[Dịch]Nữ Tổng Giám Đốc Trùng Sinh - Sưu tầm

Chương 7 : Đi tìm câu trả lời

Người đăng: 

.
- Anh đang làm gì vậy? – Lưu Phong ngó vào máy tính 1 đống dữ liệu, khó hiểu hỏi. - Nghịch. – Lưu Băng ngắn gọn nói. Khóe môi lại khẽ cong lên. - Lại có kẻ nào khiêu chiến? – Phong hứng khởi hỏi - Leo. - Leo? – Phong nhíu mi. – Anh lại dính vào chuyện gì vậy? - Bí mật. Lưu Phong làu bàu gì đó rồi đứng cạnh xem. Hắn biết 1 khi Băng làm việc ghét nhất bị quấy rầy. Leo là 1 hacker mũ trắng tiêu biểu trong giới hacker, là kẻ mà Băng nói “rất có hứng thú”. 2 người gần như đấu ngang tay. Trận đấu cuối cùng của 2 người trước khi kết thúc ân oán giang hồ là vào 3 năm trước. Nhưng hôm nay tại sao Băng và Leo lại tái kiến? Hắn thấy mờ mịt. 1 tuần nay cả Băng và Linh đều kì quặc. Nhất là nụ cười nửa miệng bí hiểm của 2 người làm hắn rợn tóc gáy. Trương Linh bình thường khi cười đều mang phong vị “phàm tục” mà hắn ghét cay ghét đắng. Hắn thua trên nụ cười đó. Hắn không phục. Hắn muốn tái đấu. Nhưng hắn rất quân tử nha. Lưu Băng và Lưu Phong tuy là sinh đôi cùng trứng nhưng tính cách hoàn toàn trái ngược nhau. Nếu Lưu Phong có vẻ 1 playboy thì Lưu Băng đúng như tên băng lãnh ngàn năm. Nhưng tính cách lại trái ngược với bề ngoài. Lưu Phong nhìn tưởng chừng là chơi bời nhưng hắn thực chất chính là 1 quân tử hiếm thấy. Thua là thua. Có thể hắn không phục nhưng hắn sẽ tìm cách phục thù. Mà hắn lại không lợi dụng lúc đối phương có vấn đề để đấu lại. Trương Linh bây giờ chưa hồi phục. Nếu hắn muốn đấu, có thắng cũng không vẻ vang cho lắm thì phải. Nhưng anh hắn đúng là âm hiểm hiếm thấy. Người đâu mà thấy ghét. Cùng dung mạo đấy, nhưng Lưu Băng khiến người ta cảm thấy khó gần. Kiểu như nếu dám khinh nhờn hắn thì chính mình cảm thấy tội lỗi. Người ta thấy hắn chính là thanh cao lãnh ngạo, nhưng lại đâu ngờ hắn chính là kiểu “mặt người dạ thú”. Hắn có thể không từ thủ đoạn mà đạt mục đích. Lại cũng không từ thủ đoạn loại bỏ chướng ngại. Hắn chính là ác ma. Ác ma chưa bao giờ thua cuộc. “cạch” Lưu Phong hoàn hồn. Lưu Băng đã kết thúc chuỗi kí tự trên bàn phím với tốc độ chóng mặt và kết thúc với 1 tiếng vang đánh thức tâm hồn đang phiêu du của Phong. Lưu Phong nhìn trên màn hình. Tất cả bình thường như chưa từng có cuộc xâm lăng nào cả. - Sao rồi? - Hắn chạy rồi. – Lưu Băng ưu nhã cười. - Không phải anh nói rửa tay chậu vàng sao? Lần này có phi vụ gì? - Anh không thể nói với chú. – Băng cười bí hiểm. – Chú là không tin được đâu. - Anh… – Phong trợn mắt. – không thèm nói nữa. Lưu Phong đóng rầm cửa lại. Lưu Băng tiếp tục cạch cạch những phím trên bàn. Hắn nhấc kính lên, gửi đi tin nhắn. Black Swan: Thật thú vị! Yêu Yêu: ??? Black Swan: Cô thực sự rất nổi tiếng. Yêu Yêu: Đương nhiên :”> quá khen quá khen. Hôm nay có thu hoạch gì lớn sao? Black Swan: Người ta thuê cả Leo để tìm tung tích cô rồi kìa. Yêu Yêu: Leo??? Hắn là? Black Swan: Hắn là 1 hacker. Người quen cũ của tôi. Yêu Yêu: Anh tra ngược lại hắn được không? Yêu Yêu: ý tôi là, anh biết ai đứng sau vụ này không? Black Swan: thư quí cô, chúng tôi đánh ngang tay Thiệt tình… Yêu Yêu: Thì ra có thứ anh không làm được (OAO) Black Swan: hừ… Yêu Yêu: Được rồi. Cảm ơn anh. Phần mềm đó thực sự rất tốt. Còn phải nhờ anh chiếu cố thêm ~^0^~ Black Swan: thật ngoan. Yêu Yêu: =”= Tôi biết giận đấy! Lưu Băng khẽ nhếch mép. Anh có thể tưởng tượng bên kia bàn phím, cô gái tóc đỏ sẽ có biểu hiện gì. Tắt cửa sổ chat, anh quay ghế 1 vòng, duỗi lưng. Thú thực, anh không hề thích Trương Linh. Tuy không tính là ghét cay ghét đắng, nhưng là không thích. Trương Linh trong trí nhớ của anh, mặc dù tỏa sáng, nhưng lại thô và phô diễn quá mức. Vì vậy khi Trương Linh bị tai nạn trở lại, anh cũng không mấy quan tâm. Chỉ là, 1 lần tiếp xúc ấy, lại cho anh ảo giác, cô ấy không phải là Trương Linh. Trương Linh trong trí nhớ anh là 1 con nhóc háo sắc,háo thắng. Cá tính mạnh mẽ nhưng chỉ là vẻ bề ngoài. Còn Trương Linh bây giờ, cô mạnh mẽ, cá tính, quyết đoán và có phần kiêu ngạo xảo quyệt, giống anh vậy. Trong quán bar hôm đó, cô bày tỏ muốn hợp tác. Anh khinh thường. Bởi vì anh biết cô ta chạy theo Lăng Nhất Toàn cũng bởi vì muốn đưa dự án “dở hơi” kia lên sàn. Cô ta đúng là không biết cách lượng sức mình. Nhưng hắn nhầm. Cô có quyền kiêu ngạo. Vụ Trương thị ở thành phố A rùm beng rất nổi tiếng, đương nhiên hắn biết. Chỉ không ngờ, cô ta chính là người được ủy thác. Tin nóng bỏng giật gân này, không phải mọi người vẫn đang đi tìm sao? Cô ta nói Trương Linh và Trương Ái Linh tình cờ gặp nhau. 1 đống lí do vân vân và mây mây gì đó, rất không thuyết phục. Chỉ là cô thực sự đưa ra được giấy tờ chứng minh 30% cổ phần Trương thị nằm trong tay cô cùng giấy ủy thác, cũng khiến hắn lay động. Trước đó Trương Linh cũng không hoàn toàn như vậy. Hắn từng hoài nghi liệu đây có phải Trương Ái Linh nhập xác hoàn hồn không. Nhưng rồi lại tự giễu cợt. Hắn bị ảnh hưởng bởi bà mẹ thích đọc ngôn tình và lải nhải hàng giờ về đống truyện không não ấy rồi chăng? Vì vậy, xuất phát từ tính khiêu chiến, hắn đồng ý giúp cô nàng điều hành từ xa, xóa sạch dấu vết để người khác không biết họ ở đâu. Kế hoạch hoàn hảo. Hắn ngày càng thích thú với cách làm việc của cô nàng này rồi đấy. *** Tô Thiên Vũ lật lật đống tài liệu. Vài ngày nữa anh phải đi công tác ở thành phố B. Công ty bên ấy xảy ra chuyện. Lần trước Tô Hàn Viễn ở B 1 thời gian, nhưng công ty của Trương Linh chưa lên sàn. Có lẽ hắn không chấp nhận. Nghe tin người ủy thác tiếp nhận, đương nhiên lập tức quay về. Tô Thiên Vũ cười lạnh. Hàn Viễn a Hàn Viễn, cậu nghĩ dễ dàng nuốt trọn cả 2 công ty sao? Thực là nằm mơ rồi. - Tô tổng. - Sao? - Bên Leo nói không tiến triển. BS thực sự rất xảo quyệt. - Ha, nếu dễ dàng tìm ra đã không phải người do Trương Ái Linh chọn. - Dạ. Phía bên chi nhánh của B phát hiện lỗi đơn hàng với đối tác tập đoàn N. Phía bên kia đang đòi bồi thường. - Vụ này ai kí? - Tô thiếu gia. - Vậy để hắn tự giải quyết đi. – anh cười lạnh. - Nhưng vài ngày trước anh ta đã ra nước ngoài rồi. - Thiệt tình. Thôi ông ra đi. Tôi biết phải làm gì. Trợ lí khép cửa lại. Tô Thiên Vũ ngả lưng ra sau, nhắm mắt lại. Trương Ái Linh, người cô chọn, quả thực là có năng lực a. Có thể mời người cao ngạo như BS làm trợ thủ thực không đơn giản. Cô nói làm sao tôi không thể không để ý tới cô đây? Kể cả chết rồi, cô vẫn là 1 ẩn số mà hắn muốn giải. Nhấc máy lên, hắn gọi ra cho trợ lí. - Đặt vé đi. Tôi muốn đi qua thành phố B.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang