[Dịch]Nữ Phụ Tiên Lộ Gập Ghềnh - Sưu tầm

Chương 63 : Gặp lại 3

Người đăng: 

.
" Chưởng môn suy đoán thật đúng ý sư đệ, hai đứa nhỏ đều là thiên linh căn vạn năm khó cầu..." Lời của Lịch tiền bối vừa nói ra, toàn trường bỗng trở nên im lặng, cảm tưởng tiếng kim ròi cũng có thể nghe rõ. Sau đó nháy mắt lại ầm ầm sôi trào _" Đại trưởng lão ta nói này, ăn có thể ăn bừa, nhưng chuyện này cũng không thể nói bừa. Cả giới chính đạo đều biết được bây giờ cũng chỉ có Băng nhi là có thiên linh căn. Ngươi không thể ngại quá nói bậy nói bạ được" Nhị trưởng lão khinh khỉnh cười khẩy nhìn lịch tiền bối,sau đó lướt qua Hạ Vũ cùng Lăng Vân. Bỗng một trận cuồng phong nổi lên, không gian trở nên ngưng đọng, cát bụi từ bên dưới bay lên, sau đó cuộn xoắn lại với nhau tạo thành các viên cầu gai, bên ngoài còn được bao bọc bởi lòe lòe ánh điện. Sau đó không hẹn mà gặp, đồng thời bay vụt về phía Nhị trưởng lão. Người xung quanh thấy vậy hiển nhiên biết Lịch Thừa Bằng đang công khai đánh Hoàng Vi Việt. Biết là biết, nhưng ai dám ra nói một lời chứ, ngươi tu vi cũng phải xét xem bản thân ở chỗ nào, chỗ nào, hai người tu vi đã ở Thủ Thần kì có hơn, chỉ sợ chưa mở miệng cũng đã tan xác. Lại nói đại trưởng lão Lịch Thừa Bằng tính tình cổ quái luôn luôn chống đối chưởng môn thì ai còn không rõ. Hoàng Vi Việt thấy vậy,tuy mạnh miệng nhưng vẫn biết bản thân tu vi không thể chính diện đối kháng. Hai ngàn năm trước bản thân không thể đả bại Lịch Thừa Bằng, hai ngàn năm sau cũng vẫn như thế,dù bản thân có cố gắng đến mấy cũng theo đi chậm một bước. Nhưng nói hắn nhượng bộ sao,quả thật như thế thì mặt mũi cũng hoàn toàn cấp bỏ,hơn nữa hắn dâm cá Lịch Thừa Bằng cũng sẽ không lấy toàn lực đi ra đâu. Nghĩ như thế, Hoàng Vi Việt khởi động linh khí toàn cơ thể,tế ra một chiếc khiên nhỏ,ngay lập tức hình thành nên một tấm chắn mờ ảo bao bọc lấy hắn. Cũng lập tức các quả cầu gai lao tới,ầm ầm va chạm. Một loạt các tiếng nổ vang lên,rung động đất trời,bụi bay mịt mờ,luồng gió lốc va chạm bắn ngược trở ra,đẩy lùi mọi người về phía sau ba bốn bước. Hạ Vũ trố mắt nhìn, đây chính là các cao giai tu sĩ đấu pháp sao,không hề có các chiêu thức màu mè,chỉ cần một hai chiêu ẩn chứa toàn bộ sức mạnh là có thể phân ra thắng bại. Hạ Vũ tự nhiên có một thắc mắc,vì sao cao giai tu sĩ thì các chiêu thức đưa ra càng ngày càng it ít,điều này trái ngược hoàn toàn với thấp giai tu sĩ,không phải họ càng dư thừa linh khí sao? Có lẽ kết thúc việc này nàng phải thỉnh giáo Lịch tiền bối một chuyến mới được. Sau vụ chấn động qua,chưa để bụi tán bớt, Lịch Thừa Bằng trưng ra dáng vẻ cao cao tự đại,không cần nhìn ai xung quanh,chỉ khẽ phất phất tay _" Các ngươi từ nay nên hiểu,ta chưa bao giờ mắc sai lầm quá. Ta dám nhận Vân nhi cùng Vũ nhi làm đồ nhi,đương nhiên là càng phải xem xét kĩ càng gấp bội..." Lịch Thừa Bằng nói xong lời đó thì quay lại vời Hạ Vân cùng Lăng Vân tới bên cạnh _" Hai đứa đứng đó làm gì,cùng ta hồi Địa Lịch các..." Hạ Vũ cùng Lăng Vân nhìn nhau,đều thấy được sự kinh dị trong mắt nhau trước phong cách làm việc bá đạo của Lịch tiền bối,vội vàng tiến đến bên. Lịch Thừa Bằng phủi tay tính rời đi thì bỗng nhiên, Thiên Kiếm Kì cất tiếng _" Khoan đã..." _" Chưởng môn còn có chuyện gì..." Lịch Thừa Bằng dừng bước,quay lại nhìn nhìn,sau đó lại bắn ánh mắt ra Hoàng Vi Việt phía sau. Lúc này khi bụi đã tan bớt,mọi người thấy bóng dáng của Nhị trưởng lão dần dần hiện ra. Đó không còn sự cao ngạo lúc đầu nữa mà thế vào đó là một người bảy tám mươi tuổi,béo lùn,đầu tóc rối tung,quần áo rách nát,còn mặt thì đen kịt do bụi đất dính vào. Tuy nhiên ánh mắt vẫn sáng ngời,đầy căm phẫn hướng về phía ba người Hạ Vũ _" Sư phó,người có sao không..." Một thiếu nữ độ tuổi cũng mới mười bốn mười lăm,dáng người đầy đặn,phát dục hết sức hoàn thiện,chỗ nào lồi thì lồi,chỗ nào lõm thì lõm,gương mặt sáng ngời với đôi mắt tinh anh,khuôn miệng khéo léo cùng chiếc lún tiền nho nhỏ,nhìn tới tạo ra cảm giác như uống vào một cốc trà thanh thanh vậy. Khuôn mặt lại kết hợp với giọng nói véo von tựa chim hót,quả đúng là hoàn mĩ. Tuy nhiên dường như lúc này không hợp cảnh lắm. Hoàng Vi Việt không nhìn nhận đó là ai,vào tai hắn lúc này không phải lời quan tâm mà lại là sự chê cười khi bị luống cuống,vì vậy không kiêng dè ném ra một chưởng trúng bụng thiếu nữ,đem nàng bắn ngược ra phía xa _" Cẩn thận..." Nguyễn Chiến Duy im lặng phía sau Thiên Kiếm Kì từ đầu đến giờ,nhưng khi thấy thiếu nữ bị Hoàng Vi Việt đánh bay,lo lắng lên tiếng,đồng thời ngự kiếm nhanh chóng bay ra đỡ lấy. Thật đúng là tọa độ chuẩn,thiếu nữ rơi trúng vào vòng tay của Nguyễn Duy Chiến,lại thuận tiện phun ra một ngụm máu,ánh mắt mông lung,suy yếu rồi ngất đi _" Lung muội,ngươi không sao chứ? " Nguyễn Duy Chiến vừa lay thiếu nữ,thuận tiện xuất ra một viên đan dược đút cho nàng ta. Hạ Vũ nhìn cảnh này,lòng tấm tắc,đúng là ôn nhu soái ca,nói sao cả đất trời này lòng nữ không bị nghiêng ngả được chứ. Tuy nhiên nhìn thiếu nữ vô tội cứ như vậy bị sư phó đánh rớt, lại nhìn Lịch tiền bối,nàng bỗng có chút lo sợ,tình cảm thầy trò có thực sự gắn bó khăng khít như bản tưởng tượng,đứng trước lợi ích của bản thân có khi nào còn tồn tại. Nhưng bản thân lại chợt nhận ra không có con đường nào nữa,thay vì cứ nghi ngờ vậy thà một lòng tin tưởng vẫn là hơn _"ây da,ta nói nhị lão này,dù sao cũng là ngươi đồ nhi,không cần ra tay nặng như thế chứ?" _" Ta đồ nhi không cần ngươi quan tâm,trái lại việc hôm nay ta sẽ ghi nhớ" Hoàng Vi Việt đáp trả Lịch Thừa Bằng,sau đó tức giận mà bỏ đi,cũng mặc kệ luôn thiếu nữ nửa sống nửa chết trong tay Nguyễn Chiến Duy. Hạ Vũ nhìn theo bóng lưng của nhị trưởng lão,trong lòng không ngừng cảm thán bản thân,ngay cả nhận sư phụ cũng có xu hướng là người phản diện rồi _"chưởng môn nhân,còn gì phân phó,nếu không ta là muốn đưa hai đồ nhi về Địa Lịch các nghỉ ngơi,dù sao chúng cũng là lần đầu tiên tiến tới" _" Thừa Bằng,ngươi lần này tìm được hai cái mầm tốt thật đúng là đã lập đại công,tuy nhiên cũng nên giới thiệu cho mọi người cùng biết chứ" Thiên Kiếm Kì vừa nói,vừa nhìn chằm chằm Hạ Vũ _" Chưởng môn nói phải,là ta sơ xuất. Đây là Lăng Vân,hắn đã mười tám tuổi,còn đây là Hạ Vũ mười lăm tuổi..." _" Hạ Vũ sao?..." Tiếng nói trong veo như nước chảy mùa thu vang lên,chứa trong đó còn cả sự ngạc nhiên cùng xúc động. Không ai khác đó chính là Lan Băng Băng _" Đúng vậy,ta tên Hạ Vũ..." Hạ Vũ nắm chặt tay,dấu nó trong áo,phủ nhận cảm giác đang thôi thúc nàng tiến tới diệt sát Lan Băng Băng. Nàng Hạ Vũ đã trở lại...
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang