[Dịch]Nữ Hoàng Quần Chúng - Sưu tầm
Chương 11 : Chương 11
.
Tiểu Nhu từ trước đến giờ chẳng khiến ai ghét mình vì nàng chỉ giao thiệp ở mức xã giao, khách sáo và có lễ độ. Nhưng cũng chẳng có bạn thân gì cả, vì chả chịu mở lòng với ai. Nhưng cuối cùng cũng có một con bạn thân đó là con Trân Bò Viên.
Nói ra, hai đứa cũng có duyên phận phết.
Hai đứa cùng thi tuyển vào cùng một quán cafee của một nhà hàng xin làm chân chạy bàn.
Hôm đó Tiểu Nhu mặc sơ mi trắng, quần jean, mang giày bata. Tóc buộc cao. Tâm trạng tươi tỉnh, tinh thần phấn chấn, khí thế bức người, sức lực chín trâu hai hổ... Tiểu Nhu cố tình đến chổ tuyển sớm để tạo ấn tượng tốt, nhưng đến nơi thấy có người còn tới sớm hơn mình.
Tiểu Nhu quan sát người trước mặt.Một cô gái tóc xõa ngang vai, mắt sáng, mặt bầu bĩnh nhìn cực baby. Phong cách ăn mặc cũng lựa chọn giống Tiểu Nhu. Nàng nghĩ thầm, người này cũng kinh nghiệm đi xin việc làm dày dặn đây. Phải cẩn thận.
Cô gái thấy Tiểu Nhu bước đến, vui vẻ cười xả giao. Tiểu Nhu cũng cười lại..
Nếu mọi người nghĩ tình bạn chúng tôi hình thành lịch sự, trân trọng, tinh khiết như vậy thì thật sai lầm...
Sự thật chứng minh, quả thật đứa đó là đối đủ đáng gờm nhất với Tiểu Nhu. Nhưng người chủ chỉ nhận một nên hai đứa tranh nhau xức đầu mẻ trán, xem đối phương là kẻ thù giết cha giết mẹ, giựt thê, hiếp chồng, đào mồ tổ tiên...
Và trời không phụ con người, cuối cùng ông chủ nhận một bạn đẹp xinh, năng lực trung bình nhưng thân hình muốn lồi có lồi, muốn lõm có lõm...
hai đứa xách hồ sơ ra về.
Lúc đi qua ngang WC hai đứa vô tình nghe được cuộc đối thoại của những bạn cùng cuộc thi tuyển
“Mày thấy con nhỏ được nhận không? Lúc nãy tao thấy nó ôm ông trưởng cuộc thi tuyển, còn lên xe lão nữa đó”
“Vậy là nó đi cửa sau. Vậy mà mìn cũng thi muốn chết”
“Mở cuộc thi làm gì để rồi biết trước người được chọn”
“Kệ đi, ai biểu người ta có hậu thuẫn“.
...
Hai đứa nghe xong, hậm hực ra về.
Lúc ra bãi xe buýt, Tiểu Nhu thấy con nhỏ lúc nãy thi với mình, nó tên gì ý nhỉ? À, Huỳnh Thiên Trân. Lúc nãy có thấy gọi tên trong hồ sơ.
Tiểu Nhu lại gần thì thấy Trân đang ra sức dậm một hình vẽ trên mảnh khăn giấy. Hình vẽ một con người, ba cọng tóc, có tay, có chân, khuôn mặt có hai đường mỏng như sợi chỉ chắc là con mắt, lỗ mũi to như cái trống, môi thì đúng chất môi dày ... Quả thật, bạn này có năng khiếu hội họa ghê. Cụ Kandinsky có còn sống chắc sẽ nhận cô bạn này làm đệ tử chân truyền...
Nhưng chưa dùng ở đó, lại gần hơn. Tiểu Nhu nghe được những lời “chúc phúc” thân tình
“Con mẹ nó, bà đây bỏ cả thời gian. Bỏ cả mấy tiếng tuổi xuân để đi phỏng vấn. Vậy mà mày dẫn gà mày theo...”
“Đệt, bà đây thân thương tình cảm kính khẩn hỏi thâm mười tám đời tổ tông nhà mày...”
“Bà chúc mày vô sinh nhưng được cái con cháu đầy đàn nha con...””Chúc cưng bị con kia bỏ đi. Bị đuổi việc... “
“Chị thân thương ngày nào cũng sẽ lập đàn trù ếm cưng, hỏi thăm sức khỏe nhà cưng....”
“Chúc cưng sống lâu lâu lâu nha, một ngày già 10 tuổi....”
Mỗi lần chúc là mỗi lần nện, dậm các kiểu lên “cưng“.. haizz, thật tội cho lão già dê kia. Tuy Tiểu Nhu cũng tức nhưng khi thấy bạn ấy trút giận thì lòng mình cũng khuây khoả nhiều....
Thấy cô bạn ấy thú vị, sự đối đầu do lúc nãy trong cuộc thi tuyển Tiểu Nhu cũng coi như không có. Mỉm cười đi lên chuyến xe buýt. Trên khung cửa xe nhìn xuống, cô bạn đó vẫn còn hăng say “chúc phúc“.... Tiểu Nhu thầm cảm thán, bạn ấy thật có tâm. Làm việc gì là dồn mọi tâm trí vào đấy....
Nhưng Tiểu Nhu cứ nghĩ hai người là đơn giản đi qua cuộc đời nhau. Chỉ gặp nhau đôi lúc, nhưng chẳng ngờ hai đứa lại dính nhau như vậy.
Ngoài giờ học, đi làm thêm mọi lúc để kiếm tiền trang trải học phí, sinh hoạt phí và gửi về cho gia đình. Thì Tiểu Nhu sẽ giúp tụi nhóc bán vé số, xin ăn và người già. Để tiện cho việc làm anh hùng, Tiểu Nhu hay giả làm con trai và giúp mấy đứa nhỏ khi chúng bị ức hiếp...
Và lần đó, sau khi đập cho đám du côn chặn đường hai cô bé bán vé số. Tiểu Nhu đi về trên con đường vắng, thì thấy chừng bốn tên con trai đang quay quanh một cô gái.
Tiểu Nhu nhanh chóng chạy lại, coi tình hình thì thấy được cố nhân- nạn nhân là cô gái tên Trân...
Tiểu Nhu ho vài tiếng, cho thông giọng rồi chuẩn bị câu thoại kinh điển
“E hèm, tụi bây làm gì vợ tao hả?”
Lúc đó anh hùng, nói cho oai vì đang làm con trai. Bà mẹ nó, ai mà biết là tự đào hố chôn mình....
Sau khi nghe lời 'hừ' đầy khí thế phía đầu ngỏ, cả đám ngừng động tác, quay ra nhìn về nơi phát ra âm thanh.
Bốn tên con trai thì ngơ ngác, chỉ có cô gái nhân vật trung tâm thì nhìn người đang đứng đầu ngỏ diễn vai anh hùng thì chớp chớp mắt sau đó mỉm cười, đáy mắt hiện tia tinh nghịch
“Chồng à, bọn chúng ăn hiếp vợ... vợ sợ..” Trân giọng nhẹ nhàng yếu đuối nhất có thể, mắt long lanh ánh nước như thể bị ức hiếp mấy trăm lần rồi. Mà thực tế chưa ai làm gì cô nàng...
Thế là, Tiểu Nhu bay lên đánh hăng say mà chưa kịp cho đám côn đồ kịp nói những câu thoại mang tính chất nghề nghiệp với bổn phận của họ đại loại như
“Chuyện của tụi tao, liên quan gì mày”
“Cô em này được tụi tao chấm rồi”
“Mày khôn hồn thì biến..”
Tiểu Nhu tuy là con gái nhưng thật sự là mạnh tay đúng nghĩa, thêm do làm lụng vất vả nên đánh nhau chẳng thua con trai. Khi đang đánh hăng say thì có hai tên lẻn ra phía sau, âm mưu đánh úp Tiểu Nhu. Nhận thấy sự nguy hiểm, Tiểu Nhu quay ngoắc lại thì ... haizzz
Hai tên đó bị cô gái nhỏ nhắn xinh xắn mặt baby - Trân đạp vào ngay chổ hiểm. Bọn chúng khụy xuống, ôm người la ơi ới đau.
Tiểu Nhu giải quyết xong hai tên còn lại thì móc điện thoại ra báo cảnh sát, thấy đã giải quyết xong, tính dẫn Trân đi. Ai dè, cô nàng đó gở đôi giày búp bê đang mang dưới chân lên đập cho đám côn đồ mặt mũi sưng vù, có tên chảy cả máu mũi, có người gãy cả răng... Tiểu Nhu thấy sợ có án mạng, liền túm lấy cô nàng bưng đi nhanh. Không thôi một lát cảnh sát tới, hai đứa từ người bị hại chuyển qua là kẻ hành hung mắc công...
Sau việc đó, Trân và Tiểu Nhu đã thành đôi bạn thân..
Một kết thúc quá có hậu, nhưng nó đã được hoa mỹ hóa và bỏ vài chi tiết.
Sau đây hãy nghe lời kể của nhân vật còn lại để xem toàn câu chuyện là như thế nào....
Huỳnh Thiên Trân, là một đứa trẻ mồ côi nên từ nhỏ đã mạnh mẽ, kiên cường và phóng khoáng. Tên giang hồ Trân Bò Viên. Tên đó là do con bạn thân kiêm người tình đặt cho sau quá trình dẫn nó đi ăn và hiểu về “niềm đam mê bò viên” là như thế nào.
Hai đứa biết nhau như phim truyền hình, tình huống đầy lãng mạn và hường phấn...
Hôm đó, Trân thức từ sớm, chuẩn bị hoàn tất mọi công đoạn và lên đường đi phỏng vấn xin việc, phải thể hiện những mặt tốt nhất vì mình là trùm xin việc mà. Đầu tư chỉnh chu từ quần áo, đầu tóc, giày dép và cả những kiến thức ...
“Yeah! Mình là người đi sớm nhất. Công việc này sẽ là của ta” Trân vui vẻ ngồi vào hàng ghế đợi phỏng vấn.
Lát sau, có người đi vào
“Cũng đi xin việc sao? Quần áo, đầu tư coi cũng bài bản đó. Phải coi chừng” Trân thầm đánh giá người mới vào sau mình...
Đệt, chỉ nhận một người. Con nhỏ kia, tên gì nhỉ? À, Trần Tiểu Nhu. Bà đây sẽ cho mày biết trùm xin việc của bà không phải hữu danh vô thực...
Móa, con quỹ già. Mặt trát cả lớp phấn dày bằng đường bê tông, cái tướng ỷ lồi lỏm là hơn người à? Do mày ăn nhiều nên mỡ thừa nó dồn về ngực với mông thôi con.
Tức quá hà, làm hại tranh với con nhỏ Tiểu Nhu gì đấy muốn chết. Cuối cùng công việc vô tay con bánh bèo...
Kệ, bỏ việc này, đi xin việc khác. Cứ nghĩ mình không được tuyển là do mình chưa thuyết phục được người chủ khảo. Trân là người “ruột để ngoài da” nên tuy chửi vài ba câu thì thôi, chẳng nghĩ gì nhiều. Ai dè, đi qua WC nghe được mấy chị gái “tám chính chuyên” thì hiểu rõ mọi chuyện.
Bực người, Trân đi nhanh ra bến xe buýt. Thấy xe còn xa, càng nghĩ càng tức, một ý nghĩ lóe lên trong đầu. Nghĩ là làm, Trân móc cây viết và miếng khăn giấy trong ba lô ra. Vẽ thật “chân thực” ông chủ khảo...
Ra sau lưng bến xe buýt, đặt mảnh khăn xuống đất. Ra sức dậm, đạp. Lấy toàn bộ vốn liếng ra chử ông chủ khảo... Sau khi chửi xong, Trân nhặt mảnh khăn giấy nay đã rách bươm, thiết nghĩ một cơn gió thổi mạnh là cũng đủ làm nó tan vụn ra.
Trân bỏ miếng khăn giấy vào thùng rác, mỉm cười với thành quả của mình
“Phải bỏ rác đúng nơi quy định. Mình thiệt là một đứa trẻ ngoan, lịch sự vào giàu lòng thương người” Trân tự hào về bản thân. Nhưng do chửi hăng say quá nên và thế là trễ hai chuyến xe TT^TT
...
Hôm nay, tan làm. Trân đi trên đường về trọ lại được một đám bốn anh côn đồ chặn đường.
“Trời ơi, không lẻ cầu được ước thấy. Con đang bực thằng quản lí chổ làm thì giờ có người hy sinh cho con trút giận... thượng đế ơi, cám ơn người. Người thật tốt với con. Con hứa sẽ trân trọng món quà này” Trân thầm cảm tạ trời phật, hứa với lòng sẽ về cúng nải chuối để tạ ơn.
Một tên côn đồ lên tiếng trước,
“Cô em, đi đâu mà có một mình vậy. Hay để bọn anh đi chung cho vui...”
Trân cười tươi “em tính đi vào con hẻm đó, mấy anh thích thì đi chung” vừa nói tay vừa chỉ vào con hẻm tối gần đó.
Mấy tên côn đồ nghĩ bụng hôm nay vô mánh rồi. Có con cừu non ngây thơ... hahaha...
Sau khi vào con hẻm, cả bọn vòng Trân lại. Trân thì chuẩn bị tận hưởng cảm giác xả stress. Bất thình lình, ngoài đầu hẻm có người chen ngang.
Trân đang coi ai đang phá hỏng chuyện tốt của mình thì thấy vị anh hùng đang đứng đó.
“Hả, nhìn quen quen. À, Trần Tiểu Nhu. Sao lại mặc đồ con trai. Còn diễn trò anh hùng cứu mỹ nhân” Trân đang suy nghĩ thì bỗng thấy có trò vui hơn, nên thay đổi kế hoạch. Môi mím chặt, mắt ướt ướt, chớp khẽ dùng bộ dạng muốn bao nhiêu ủy khuất có bấy nhiêu, muốn bao nhiêu yếu đuối có bấy nhiêu...
“Chồng à, bọn chúng ăn hiếp vợ... vợ sợ “
Ngay sau đó, Tiểu Nhu bay vào đánh tới tấp.
“Oh, không ngờ nhỏ này vậy mà đánh hay ta” Trân đang tán thưởng, thì thấy có hai tên lén vòng ra sau tính đánh sau lưng Tiểu Nhu. Thế là Trân làm việc tốt, giúp bọn chúng nhận ra được nơi nào là mỏng manh nhất cơ thể của con trai..
“Bụp” “bụp“....
Hai tên ngã khụy xuống, sẵn đà Trân bay lên, lấy đôi giày mang dưới chân đánh tới tấp... càng đánh càng hăng... càng đánh càng sảng khoái,....
Đến khi Tiểu Nhu kéo Trân đi, thì đám côn đồ cũng ngất xỉu tự bao giờ..
[ khi cảnh sát đến nơi, hiện tường có bốn tên côn đồ và một đôi giày búp bê nữ đã bong đế, rất te tua nằm bên cạnh...
Tại trụ sở cảnh sát, hai viên cảnh sát sau khi hoàn thành hồ sơ cho bốn tên côn đồ, bước ra khỏi phòng tra khảo.
Cảnh sát A xem xét những chứng cứ thu thập được tại hiện trường vừa nhìn chiếc bọc vật chứng chứa đôi giày hung khí đầy thê lương vừa lắc đầu
“Không ngờ nó lại là vũ khí lợi hại như vậy.. làm sao mà dùng chiếc giày như thế này mà đánh người ra được trình độ vậy... cao thâm cao thâm...”
Viên cảnh sát B quay sang nhìn cảnh sát A vừa cười khó xử
“Đây là lần đâu tiên tôi thấy thương tâm và có lỗi với mấy tên côn cồ đó..”]
Sau vụ việc, Trân quyết chí “nhây” Tiểu Nhu đến cùng, sau bao nhiêu công sức đeo bám
Giả như “đi xin việc làm chung với Tiểu Nhu”
“Đem đồ ăn vặt mời ăn”
“Cứ bám theo với lí do 'báo ân'”
...
Và sau bao nhiêu ngày Tiểu Nhu thốt ra bao nhiêu lời cự tuyệt, đuổi xô, năn nỉ, quỳ lại ... cuối cùng tổng kết câu
“Tao không ngờ mày nhây vậy, chơi lầy vậy luôn đó Trân”
Và hệ lụy của việc đó là Tiểu Nhu có thêm con “vợ“. Và nhờ ơn đức Trân Bò Viên ra sức “chồng ơi”,“chồng à” nên giờ Tiểu Nhu đã được mọi người nghi ngờ và đồn thổi “giới tính lệch lạc”
Trời ơi, con bạn trời đánh....a....
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện