với một ai đó... Lần đầu tiên trong cuộc đời hắn muốn chiếm hữu sự sùng bái của một ai đó.... Lần đầu tiên trong cuộc đời hắn cảm thấy ....có lẽ lúc trước đối xử không tốt với cô nhóc con đó là sai rồi.... Mộ Đình Phi thẩn thờ ngồi suy nghĩ... lần đầu tiên hắn gặp cô là vào năm ngoái... trong buổi tiệc sinh nhật của Hàn gia đại thiếu gia Hàn Diệp Hạo. Khi đó hắn trông thấy một cô bé xinh xắn với mái tóc nâu cam mặc trên người chiếc đầm đã bạc màu....hắn cảm thấy thật lạ... Buổi tiệc sang trọng sao lại có người ăn mặt một cách thất lễ như thế... rồi hắn chú ý tới cô dùng ánh mắt hoảng sợ lại run rẩy nhìn một đứa bé gái. Nó làm hắn trở nên thật tò mò... cô nhóc 7 tuổi sao lại sợ đứa con nít chỉ có 4 tuổi??? Khi thấy Hàn gia chủ đuổi cô bé kia đi rồi chạy tới dỗ dành cô nhóc đang khóc đột nhiên hắn lại cảm thấy cô nhóc 4 tuổi đó thật chán ghét. Hắn cảm thấy bạn thân của ba hắn cũng vô cùng chán ghét.... Rồi hắn nghe ba hắn nói cô bé mặc chiếc đầm bạc màu kia là con gái riêng. Khi đó hắn lại nghĩ con riêng thì sao chứ? Không phải đều là con sao? Sao một đứa đối xử như hoa trong nhà kính còn một đứa lại như ngọn cỏ bên đường như vậy? Có lẽ từ giây phút đó hắn cảm thấy chán ghét cô. “Nghe nói tiểu tiểu thư năm ngoái mới vừa xuất viện sao?” “Phải a~ Trước đó cũng xém tí bị mất mạng.” “Không phải chứ? Sao lại nghiêm trọng như vậy?” “Còn không phải đứa con riêng kia bắt nạt....” “Con riêng? Ngươi nói nhị tiểu thư Bạch Liên Kiều sao?” “Nhị tiểu thư? Hừ... cô ta không xứng..” “Chậc... cô ta làm gì ngươi mà ngươi hận cô ta như vậy a~?” “Haiz... Lúc trước hai mẹ con cô ta ở đây khiến ngôi nhà này như cái địa ngục. Ngươi không biết khi đó tiểu tiểu thư mới có ba tuổi... cô ta nỡ lòng nào đẩy tiểu tiểu thư xuống cầu thang. Ngươi không biết lúc đó lão gia rất tức giận. Vì chuyện đó mà hai người kia bị đuổi khỏi nhà...lão gia còn xém tí quăng đứa con riêng đó xuống lầu.” “Ngươi đang đùa ta sao? Rõ ràng là đứa bé đó mới 6 tuổi sao lại độc ác như vậy a?” “6 tuổi. Ngươi không biết ánh mắt đứa trẻ kia lúc đó đâu... rất....rợn người.... Ta cứ có cảm giác như đó là một con rắn độc. Ta thấy rất rõ nha...cô ta nhìn tiểu tiểu thư nằm trong vũng máu còn nở nụ cười.” “Kinh dị thật. Bất quá ta nghe nói sau chuyện đó cô ta còn dám tham gia sinh như của đại thiếu gia. Thật là da mặt dày....” “Sau buổi sinh nhật đó tiểu tiểu thư lại lại nữa nhập viện... chỉ mới khỏe lại nửa năm trước... thật là... Bác sĩ đã nói tiểu tiểu thư còn xót lại di chứng lúc trước nên sẽ rất yếu ớt... Ông trời thật không công bằng a~ Người tốt thì lúc nào cũng gặp chuyện xấu... người xấu lại khỏe phây phây....” Mộ Đình Phi cứng đờ cả người khi nghe thấy câu chuyện.... Hắn không ngờ người mình có hảo cảm cùng đồng tình lại là người như thế... trong khi người bị ủy khuất hắn lại ghét cay ghét đắng. Nhớ viết nhiều lắm mà ta??? Sao lại chỉ có 1000 từ hơn.... Đả kích a~ ---------------- Mộ Đình Phi quay qua nhìn phía trong nhà còn tiếp tục ăn kem Hàn Diệp San hắn chợt cảm thấy nhói lòng... Cách cư xử gần đây của cô nhóc đó mang đầy vẻ đề phòng... không còn vây xung quanh hắn chuyển như lúc trước.... Cậu nhóc con 9 tuổi lần đầu tiên cảm thấy mình thật thất bại... hắn cảm thấy 9 tuổi học hết cấp hai hắn là thiên tài... nhưng ai nói cho hắn biết đây là chuyện gì a~ Con mèo ngu ngốc kia đưa kem thì cô ăn... còn hắn đưa kem cho cô thì .....cô cho con mèo ngu ngốc đó... Nói thật chứ nhìn vẻ mặt lấy lòng nhưng thất bại của Mộ Đình Phi cô nhóc Y Ngưng cảm thấy rất hả hê.... Nhưng mà không ăn mà đưa cho cô ăn này là như thế nào a~ đã vậy còn ngồi nhìn cô ăn??? Không ăn thì phải bỏ chứ.... Không lẽ mai mốt hắn bỏ thuốc cho San San cô nhóc này cũng sẽ đưa cho Y Ngưng cô ăn sao? Đùa.... Cô xinh chứ cô không ngu a~ Bất quá hũ kem này rất ngon... Ân~ Mộ Đình Phi cảm thấy khoảng cách mười bước chân của cô nhóc đó thật xa xôi. Nó xa như... cái hũ kem hắn đưa cho cô lại chuyển hướng vào thẳng cái bụng của con mèo ngu ngốc kia vậy.... Hắn rất muốn thét lên đây là kem hắn mua cho San San của hắn a~ Cứ mỗi lần như vậy là hắn lại cùng con mèo ngu ngốc có một trận cãi nhau và San San lúc nào cũng về phe cô ta... thật không thể nào chịu đựng được nữa... hắn phải nghĩ cách để con mèo ngu ngốc đó đi ra chỗ khác.... Phải giành lại lòng tin của San San... hắn quyết định phải .... Cưới San San.... Ngô~ Phải gọi điện thông báo cho ba mẹ... dù sao họ cũng rất thích ý có đứa con dâu này... Bất quá... việc quan trọng nhất cần phải làm là... nhổ bỏ cái đinh đáng ghét đó... chỉ có tống con mèo đó đi hắn mới có thể dụ dỗ tiểu San San... Ân~ Quyết định như vậy... Dường như lần này ông trời đã đứng về phía Mộ Đình Phi. Long Ngạo Thiên sau những lần thất vọng nặng nề hắn cảm thấy bản thân nên tiên hạ thủ vi cường.... Hắn điều tra cô nhóc Hàn Diệp San rồi tới thẳng nhà cô nhóc đó để.... Bắt người. Bởi vì lần này Doãn Mặc đang bận rộn cho cuộc họp cuối năm, anh họ Đông Phương Vũ đáng kính lại đang vùi đầu vào nghiên cứu vài dự án nên chỉ có mình hắn là đang rãnh rỗi. Mấy ngày nay hắn cũng không thảnh thơi gì... chủ yếu là đi mua vài cuốn truyện tranh về điều giáo... sau đó đi mướn rất nhiều sách cùng phim về lĩnh vực này... hắn cảm thấy thật may mắn vì cái thế giới nơi hắn ở rất nhiều người có sở thích điều giáo này.... Như hàng xóm của hắn... căn biệt thự to đùng chỉ có năm nam nhân và một cô nhóc mười tuổi. Nghe nói cô bé đó đã được điều giáo từ năm lên 3. Việc này cũng rất dễ hiểu với tỷ lệ nam nhiều nữ thiếu hiện nay thì dòng máu thuần khi sinh ra là rất ít. Những nhà có dòng máu thuần một là đã có vị hôn phu hai là đã bị nhiều gia đình định ra trước. Màu tóc càng bóng thì dòng máu càng thuần. Cô bé hàng xóm đó cũng là dòng máu thuần với mái tóc xanh rêu tuyệt đẹp. Nhưng làm sao đẹp bằng bé mèo nhà hắn.... Mộ Đình Phi đang nghĩ cách tống khứ cục nợ mèo ngốc đi thì hắn thấy một người đang bước về phía hắn sau đó hắn biết ...cơ hội của hắn tới rồi. “Xin lỗi. Ta muốn gặp Doãn Y Ngưng.” Long Ngạo Thiên nhìn cậu nhóc tóc xanh trước mắt cười nói. Mộ Đình Phi đứng bật dậy sau đó chạy vào phòng ôm con mèo đang ôm gấu bông ngủ đi ra rồi quăng hẳn vào lòng tên thiếu niên kia. Long Ngạo Thiên chợt cảm thấy có vật gì đó bị quăng lại nên đưa tay ôm lấy... Ân~ Mềm mềm... hương hương... lại có đuôi. Ách~ Là Ngưng Ngưng của hắn. Mục đích đạt tới cũng không cần ở đây nữa. “Ta tên Long Ngạo Thiên. Còn nữa... cám ơn.” Nói rồi ẵm bé mèo xoay người đi mất. Mộ Đình Phi thấy tên kia vừa đi chạy tới điện thoại cho Hàn Mạnh Long thông báo tin tức sau đó mỹ tư tư chạy vào phòng San San ôm cô ngủ. Mềm mềm... hương hương a~ Thật thích... cảm giác thấy trái tim đầy ấp... một niềm hạnh phúc chợt nâng lên trong lòng. Nếu có thể mãi mãi ôm cô như vậy thật tốt quá... San San... ngươi là của ta a~ Ta không cần biết tương lai ngươi sẽ có bao nhiêu người... ta chỉ biết người ta muốn cưới là ngươi.... San San... xin lỗi a~ Thật sự thật xin lỗi... Doãn Y Ngưng giật giật thân mình thì thấy cảm giác là lạ. Cô nhớ cô đang ngủ trên giường a~ Sao cái giường lại trở nên cứng như vậy chứ? Long Ngạo Thiên nhìn đang dụi mắt bé con cảm thấy vừa buồn cười vừa đáng yêu. Hắn cúi người hôn hôn đỉnh đầu cô rồi đem khuôn mặt cô đặt lên vai hắn, một cánh tay đỡ mông cô, tay còn lại hết vuốt tai rồi lại sờ đuôi. Doãn Y Ngưng cảm thấy thật thoải mái nên nhắm mắt lại ngủ tiếp... thỉnh thoảng thoát ra từng tiếng hừ hừ. Long Ngạo Thiên bật cười nhìn cô nhóc cảm thấy cô thật dễ lừa... vuốt ve vài cái là ngủ ... thật ngốc a~ Không có cảnh giác một chút nào... như vậy là không được nha~ bởi vì con sói hung ác sẽ làm thịt chú mèo con bất cứ lúc nào a~ Mấy nàng thấy không hợp lý chỗ nào nhớ nói ta nhá... để ta kịp thời chính sửa a~ Ta đột nhiên lại muốn điều giáo ...haiz...hokbiết nênhoknữa...
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang