[Dịch]Nữ Hái Hoa Tặc Nhật Ký - Sưu tầm
Chương 11 : Nhổ hoa
.
Đám tôm tép do La đại thiếu gia phái đến quả thực chỉ được mã ngoài. Dương Tiếu Tâm thậm chí không thèm động võ động dược, chỉ né qua tránh lại, cũng đủ để bọn họ u đầu mẻ trán. Sau khi khom lưng xoa tay xin lỗi, nàng trực tiếp lắc mông rời đi.
Đang lúc nàng phân vân nên tìm một khách điếm để trọ qua đêm hay trực tiếp theo gương các vị Cái Bang cần kiệm mà ngủ ngoài đường thì gặp được Tiểu Công và Tiểu Thụ. Ấy ấy, không phải nghĩa đấy đâu, Tiểu Công ở đây là một con cú trắng muốt có hai khoang mắt đen tuyền, còn Tiểu Thụ là một con rắn lục đuôi đỏ do nàng và “hắn” nuôi dưỡng để bí mật trao đổi thư tín. Mẩu thư sẽ được viết bằng kí hiệu riêng bằng một loại mực không tan trên một mảnh vải, sau đó nhét vào miệng Tiểu Thụ, sau đó Tiểu Thụ sẽ bò ra ngoài, đến nơi vắng người, chờ Tiểu Công cắp đi… Hắc, một trên một dưới, một công một thụ, không gọi là Tiểu Công Tiểu Thụ thì còn gọi là gì đây?
Nàng đưa tay, Tiểu Công thả Tiểu Thụ xuống từ trên cao, Tiểu Thụ nhanh nhẹn quấn lấy tay nàng, tự giác há miệng. Nàng nhìn Tiểu Công và Tiểu Thụ, có chút cảm thán trong lòng, quả nhiên thứ gì được chọn lựa kỹ càng cũng là hàng tốt cả, nàng cùng “hắn” đã mất hơn hai năm để tìm ra vật đưa thư vừa thông minh vừa ngoan ngoãn thế này, giờ ngẫm lại, cảm thấy cũng thật thỏa đáng.
Nàng nhìn mảnh vải, sau đó vo tròn, nắm trong tay, lúc ngửa lòng bàn tay, mảnh giấy đã hóa thành bụi, phiêu tán. Trong mảnh giấy chỉ viết vỏn vẹn bảy chữ “Tể tướng, họa diệt thân, 8 ngày”. Nàng hiểu, ngày mai, phải xuất phát sớm đến kinh thành.
Đến kinh thành, nhanh thì sáu ngày, tính thêm thời gian để Tiểu Công Tiểu Thụ tìm thấy nàng, vừa đúng tám ngày.
Nhưng trước tiên nàng có việc phải làm a ~
========= Tuyến phân cách cười bỉ ổi =========
Lần theo lối cũ, Dương Tiếu Tâm tìm đến Xuân Đào viện. Bên trong Xuân Đào viện lúc này một mảng tối om, chỉ loe loét ánh đèn dầu trong căn phòng tồi tàn của Triệu Thanh Phong.
Dựa vào ánh đèn, nàng thấy được ba hình bóng nam nhân mờ mờ ảo ảo, dường như đang bí mật luận bàn chuyện hệ trọng gì đó. Tuy biết xen ngang là thất lễ, nhưng Dương Tiếu Tâm nàng đây vốn là hạng người vô cùng tò mò, ừm, đây cũng không phải là bản tính, là thói quen, nhất định là thói quen a~ Nếu muốn thỏa mãn lòng hiếu kỳ mà không phải xen ngang câu chuyện, cách tốt nhất chính là nghe trộm! Cho dù là chuyện hệ trọng đến cỡ nào, chỉ có thêm một người là nàng biết, hẳn cũng không sao. Đằng nào thì nàng cũng đang thân cô thế cô, chuyện của bọn họ, dù nàng có biết đầu rồng đuôi hổ tường tận ra sao, cũng chẳng kể được cho ai a~ Thật đáng tiếc…
Quyết định xong, Dương Tiếu Tâm nhẹ nhún chân, tung người nhảy lên một cành đào gần đó, định rằng sau khi đã hóng hớt xong xuôi, đợi đến lúc trong phòng chỉ còn một mình Triệu Thanh Phong, nàng sẽ phi thân chậm rãi, tung bay trong gió, xuất hiện như một tiên tử thanh cao xuất trần, khiến cho hắn chưa đánh đã bại, theo nàng đến tận chân trời gốc biển, nguyện sống chết vì nàng, suốt đời chỉ có hình bóng nàng trong lòng
Nếu hắn không thuận theo, được, vậy thì để tiên tử hiền lành lương thiện như nàng trộm hắn đi cải tạo đi!
A phi a phi, nói như vậy thật mất hình tượng! Phải nói là nàng sẽ đưa hắn đi, giúp hắn nhận ra sai lầm của mình!
Còn sai lầm của hắn là gì á? Đương nhiên tội lỗi của hắn là không thuận theo kiều nữ như nàng rồi! Đây là tội phỉ báng mỹ mạo mà lão nhân gia đã ban cho nàng nha! Tuyệt đối phải phạt nặng! Phải dùng roi da, dùng nến, dùng xuân dược để phạt hắn thật nặng… Ách… hình như có chỗ nào đó không đúng?
Sau một hồi miên man suy nghĩ chuyện hệ trọng, Dương Tiếu Tâm bắt đầu chăm chú vào việc chính — Nghe trộm.
“Đỗ gia ngày càng lớn mạnh, còn âm mưu liên kết với La gia, lật đổ Triệu gia chúng ta… Gần đây bọn hắn…” Xin lỗi, nàng không để ý tiểu tiết, chỉ quan tâm đến đại ý thôi “Đệ đệ xem xem, chúng ta có cách nào để ngăn cản âm mưu của bọn chúng không?”
“Triệu gia càng vững chãi, kẻ ghen ăn tức ở càng nhiều, chuyện Đỗ gia hợp tác cùng La gia chỉ là chuyện sớm muộn, ta cảm thấy…” Xin thứ lỗi, nàng là sát thủ của hoàng đế, có biết về mấy chuyện kinh thương này cũng chẳng được lợi lộc gì ~
Đó là lý do tại sao nàng dừng nghe ngóng, tiếp tục yy về cảnh tượng thiên tiên xuất hiện giữa trời đêm.
Tiếng thì thầm không ngừng vang lên trong phòng, ánh đèn tuy loe loét mờ ảo nhưng chưa bao giờ ngừng cháy.
Trong khoảng thời gian này, Dương Tiếu Tâm không ngừng đấu tranh tư tưởng, thầm tự hỏi, rốt cuộc mình có nên dời ngày nhổ cây hay không. Nàng xác nhận rằng chất giọng của Triệu Thanh Phong rất hay, vừa trong vừa ấm, nhưng càng nói càng giống như đang ru ngủ nàng. Dương Tiếu Tâm tự nhận rằng mình trên thông thiên dưới tường địa lí, không gì là không biết, ngoại trừ chuyện “Tề gia, trị quốc, bình thiên hạ” và chuyện mua bán. Nếu nàng biết mua bán, chẳng lẽ còn để bị La đại công tử ép giá hay sao?
Càng nghĩ, nàng càng muốn bỏ chạy không hẹn ngày về. Chỉ mới một đêm mà đã như vậy, nếu sau này trồng cây trong vườn rồi, liệu có chắc là hắn không niệm kinh tụng thần tài không? Chẳng lẽ khi đó nàng lại phải dời chỗ luyện võ công? Lão thiên gia a, sao người lại đối xử với nàng như vậy???
Lúc trong phòng ngưng tiếng nói chuyện, đã hơn một canh.
Lúc này, Dương Tiếu Tâm cũng trực tiếp đi gặp Chu công luận bàn chuyện kinh thương luôn rồi.
Nhưng ba người trong phòng ngừng nói chuyện mua bán, cũng không có nghĩa họ sẽ để lại Triệu Thanh Phong một mình trong phòng.
Dương Tiếu Tâm nghe động, lờ mờ tỉnh dậy, sau khi nhìn thấy chuyện đang diễn ra trong phòng, nàng lập tức tỉnh táo, hơn nữa còn hăng say mười phần!
Hai nam nhân trong phòng đang không ngừng tra tấn Triệu Thanh Phong!
Bọn họ, một người mắng chửi, một người vung roi, cả hai ra sức phối hợp khi dễ cây nhỏ nhà nàng!
Triệu Thanh Phong hắn, không ngờ lại… lại…
Ngậm miệng không rên tiếng nào!
Nàng tiếc a! Nàng hận a! Nàng cào cây a!
Thanh âm của hắn… nếu có thể cất lên để van xin… sẽ dụ người đến mức nào a??? Tại sao lại không hét, tại sao lại không hét, tại sao lại không hét a???
Nhìn gương mặt ẩn nhẫn của hắn, nàng có chút ngạc nhiên, không phải hắn là tiểu bạch kiểm không biết chút võ công nào sao? Sao có thể kiềm chế được?
Nàng đôi khi không hiểu, tại sao nam nhân phải nín lặng khi bị hành hạ. Triệu Thanh Phong cũng thế, “hắn” cũng thế.
Nàng khác, nếu có thể kêu, nàng sẽ không nhịn. Khi gào thét, cảm giác đau đớn như vơi bớt bội phần. Đó cũng là lý do, mỗi khi bị tra tấn, nàng không ngừng kêu gào đến khản cổ họng.
Nội lực của kẻ đang ra tay cũng có thể xếp trong hàng cao thủ, nhìn vẻ mặt oán hận của hắn ta, hiển nhiên ra tay không hề nhẹ, mặc dù hắn cố tình né tránh những điểm trọng bộ.
Khá khen cho một kẻ thích hành hạ người khác sống dở chết dở!
Ánh mắt Dương Tiếu Tâm chợt lạnh. Nàng tuy là sát thủ, nhưng không hề có sở thích biến thái như hành hạ người khác. Khi phải ra tay, nàng luôn dứt điểm nhanh gọn. Nàng thừa nhận, tay nàng đã giết rất nhiều mạng người, nhưng những kẻ nàng giết, chưa bao giờ khổ sở.
“Hắn” từng bảo nàng, nàng không nên ở nơi hiểm độc, càng không nên vấy bẩn. Nội tâm nàng vốn đơn thuần. Thế nhưng, nàng không hiểu, một kẻ ăn thịt người sống, còn có thể đơn thuần chỗ nào?
Lúc này ngẫm lại, ít ra nàng đơn thuần hơn hai kẻ dưới kia.
Được, nếu cây nhỏ của nàng phải khổ sở như thế khi ở đây, vậy để nàng giải thoát cho hắn đi!
Dương Tiếu Tâm khẽ vung tay, một gói bột phấn nhỏ xuyên qua mành cửa sổ, bay thẳng vào cánh tay của kẻ đang đánh Dương Triệu Phong.
Dương Triệu Phong đột nhiên cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, giấc ngủ chợt ập đến.
Điều cuối cùng hắn thấy được, là một mảnh áo đen tuyền.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện