[Dịch]Nữ Phụ Không Thích Yêu - Sưu tầm

Chương 34 : Quay lại

Người đăng: 

.
-Quay về nơi đó một cách dễ dàng nhờ sự chỉ dẫn của cô, xe dừng lại liền nhận được sự chú ý của học sinh gần đó. Huy Quân mở cửa xe và xuống trước thì cô lập tức xuống theo. -”Đó là cô gái bị rơi xuống vực thẳm sao?” một học sinh nói và Huy Quân nghe thấy liền hỏi khi đang đi tìm giáo viên. -”Cô ngã khỏi vực thẳm như họ nói à?” -”Phải...” cô đáp. -”Sao cô lúc tôi đưa cô về thì trên người cô chỉ có những vết bên ngoài mà không có gãy xương hay gì vậy?” Huy Quân ngạc nhiên hỏi. -”Tôi rơi trúng một bụi cây lớn và may mắn không bị gãy xương...” cô nói và nhớ lại vẫn khiến cơ mắt cô giật liên hồi. -”Chỉ số may mắn cô cao thật.” anh cười. -”Cảm ơn.” cô nhếch mép cười kinh dị. -”BÁCH VÂN!!!!!!!” một lực lớn ôm cô từ phía sau rất chặt làm cô muốn tắt thở. -”Ai...ai vậy?” -”Tớ đây! Liên Chi!” cô quay lại nhìn gương mặt cô bạn thân mình ướt đẫm mồ hôi và nước mắt liền lấy tay lau đi và hỏi: -”Cậu làm gì mà người lại như thế này hả?” -”Tại ai làm người ta lo lắng gần chết hả?” Liên Chi hỏi ngược lại cô làm cô bối rối. -”Được rồi, tớ bình an vô sự về đây rồi đừng lo nữa...cậu đi cùng họ sao...?” cô ngước mặt lên nhìn những người phía sau lưng Liên Chi. Nhìn thấy gương mặt Kiều Linh thì cô im lặng chả có lời gì để nói hơn khi nhớ lại ngày qua trước khi bị rơi xuống vực. Lí do nào mà khiến cô lại tin lời cô ta và nói là tha thứ cho Kiều Linh khi đó chứ? Cô tự cảm thấy mình thật ngu ngốc khi thời điểm đó không nhớ Kiều Linh là một con cáo gian xảo nhường nào. Lại còn tự dâng mình tới rồi để cô ta đẩy ngã xuống. Về phía Kiều Linh vừa thấy cô lập tức xanh mặt lại khiến nhiều người để ý và hỏi han. Như không tin vào mắt mình Kiều Linh cứ nói đi nói lại một câu: -”Không thể nào...” -”Thật bực mình...” cô nhăn mặt khi nhìn thấy bộ mặt của Kiều Linh rồi cô chuyển ánh nhìn về hướng khác. Mạnh Khải đi tới cùng Thanh Phong hỏi thăm cô: -”Cậu ổn chứ? Người có bị làm sao không?” Mạnh Khải ánh mắt đầy lo lắng nhìn cô, gương mặt vẫn còn mồ hôi chảy ròng ròng chắc hẳn là cậu ta đã chạy rất lâu. -”Tôi không sao...giờ tôi hơi mệt nên có gì khi khác nói.” Cô nhìn thấy ánh mắt lo lắng ấy mà lòng có chút lạ nhưng cứ liếc thấy gương mặt Kiều Linh thì tâm trạng chán nản mà quay lưng đi khỏi cùng Liên Chi. Đằng xa cô nghe được tiếng nói của Kiều Linh và một vài người nào đó phía sau bàn tán về việc cô ngã xuống vực: -”Giờ cậu không phải lo rồi nhé Bách Vân bình an về đây rồi...”học sinh nữ nói. -”Đúng vậy đừng có trách bản thân nhiều.” học sinh nam nói. -”Cảm ơn các cậu đã an ủi tớ...Nhưng tớ vẫn thấy ăn năn lắm...khiến bạn ấy bị thương nặng như thế...” gần như là một bài thuyết trình hối lỗi khá là dài làm cô để ý và bực tức vì cái màn diễn thuyết của Kiều Linh quá đỗi giả tạo và siêu phi lý. -Gương mặt tối hầm không biểu lộ cảm xúc, cô đi tới chỗ Kiều Linh nhanh nhất có thể với đôi chân bị thương. Hai bên học sinh tự động tách ra làm hai để lại một khoảng trống Kiều Linh đang đứng. -Một cái tát thẳng mặt Kiều Linh làm đám học sinh sững sờ cả Liên Chi, Thanh Phong và Mạnh Khải và tuyệt nhiên không có Huy Quân ở đó đều bàng hoàng theo. Ánh mắt cô hiện lên tia căm phẫn mà đẩy ngã Kiều Linh xuống đất và đánh cô ta liên tiếp bằng những cú đấm, giáo viên không có ở đó và không ai ngăn cản nên cô cứ tiếp tục. -”Này Kiều Linh đây là cái giá cô phải trả cho sự giả tạo của cô đó!” -”Hừ, chả có cái giá nào ở đây đâu.” Kiều Linh cố cười làm vẻ đáng thương nhất mức có thể để. -”Cố làm kẻ đáng thương để người khác thương hại à? Đáng khinh nhỉ?”cô cười ánh mắt sắc lạnh nhìn cô ta. - Cô vẫn không dừng lại cho tới khi tiếng xe hơi khác dừng lại và tiếng mở cửa đầy vội vã của ai đó chạy tới chỗ cô và kéo cô ra khỏi. -”Bỏ ra!!!” cô tức giận và đột nhiên gào lên khóc. Gương mặt của cô chắc hẳn lúc đó rất tệ nhưng lại được che lại bởi bàn tay to lớn của anh-Bách Vũ. Kiều Linh run rẩy ngồi dậy nhìn Bách Vũ đang ôm chặt Bách Vân trong tay, Kiều Linh khó hiểu nhìn. Cô ta đang tự hỏi tại sao Bách Vũ che chở cho Bách Vân chứ không phải cô ta? -”Bỏ ra!!! Mau bỏ tay ra!!!” tiếng gào của cô nghe cực kì tuyệt vọng làm người khác nhìn vào cũng cảm thấy đau lòng. Cô cố chấp gỡ tay Bách Vũ thậm chí cấu và cào khiến tay anh chảy máu. -”Bình tĩnh đi Bách Vân!” anh khẽ nói bên tai cô. -”Anh nên ở cạnh Kiều Linh thì hơn!” cô nhận ra được tiếng của anh và xua đuổi. -”Không cần thiết. Kệ cô ta đi...” anh nói ánh mắt buồn rầu nhìn cô vẫn cố gắng thoát ra khỏi anh. -”Im đi! Tôi không thể kệ cô ta được. Tôi chịu hết nổi rồi, mọi hành động, mọi việc cô ta làm tôi không thể làm ngơ mà im lặng cho qua. Những lời nói điêu ngoa giả tạo ấy định tiếp tục để hành hạ tôi tới bao giờ? Chỉ có thể dùng bạo lực mới khiến cô ta thức tỉnh được! Mọi thứ quá sức chịu đựng của tôi rồi!” cô nói một tràng dài rồi khóc. Nước mắt cô chảy dài thấm vào tay anh, anh nhìn cô đau lòng, suy nghĩ chiếm đoạt tâm trí: -”Quá sức chịu đựng? Những vết thương này là từ cô ta? Đó là một lời giải đáp?” -”Được rồi. Nghỉ ngơi đi...” Bách Vũ bế cô lên rồi đưa cô vào xe trở về nhà. Học sinh dần tản ra khi Bách Vũ đem Bách Vân đi khỏi. Thanh Phong cũng chẳng ở lại thêm mà tự về Liên Chi thì ở lại tham gia hết hoạt động. Huy Quân từ chỗ giáo viên đi ra thì không thấy Bách Vân mà chỉ thấy Mạnh Khải đứng gần đó liền hỏi: -”Bách Vân đâu?” -”Cô ấy về cùng với người khác rồi...” Mạnh Khải nhìn xa xăm đáp. -”Sao lại về? Có chuyện gì vừa xảy ra à?” Huy Quân khó hiểu hỏi. -”Phải...rất phức tạp. Chúng ta nên về chứ?” Mạnh Khải trả lời rồi chán nản đi về xe Huy Quân đang đỗ. -”Được khi đó thì kể cho tôi nghe chuyện gì đã xảy ra...” Huy Quân nói rồi tiến về phía xe mình và lái về thành phố... (comment mạnh mẽ đi bà con ơi =]]]])
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang