[Dịch]Nữ Tổng Giám Đốc Trùng Sinh - Sưu tầm

Chương 2 : Về nhà

Người đăng: 

.
- Sao rồi sao rồi? – Trương Mục lo lắng nhìn Hứa Hải - Não hơi bị chấn động. Có lẽ đó là lí do con bé bị quên 1 số thứ. – Hứa Hải nhìn nhìn đống giấy tờ. – Không sao đâu. Trương Linh chính là tiểu cường, đập không chết. Chỉ là hơi bị chấn động não thôi. 1 thời gian nữa là khỏi ý mà. – Hứa Hải an ủi. - Mong là vậy. – Trương Mục ỉu xìu. Sau việc lần trước, Trương Linh cẩn thận hơn, bắt đầu nghĩ cách đối phó với Trương Mục. Trương Mục, cuối cùng cô cũng nhớ ra, đây là 1 nhân vật cũng khá nổi tiếng ở thành phố B. Lần trước vụ kiện ấy cô cũng đi xem. Gặp qua 1 lần, ấn tượng không tồi. Là 1 người hào hoa lịch thiệp, ăn nói sắc bén, bình tĩnh ung dung. Nhưng là, ai nói cho cô biết vị luật sư đó đâu đi… Trương Mục trước mặt em gái là nô muội điển hình. Em gái nói 1 là 1, em gái nói 2 là 2. Em gái nói đây là con gà cấm cãi là con vịt. Em gái chỉ đông cấm đi tây. Về cơ bản không tìm ra bóng dáng vị luật sư bình tĩnh ung dung, ăn nói bén nhọn đó nữa. Có điều đúng là bản tính nói nhiều không ngừng, lải nhải bên tai cô đến điếc tai. Nhưng hình như cô không phiền, mà còn có phần cảm động. Tuy hắn lải nhải, nhưng đều muốn tốt cho cô mà thôi. Hứa Hải là viện trưởng bệnh viện này. Hắn là hàng xóm của cô, bạn từ thủa nhỏ của Trương Mục. Tên này cũng là bác sĩ riêng của Trương Linh rồi. Từ lần đánh nhau đầu tiên, đây là lần nặng nhất, phải gắp viên đạn ở vai ra, còn bị đánh cho “đầu óc mơ hồ” nữa. Nửa tháng sau, cô được xuất viện. Nghe nói toàn bộ viện phí Tô tổng chịu trách nhiệm. Hắn cũng giải quyết chuyện ở trường êm ấm. Còn cho người mang nhiều quà biếu tặng. Lại còn chu cấp tiền tái khám, tiền chữa trị đến không còn sẹo cũng được. Mặc dù Trương gia cũng thuộc dạng khá giả, nhưng Trương Mục vẫn nhận tiền. Còn bàn với Hứa Hải tăng viện phí lên loại cao nhất, chăm sóc đặc biệt. Dù gì cũng không phải chi tiền. Đều do Tô Thiên Vũ mà em gái hắn ra nông nỗi này… Trương Linh hết nói. Hiện nay cô sống ở 1 ngôi biệt thư riêng phía nam thành phố B. Thành phố B cô cũng đến mấy lần. Đường tuy không rành lắm, nhưng miễn cưỡng vẫn đi được. Trương Mục sau khi nghe nói não cô hơi chấn động, có thể sẽ quên vài thứ cơ bản nên bắt đầu thuyết giáo lại nhà đi đường nào, hắn làm việc ở đâu, số điện thoại là gì. Hắn còn lo lắng cô không biết sử dụng thiết bị trong nhà, bị cô đen mặt chặn họng mới không tiếp tục nói cách sử dụng vòi hoa sen và bình nóng lạnh các thứ. Hắn thực cho cô là ngốc luôn sao? Nói tiếp về các phòng. Căn biệt thự này cũng rộng rãi thoải mái. Có 3 phòng ngủ, mỗi phòng có buồng tắm riêng. Bếp, phòng khách được trang trí độc đáo, toàn dùng gỗ, nhìn trông cổ và sang. Hắn dẫn cô đến 1 căn phòng phía cuối hành lang tầng 2. Bên ngoài có 1 cái biển nhìn mà Trương Linh suýt té. Khẩu vị cô nàng này cũng thật nặng. Cửa phòng treo cái poster mĩ nam khỏa thân, body quyến rũ, dáng vẻ sexy. Đẩy cửa vào cô còn choáng nữa. Trương Mục vẫn tiếp tục lải nhải gì đó, Trương Linh đến mở cửa rồi đóng sầm lại, suýt dập mũi hắn. Hắn ai oán lầm bầm gì đó rồi về phòng. Căn phòng này rộng ít nhất năm mươi mét vuông được trang trí theo phong cách… không biết là cái gì nữa. Sự pha trộn giữa cổ điển và đương đại, giữa công chúa và ác ma. Cái giường công chúa màu hồng phấn chất đầy gấu bông. Căn phòng lại sơn màu đen đỏ. Đèn chùm hiệu ứng sân khấu ca nhạc choáng cả mắt. Bàn trang điểm không có tí mĩ phẩm nào cả. Trên tường dày đặc poster mĩ nam đủ kiểu, từ thư sinh đến nam tính, playboy đến phong cách nhìn đầu nấm ngu ngu. Thế giới của Trương Linh quả thực phong phú đến phát khóc. Cô có lẽ sẽ thay đổi. Nhưng phải từ từ để cho Trương Mục không nghi ngờ. Liếc nhìn tủ quần áo, cô lại hóa đá. Cô nàng này phong cách rất “bụi”. Trước đây toàn mặc đồ công sở, nhìn đống quần áo này cô đúng là nuốt không trôi. Cô cần phải có 1 cuộc cách mạng mua sắm rồi. Khu bàn học của Trương Linh có lẽ dễ nhìn nhất. Nhìn đống bài vở xếp ngăn nắp thế kia cơ mà. Cuốn nào cũng có kẹp đánh dấu lưu ý riêng, còn cẩn thận gạch chân, cũng biết được cô nàng này không tồi. Điều làm cô chú ý nữa, là cách Trương Linh phân loại sách vở rất chỉnh. Đống “riêng tư” cũng được xếp vào 1 ngăn. Trương Linh cầm lấy 1 cuốn sổ trong đống “riêng tư”, tiếp tục choáng váng. Cô nàng này rốt cục là cái dạng gì a? Cuốn sổ này ghi chép lịch trình làm việc của Trương Linh trong tuần. Ngay đến lịch hẹn đi chơi, đánh nhau cũng được sắp xếp trước. Thời khóa biểu tuần. Chú thích về giáo viên bộ môn, về “đồng bọn”. Càng xem, Trương Linh càng cảm thấy kinh hãi. Trương Linh, cô gái này không phải dạng chơi bời lêu lổng bình thường. Tất cả ghi chép này rất tâm đắc tỉ mỉ. Nếu người này làm trong viện cảnh sát thì quả là… Cô xem qua 1 lượt, lại thầm cảm ơn Trương Linh “chu đáo” để lại gia tài cho cô tìm hiểu. Lướt đến cuốn sổ tiếp theo, mắt cô lại trợn tròn. Tất cả ghi chép về con số bí mật, tài khoản ngân hàng, tài khoản chứng khoán, các cuộc đầu tư gần đây. Trương Linh cảm thấy lạnh cóng. Sinh viên năm 2, tài khoản chơi chứng khoán này cũng không dưới 1 vạn. Phân tích về các phiên giao dịch còn tốt hơn nhiều chuyên viên. Thật đáng sợ. Nhưng đáng sợ nhất là, tại sao Trương Linh viết tỉ mỉ những điều này ra? Tại sao rõ ràng là 1 thiên tài lại che dấu dưới lớp vỏ của 1 ma nữ lêu lổng? Điều này nói lên cái gì? Trương Linh càng nghĩ càng đau đầu, quyết bỏ luôn đi, nằm xuống giường chợp mắt. Nhớ lần đầu thấy “dung nhan” của mình, cô đã bị dọa sợ gần chết. Tóc ngắn mang tai, nhuộm đỏ rực. Tai đeo 6 cái khuyên nhỏ. Đôi mắt sắc sảo, mày kiếm. Người “dây” cao phải mét 7. Nhìn giống hệt 1 thằng con trai choai choai chứ có ra con gái đâu. Nếu không phải “kiểm hàng” để chắc chắn là con gái, cô đã khóc thét lên rồi. Việc cần làm bây giờ là tĩnh dưỡng đã. Không có biện pháp. Muốn lật đổ 2 tiện nhân kia không phải ngay lập tức được. Tô thị không phải dễ đụng. Nếu Tô thị tham gia vào vụ này, cô quyết không tha. Nghe nói 2 anh em họ không phai hợp nhau lắm. Tô thị cũng có nội chiến. Nếu Tô Hàn Viễn muốn lợi dụng Trương thị để nuốt Tô thị, chúc mừng. Hắn chính thức có tên trong sổ đen của cô rồi. Mà sổ đen đó là đen kịt… Cô sẽ cho hắn biết thế nào là sống không bằng chết. Nụ cười giương lên. Trong phòng tĩnh lặng trước cơn bão.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang