[Dịch]Nữ Phụ Không Dễ Làm - Sưu tầm

Chương 7 :  SƠ NGỘ KIẾP NÀY

Người đăng: 

.
Nằm trên giường, cư nhiên không phải Sở Thế Đình, mà là Nam Cung Thương. Trời mới biết, khi nhìn thấy hắn, trong lòng nàng kinh hãi tới mức nào. Kiếp trước, Lạc Nghiêm Tuyết đối với Nam Cung Thương hiểu biết không tính sâu. Ở thời điểm thanh danh của nàng đã xấu không chịu nổi, trở thành Thịnh kinh thứ nhất trò cười, hắn thế nhưng nguyện ý thú nàng. Song thân quá mức phản đối, hắn rốt cuộc không thể cưới nàng vì chính thê, nhưng vẫn kiên trì đấu tranh cho nàng một cái quý thiếp thân phận. Quý thiếp, tuy nói đến cùng vẫn là tiểu thiếp, nhưng dù sao có lương tịch, chủ mẫu không thể tùy tiện đánh phạt đuổi đi. Nếu là sinh được nhi tử, còn có thể nhập tên vào gia phả. Đối với Lạc Nghiêm Tuyết khi đó, đã là tốt nhất đường ra. Nàng vào cửa rồi, hắn cũng đối nàng tốt lắm. Trong phủ lúc ấy chưa có nữ chủ nhân, nàng có thể nói là tự tại qua ngày. Phu thê hai người quan hệ tuy có chút lạnh nhạt, nhưng sau này khi nhớ lại, Lạc Nghiêm Tuyết sâu sắc cảm nhận được, đó là những ngày tháng bình yên nhất của nàng. Bởi vậy, Nam Cung Thương, theo một cách nào đó, có thể coi là ân nhân của nàng. Nhưng vì sao hắn lại có mặt tại chỗ này? Còn thương nặng thành như vậy? Kiếp trước kiếp này, Lạc Nghiêm Tuyết trong mắt trong lòng đều chỉ có một Sở Thế Đình, không còn chỗ cho bất kỳ kẻ nào. Ngay cả Nam Cung Thương, trên danh nghĩa là phu quân của nàng, Lạc Nghiêm Tuyết cũng chưa từng để tâm tìm hiểu. Nhưng ít nhất nàng biết, Nam Cung Thương là văn quan, thân mình từ nhỏ yếu nhược không thể luyện võ, thường ngày làm việc ôn hòa có lễ, trong quan trường rất ít địch thủ. Như vậy, vết thương nơi ngực phải kia ở đâu mà có? Là kẻ nào làm ra? Lạc Nghiêm Tuyết đưa tay lấy ra một viên Hoàn hồn đan, khẽ cạy miệng Nam Cung Thương, ý định nhường hắn uống thuốc. Bất ngờ, hắn mở mắt. Lạc Nghiêm Tuyết không ngờ, Nam Cung Thương thế mà cũng có sát khí. Cảm giác mát lạnh sống lưng ập tới, Lạc Nghiêm Tuyết còn chưa kịp bình tĩnh lại, một vật nhọn sắc bén đã đặt ngang cổ nàng. Nam nhân tuy bị thương, nhưng nếu đã tập trung dồn khí lực vào một lần hành động, nữ tử như nàng cũng không thể là đối thủ. "Muốn làm cái gì?" - hắn lạnh giọng hỏi. Lạc Nghiêm Tuyết ngẩng mặt lên, cùng hắn đối nhãn. Nàng không che mặt? Nam Cung Thương ngạc nhiên. Hắn từ lúc đầu đã xác định nàng là kẻ do bên kia phái tới, ý đồ kết liễu tính mạng của hắn. Hắn biết bản thân bị thương không tiện hành động, bởi vậy hắn vẫn nằm yên, chờ đợi một cơ hội. Cho đến khi nàng chạm tay lên miệng hắn. Nhìn thiếu nữ trước mắt, Nam Cung Thương trong lòng bỗng dâng lên từng trận rung động. Nàng quá đẹp! Da trắng nõn, sống mũi thanh cao, môi nhỏ không điểm chu vẫn tự hồng. Đặc biệt là đôi mắt của nàng, bình tĩnh đến cực điểm, lạnh nhạt đến cực điểm. Tựa như, nàng chỉ là một kẻ đang quan sát, mà không phải đang bị hắn kè đao lên cổ. Nam Cung Thương xem ngây người. "Nhìn đủ?" - Lạc Nghiêm Tuyết lạnh giọng hỏi. Đối với Nam Cung Thương, có thể nguyên nhân bởi kiếp trước chung đụng, nên mặc dù nhìn được sát ý trong mắt hắn, nhưng nàng vẫn không một chút sợ hãi. Bàn tay cầm đao của Nam Cung Thương khẽ run. Thanh âm này, có phải hắn đã từng ở đâu nghe qua? "Muốn sống, thì uống đi!" Thiếu nữ xa lạ, tay cầm một loại dược chưa biết tên, nếu là bình thường, Nam Cung Thương tuyệt đối không bao giờ đụng tới. Nhưng hôm nay, hắn lựa chọn tin tưởng. Không một chút do dự. Giống như, tin tưởng nàng, là bản năng của hắn, là thiên kinh địa nghĩa sự tình. Nhìn Nam Cung Thương đem đan dược nuốt xuống, Lạc Nghiêm Tuyết mới quay người bước ra khỏi phòng. Nàng chưa quên mục đích đêm nay. Nàng muốn tìm Sở Thế Đình! ... Đáng tiếc, trong cõi u minh, luôn có những bàn tay vô hình, dựa theo mỗi một sự kiện mà làm ra sắp xếp. Lạc Nghiêm Tuyết đêm nay đã định sẽ không được như ý nguyện. Sở Thế Đình lúc này, đang ở ngoại vi kinh thành.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang