[Dịch]Nữ Phụ Thế Kỉ 31 - Sưu tầm
Chương 13 : Chương 12: Dạ Tiệc (2)
.
Trước đây luôn cho rằng thế giới này thật vô vị, cho tới khi gặp được em lại cảm thấy ấm áp. Nếu sau này biến mất, chỉ mong em sẽ nhớ đến tôi. Nhớ trên đời này có một người tên Khắc Hy đã từng tồn tại để... yêu em.
Chát!
Tiếng da thịt chạm vào nhau lạnh lẽo, vang lên trong không gian vắng vẻ nghe cực kì rõ ràng và dọa người.
Xung quanh hoàn toàn tĩnh lặng, mọi thứ như tan biến chỉ còn lại tiếng gió rít đều.
Tịch Nhan đưa tay chạm vào vệt máu trên khóe miệng, cảm giác bên má nóng rát in hằn năm dấu tay. Màu đỏ tươi hiện lên trên nàn da trắng nõn khiến người ta phải sợ hãi. Không thể phủ nhận, một cái tát vừa rồi hoàn toàn không mang theo một chút lưu tình nhẹ tay.
Tuy vậy nhưng mặt vẫn không một chút biểu hiện đau đớn, thậm chí cô còn trơ mắt, dùng bộ dạng ung dung nhất đối diện người vừa tát mình. Phượng Minh Triệt khinh bỉ nhìn Tịch Nhan, vẻ mặt lạnh lùng mà anh tuấn bức người. Từng đường nét trên khuôn mặt đều hiện rõ sự tự cao ngạo mạn.
"Chị hai! Chị có đau lắm không?"
Tịch Du sau một hồi hóa đá bị cho ăn bơ thì giả bộ quan tâm, muốn chạy đến xem mặt Tịch Nhan lại bị Phượng Minh Triệt lôi lại.
Tịch Nhan nhìn mà không khỏi nhếch môi. Đau ư? Vết đau trên má làm sao sánh bằng trong tai khi nghe âm thanh lợn chọc tiết.
"Anh Minh Triệt, sao anh lại đánh chị em?"
Tịch Du dằng tay ra khỏi Phượng Minh Triệt tức giận lên tiếng bảo vệ Tịch Nhan. Buồn cười thật, cô ta là đang lo lắng cho cô sao? Cô có nên nói cảm ơn cho hợp lẽ không nhỉ. Diễn kịch thì cũng phải có mức độ thôi chứ.
"Chị hai, trước đây là em không tốt, xin chị tha lỗi cho em!"
Tịch Du ủy khuất nhìn Tịch Nhan, khiến cô có cảm giác mình vừa làm ra chuyện "phạm tội". Đây lại là cái gì? Ba lời thoại chỉ một mình cô ta độc diễn cũng đủ thành một vở kịch đặc sắc. Nữ chính đang xin cô tha lỗi? Làm ơn đi, cô gánh không nổi. Hồi nãy không phải cô ta hùng hổ chỉ muốn xông vào tát cô sao, giờ có người làm hộ còn giả nai gì nữa. Tạ lỗi thì không cần đâu, chỉ cần sau này nước sông không phạm nước giếng, thân ai nấy sống là được.
À mà Tịch Nhan quên mất, hình như hồi chiều cô ta ăn trúng thạch tín nên phải vô phòng cấp cứu. Hay thật, ốm nhẹ một cái thì nằm viện cả tuần, vậy mà ăn phải chất độc thì mấy tiếng là không sao. Khỏe cũng nhanh gớm nhỉ?
"Em làm gì vậy, là cô ta muốn ra tay trước, còn xin lỗi cái gì?"
Phượng Minh Triệt lạnh giọng, ngữ khí cứng rắn khiến người ta phải giật mình, lạnh lùng chẳng khác gì ra lệnh cho thuộc hạ dưới trướng. Đồng thời, đôi mắt đỏ rực cũng bức người nhìn Tịch Nhan.
Cô thật sự cảm thấy vô cùng đau đầu, nhìn tình hình hiện giờ của hai người trước mặt Tịch Nhan thật không thể phân biệt được, rốt cuộc là ai diễn ai không đây. Phượng Minh Triệt nói rất đúng, cô thừa nhận là mình muốn ra tay trước. Nhưng cậu ta phải hệ thống đâu, cô còn chưa kịp đưa tay lên cậu ta đã biết cô muốn đánh Tịch Du mà tát cô một cái. Không ngờ Minh Triệt thiếu gia lại thông minh tới nỗi có thể đọc được suy nghĩ của người khác. Cô thán phục!
"Phượng Minh Triệt, mong cậu đừng phá hỏng buổi tiệc của Mạnh gia chúng tôi."
Mạnh Thành Lăng đang đứng trong sự bao vây của những vị thiên kim tiểu thư, thấy Tịch Nhan bị đánh thì không nhịn được bước ra. Dấu vết đỏ chót trên khuôn mặt vô cảm chẳng khác gì gai nhọn đâm mù mắt anh. Nếu không phải Phượng Minh Triệt trước mặt là được ba anh mời tới thì anh đã chẳng nể tình mà cho khuôn mặt "ngọc cốt băng thanh" kia bầm tím. Nhẫn nhịn, tay trái bóp chặt ly rượu vang, giọng nói không có ác ý, ngữ khí cũng cực kỳ nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa thập phần đe dọa.
Mà Phượng Minh Triệt lại chỉ liếc nhìn một cái, hoàn toàn không quan tâm đến sự đe dọa của Mạnh Thành Lăng nhướng mày giễu cợt với Tịch Nhan. Châm chọc lên tiếng.
"Xem ra cô cũng không đơn giản nhỉ? Chỉ vài ngày thay đổi, nhanh như vậy đã có thể lôi kéo được nhiều người. Xem xem, Mạnh thiếu gia, Lãnh tổng, à, còn có cả bác sĩ Tống, cao tay hơn tôi tưởng. Nói tôi biết cô đã dùng thứ gì để khuyến rũ họ. Hay là, đã lên giường?"
Chát!
Chát!
Chát!
Âm thanh như xé rách không gian.
Ba tiếng này vang lên khiến tất cả rơi vào vực thẳm im lặng. Nhiều người trong đại sảnh từ khi thấy Mạnh Thành Lăng bước ra cũng tò mò lại gần xem kịch. Vừa vặn chứng kiến được người con gái không biết lượng sức mà dội thẳng ba cái tát vô cùng ngọt xuống mặt Minh Triệt thiếu gia.
Quả là to gan!
Mọi ánh mắt không tự chủ đều đổ dồn về phía người con gái váy xanh đang đứng giữa đám đông, nhưng dù có kích động đến mấy họ cũng chỉ dám đứng im quan sát. Bàn tay mềm đưa lên, Tịch Nhan chỉ thẳng vào khuôn mặt cao ngạo thoáng nét ngạc nhiên của nam nhân yêu nghiệt đối diện.
"Cái tát đầu tiên, là tôi trả lại cho cậu tất cả những gì cậu đối đãi với tôi ngày hôm nay. Cái tát thứ hai, là khiến cho những lời bẩn thỉu trong miệng cậu câm lại, tôi dơ bẩn, tôi trơ trẽn cũng không đến lượt người như cậu sỉ vả. Cái tát thứ ba, là khiến cho cậu thức tỉnh. Minh Triệt thiếu gia, cậu nói xem tâm cậu đẹp hơn tôi bao nhiêu phần? Hay cũng chỉ là cái loại bên ngoài đẹp đẽ, bên trong là máu đen bao phủ, tàn nhẫn tới mức ngay cả anh trai song sinh của mình cũng dám giết!"
Tịch Nhan cất giọng đều đều, tiếng xì xào bàn tán liên tục dội về bên tai. Nhếch môi đầy khinh bỉ mà nhẹ nhàng, hài lòng nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của Phượng Minh Triệt. Quả nhiên, cái gì cũng có điểm yếu, ai nói thiếu gia này không có nỗi đau.
Quay sang, đập vào mắt cô là khuôn mặt cười như muốn khoe răng của Mạnh Thành Lăng. Anh ta cười cái gì, không thấy đám nữ nhân bên cạnh chảy nước miếng thành sông rồi à. Nhưng là, một lời nói của Tịch Nhan lại khiến cục diện "mất mĩ quan" trước mặt hoàn toàn thay đổi.
"Còn nữa, cậu nói sai rồi hội phó. Từ trước tới giờ, tôi và nam nhân này không có bất cứ quan hệ nào hết."
Như vậy mới thấy hả lòng hả dạ!
Đôi giày cao gót di chuyển, Tịch Nhan quay ngược vào đám đông bước đi, tiếng gót giày chạm vào nền đá nghe rõ ràng trong không gian yên lặng.
"Đứng lại!"
Phượng Minh Triệt cất giọng, Tịch Nhan vờ như không nghe thấy tiếp tục đi.
"Mẫn Tịch Nhan! Tôi nói cô đứng lại!"
Lần này quả nhiên có tác dụng, tiếng quát của hội phó làm sao không trị được học sinh thối nát nhất trường. Tịch Nhan theo phản xạ dừng bước, vừa quay đầu lại đã thấy Phượng Minh Triệt nắm lấy tay cô đưa lên trước mặt.
"Ý của cô là gì?"
Phượng Minh Triệt lạnh nhạt hỏi, giọng nói cũng có chút gấp gáp, bàn tay nắm cổ tay Tịch Nhan càng bóp chặt. Tuy ngoài mặt là bộ dạng không sợ trời không sợ đất, nhưng thực chất trong tâm lại đang khẩn trương đến rối tung rối mù. Chỉ sợ người con gái trước mặt nói ra những điều không nên nói. Kết quả, lại chỉ nhận được Tịch Nhan đối diện cậu khinh bỉ nhếch môi.
"Cậu là đang giả ngây sao Minh Triệt thiếu gia? Trong chuyện này cậu là người biết rành hơn tôi mới phải chứ!"
Rút tay ra khỏi bàn tay cứng ngắc của nam nhân đối diện, Tịch Nhan quay gót bỏ đi. Từng bước, từng bước ưu nhã tới cửa lớn. Chẳng hề quan tâm, trong đám đông phía sau là vô vạn tâm trạng nhìn mình.
Bên cạnh vạt váy đỏ chót, bàn tay ai đó, bóp chặt...
~*
~Bên ngoài hoa viên quang đãng nhưng tịch mịch, vì khách khứa đang tập trung hết bên trong nên ở đây vô cùng âm u. Ngoài ánh sáng mờ ảo của mặt trăng cũng chỉ có hai bóng đèn vàng ánh sáng yếu ớt, đủ để bao phủ xung quanh chính nó. Không gian đã mờ ảo lại càng thêm mờ ảo.
Tịch Nhan ngồi bệt xuống thảm cỏ mềm, hai chân trắng nõn vùng vẫy trong nước, tử mâu tĩnh lặng quan sát xung quanh. Mặt trăng trắng muốt in bóng xuống bể bơi trong vắt khiến người ta càng lạc lõng. Từng cơn gió thổi nhẹ qua đem theo hương thơm của mẫu đơn hòa vào phù dung trắng như vỗ về màn đêm đen khịt.
Rõ ràng trong nước có trăng, rõ ràng có thể nhìn thấy nhưng vĩnh viễn chẳng thể chạm vào.
Liệu có phải bản thân cô cũng vậy, mơ mơ thực thực không biết đâu là đúng đâu là sai. Một câu nói vừa rồi có thể xem là tuyệt tình, nhưng với cô lại là chứng thực cho sự dứt khoát trong lòng. Đối với Lãnh Du Thần, anh ta từ nhỏ đã luôn ở bên cạnh Tịch Du, cô chỉ là kẻ đứng bên cạnh hưởng ké một chút tình cảm anh ta thừa thãi mà ban phát. Căn bản không có một chút giá trị. Nhưng Mạnh Thành Lăng lại khác, anh ta là kẻ chủ thể yêu, bao nhiêu năm như vậy vẫn điên cuồng si dại. Dù cho người ngoài có đánh giá thế nào, anh ta có chửi bới ra sao cũng không thể khiến cô từ bỏ ước mơ được cùng anh ta bước lên lễ đường. Để tới bây giờ mới nhận ra, đó chẳng qua chỉ là một vai diễn mà bản thân tự hão huyền mơ tưởng đến mà thôi.
Vì vậy, chấm dứt là đúng phải không? Những việc cô làm một tháng này là đúng phải không? Cô thật sự không muốn cứ loay hoay trong khoản nợ tình ái, vĩnh viễn không thể buông xuôi. Không muốn chỉ vì chấp niệm của bản thân mà hoang phí cả một đời người.
Nhìn bóng dáng Phượng Minh Triệt cô độc uống rượu trên ban công, có lẽ những lời vừa rồi của Tịch Nhan đã là mũi dao nhọn xuyên thẳng vào tim cậu ta. Thật ra Phượng Minh Triệt cũng không phải quá cố chấp, chỉ là cậu ta sinh ra trong một gia đình không hoàn thiện, ba là chủ tịch của một tập đoàn lớn, mẹ là tiểu thư ưu nhã của làng giải trí. Cuộc sống vừa nghe đã biết không được lâu dài.Năm Phượng Minh Triệt bảy tuổi, mẹ cậu bỏ nhà theo người đàn ông khác. Vì là người nổi tiếng nên vấn đề này thường được giữ bí mật. Bởi vậy, ba mẹ cậu ta tuy dưới danh nghĩa vợ chồng nhưng lại sống trong hoàn cảnh ly thân kín. Từ đó, ba cậu rất hay đi công tác, một năm cũng chỉ về nhà vài lần, hỏi thăm cậu vài câu rồi lại vội vã đi. Như vậy cũng đủ biết, cậu ta được nuôi dưỡng và dạy dỗ như thế nào.
Phượng Minh Triệt là một công tử ăn chơi chính hiệu, tính cách của cậu ta vô cùng khó đoán, từ phong lãng hào hoa tới ưu nhã lãnh đạm đều có thể xuất hiện trong con người kì lạ này. Bởi lẽ vì vậy, hầu hết học viên của Quang Vu đều kinh sợ cậu ta, tuyệt đối không dám khinh nhờn nhìn cậu bằng nửa con mắt.
Nhưng cái bí mật kinh hoàng bên trong con người lạnh lùng này là Phượng Minh Triệt còn có một người anh trai song sinh. Theo tục lệ gia tộc của cậu ta, sinh đôi là đem họa vào nhà. Nói cách khác, một trong hai đứa con này bắt buộc phải giết bỏ, nếu làm được, đứa còn lại sẽ khiến gia tộc ngày càng thịnh vượng.
Để chọn ra người phải chết là điều vô cùng khó khăn với ba mẹ chúng, hai đứa con nhỏ mới sinh được đặc cách sống riêng ở bên ngoài tới khi năm tuổi. Nhưng cái giá của năm năm sống chung đó lại là nếu ai có thể giết chết người còn lại sẽ được quyền sống tiếp. Phượng Minh Triệt trong lúc đang chơi đùa với anh trai đột nhiên nghe được bí mật này. Kết quả, bị nhân tính xúi giục, nhẫn tâm dùng dao đâm chết anh trai mình.
Đối với việc giết đi người thân duy nhất của mình suốt năm năm là điều rất khó chấp nhận. Hơn hết, người đó còn có khuôn mặt giống hệt bản thân, khiến nhát dao cậu ta đâm anh trai giống như đâm chính mình. Đó chẳng khác gì tự lắp vào não một quả bom hẹn giờ âm ỉ, chỉ cần thần kinh căng một chút là có thể nổ tung.
Cũng có lẽ, đó là lý do tạo nên nhân cách của Phượng Minh Triệt bây giờ.
Quả thật, mỗi ô cửa sổ là một khung trời khác nhau. Chẳng gia đình nào giống gia đình nào, kể cả giàu có hay nghèo hèn. Thế giới càng phát triển, sự chênh lệch giữa giàu và nghèo lại càng lớn. Nhưng người nghèo tranh nhau tiền bạc, ghen tị với cuộc sống của người giàu lại chẳng biết rằng, mình đang có được những thứ người giàu mong muốn.
Nhắm mắt lại, cảm nhận từng cơn gió vờn nhẹ lên mặt, mái tóc nâu vén lọn ra sau, rèm mi dày khẽ rung nhè nhẹ. Tịch Nhan chẳng hề biết, Phượng Minh Triệt đứng trên ban công đang đưa ánh mắt thâm trầm nghi vực nhìn cô.
"Tiểu Nhan!"
Nghe tiếng gọi Tịch Nhan ngẩng đầu nhìn, nam nhân đứng trên cô khóe miệng hơi cong, mỉm cười nhu hòa. Mái tóc đen phớt nhẹ tán loạn trong không khí, mắt đen sâu thẳm hút hồn, môi đỏ như tô son cười tươi rói. Bộ comple trắng nổi bật trong bóng tối, nhìn như thế này, căn bản đẹp như bạch mã hoàng tử trong truyền thuyết vậy.
"Khắc Hy!"
Tịch Nhan buột miệng gọi, không chớp mắt nhìn chằm chằm Khắc Hy, trong đầu tạm thời gác bỏ tất cả những suy nghĩ vẩn vơ. Nam nhân trước mặt cô hôm nay trở nên đứng đắn đẹp trai lạ thường, khác hẳn với thằng nhóc kì quái đứng trước cửa phòng trọ của cô hằng ngày.
Mà Khắc Hy ở bên này nhìn phản ứng của Tịch Nhan cười càng rạng rỡ, đôi giày trắng bước thêm vài bước, cung kính cúi người trước mặt cô.
"Tiểu Nhan, chị xinh đẹp, cùng em anh tuấn, có thể nhảy cùng em một điệu dưới trăng được không?"
Tịch Nhan không suy nghĩ liền mỉm cười đặt bàn tay trắng nõn vào tay Khắc Hy, dưới ánh trăng mờ nhạt, hai thân ảnh xinh đẹp lả lướt dưới vườn hoa mẫu đơn thắm sắc. Mặt trăng như nước, thanh lạnh nhu nhã như nâng bước cho gót giày pha lê và đôi giày da màu trắng.
Ngọn gió đêm thổi qua, lay động những chùm phong linh lấp lánh trên cây, hòa vào nhau tạo ra bản nhạc trong veo nhu nhã. Lá cây lay động, hoa mẫu đơn kiều diễm trước gió như cùng đôi nam nữ khiêu vũ trong đêm.
Đôi trai gái ấy như không liên quan tới thế giới đầy máu tanh này, xinh đẹp tới mức khiến cảnh sắc xung quanh phải mờ nhạt. Mẫu đơn hổ thẹn úa tàn, phù dung đổi màu phai sắc.
Đôi trai gái ấy đẹp như kim đồng ngọc nữ, một người tựa phù dung trước nắng, một người là bỉ ngạn dưới trăng, sớm định trước đã là hai kẻ không thuộc về nhau. Mặc dù biết bỉ ngạn càng bên cạnh phù dung sẽ càng nhanh chóng rũ tàn, nhưng trên môi người con trai ấy vẫn là nụ cười hạnh phúc.
"Tịch Nhan, chị còn nhớ em đã tỏ tình với chị bao nhiêu lần không?"
Khắc Hy lên tiếng hỏi, Tịch Nhan ngẩng đầu, làm ra vẻ đăm chiêu suy nghĩ, rạng rỡ nhìn cậu hồn nhiên.
"Hình như trên dưới ba mươi!"
"Là ba mươi hai lần!"
"Nhiều tới vậy sao?"
"Đương nhiên, ba mươi hai lần tỏ tình, ba mươi hai cách thức khác nhau. Chị thấy em đầu tư chưa? Vậy Tiểu Nhan, chị nói xem, em trong lòng chị bây giờ đã chiếm bao nhiêu phần trăm?"
"Tiểu Nhan, em nói cho chị biết, nếu hôm nay chị không nói yêu em em sẽ nhảy lầu tự vẫn cho chị xem!"
"Khắc Hy, đừng có dại!"
"Vậy chị nói yêu em đi rồi em không nhảy nữa. Nhanh lên, em trẫm mình bây giờ, aa!"
"Nhưng chị yêu anh Thành Lăng rồi!"
"Vậy thì bỏ hắn đi, chuyển qua yêu em! Mà không, thế trong lòng chị em chiếm bao nhiêu phần trăm?"
́"0,1%"
"Hả? Nhiều vậy cơ à? Vậy 99,9% còn lại chị quẳng hết đi đâu?"
"Cho anh Thành Lăng!"
"Em nhảy!"
"Không không, 0,2%! Nhiều chưa, gấp đôi hồi nãy rồi còn gì, ra đây đi! Ngã xuống dập hết hoa của chị!"
"0,3%"
Tịch Nhan láo toét trả lời, Khắc Hy kinh ngạc nhìn cô.
"Gấp ba lần đầu tiên, chị thật hào phóng!"
Tịch Nhan cười nhạt, quả thật là rất hào phóng. Nhưng đáng tiếc, thứ Khắc Hy luôn muốn hỏi lại là tình yêu, nếu cậu lan rộng một chút về tình cảm thì cả cô và chủ thể sẽ không tiếc nuối mà trả lời là một trăm phần trăm.
Người cố chấp không hỏi, ta cố chấp không trả lời, đến cuối cùng cũng vì thứ này mà sinh ra hối hận.
"Tiểu Nhan, hôm nay chị thật đẹp!"
Khắc Hy mỉm cười, man mác đâu đó vài tia lo lắng trong đáy mắt. Bất giác nắm chặt bàn tay Tịch Nhan, tựa như cậu đang sợ hãi chỉ cần buông lỏng một chút sẽ không có cơ hội nắm lại, không còn cơ hội tận mắt chứng kiến nụ cười xinh đẹp của người con gái trước mặt.
Có lẽ cả đời này Khắc Hy cũng không thể quên được lần đầu tiên gặp Tịch Nhan. Khi đó, cô là thiếu nữ mười năm tuổi say xỉn uống rượu trong bar, cậu là thằng nhóc mười bốn tuổi dẫn theo một đám lâu la vào bar uống rượu. Ma xui quỷ khiến thế nào cậu lại gặp được cô, còn cố tình khiến cô làm đổ rượu vào áo mình để lấy cớ trừng phạt.
Nhớ lại lúc đầu thằng nhóc cũng chỉ có ý định đùa cợt, đối với một tên chưa đủ lớn đã làm đại ca đầu đường như nó có thể xem là nhất thời nông nổi. Chẳng hề nhận ra sự khinh thường cùng bài xích trong mắt Tịch Nhan, hồn nhiên kêu đàn em rót rượu xếp ra bàn. Tịch Nhan nhìn liếc một vòng liền nâng từng ly lên uống, mỗi lần đều không xót một giọt. Ly cuối cùng đưa lên trước mặt, say xỉn cười với thằng nhóc trước mặt một cái, không báo trước tạt thẳng ly rượu vào mặt nó.
"Cô..."
"Tôi? Tôi làm sao? Vô sỉ, tiểu nhân hay không biết sĩ diện? Xin lỗi nhưng tôi còn phải học hỏi các người nhiều. Nhìn lại xem mình bao nhiêu tuổi, ăn bám bố mẹ đã vào đây làm loạn cũng thôi đi, còn bày đặt phạt người ta uống rượu. Oai lắm sao, vinh dự lắm sao, nếu không có bố mẹ vất vả thì các người được sung sướng mà ở đây làm du côn uống rượu hả? Một đám cặn bã của xã hội, về nhà mà tìm mẹ uống sữa! Còn nữa, lần sau thấy tôi thì nhớ mà đi đường vòng, để tôi gặp lại sẽ cho các người nhừ tử!"
Thêm chút đe dọa bằng hành động đạp bàn, ly thủy tinh rơi xuống đất thành một đống vỡ vụn. Tịch Nhan loạng choạng bỏ đi, chẳng thèm quan tâm vẻ mặt xanh như tàu lá chuối của lũ chuột phía sau. Có tên sợ tới mức xuýt tiểu tiện ra quần, hoàn toàn không nhận ra những lời vừa rồi chỉ là thiếu nữ trong lúc say rượu nói ra. Cô thật sự, chữ võ còn không biết đánh vần chứ đừng nói đến chuyện cho cả chục tên côn đồ nhừ tử.
Lưu manh thiếu nữ thành danh!
"Tiểu Nhan, chị thấy em hôm nay đẹp trai không?"
Khắc Hy tự hào lên tiếng hỏi, Tịch Nhan ngẩn người nhìn, quả thật vô cùng đẹp trai, y như thiên thần hạ phàm vậy. Cô bật cười, gật đầu như gà mổ thóc.
Nhưng nụ cười của cô lại khiến Khắc Hy trầm xuống, cậu biết cô cười là thật, cũng biết cô khen cậu là thật. Những điều này từ trước đến giờ Tịch Nhan chưa bao giờ khiêm tốn với cậu. Nhưng trong đôi mắt xanh nhạt ấy lúc nào cũng là vô vạn tâm tư, cô đơn có, đau khổ có. Cuối cùng vẫn luôn luôn chỉ là một bộ mặt vô cảm đến chai lì đối diện với thế gian.
"Vậy tại sao chị chưa bao giờ để ý tới em?"
Cậu hỏi này đã cả ngàn lần muốn hỏi cô. Kể cả khi thằng nhóc dùng mọi quỷ kế, đối diện với cậu vẫn chỉ là hai chữ chị em. Chị em? Hai từ đó Tịch Nhan không hề biết Khắc Hy đánh vần khó như thế nào, suốt hai năm nay vẫn chưa thể dễ dàng trôi chảy cất tiếng. Khổ nhục kế vô dụng, mĩ nam kế cũng không có kết quả, cậu phải làm gì mới được cô quan tâm.
Làn khói giật thót xoáy trong tử mâu tĩnh lặng, nụ cười trên môi nhanh chóng nhạt nhòa. Tịch Nhan dừng chân ngẩng đầu nhìn Khắc Hy, cảm nhận đôi mắt đen phức tạp như đang muốn trách mắng cô, khiến trái tim nhói lên từng đợt, cõi lòng dâng lên một cỗ cảm xúc chua xót. Bàn tay buông thõng bóp chặt, lòng bàn tay vì bị móng cắm vào mà sinh đau, từng đốt ngón tay trắng bệch nhợt nhạt. Cổ họng khô rát, môi mỏng run run, miệng muốn mở lời lại không thể thành tiếng. Vòng tay ấm áp uất ức ôm cả thân thể cô vào lòng.
"Tiểu Nhan, sao chị chưa bao giờ nói yêu em?"
"Khắc Hy!... Chị không xứng!"
Ba từ cuối như âm thanh thủ thỉ bên tai Khắc Hy. Tịch Nhan khép hờ mi mắt, mặc cho người bên cạnh ôm chặt cô vào lòng nói ra những lời ngay cả bản thân cũng khó có thể chấp nhận. Thằng nhóc này hỏi cô là tại sao không quan tâm nó ư? Bởi vì ở đây cô chỉ là ác phụ. Chính cái biệt danh người đời ban tặng không thể chối cãi đó khiến cả cô và chủ thể đều không xứng.
"Không phải! Tiểu Nhan, từ trước tới giờ chỉ có chị là người em muốn dành hết tình cảm nhất chị biết không?"
Cậu biết cô vì thứ gì mà nói vậy, nhưng cậu không quan tâm. Ánh mắt người đời nhìn Tịch Nhan như thế nào liên quan gì đến cậu. Người ta nói cô lẳng lơ cậu bỏ ngoài tai, người ta nói cô háo sắc cậu không quan tâm. Trong mắt Khắc Hy chỉ nhìn thấy một Mẫn Tịch Nhan lương thiện đến mức nào, chân thành yêu một người đến mức nào. Để rồi tự cuốn mình vào vô tận thê lương, vĩnh viễn không có lối thoát.
Đáng tiếc, người Tịch Nhan yêu lại không yêu cô, dù cô có cố gắng đeo bám người ta thế nào cũng chỉ nhận lại được những lời sỉ vả. Cô chẳng hề biết, cô như vậy khiến người ta căm ghét, còn Khắc Hy cậu đau thay cho cô. Hết lần này tới lần khác nhìn thấy cô rơi vào đau khổ tuyệt vọng. Rốt cuộc nhận ra, thằng nhóc cũng ngu ngốc giống cô, chỉ là một kẻ thứ ba đứng bên ngoài nhìn người mình yêu dần dần biến mất.
Nhưng ngu ngốc thì sao, Khắc Hy nguyện trở thành một kẻ ngốc để được bên Tịch Nhan. Người ta nói cô không tốt bởi vì người ta chỉ thấy cô đanh đá mà không biết cô làm vậy để bảo vệ chính mình. Người ta nhìn thấy cô như gái điếm uống rượu mà chẳng thấy cô uất ức khóc không thành tiếng sau trường. Cậu không dám nhận mình thấu hiểu cô, vì cậu chẳng biết phía sau khuôn mặt chát đầy phấn son của Tịch Nhan lúc đó là nhan sắc xinh đẹp cỡ nào. Không biết phía sau lớp mặt lạ tàn ác trước trường là tâm hồn thiếu thốn tình cảm phải mạnh mẽ tới mức nào để vượt qua. Chỉ cảm thấy bản thân càng ở bên cô càng hèn mọn, cậu thích cô, lại chẳng thể nào khiến cô thích được cậu.
"Tiểu Nhan! Nếu sau này em biến mất, chị có quên em không?"
Cũng chỉ là một câu hỏi, nhưng lại không mong đợi câu trả lời. Trái tim thằng nhóc đã đau đớn lắm rồi. Không được quên, nhất định không được quên. Làm ơn đừng quên cậu, cả đời này đừng bao giờ quên cậu.
"Khắc Hy, em nói gì vậy, đừng làm chị sợ!"
Tịch Nhan lo lắng hỏi. Khắc Hy mệt mỏi ghé đầu vào vai cô, bàn tay xanh xao dùng sức siết chặt lấy eo cô. Chỉ mấy ngày như vậy cô đã gầy đi rất nhiều, vòng eo mảnh khảnh tới nỗi tựa hồ mạnh tay một chút là có thể gãy làm đôi. Người con gái này, tại sao không bao giờ biết quan tâm đến chính mình, nếu cô cứ như vậy làm sao cậu có thể yên tâm mà dời đi.
"Tiểu Nhan, xin chị, xin chị mở lòng với em, một lần thôi, chỉ một lần thôi cũng không được sao?"
Âm thanh như nỉ non đầy chua xót khiến cả người Tịch Nhan cứng đờ.Tại sao dù chỉ là một lần cũng tiết kiệm cho cậu tới vậy, trái tim cô rốt cuộc là sắt hay đá. Trong khi cậu càng đục khoét càng khiến nó kiên cường, còn người ta chỉ chạm nhẹ lại khiến nó rung động mà vỡ nát.
Cơn gió thổi qua khiến đôi mắt đen phủ một tầng sương nhẹ, rèm mi khép lại che đi đôi ngươi đen tuyền không thấy tiêu cự đặc ngầu, ngập tràn oán trách. Cho dù biết bản thân cũng là một người có thể hô mưa gọi gió, có thể cho Tịch Nhan tất cả những gì cô muốn. Nhưng ngọn gió của cậu cô không cần, cơn mưa của cậu không đủ sức rửa trôi nước mắt cho cô. Cũng bởi vì bản thân cậu tự ti, tự ti sợ mình không thể đem đến hạnh phúc cho Tịch Nhan. Nhiều năm như vậy, những gì thằng nhóc làm rốt cục đều không có ý nghĩa. Cô là nữ thần xinh đẹp trong mắt vô số người, nhưng vĩnh viễn chỉ là người con gái xinh đẹp nhất khi ở bên người mà cậu căm ghét cả đời.
"Khắc Hy, dừng lại!"
Tịch Nhan có chút bực bội đẩy Khắc Hy ra muốn nhìn sâu vào đôi mắt đau khổ kia, thằng nhóc này, tại sao hôm nay luôn nói với cô những lời kì lạ như vậy.
"Dừng lại ư? Không thể, ngay từ hai năm trước đã là không thể rồi. Em yêu chị tới mức không thể dừng được nữa chị hiểu không?"
"Khắc Hy, đủ rồi!"
Tịch Nhan như hét lên, không gian lại trở về chung thành với im lặng. Quay đầu lại, cô lê chân đi từng bước mệt mỏi, nói cô trốn tránh cũng được, làm ơn, đừng nhắc tới chuyện này nữa, cô không chịu nổi.
"Tiểu Nhan, chị đứng lại cho em! Chị nói đi, chị có từng yêu em không?"
Tịch Nhan dừng bước quay lại. Cô từng yêu Khắc Hy không ư? Tại sao cứ thích hỏi cô những câu hỏi khó trả lời đến vậy. Được! Cô thừa nhận thời gian lâu như vậy ở bên cạnh thằng nhóc trái tim cũng có chút rung động. Nhưng đó cũng chỉ là nhất thời, bởi vì trong thế giới này không có người nào ngoài thằng nhóc này đối xử tốt với cô. Cô cũng chỉ là con gái, làm sao có thể tránh khỏi. Ừ thì coi như rung động, ừ thì trái tim đập sai nhịp, vậy thì đã sao, có quan trọng không. Người Khắc Hy yêu là Tịch Nhan, là chủ thể, hoàn toàn không phải Lâm Di cô.
Cô biết Khắc Hy yêu Tịch Nhan sâu đậm đến mức nào. Lãnh Du Thần sỉ nhục cô trước trường là thằng nhóc ra tay bảo vệ. Mạnh Thành Lăng cho người đánh chủ thể cũng là thằng nhóc xuýt mất mạng cứu. Nhưng đó chỉ mới là khởi đầu, sau này còn biết bao nhiêu nam chủ hùng mạnh xuất hiện, một nữ phụ xuyên suốt truyện như cô còn không thể chắc mình có thể yên ổn mà sống tiếp. Làm sao có thể để Khắc Hy hết lần này đến lần khác liều mạng vì cô.
Vậy thì Tịch Nhan, thân thể này giờ là của cô, hãy để cô quản một lần.
"Chưa bao giờ!"
"Chị thật tuyệt tình."
Khắc Hy cười nhạt đầy bi thương, tử mâu đen tuyền vô hồn đối diện đôi mắt xanh nhạt. Ba chữ "chưa bao giờ" nghe thật trôi chảy, không vồn vã, không khẩn thiết. Vậy mà cậu lại yêu người con gái tuyệt tình này đến điên dại. Là thằng nhóc làm sai hay có gì không sánh bằng nam nhân cô yêu.
Có những giây phút bên cạnh Tịch Nhan cậu đã từng ước, nếu thời gian có thể dừng lại, cậu nguyện làm tất cả để đổi lấy nụ cười của người con gái đáng thương tới đau lòng này. Cô vĩnh viễn mỉm cười nắm tay cậu, cùng cậu hòa vào bản nhạc thiên nhiên. Thế giới của cậu và cô sẽ là một thế giới tươi đẹp, không hung tàn, không tranh đoạt, con đường phía trước dù là chông gai cũng dễ dàng vượt qua.
Nhưng rồi tất cả đều bị đập tan, Khắc Hy bất giác nhận ra đó cũng chỉ là mộng tưởng, ngay cả một cơ hội Tịch Nhan cũng không thể cho thằng nhóc. Đến cuối cùng cậu vẫn chỉ là một linh hồn không được sưởi ấm, hoa bỉ ngạn sinh ra chỉ thuộc về cõi chết. Cứ tưởng sẽ quên được bản thân mình đã sắp đạt đến thời hạn ông trời cho phép, nhưng chính mình còn bao nhiêu thời gian cậu cũng không thể xác định. Làm sao khiến Tịch Nhan hạnh phúc, làm sao khiến cô vui vẻ cả đời.
Cứ như vậy, ánh mắt người thiếu niên thâm trầm tuyệt vọng nhìn người con gái thật lâu, giống như muốn đem từng tiếng thở của cô, từng biểu cảm của cô khảm sâu vào đáy lòng. Như vậy, dù sau này sống hay chết cậu cũng sẽ nhớ tới cô, nhớ đôi mắt long lanh xinh đẹp của cô, nhớ từng đường nét trên gương mặt cô, nhớ nụ cười kinh diễm của cô.
Giọt nước lạnh buốt chảy xuôi xuống gò má, nhưng trên môi thiếu niên ấy vẫn nở một nụ cười. Đẹp đến thương tâm.
"Tiểu Nhan, trước đây em luôn cảm thấy thế giới này thật vô vị, ngay cả số mệnh quan trọng của em cũng không có gì đáng để người ta ngưỡng mộ. Sinh ra trong một thân phận đã được định trước là kẻ đáng phải chết, em chưa bao giờ cảm thấy một chút tình thương của người thân dành cho mình. Cho tới khi gặp được chị, thế giới đen tối của em đột nhiên có một điểm sáng. Cứ ngỡ rằng thân thể lạnh lẽo sẽ được sưởi ấm, nhưng em càng đuổi lại càng cảm thấy điểm sáng đó không thuộc về mình. Vậy mà chị biết không? Em lại vô cùng thích nó, thích tới nỗi sẵn sàng trao mình cho tử thần để được thấy nó mãi mãi không biến mất. Em không cần nó đáp trả thứ gì, chỉ cần nó nhớ rằng trên đời này có một người thích nó là được!"
Giây phút đó, Tịch Nhan thấy nụ cười của Khắc Hy lan tràn vô số bi ai cùng oán trách.
Khoảnh khắc ấy, cô nghe man mác hơi lạnh cùng hương bỉ ngạn từ người thằng nhóc.
Và một khoảnh lặng đó cô nhận ra, trong đôi mắt đen của thiếu niên ấy không có tiêu cự nhưng lại mang theo vạn phần ưu thương.
Cuối cùng đổi lại, một từ oán trách cũng không có, bất quá chỉ là ánh mắt nhìn cô quá đỗi dịu dàng kia, khiến tim Tịch Nhan không tự chủ nhói đau.
Khắc Hy, chị xin lỗi!
___
Xin lỗi?
Chấp nhận được sao?
Đến cuối cùng, thứ em nhận lại từ chị cũng chỉ là hai chữ... Chị em...
...
"Ba mẹ của Lâm Di chết rồi!"
"Là ba tôi làm sao?"
"Phải!"
Đôi giày trắng dẫm trên nền lá khô, Tống Thiệu Khâm yêu mị đứng dựa vào gốc cây bên cạnh hồ nước. Một tay đút chiếc điện thoại vào túi, một tay lắc lắc ly rượu đỏ khẽ cười nhạt đưa mắt nhìn vào khoảng không trước mặt. Hắn vốn dĩ muốn nói cho Tịch Nhan biết vài điều, nhưng xem ra tình hình này thì không thể.
~*
~Mặt trăng lưỡi liềm thanh lãnh ngoài cửa sổ, trên dãy hành lang dài là bao phủ bởi bóng đêm lạnh lẽo. Tiếng bước chân dồn dập vội vã, hai đôi giày da đuổi nhau trên mặt đất chưa có dấu hiệu dừng lại.
Mạnh Thành Lăng túm cổ áo lôi Lãnh Du Thần đi xồng xộc trên hành lang, bộ dạng như hung thần cướp xác. Mà cái người phía sau vẫn hai tay đút túi ung dung bước theo. "Rầm" một tiếng, anh bị người phía trước xô thẳng vào góc tường.
"Anh muốn cái gì học trưởng Lãnh Du Thần?"
Lãnh Du Thần khẽ nhăn mặt một cái, khuôn mặt chốc lát lại trở về lạnh lùng như cũ, giống như muốn chọc tức người trước mặt. Hoàn toàn bỏ lơ ánh mắt như muốn lột da của Mạnh Thành Lăng dao động trên người. Anh muốn cái gì? Hỏi vớ vẩn vậy, chẳng có đầu có cuối gì cả. Mạnh đại thiếu gia cũng thật kì lạ, đã đem anh lôi từ giữa đại sảnh đông người tới đây lại hỏi câu ngớ ngẩn này. Thừa sức hử!
"Anh thật không biết tôi muốn cái gì?"
"Tôi không cho phép anh thích Tịch Nhan!"
Mạnh Thành Lăng hét lên, bàn tay trên cổ áo Lãnh Du Thần càng thêm xiết chặt. Anh đương nhiên biết anh ta muốn cái gì, chỉ cần nghĩ tới phản ứng của nam nhân này hồi nãy muốn tranh Tịch Nhan với anh là đã muốn nổi điên. Lãnh Du Thần cũng yêu Tịch Nhan, Lãnh Du Thần cũng yêu người con gái ấy. Anh không cho phép! Tịch Nhan là của anh, người khác muốn vào giành ngay cả một sợi tóc anh cũng không cho.
"Anh lấy quyền gì không cho phép? Trước đây cô ấy luôn ở phía sau anh, anh tránh như tránh tà, có thèm đưa mắt nhìn cô ấy một cái không?"
Thật nực cười, Mạnh Thành Lăng là cái rắm gì mà không cho anh đến cạnh Tịch Nhan.
Mạnh Thành Lăng bị Lãnh Du Thần chọc vào đúng tim đen, giật mình một cái, tròng mắt xám tro dãn rộng. Phải rồi! Anh không tốt với Tịch Nhan, anh đối xử tệ với Tịch Nhan, đó là bởi vì trước đây anh không biết yêu là gì. Nhưng giờ khác rồi, giọng nói lạnh lùng của người con gái ấy, đôi mắt đạm bạc của người con gái ấy mọi lúc luôn lởn vởn bay loạn trong đầu anh.
"Tôi và nam nhân này từ trước đến giờ không có bất cứ quan hệ nào hết."
Không có, là không có sao? Vậy người con gái si dại yêu anh trước đây là ai. Anh không tin Mẫn Tịch Nhan tuyệt tình đến mức không còn một chút tình cảm nào cho anh.
Như nhớ ra điều gì, môi bạc nhếch lên khinh bỉ đối diện Lãnh Du Thần.
"Vậy còn anh, Lãnh tổng? Anh nghĩ mình xứng với Tịch Nhan sao? Người tát cô ấy trước trường là ai, người ghê sợ cô ấy dơ bẩn ngủ cùng với cả cha dượng là ai?"
Tội ác của Lãnh Du Thần cũng là tội ác, tội ác của anh cũng là tội ác, anh và anh ta đều cùng một hạng cả.
Lãnh Du Thần trầm xuống, nhìn sâu vào đôi ngươi xám tro của Mạnh Thành Lăng. Giọng anh nhẹ như sương vang lên trong không gian tĩnh lặng.
"Vậy nên bây giờ tôi sẽ bù đắp!"
Mạnh Thành Lăng bỗng nhiên bật cười, buông cổ áo Lãnh Du Thần ra quay đi.
"Bù đắp? Dẹp đi! Chỉ cần sau này đừng can thiệp vào cuộc sống của Tịch Nhan là được."
Cô, chỉ cần mình anh là đủ!
"Anh là đang sợ cô ấy sẽ yêu tôi?"
Lãnh Du Thần trầm giọng hỏi, không phải, là khẳng định. Mạnh Thành Lăng tỏ tình với Tịch Nhan ngay giữa đại sảnh lại bị cô từ chối. Vả lại, một câu cuối cùng của cô làm sao không khiến anh ta sợ hãi. Nhìn bóng lưng Mạnh Thành Lăng còn rất bình tĩnh nhưng đảm bảo trong tâm anh ta đang rối như tơ vò.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, sắc mặt Mạnh Thành Lăng trở nên tái nhợt. Anh đương nhiên là sợ, mười chín năm sống trên đời chưa bao giờ anh lại cảm thấy sợ hãi vì một người con gái như vậy. Lúc cô đứng giữa đại sảnh trong sự bao vây thèm muốn của biết bao nam nhân anh mới nhận ra mình cũng tầm thường như thế nào. Trước đây cô chỉ biết có anh mà anh chẳng thèm để ý cô, tới khi cô không đeo bám nữa lại thấy hối hận. Anh chính là sợ cô sẽ yêu người khác không phải anh, sợ trong tâm cô lúc này anh đã không còn tồn tại.
Lần đầu bị Tịch Nhan cự tuyệt trước trường anh đã thấy tim mình hụt hẫng đến thế nào. Sẵn sàng bỏ cả sĩ diện cao ngất của mình đứng trước nhà cô vào đêm mưa, hằng ngày ẩn nấp sau tường nhìn cô mở cửa tự tay quăng hết những đồ anh tặng vào thùng rác. Mạnh Thành Lăng anh có chết cũng không thể ngờ được, vắng một bóng hình ngày ngày theo gót chân anh, đem nước cho anh lại khiến anh si dại tới mức đêm nào cũng như người điên một mình uống rượu say khướt trong phòng.
Nhưng anh oán trách cái gì đây. Những lúc bị Tịch Nhan đuổi đi không thương tiếc tại sao anh lại không nghĩ đến anh cũng từng làm như vậy với cô, thậm chí còn nhẫn tâm gấp ngàn lần. Cho người bắt cóc cô, đánh đập cô chỉ vì một người con gái nói với anh, Mẫn Tịch Nhan không tốt. Anh phải biết, Mạnh Thành Lăng anh lúc đó ngay cả cầm thú cũng không bằng.
"Mạnh Thành Lăng, Tịch Nhan đã quá đau khổ vì anh. Cô ấy trở thành như bây giờ là lỗi của anh, cũng là của tôi. Anh có phúc mà không biết hưởng thì chỉ có thể trách bản thân mình, giờ tới lượt tôi bước vào cuộc đời của cô ấy."
"Diễn cũng thật suất sắc, các người tới giờ mới biết hối hận và bù đắp, đã muộn rồi. Cả hai người trước đây đều không tốt với chị ấy, lấy quyền gì tranh đoạt?"
Tiếng nói lãnh khốc vang lên, Lãnh Du Thần và Mạnh Thành Lăng cùng lúc quay lại nhìn chủ nhân âm thanh vừa phát ra. Khắc Hy nhếch môi, khuôn mặt nhợt nhạt tựa hồ có thể xuyên thấu đưa mắt chán ghét nhìn hai người đối diện. Trên tay cậu mang theo Tịch Nhan đang mê man.
"Anh hai! Lâu rồi không gặp!"
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện