[Dịch]Nữ Hắc Đạo Xuyên Không: Nữ Phụ, Nam Chính Cút, Bảo Bảo Cực Phẩm!! - Sưu tầm

Chương 62 : Tiểu thư Mộc gia

Người đăng: 

.
Cậu thấy bé bánh bao nhỏ mếu máo, hờn giận cười hắc hắc, khụ.., được rồi cậu quả thật không đúng. " các cháu tìm ai!" nhân viên tiếp tân cúi đầu nhìn hai bé nháo lên nháo xuống cảm thấy đáng yêu, bèn cắt đứt trò chuyện hai bé hỏi. hai bé nghe vậy đồng loạt xoay đầu nhìn cô tiếp tân xinh đẹp, cả hai đồng thanh nói: "chúng cháu muốn tìm Phàm Dật Thần ạ!" "Phàm Dật Thần..ách... các cháu không tìm nhầm đi." Cô tiếp tân xinh đẹp đổ mồ hôi , đây không phải là tên của Tổng giám đốc sao, sao hai bé tìm tổng giám đốc vậy, sẽ không nhầm người đi, bèn hỏi lại, nở nụ cười cho là chuyen nghiệp hỏi hai bé, nhìn hai bé dùng ánh mắt nghi hoặc, lắc đầu đồng thanh nói: "không nhầm đâu ạ." "thật xin lỗi các cháu , các cháu có hẹn không?" Cố Tiểu Bảo lên tiếng : " không có." "vậy thật xin lỗi các cháu, nếu không có hẹn trước thì không thể vào được!" Hai bé thấy vậy, liếc nhìn nhau , hai bé giật đầu . Cố Tiểu Bối phát huy chiêu bán manh, chớp mắt long lanh, giọng nói ngọt ngào non nớt, miệng hơi chu đô đô khiến trái tim cô tiếp tân xinh đẹp 'Phập' hai mắt tỏa sáng 'đáng yêu quá' chịu không nổi ,lập tức giật đầu giúp bé liền. "chị gái xinh đẹp, chị gái tốt bụng, chị có thể giúp cháu tìm Phàm Dật Thần cho cháu không?" "A... cái này ..ừm.. được rồi các em chờ một chút nha, chị gọi xem sao, nếu không thì chị không giúp được gì cho các em." "vâng ạ." Trong khi chờ cô tiếp tân gọi thì hai bé lại ngồi chổ chờ ,bé xoay đầu nhìn anh trai đắc ý : " anh trai , anh xem anh xem, có ai không chịu được sức quyến rũ của em không?" "... ..." Cậu khinh bỉ nhìn bé, chiêu nho nhỏ vậy mà cũng khoe sao, hừ, không thèm nhìn bé chỉ tiện tay cầm quyển sách tạp chí đọc, bé nhìn cậu vậy không khỏi bỉu môi, gì chứ giả vờ làm người lớn cái gì. " thưa ngài có người muốn gặp ngài!" Cô tiếp tân xinh đẹp khẽ nhỏ giọng gọi hỏi thư kí đắc lực của Phàm tổng, thư kí Hàn nghe vậy, nghĩ nghĩ hỏi lại cô : " người đó là ai?" "Dạ, là hai đứa bé ạ." "hai đứa bé.??" "vâng!" " cô đang đùa phải không?" "Ách.. là thật đó thưa ngài!" Cô khóc không ra nước mắt , cô sai lầm sao, chẵng lẽ là không đúng sao, cô hơi sợ run lên, nuốt nước bọt hỏi nhỏ với thư kí bên kia đang trầm mặc, đừng nhìn người này dễ chọc, đây là thư kí phụ tá đắc lực nhất trong công ty, không ai mà không cung kính trước người này, cũng có người chỉ trích khả năng công việc của anh, điều bị anh trực tiếp khiến người đó phải rớt đài, dung mạo thư kí Hàn nhìn có vẻ non nớt, vóc người nhỏ bé ai nhìn vào không thể tin người này thật sự là thư kí Hàn nghiêm túc đâu. "thưa ngài.. nếu không thì tôi sẽ đuổi hai đứa bé này đi.." "Khoan đã, cô chờ chút! Để tôi hỏi Phàm tổng, lát tôi sẽ gọi sau." giọng lạnh nhạt của thư kí Hàn vang lên. "A.. vâng thưa ngài!" Thư kí Hàn cúp máy, đứng lên rời khỏi phòng làm việc thẳng tiến vào phòng Phàm tổng. "Cốc..cốc.." "vào đi" Giọng nói trầm thấp , lạnh lùng sau cánh cửa vang lên, thư kí nghe vậy, lập tức mở cửa cung kính không nhìn trong phòng có thêm một người nữa. "Có chuyện gì?" Phàm Dật Thần nhíu mày nhìn thư kí Hàn, hắn còn đang bàn bạc kế hoạch mua bán hợp đồng với người ta đâu, may mắn đã xong việc bất ngờ nghe tiếng gõ cửa rồi. "thưa ngài ,có người đợi gặp ngài ạ!" "Ai" "không biết, chỉ nghe nói có hai đứa bé xuất hiện muốn gặp ngài, tôi cho chờ ạ." "hai đứa bé." Hắn kinh ngạc nhìn thư kí Hàn. "vâng !" "được rồi, dù gì thời gian nên về rồi, sẵn xuống gặp xem là ai, thư kí Hàn cậu hãy dọn dẹp, sắp xếp lịch trình ngày mai đi." "vâng thưa ngài." Cậu cung kính xong xoay người rời đicũng báo cho tiếp tân dưới đại sảnh biết. "Ê, thư kí của cậu cũng không khỏi kì cục đi, trong phòng chỉ có cậu thôi sao, chẵng lẽ tớ tồn tại yếu vậy sao?" Bạch Hàn Thương buồn bực, nhíu mày nhìn thư kí Hàn rời đi lại nhìn bạn hắn kháng nghị. "Ai biết, tồn tại của cậu có liên quan gì tớ sao!" "Phàm Dật Thần, cậu muốn chết hả?" "tớ nghe , tai tớ không có điếc!" "mẹ nó, cậu có cần như vậy không?" "được rồi, chúng ta nên về thôi, thời gian đã chạng vạng rồi, đi... tớ mời cậu đi ăn." "cậu..haiizz.. được rồi, đi thì đi." Cả hai người đàn ông vừa đi , vừa nói giỡn vừa bắt thang máy đi xuống , Bạch Hàn Thương như nhớ cái gì đó, xoay đầu hỏi Phàm Dật Thần đang nhàn nhã , bát quái : "wey, lúc nãy thư kí Hàn của cậu nói gì mà có hai đứa bé đợi cậu, đừng nói với tớ cậu có con riêng nha." "không biết, nhưng không phải như cậu nghĩ đừng có mà đoán bậy!" Phàm Dật Thần bất đắc dĩ nhìn hắn , trừng mắt ý muốn nói 'câm cái miệng ngu ngốc của câu đi!', Bạch Hàn Thương mặc kệ ánh mắt của Phàm Dật Thần, tiếp tục tra hỏi. ------dưới đại sảnh Hai đứa bé vẫn ngồi chờ Phàm baba , nghe cô tiếp tân bảo chờ thì chờ nhưng có thể nói cho các bé biết không? Vì cái gì Cố Tiểu Bối chỉ đi loanh doanh dạo chơi thôi thì bất ngờ đụng phải một người phụ nữ xinh đẹp , bé khẽ xoa mông nhỏ, định đứng lên nhìn người đụng bé muốn nói xin lỗi ,chưa kịp nói bị một bàn tay phụ nữ xinh đẹp kia tát vào má bé làm bé không kịp trở tay, khóe miệng bé có chảy chút tơ máu, bé kinh ngạc , phẫn nộ, tức giận, ủy khuất, từ nhỏ đến lớn bé chưa từng bị mẹ đánh lại bị người phụ nữ xấu xa kia dám đánh bé,năm nay là sinh nhật hai bé lên bốn tuổi ,hai bé muốn Phàm baba cùng mẹ cùng nhau chúc mừng sinh nhật vui vẻ đâu. "mày đi đứng kiểu gì hả?" Người phụ nữ xinh đẹp tên là Mộc Hà, quần áo mặc trên người toàn hàng hiệu, khuôn mặt xinh đẹp được son phấn đang vui vẻ muốn tìm Phàm caca , ai biết đụng phải con xui xẻo nào, khiến ả cảm thấy đau , tức giận tát con nhóc xấu xí kia, chửi vào mặt nó. " Thưa Mộc tiểu thư .." cô tiếp tâm nãy giờ đang bận nghe tiếng đánh , la hét, cô nhíu mày ngước đầu nhìn nơi phát ra, cô trợn mắt kinh ngạc, cũng không hài lòng về thái độ của cô gái xinh đẹp kia, cô bất bình lại gần bỗng dừng lại kia không phải là Mộc Hà tiểu thư sao? Sao lại đến đây nữa rồi? rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Cô bèn lại gần tiếp hỏi người phụ nữ xinh đẹp kia. Mọi người tò mò, xem náo nhiệt, vài người sau về sau càng tăng người xem náo nhiệt, mặc dù đánh đứa bé gái xinh xắn kia là rất giận nhưng không ai lên tiếng cả, người trước mặt là Mộc Hà người của Mộc gia đó, mặc dù không thuộc trong tứ đại gia tộc hay lục đại gia tộc thì cũng thuộc hàng quí tộc, Mộc thị đứng hàng thứ mười , là nhà giàu nhất nhì trong quí tộc, không ai dám đắc tội vị công chúa xinh đẹp được Mộc gia cưng chiều yêu thương kia, chỉ cần đắc tội ả thì không ai sống nổi qua ngày mai , nên bọn họ cũng biết công chúa Mộc gia rất thích Phàm tổng bọn họ, ngày ngày đến nơi này gặp Phàm tổng không chán , chỉ hy vọng muốn làm phu nhân Phàm gia. Ai cũng cảm thấy công chúa Mộc gia Mộc Hà chắc chắn là Phàm phu nhân tương lai rồi nên không ai dám đắc tội ả, ả nhìn thấy như vậy càng thêm đắc ý. hôm nay cha ả muốn mời Phàm Dật Thần đến ăn tối một chuyến, ả vui vẻ tự đề cử muốn thay ông mời cho nên mới xuất hiện ở đây. "câm miệng , cô có biết đây là đâu không, con nhóc này sao lại ở đây? Bảo an đâu kéo con nhóc này cút khỏi đây cho tôi, hàng rẻ mạt không nên xuất hiện ở đây!" Ả tức giận, trừng mắt nhìn cô tiếp tân sao đó, tự ra lệnh kêu bảo an đến. "Này thưa tiểu thư chuyện này.. không thể được?"
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang