[Dịch]Nữ Tổng Giám Đốc Trùng Sinh - Sưu tầm

Chương 15 : Vừa học vừa làm, cô không mệt ư?

Người đăng: 

.
Trương Linh chính thức bắt đầu vừa đi làm vừa đi học. Đương nhiên khi có tiết nào quan trọng cô mới đến giảng đường. Mấy bài thi cuối kì nhắm mắt cũng có thể vượt qua. Lớp mới của cô cũng chẳng có ai bắt chuyện với cô cả, trừ Mục Nhã Nam. Tên này đặc biệt rảnh rỗi đến quấy rối cô. Nhưng Trương Linh thực hiện 3 không: không nghe, không thấy, không nhìn. Triệt để ngó lơ hắn. Điều này khiến Mục Nhã Nam càng thêm hứng thú. Aizzz, được người ta hâm mộ cũng thật khổ. Mấy bữa nay hoạt động công ty bình thường, đương nhiên đó chỉ là bề nổi. Trương Linh điều tra hết những người nhân lúc công ty hỗn loạn mà bòn rút công quĩ, phá đám. Rất cao thủ, không để lại dấu vết. Muốn tra ra, lại phải nhờ đến Lưu Băng rồi. Sắp tới, công ty sẽ tung ra sản phẩm mới. Công tác PR đã làm rầm rộ từ tuần trước. Vì gần vào đợt lễ tình nhân nên tất cả sản phẩm liên quan tới đồ đôi. Trương Ái Nhi là người mẫu quảng cáo sản phẩm, diễn chung với cô ta là Chung Diệm – một nam ca sĩ cũng khá có tiếng. Có điều, tác phong của đôi cực phẩm này y như nhau. Sở dĩ Trương Linh mời được hắn là do hắn mắc nợ ân tình với Trương Ái Linh. Chung Diệm tên thật là Đoàn Trần Nghiệp, kém cô 2 tuổi, là đàn em học cùng cô khi đi du học. Năm đó cậu ta vì nổi tiếng nên bị người ta đố kị. Là cô phát hiện nên vào giúp. Sau đó cũng qua lại vài lần. Hôm đó cô gọi cậu ta lại, nói chuyện về Trương Ái Linh đã mất và ủy thác nhờ cô, hắn cũng cảm khái một hồi. “Thực ra Trương học tỷ là người tốt, đáng tiếc đính hôn với tên cặn bã kia, bị lợi dụng mà không biết. Tôi vẫn nghi ngờ cái chết của chị ta. Nói thật, vì cô biết rõ tường tận việc của chúng tôi nên tôi mới nói cho cô chuyện này. Tô Hàn Viễn và Trương Ái Nhi qua lại không phải lần đầu tiên, chí ít cũng mập mờ 2 năm rồi.” Thì ra, chỉ có cô ngu ngốc như thế. Bên ngoài, ai cũng nhìn ra. Cô đã từng tin yêu hắn thật lòng. Trong khi đó hắn đối xử với cô như một con ngốc. “Quảng cáo lần này tôi nhận. Nhưng cô nên nhắc nhở Trương Ái Nhi cô ta bớt ngu ngốc đi. Tôi làm lần này là nể mặt quan hệ với Trương học tỷ thôi.” “Được rồi.” Trương Linh cười nói. “Lịch hẹn tôi sẽ cho người gửi tới. Cậu cứ sắp xếp lịch đi.” Cuộc đời đôi khi sẽ như thế. Người trong cuộc luôn u mê, mà người ngoài nhìn vào luôn rõ ràng. Trương Linh sắp xếp lại bàn làm việc, gọi thư kí vào. “Giám đốc, có chuyện gì sao?” “Ừ, anh xem dùm tôi bản quyết toán cuối năm đã gửi lên chưa. Còn có, cuối tuần này tôi có lịch không?” “Tôi đã gửi vào hòm mail của chị. Còn có, cuối tuần này có lịch hẹn với bên Thái Thương. Tuy chúng ta chưa nộp bản dự thi, nhưng bên Thái Thương chỉ đích danh muốn bàn bạc với chị.” Thái Thương sao? Trương Linh suy nghĩ chút, gật đầu cho cậu ta ra. Thư kí riêng của cô tên Hoàng Tuấn, nam, 25 tuổi, là người tin được. Lúc cô chết, anh ta bị điều đi bộ phận khác. Sau khi cô về đã cất nhắc anh ta về vị trí thư kí cũ. Làm việc với người quen vẫn tốt hơn. Lại có chút suy nghĩ. Thái Thương rốt cục phái ai tới, có chuyện gì sao? Mặc dù đó là tập đoàn lớn, nhưng chỉ đích danh gặp cô, cũng hơi kiêu ngạo chút. Có lẽ tò mò với vị trí của cô chăng? Cũng không phải lần đầu. Rất nhanh đến cuối tuần. Trương Linh đang định đi ra cửa thì Trương Mục gọi lại. Anh hỏi có phải cô có hẹn với bên Thái Thương không. “Đúng vậy. Có chuyện gì sao?” “Uhm, anh muốn nhắc nhở chút, có lẽ em sẽ gặp người quen.” Giọng anh trầm trầm “Trương Linh, tuy anh rất muốn coi như là không có chuyện gì và đối xử với em như em gái mình. Nhưng có một số mối quan hệ trong nhà thực rắc rối, sẽ nhắc nhở anh rằng em chẳng biết gì…” Trương Linh trầm mặc một lúc lâu, mới nói “Xin lỗi” “Được rồi, không sao. Người đó, theo điều tra của anh, là cha đẻ em.” “Cái gì?” Trương Linh nhíu mày “Chúng ta không phải anh em ruột. Em không biết. Anh cũng mới biết mấy năm trước khi theo đuổi 1 vụ án. Ông ta hiện nay là chủ tịch của Thái Thương.” “Như vậy cũng chưa chắc chắn.” “Vậy nếu có kết quả xét nhiệm AND thì sao?” Anh cười khổ. “Em là em gái cùng mẹ khác cha của anh.” Trương Linh cúi đầu. Lúc sau, cô ngẩng lên, lạnh nhạt nói “Em biết rồi” Dù thế nào, cô cũng phải đi. Lái xe đến nhà hàng Nhật Bản trên phố XX, cô vẫn còn rối rắm về mối quan hệ trong này. Haizzzz, dứt khoát không nghĩ nữa. “Cho hỏi phòng ngài Smith ở đâu?” “Xin lỗi cô là Trương tiểu thư phải không? Mời tiểu thư đi bên này.” Trương Linh đi theo nhân viên vào phòng được bao. Không gian nhã nhặn, phảng phất mùi đàn hương. Có người ngồi sau tấm bình phong. Trương Linh gật đầu với nhân viên, vòng qua bình phong. Một người đàn ông khoảng 50 tuổi đang nhàn nhã thưởng trà. Người phụ nữ mặc kimono nửa quì nửa ngồi đang pha trà. Sau màn sương khói nóng, người đàn ông trầm thấp một tiếng cười nhẹ. Người phụ nữ biết ý, thu dọn trà cụ rồi đi ra. “Ngài Smith, hân hạnh.” Trương Linh ngồi xuống, đánh giá người đàn ông. Đó là một người đàn ông có đôi mắt trầm tĩnh. Khuôn mặt ông nhìn rất thân thiện, nhưng cảm giác vẫn ẩn ẩn nét uy nghiêm của một thương nhân lớn. Ông ta cũng đánh giá Trương Linh. Con bé ngày nào giờ đã lớn thế này, lại tiếp quản hẳn một tập đoàn lớn và rối bù. Ông đã điều tra. Không một tài liệu nào nhắc đến Trương Linh và Trương Ái Linh có quan hệ làm ăn hay gì. Vậy tại sao con bé có thể tiếp nhận Trương thị một cách dễ dàng như vậy? Smith, tên thật Nhậm Đông Thái, hơn 50 tuổi, chủ tịch Thái Thương. Ông không có vợ, nói đúng ra, ông chỉ có người tình. Đến tuổi 40 mới nhận ra mình cô đơn không có nổi người kế thừa. Sau đó ông bắt đầu tìm kiếm người thừa kế. Trong quá trình, ông tìm lại hết tình nhân của mình và phát hiện một trong số họ mang thai con của ông. Đứa trẻ đó, xét nhiệm AND hoàn toàn trùng khớp. Nhưng là, người đàn bà đó đã mất. Có nhiều tư liệu nói đến việc chồng bà phát hiện bà ngoại tình nên tự tử, rồi tự thiêu. Nhưng ông nghĩ có những điều không phải tư liệu có thể tra được hết. Ông từng đến tìm 2 đứa trẻ, nhưng Trương Mục rất bảo hộ em gái, dù có thể nó biết cô không phải em gái ruột của mình. Trương Linh, cô của 10 năm trước đã bộc lộ là một đứa trẻ cá tính, biết cách tính toán. Cô không nhận ông, thẳng thừng từ chối lời đề nghị bước chân vào Nhậm gia. Cô làm mọi chuyện, từ đánh nhau, hút thuốc, chơi bời lêu lổng để ông từ bỏ ý định. Trong suy nghĩ của cô, mẹ cô không phải người đàn bà như vậy. Sau đó, ông sống với một người phụ nữ họ Từ, có con gái riêng tên Từ Thiên Di. Ông không phủ định tài năng của Từ Thiên Di, nhưng chung qui, vẫn không có chung dòng máu. Trước đây, Trương Linh trốn tránh không muốn tham gia vào thị trường này. Nhưng nay, con bé muốn tham gia, ông muốn thử năng lực của nó. Ông muốn xem, quyết định của ông có chính xác. Bởi nếu cô không có khả năng phát triển sự nghiệp, ông thà quyên hết làm từ thiện, cũng không để lại một xu cho con riêng. “Trương Linh phải không? Cứ tự nhiên, coi như đây không phải cuộc hẹn cấp cao giữa hai công ty đi.” Trương Linh cũng tự nhiên gọi vài món. Quản ông ta nghĩ gì làm gì. Nếu không muốn nói chuyện làm ăn, trực tiếp hẹn gặp là được. Đâu cần lấy danh nghĩa công ty. Trương Linh không biết, Trương Linh trước đây ghét nhất là gặp người đàn ông này. Dù ông ta có giấy xét nhiệm cô là con gái ông ta. “Công việc của con thế nào?” Giọng ông hiền từ như một người cha “Có gì khó khăn, trực tiếp đến tìm ta.” “Xin lỗi, ngài Smith, tôi không hiểu ý ngài cho lắm. Ngài cảm thấy quảng cáo của Trương thị không đáp ứng được nhu cầu đến mức tôi phải đi cửa sau hay là bản thân tôi không thể điều hành nổi Trương thị?” Trương Linh mỉm cười “Ta không có ý đó.” Ông thở dài “Con vẫn bướng bỉnh y như vậy. Trực tiếp tiến vào Thái Thương không tốt bằng tiến vào Trương thị một cách mờ ám thế sao? Phải biết, bản di trúc mơ hồ đó, rất dễ bị phản kiện.” Đương nhiên chuyện này cô có nghĩ đến. Trương Linh cúi đầu uống trà coi như không nghe thấy. Có người mang đồ ăn vào. Sau đó 2 người ngồi ăn. Trong phòng im lặng chỉ nghe tiếng leng keng của đũa sắt. “Được rồi. Hôm nay làm phiền con rồi. Trở về đi. Ta sẽ cho người đưa hợp đồng sang bàn bạc.” “Ông cảm thấy quảng cáo của Trương thị được sao?” “Về tình về lí đều được.” Ông cười. “Ta tin tưởng con mà.” Trương Linh ngẩng mặt lên đánh giá, thấy ông cười chân thành, đứng dậy chào một tiếng rồi đi. Nhậm Đông Thái nhìn bóng lưng biến mất, cũng thu lại nụ cười. Con bé vẫn bướng bỉnh như thế. Ra khỏi phòng riêng, cảm nhận không khí bớt hẳn áp lực, Trương Linh thở dài. Vừa rồi cô chỉ sợ mình làm gì khiến ông ta nhận ra. Cũng may ông ta không thường tiếp xúc với Trương Linh nên không biết. “Trương tiểu thư, là cô sao?” Trương Linh quay người lại, hơi ngờ ngợ nhìn người đàn ông trước mắt nhưng vẫn gật đầu. “Tôi là thư kí bên Tô Thiên Vũ, chúng ta đã gặp nhau một lần.” Diên Vĩ cười “Cô đến đây ăn sao?” “Có cuộc hẹn với bên Thái Thương.” Cô cười “Có lẽ dự án của chúng ta sẽ có tin vui.” “Thật tốt quá!” Hắn cười híp mắt “Kìa, Thiên Vũ, bên này.” Tô Thiên Vũ mặc bộ âu phục đen cắt may tinh xảo. Dáng người cao ngất, nổi bật giữa đám người. Bên cạnh anh là một cô gái xinh đẹp có mái tóc dập xù dài đến lưng. Bộ váy công sở màu trắng ngà nhìn rất nhã nhặn. Hai người đi cạnh nhau có thể nói giống như kim đồng ngọc nữ. “Trương tiểu thư, rất vui được gặp cô.” “Từ tiểu thư, khách khí” Trương Linh nhận ra đó là Từ Thiên Di – cô nàng vàng trong giới CEO. Cô ta đi cùng Tô Thiên Vũ? Ai nha, thật nhanh chân. “Có thể chúng ta có cơ hội hợp tác với nhau đó!” Từ Thiên Di mỉm cười “Chúng tôi còn đang nhắc đến Trương tiểu thư đây này, có nên chúc mừng không nhỉ” “Đương nhiên tôi biết.” Trương Linh liếc nhìn Từ Thiên Di. “Tôi vừa ngồi ăn với ngài Smith Nhậm. Tin tức của cô quá chậm rồi.” Thấy Từ Thiên Di cứng ngắc, cô rất muốn cười lớn, lại bồi thêm một câu. “À, nghe nói vụ này vốn do cô phụ trách, sao ngài Smith lại đích thân đến cơ chứ. Cô nói xem, thật sự làm tôi thụ sủng nhược kinh, đến giờ còn chưa dám tin này.” Từ Thiên Di mặt biến sắc, nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh mỉm cười. “Là ngài Smith coi trọng Trương tiểu thư tuổi trẻ tài cao.” Khách sáo đôi ba câu, Từ Thiên Di nói có việc đi trước. Trương Linh mỉm cười chào tạm biệt cô ta. Bấy giờ cô mới để ý đến Tô Thiên Vũ. “Xem ra mĩ nam kế không phải lúc nào cũng dùng được” Cô tiếc hận thở dài. Tô Thiên Vũ ngay đến liếc cũng không thèm, trực tiếp đi thẳng. Trương Linh cười xòa đuổi theo. “Đùa thôi mà. Tô tổng, đừng làm mặt lạnh.” “Tôi đưa cô về.” “Tôi có xe mà.” Trương Linh ngây ngẩn. “Đưa Diên Vĩ lái về. Cô đi xe tôi.” Nói xong trực tiếp đi thẳng. Cô buồn cười nhìn bóng lưng của anh, rốt cục vẫn giao xe cho Diên Vĩ. “Vừa đi làm vừa đi học không thấy mệt sao?” Tự dưng anh hỏi một câu hỏi không đầu đuôi làm cô ngây ra, lại chợt thấy cay cay. Bình thường, nếu không phải danh gia vọng tộc, mấy ai có thể từng này tuổi điều hành cả công ty lớn như vậy. Hơn nữa, cô là ngoại lai. Anh nghĩ có lẽ cô không chịu nổi nhiệt trên thương trường là đúng. “Không mệt.” Cô quay đi “Có chút xíu việc mà thôi.” Hai người cứ yên lặng đi như thế, lại dường như có chút thân thiết hơn.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang