[Dịch]Nữ Hoàng Quần Chúng - Sưu tầm

Chương 15 : Chương 15

Người đăng: 

.
Nghĩ là bực, Chriski đánh úp qua phía ngực Asisu, “Bà đây bóp cho mày chảy xệ luôn...” Thế là xảy ra tình trạng như Ragashu thấy... Ragashu đi lại phía ba người, định mở miệng nhắc nhở không nên có hành động như vậy, thì đến gần hắn mới nhìn rõ được y phục của mọi người Ragashu liền trách mắng “thân là hoàng hậu, lại mặc trang phục như vậy? Còn gì là thể thống? Lỡ người ngoài hay hạ nhân thấy thì sao?” Chriski còn đang ngớ người vì anh mình tự nhiên xù lông, thì cũng bị vạ lây “Còn em nữa, thân là công chúa, mà còn chưa xuất giá, mà lại ăn mặc như vậy, thì thử hỏi còn ai dám cưới em hả??” Hắn lại tiếp “ lại còn dáng ngồi, còn đâu là nữ hoàng, công chúa?? còn cả ngươi nữa” Ragashu chỉ tay về phía Max “chủ tớ không tôn ti, còn biết gì là nam nữ bất thân. Nàng là vợ của ta đó.....” Vừa nói xong khỏi miệng Ragashu cũng thấy không hiểu nổi bản thân Khoan, vợ? Mình không gọi Asisu là hoàng hậu mà là vợ? Chắc do bản thân nói nhanh quá. Không có gì, mà nàng thật sự đã gã cho hắn thì gọi là vợ có gì sai chứ?? Ừ, không có gì không đúng cả... Đang suy nghĩ thì Max đã tết xong tóc cho Asisu, nàng đứng lên khỏi băng ghế, tay chống hông, mắt nhìn Ragashu, chu mỏ chuẩn bị phản công ( đúng chất chợ búa) “Ta mặc gì là chuyện của bản thân ta. Không nhọc bệ hạ thay ta lo lắng” Max, cùng Chriski cũng đứng dậy theo. Max tiếp lời “Thần thấy y phục rất thoải mái, bệ hạ có muốn mặc thử?” “Anh cổ hủ quá” Ragashu còn chẳng hiểu mình, hắn chỉ thấy bực mình khi thấy Asisu ăn mặc như vậy, nào là hở tay, rồi hở cả chân. Rồi chỉ ở đây với Max, tuy hắn cũng ngờ ngợ biết Max sẽ không thích phụ nữ, vì cũng qua ăn ké bên hắn nhiều lần rồi, và hắn cũng biết Asisu và Max thân nhau và coi nhau như chị em, nhưng lạ là hắn vẫn bực. Thêm nữa, hắn lại nổi giận lây cả Chriski, đứa em gái hắn luôn cưng chiều. Mà giờ hắn lại la luôn cả nó, hắn thật chẳng hiểu nổi mình.. Chriski chu mỏ, hướng Ragashu cằn nhằn “Em muốn ngồi sao thì có gì phải sợ... đường đường là công chúa mà lại sợ người khác... mà ở đây không có người ngoài, hạ nhân cho lui hết rồi.. thật chẳng hiểu anh bực chuyện gì??” Ragashu “anh...” Asisu tiếp lời “ công chúa đùa giỡn với ta thì là do ta có mị lực quá lớn, nên nàng ấy thích ở đây chơi cùng ta, có gì mà bệ hạ lại trách??” Ragashu “ta..” Haiz, bình thường hắn đứng trước cả triều thần, hắn còn chẳng lo gì, nói chuyện, ra quyết định thở còn không gấp, vậy mà giờ hắn lại đuối lý, chẳng biết giải thích thế nào về sự bực bội của bản thân... Chriski đã nghịch ngợm đó giờ, đâu phải hắn không biết, mà em gái mình thân với nàng thì càng tốt chứ sao? Không phải lo chuyện tranh cãi sẽ phát sinh...Asisu lại nói “Ta thích mặc quần áo như vậy đó, có lẻ bệ hạ chưa biết. Ta mặc vậy từ lúc còn nhỏ rồi...đây đã là thói quen và sở thích của cá nhân, nên bệ hạ không cần làm lớn vấn đề vậy đâu....” “Từ nhỏ?” Ragashu nhăn mày “Ừm” Asisu bình thản gật đầu “Vậy nàng cũng mặc vậy trước mặt Menfusu?” “Không, ta chỉ mặc khi ở một mình thôi” đùa sao? Nàng mặc vậy đi nhong nhong ở cổ đại chắc được nổi tiếng luôn rồi.. “Ừm” Ragashu bỗng thấy tâm trạng mình vui ra. Chriski không buông tha, nói tiếp “Thật chẳng hiểu anh xù lông chuyện gì?” Ragashu: “...” Hắn đúng là chẳng nói được gì, tự nhiên bộc phát trách nàng rồi giờ bản thân bị nói ngược lại thì chẳng biết giải thích như thế nào... Asisu thấy Ragashu không có gì để phản bác lại, nàng lại tiếp “Còn về phần nam nữ bất thân thì xin bệ hạ yên tâm. Nếu không tin người có thể cùng Max trải nghiệm.. chắc hẵng người cũng biết rõ về sở thích của Max phải không ạ???” Cho xin đi, hắn thừa biết Max thích đàn ông, không nên tiếp tục chủ đề này, mất mặt quá... nên hắn đành lãng sang chuyện khác “ mùi gì thơm quá vậy?” Hên cho Ragashu là nay cả ba đều đang vui mừng nên chỉ trách hắn vài câu, bây giờ nghe hắn lãng sang chuyện khác thì ba người cũng chả để tâm. Mà thật sự mùi thơm của miếng thịt bò nướng đã bay ngào ngạt rồi.. “Aa... thơm quá!!!” Chriski hít lấy một hơi sâu, nàng chạy nhanh về phía bếp nướng. Kế đến là Max cũng chạy theo, “Thịt bò béo ngậy của ta...” Sau cùng là Asisu cùng Ragashu bước đến, Asisu chạy nhanh lại, cản hai tên ham ăn kia lại “Chừa ta, đứa nào ăn hết làm chó...” Thoát khỏi đại địch trách móc, nên Ragashu thở phào nhẹ nhõm... Ragashu bước chậm rãi, thứ quý giá gì mà hắn chưa thấy, đồ ăn thì càng bình thường đối với hắn. Còn ba tên bên này thì đang cắt xé, chia ba xẻ bảy miếng thịt bò vừa chín tới, nóng hổi vẫn còn đang chảy mỡ trên bếp... Ragashu ngồi xuống ghế, Chriski đưa một miếng thịt bò vào bát của hắn, nói “Anh ăn đi, ngon lắm đó..” Ragashu nhìn miếng thịt trong bát, ừm, màu sắc và hương thơm thì nhìn cũng ngon đó, nhưng chẳng qua cũng là thịt bò thôi sao? Hắn không hiểu nổi, Max thì còn có thể hiểu, chứ đường đường là một nữ hoàng và một công chúa thì thịt bò có gì gọi là món ăn cực phẩm để giành ăn như vậy đâu.. Thấy Ragashu còn chưa ăn, Chriski lại nói tiếp “Anh chấm vào cái nước chấm trên bàn ấy, ngon lắm luôn... đảm bảo ngon hơn đồ đó giờ anh đã ăn... nhanh đi, không thôi nguội bây giờ...”Dưới sự xúi giục của Chriski thì Ragashu cũng gấp miếng thịt chấm vào cái chén màu xanh xanh trên bàn. Hắn cho vào miệng, nhai... “Cái này... vị rất lạ..” Ragashu nói với vẻ mặt ngạc nhiên... “Ngon chứ?” Chriski hỏi Ragashu gật đầu, miệng vẫn đang nhai miếng thịt bò... “Đồ của chồng... à không, chị Asisu nấu mà.. “ Chriski vừa khen, thì cũng vừa cho vào miệng một miếng lớn thịt.. “Ừm, đồ của Asisu nấu là bao ngon luôn..” chế Max cũng không ngớt khen tay nghề của Asisu “Đương nhiên, ta nấu mà..” Asisu hãnh diện, cười híp mắt 'Chát', vừa nói Asisu vừa đánh vào tay của Max “ bỏ ngay ý định cướp đồ ăn của em đi” “ vậy mà cũng bị mày thấy...” Max ôm cánh tay vừa bị đánh, chu mỏ “Đồ đáng ghét!!” “Vậy đừng ăn đồ em nấu nữa” “Chế nói vậy chứ thương cưng nhất, bỏ cưng sau được...” Max ra chìu nịnh nọt Bên này Ragashu cũng bất ngờ, Asisu biết nấu ăn? Mà còn nấu rất ngon nữa. Sao hắn không biết, nàng là một nữ hoàng mà cũng đích thân xuống bếp nấu nướng sao? “Nàng nấu?” hắn không tin nên hỏi lại “Ừm, ta nấu đó. Sao ngon quá phải không?” Asisu không hề khiêm tốn chút nào Ragashu tính khen, vì thật sự Asisu nấu rất ngon nhưng thấy nàng tự cao như vậy, hắn lại chả muốn cho nàng lên mây nên lại nói “Ừm, có thể nuốt được” “Ngươi..” Asisu lườm hắn Ragashu vừa gắp thêm miếng bỏ vào miệng, môi hắn nhếch lên 15 độ... Hắn thấy việc chọc cho Asisu điên lên rất là vui nha... Chriski bỗng vỗ tay, thốt lên “Á” Max quay qua hỏi “chuyện gì?” “Em quên mất tiêu bỏ bọn người Rayn ở trong cung công chúa rồi. Em hứa là làm đồ ăn cho họ a...” [ tập thể đám người Rayn: “Rất mừng là công chúa cuối cùng cũng nhớ đến chúng tôi, nhưng chúng tôi đã ăn và tắm rửa xong hết rồi.”] “Rayn?” Ragashu thắc mắc “À. Là những người bạn em mới quen trên đường về cung, bọn họ rất tốt, hôm nào em giới thiệu với anh sau. Nhưng bây giờ, em bỏ quên họ rồi...” “Mà cưng hẹn họ lúc nào?” Max hỏi tiếp “dạ, trước lúc qua đây. Hình như lúc chiều.. em có hứa sẽ ăn cùng họ và nấu bò viên cho họ ăn..” Chriski đang nhớ lại “Vậy em có còn nhớ là em có hẹn sẽ ăn cơm với một người nữa không??” Ragashu mặt đen dần Hay lắm, hắn tưởng là chỉ hẹn hắn, không ngờ nó lại hẹn thêm đám người khác, xong cuối cùng nó qua cung của Asisu chơi, quên mất hai cuộc hẹn... thật là tức chết với nó mà...”Á,.. em..em..” Chriski cảm giác có gió lạnh thổi qua nha. “Mày vẫn không bỏ cái tật quên hẹn, vẫn não tép như vậy” Asisu nhìn Chriski bằng ánh mắt bắt lực.. “Tao cũng đâu có muốn...” nói đoạn, quay qua nịnh nọt Ragashu, “Anh, en không có cố ý nha... anh thừa biết em hay quên hẹn mà...” Chriski thừa biết Ragashu cứ nịnh tí là được. Hắn thương nàng nhất từ bé đến giờ mà.. “Ừm, ta thừa biết tính của em rồi.. có phải lần đầu em cho người anh này lỡ hẹn đâu...” Chriski đành lè lưỡi cho qua chuyện. Chuyện nàng lỡ hẹn cũng chả có gì bất ngờ, chuyện bình thường hay xảy ra mà. Quay lại vấn đề chính, Chriski hướng Asisu nói “À, mai tao dẫn đám người Rayn qua đây, cùng làm quen và ăn uống một bửa thiệt đã nha...” “Được đó cưng, ý kiến tốt... chế cho cưng một like” Max vừa khen vừa giơ ngón cái, rồi nói tiếp “Cơ mà có trai không cưng?” “Có chế, bao đẹp..” Chriski nháy mắt với Max Max càng hăng máu hơn “được, được.. Asisu mai mình làm tiệc lớn hơn đi cưng, món gì nè... gà ăn mày? Vịt quay bắc kinh? Hay lẩu thái?” “ gà ăn mày đi!! Mà nhớ thêm món bò viên nha” Chriski cũng góp phần “Mày không quên được bò viên à?” Asisu chống cằm nhìn Chriski “Sao quên được? Mà em lâu rồi chưa ăn cupcakes á? Hay mình tráng miệng bằng cupcakes đi” “Ok cưng, chế ủng hộ. Mà sẵn vậy mình thêm....” Max cùng Chriski bàn tính tất cả, nào là ăn thứ gì, uống thứ gì, mặc đồ gì, trang trí như thế nào,... nhưng không thèm hỏi ý kiến của bếp trưởng Asisu: “...” Ragashu bên này thì nghe bọn họ bàn toàn món lạ, bản thân hắn cũng thấy hiếu kì, dự là ngày mai hắn sẽ đi qua cung hoàng hậu một chuyến.. Lúc này, Ben đi vào thông báo với Ragashu “Bệ hạ, bên chính điện cho người thông truyền có xứ giả bên Trung Quốc xin được yến kiến” “Sứ giả Trung Quốc?” Chriski thắc mắc “À, bọn họ có xin yết kiến lúc trưa, nhưng ta bận về đợi người nào đó, nhưng có người cho anh nó ngồi đợi” Ragashu như cười như không nhìn về phía Chriski. “Khụ. Miếng thịt này thơm quá chế há..” Chriski cúi xuống ăn làm như không biết gì Còn Asisu thì quay qua hỏi Ben “Họ qua đây làm gì?” Ben trả lời “ bẩm lệnh bà, nghe đâu họ qua đây xin thông thương mua bán gì đó” “Thông thương mua bán?” Asisu buông chén và đũa trên tay xuống. Quay qua nói với Ragashu “Đã là sứ giả của nước khác đến thăm, thì sao cũng là ban giao hai nước. Thân là hoàng hậu, ta cũng nên chào hỏi mới phải đạo. Phải không bệ hạ?” “ nàng muốn đi?” Ragashu biết tỏng ý định của Asisu, hắn thầm nghĩ 'Nàng đúng là không bỏ qua cơ hội làm ăn nào mà. Thôi kệ, dẫn nàng theo cũng chả sao' Ragashu dễ dàng đồng ý với Asisu “Nàng đi cùng cũng được” “Vậy em cũng đi” Chriski chạy vòng qua ôm cánh tay của Ragashu, làm mặt cún con. Chriski thừa hiểu con Asisu, nó chẳng bỏ dỡ bửa ăn để làm chuyện không đâu, nên Asisu đã muốn đi thì chắc là có chuyện thú vị. Mà chuyện thú vị thì đương nhiên nàng cũng sẽ tham gia.. haha “ em cũng đi?” Ragashu còn chưa kịp phản ứng thì Max lại tiếp lời “Chế cũng đi” Thế là đoàn xứ giả Trung Quốc được cho đợi ở chính điện, trong khi đợi bốn nhân vật đang thay xiêm y để đến.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang