[Dịch]Nữ Quỷ - Sưu tầm
Chương 18 : Kẻ Thần, Nhân, Ma đều ghét
.
- Hoa Vương!
Kiếm Trung ngần ngại cất tiếng gọi người đi phía trước.
- Chuyện gì?
Hoa Vương đi chậm lại chờ kẻ phía sau để có thể nghe rõ điều hắn muốn nói.
- Tại sao Hoa Vương lại cứu ta hết lần này đến lần khác?
- Vì ta không muốn ai đó động vào bữa tối của mình.
Hoa vương bỗng nhiên lại dừng bước, cười ranh mãnh. Câu nói nữa đùa nữa thật của nàng làm kẻ trốn trong bóng tối tức giận. Nàng cảm nhận được ánh mắt căm ghét của hắn nhìn chầm chập vào mình.
- Hoa Vương sao vậy?
Kiếm Trung vẫn chưa nhận ra có người thứ ba ở gần đó.
- Không có gì.
Hoa Vương lắc đầu rồi tiếp bước. Vẫn kẻ trước người sau thẩn thờ bước cùng nhau nhưng giờ đây Hoa Vương lại đi phía sau Kiếm Trung. Nàng vẫn đi, vẫn nghe Kiếm Trung nói, nhưng điều thú vị với nàng lúc này là kẻ đang đi theo nàng và Kiếm Trung.
- Hoa Vương!
Kiếm Trung khẽ gọi. Chàng không biết nên mở lời như thế nào nên nếu Hoa Vương không nghe thấy thì chàng sẽ xem như chưa nói gì cả.
- Lại chuyện gì?
Hoa Vương cất giọng trêu đùa. Là vì Hoa Vương quá thính tai hay vì không gian quá yên tĩnh nên Hoa Vương đã nghe thấy. Kiếm Trung im lặng một lúc rồi lại khẽ hỏi:
- Thật ra Hoa Vương là ai?
Câu hỏi của Kiếm Trung làm không gian trở nên tĩnh mịt hơn. Cả kẻ hỏi lẫn người được hỏi đều rối bời. Nét âu lo hiện rõ trên gương mặt Kiếm Trung. Chàng chợt sợ câu trả lời của Hoa Vương. Chàng bỗng ướt Hoa Vương sẽ đáp trả bằng một lời đùa cợt nhưng chàng cũng muốn biết thân phận thật sự của nàng. Nàng là ai mà khiến Đại sư Thiên Ân viện, Sư phụ, Trịnh Si ca, Trần Lâm... vừa tỏ ra thân quen vừa tỏ ra dè dặt đề phòng. Có vẻ như họ đã quen nhau từ trước nhưng cũng có vẻ như chưa bao giờ biết nhau. Kiếm Trung cảm giác như họ nhận lầm Hoa Vương với người nào đó vào lần đầu họ nhìn thấy Hoa Vương, nhưng thay vì họ đến hỏi xem Hoa Vương có phải là người họ biết không thì họ lại lùi ra xa nàng, cách xa nàng một khoảng nhất định và âm thầm quan sát nàng. Chàng chau đôi mày lại và buông một tiếng thở dài. Kiếm Trung cảm thấy rất nặng nề. Nếu Hoa Vương thật sự biết hết họ; nếu thân phận của nàng không chỉ đơn giản là Hoa Vương – Thiên Chủ của Thiên Độc Môn; Nếu nàng là ai đó thật sự khủng khiếp thì...
- Ta cũng không biết nữa.
Nỗi lo sợ của Kiếm Trung đột ngột biến mất bởi câu trả lời không thể nào nghiêm túc hơn của Hoa Vương. Kiếm Trung quay lại nhìn kẻ vừa cất giọng trầm buồn ấy. Trong bóng tối, chàng thấy đôi mắt đen thăm thẳm của nàng, nụ cười buồn bã của nàng. Hoa Vương chưa bao giờ lạ đến thế.
Ta là ai? Hoa vương đã tự hỏi mình câu này không biết bao nhiêu lần. Nàng đã luôn hét lên với tâm trí mình rằng nàng là ai? Một cái tên mà tự nàng đặt cho mình. Một quá khứ mờ nhạt và lỗ chỗ. Một tương lai không hề có bởi hiện tại của nàng có thể dừng lại bất cứ lúc nào. Nàng đến từ đâu? Người thân nàng đâu? Bạn bè nàng đâu? Nhìn lại xung quanh nàng chỉ một mình. Không, nàng đã bắt nàng phải một mình vì rốt cuộc nàng cũng không biết nàng nên gọi cái quan hệ giữa nàng và những người kia là gì nữa. Sư phụ, Sư tỷ, Sư muội, Ca ca hay... Nàng chỉ muốn khóc nhưng nàng làm gì có nước mắt, thế là nàng cười nụ cười buồn đến đứt ruột. Rồi nàng đứng đó, trầm ngâm suy nghĩ. Nàng không bận tâm đến kẻ theo dõi nàng đã bỏ cuộc từ lâu, cũng như Hàn Phủ đã hiện ra trước mặt. Hoa Vương ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm và những ánh sao mờ nhạt. Nàng cất giọng nói ra điều mà nàng không bao giờ muốn thừa nhận:
- Ta là quỷ, một con quỷ mà thần, nhân, ma đều ghét bỏ.
Bước chân Kiếm Trung dừng hẳn. Câu nói của Hoa Vương như thì thầm nhưng đủ khiến chàng đau đớn. Cả hai đứng lặng yên không ai nói thêm câu gì, cả thở cũng gần như không. Họ không nhìn nhau nhưng họ cảm nhận được nỗi đau của nhau. Kiếm Trung cũng đã từng tự nhận mình là quỷ, cũng từng nghĩ rằng chàng bị ruồng bỏ, từng muốn giam mình trong một cái hốc nào đó cho đến chết. Xung quanh chàng lúc ấy chỉ có đau đớn, cô đơn và sợ hãi. Bao vây chàng là những tổn thương từ thể xác đến linh hồn. Nhưng chàng đã được cứu rỗi bằng tình thương, bằng sự chân thành, bằng đôi bàn tay ấm áp của Sư Phụ. Kiếm Trung muốn xua đi nỗi đớn đau, cô độc của Hoa Vương một chút thôi, một chút thôi cũng được. Nhưng bằng cách nào? Khi mà chàng chẳng biết gì về Hoa Vương, về thân phận và quá khứ của Hoa Vương. Chàng cũng không nhớ hết những điều kì diệu mà Sư Phụ đã ban cho chàng. Kiếm Trung vẫn đứng yên bất động nhìn bóng Hoa Vương biến mất sau bức tường Hàn Phủ. Hoa Vương đã đi mất nhưng nỗi buồn của nàng thì như sương đêm mỗi lúc một dày hơn làm ướt áo Kiếm Trung, ướt cả khóe mắt chàng.
Hồ Cẩm Tú vẫn tiếp tục la hét. Cơ thể nàng như bị ai đó dùng búa đập nhừ. Từng cơn, từng cơn đau đớn cứ liên tục ập tới, ập tới. Nó khiến nàng chỉ muốn chết đi. Cái chết đối với nàng lúc này là hạnh phúc hơn cả. Dương Thần Nam nhìn những lằn chỉ đỏ trên gương mặt và tay nàng mà đôi chân mày cứ dán chặt vào nhau. Mạch của nàng lúc có lúc không, nhưng lúc có cũng vô cùng yếu ớt.
- Chủ nhân chẳng lẽ không có cách nào hay sao?
Giọng Nguyên Quân đã nghẹn lại. Kẻ nằm trên giường với nàng vốn chẳng có quan hệ gì. Hai người quen biết nhau cũng chưa lâu, cũng chẳng mấy khi trò chuyện. Nhưng nhìn ả đau đớn quằn quại, mạng sống mảnh như sợi tơ tằm khiến nàng không khỏi chạnh lòng rơi nước mắt.
- Khi những đường chỉ máu đó đứt ả sẽ chết.
Cái giọng lạnh lùng đầy sát khí của kẻ mới bước vào như hút hết không khí của căn phòng ngột ngạt này.
- Ta ra lệnh cho ông cứu cô ta.
Thiên Thư gắt lên khiến kẻ mới bước vào tức giận rút kiếm kề vào cổ nàng.
- Ai cho phép ngươi nói năng xấc láo với chủ nhân như thế hả.
Thiên Thư không sợ hãi cũng không đánh trả. Giọng nàng đầy uy hiếp:
- Chủ nhân không cho phép ngươi giết ta đâu.
Phải Dương Thần Nam sẽ không để cho Lý Thượng Nhân giết Thiên Thư bởi mất một Hồ Cẩm Tú là quá đủ rồi.
- Đủ rồi! Lý Thượng Nhân bỏ kiếm xuống.
Dương Thần Nam ra lệnh. Nữ nhân mặt y phục xanh lam tức giận bước lùi lại, ném thanh kiếm trên tay xuống đất. Nàng đau khổ ôm lấy mặt, bước chân lảo đảo ngồi xuống ghế.
- Cái gì khiến ngươi trở nên như thế hả Lý Thượng Nhân?
Nữ nhân mặt y phục xanh lam không trả lời. Nàng không còn là Lý Thượng Nhân điềm tĩnh, lạnh lùng, vô cảm, người người đều khiếp sợ nữa. Mọi thứ đều bị xáo trộn, kể cả kế hoạch được cho là hoàn hảo của Dương Thần Nam. Tất cả như một trò đùa ác ý của số phận. Nếu Liễu Thục Quyên không trúng độc Bạch Tầm thì Kiếm Trung đã không đến Thiên Độc Môn xin thuốc giải, Hoa Vương cũng không có cớ rời Hoa Cung, Cẩm Tú sẽ không bị Hoa Vương hạ độc đến sống dỡ chết dỡ như bây giờ. Nhưng điều mà Dương Thần Nam e ngại nhất chính là người có tên Hoa Vương. Hắn biết rõ về Thiên Độc Môn nhưng người này hắn chưa từng nghe tới. Thật ra ả là ai? Ả có tài cán gì? Điều mà Dương Thần Nam biết về Hoa Vương là Thiên chủ mới của Thiên Độc Môn, là một kẻ dùng độc cực giỏi, tính tình cổ quái, cao ngạo và đáng sợ. Những điều này đều do nội gián hắn cài trong Hàn Phủ báo về. Hắn còn cho rằng do thuộc hạ của hắn thần hồn nát thần tính nên mới tâng bốc kẻ thù như thế, cho đến hôm nay hắn mới biết lời nói ấy không ngoa.- Chủ nhân Đào tiểu thư đến rồi.
Một gia từ ngoài cửa báo vọng vào. Ngay sau đó cánh cửa được mở ra, một cô nương dáng người mảnh khảnh, nét mặt xanh xao nhanh chân bước vào. Nàng nhìn thấy Dương Thần Nam cuối đầu hành lễ:
- Sư phụ
- Linh nhi con đến rồi. Tốt quá! Con xem có cứu được tiểu Hồ không?
Đôi chân mày của Dương Thần Nam đã dãn ra đôi chút. Hắn hi vọng rằng Bạch Tầm của Nhất Linh có thể cứu được Hồ Cẩm Tú. Nhất Linh ngồi xuống bên cạnh Cầm Tú. Nàng nắm lấy bàn tay lạnh của Cẩm Tú, thận trọng bắn mấy sợi Bạch Tơ vào trong cơ thể Cẩm Tú để thăm dò nhưng Bạch Tơ vừa xuyên qua da đã bị độc trong người Cẩm Tú làm tan biến. Nhất Linh vội vàng rút tay về bởi nếu không chính nàng sẽ tự hút độc vào người.
- Sao rồi Linh nhi?
Dương Thần Nam càng lo lắng hơn khi thấy sắc mặt của Nhất Linh tái đi.
- Kẻ ra tay quá tàn ác rồi. Huyết Tầm của tiểu Hồ không thể cứu được. Độc của kẻ đó quá mạnh. Con e rằng...
- Ta phải giết ả.
Dương Thần Nam rít lên qua kẽ răng. Hắn chỉ muốn ăn tươi nuốt sống Hoa Vương ngay lập tức. Hắn không thể mất đi Cẩm Tú.
- Tại mấy người dại dột chọn hắn làm con mồi nên mới có hậu quả này. Trong mắt các ngươi hắn chỉ đơn giản là bữa tối thôi sao. Ả cũng vậy, các người cũng vậy.
Lý Thượng Nhân hét lên rồi bỏ chạy ra khỏi phòng. Miệng nàng vẫn không thôi lẩm bẩm câu gì nghe không rõ. Dương Thần Nam nhận ra rằng nàng đã yêu kẻ thù. Đây là điều hắn luôn lo sợ. Khi yêu nữ nhân sẽ trở nên yếu đuối và biết cách phản phúc. Lần này hắn cần phải suy tính kĩ hơn cho kế hoạch của mình nếu không muốn thất bại. Hắn sai người quay về Hàn Phủ điều tra kĩ hơn về Hoa Vương. Còn hắn và những người khác tiếp tục tìm cách giải độc cho Hồ Cẩm Tú
Tiểu Mi bưng một ấm trà sen thơm cùng với vài đĩa bánh ngọt mang đến cái đình trong hồ sen. Trong đình một tiểu thư xinh đẹp đang ngồi ngắm hoa sen, không nàng ấy đang đếm hoa sen.
- Lại mất nữa sao?
Dạo gần đây Đào Nhất Linh cứ có cảm giác sen trong hồ bị mất đi từng chút một. Một hồ sen lớn nở trắng cả mặt hồ cách hôm lại trống đi vài chỗ. Không có dấu vết của thuyền hay dấu người lội xuống hồ. Bên kia bờ hồ là bức tường cao ba thước. Từ bờ bên kia ra đến nơi sen mất cũng hơn mười thước. Ai lại có thể ra đó hái sen. Còn từ cái Đình nàng ngồi ra chỗ đó gần hơn nhưng nếu kẻ trộm bắt đầu từ đây không lý nào nàng lại không hay không biết.
Tiểu Mi đặt bánh ngọt và bình trà xuống bàn rồi rót một tách trà mang đến cho Đào Nhất Linh:
- Tiểu thư đừng nghĩ ngợi nữa. Chẳng có ai hái sen trong hồ đâu. Gia nhân trong nhà không ai dám vào hậu viện huống chi là lội xuống hồ, kẻ bên ngoài thì càng không thể đột nhập vào...
Tiểu Mi chưa dứt lời thì một cái bóng đen từ bên ngoài phi vào, nhẹ nhàng đáp xuống đứng trên một lá sen giữa hồ. Đáp lại sự kinh ngạc của chủ nhà là nụ cười tinh quái của kẻ đột nhập:
- Đã vài lần đến đây hái sen nhưng đây là lần đầu gặp chủ nhân của chúng, thật là thất lễ thất lễ.
Đào Nhất Linh sau ít phút bất ngờ đã đáp lại bằng một nụ cười không kém phần sắc xảo:
- Khách quý đã đến chơi sao không vào đây ăn bánh uống trà với ta.
Hoa Vương thấy tính tình Nhất Linh sảng khoái lại chẳng đề phòng hay lo sợ gì, thích thú cười:
- Đào tiểu thư đã nhiệt tình như thế ta đây sao nỡ chối từ.
Nói dứt lời Hoa Vương đạp nhẹ xuống lá sen lấy đà phi thân vào bờ. Lúc nàng di chuyển Đào Nhất Linh thấy lóe lên trong ánh nắng một sắc vàng khá chói mắt.
Nói chuyện đôi câu Đào Nhất Linh đã nhận ra kẻ trộm là Hoa Vương, người đã đã thương tiểu Hồ. Nhất Linh bỗng rùng mình run sợ. Nàng không sợ Hoa Vương ám hại nàng mà nàng sợ ánh mắt dịu dàng đến kì lạ của Hoa Vương. Đôi mắt đen hun hút của Hoa Vương như đang cuốn nàng vào đấy không dứt ra được. Suy nghĩ của Nhất Linh dường như cũng bị ánh mắt đó nhìn thấu. Lần đầu tiên trong đời nàng cảm thấy mình trở nên sợ hãi đến vậy. Nàng vẫn cố giữ sự bình tĩnh trên gương mặt nhưng trước Hoa Vương thì điều đó là vô nghĩa. Hoa vương lấy từ trong người ra một chiếc lọ màu đen đặt xuống bàn, tươi cười nói:
- Xem như là tạ lỗi.
Nhất Linh chưa kịp hỏi thứ trong lọ là gì thì Hoa Vương đã phi thân đến giữa hồ hái mấy bông sen sắp nở rồi bay qua tường nhà. Trước lúc hoàn toàn biến mất sau bức tường Hoa Vương đã kịp để lại vài lời quan trọng:
- Đó là Tam Sinh Liên. Đào Tiểu Thư hãy giữ cho mình.
Nhất Linh không biết Tam Sinh Liên là gì? Nó có tác dụng gì? Tại sao Hoa Vương lại bảo nàng giữ cho riêng mình? Nhưng nàng biết đây là một thứ quý giá, có thể nó sẽ cứu được tiểu Hồ. Nhất Linh mang theo lọ thuốc rời khỏi Đào gia trang, đi sâu vào rừng tâm tối. Nàng vẫn sợ hãi. Đến giây phút cuối cùng của cuộc gặp mặt, Hoa Vương vẫn đọc được suy nghĩ của nàng. Ánh mắt của Hoa Vương vẫn cứ bám lấy nàng. Nàng luôn quay đầu nhìn lại phía sau bởi nàng không biết đây có phải là một cái bẫy hay không? Liệu có ai đó đang bám theo nàng để đến chỗ của Sư phụ hay không? Liệu Hoa Vương có bất ngờ xuất hiện sau lưng nàng không? Nàng là Tam tiểu thư của Đào gia trang nổi tiếng xinh đẹp, thông minh, sắc xảo nhưng đứng trước Hoa Vương nàng chỉ là một con Bạch Tầm nhỏ bé run rẩy trước Kim Tầm Vương uy quyền và hung hãn
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện