[Dịch]Nữ Cặn Bã Đột Kích, Vương Gia Chạy Mau! - Sưu tầm
Chương 26 : Có chút bất đăc dĩ
.
"Thông báo cho con một tiếng? À!" Tiêu Dung Diệp cảm thấy vừa ngây thơ vừa buồn cười đặt câu hỏi? Người muốn cưới vợ là hắn, sao lúc này lại biến thành người khác khống chế? Aizz, thật đúng là vừa vào cửa cung sâu như biển mà!
"Diệp nhi, chuyện này không thể dựa vào sự yêu thích của con, cung đình đại viện, đế vương tương tướng, từ trước đến nay đều là thân bất do kỷ! Nếu con sinh ở gia đình đế vương, phải tiếp nhận sự thật này!"
"Chẳng lẽ mẫu phi thật sự cho rằng quyền lực địa vị cao hơn vui vẻ sao? Mẫu phi, người sai lầm rồi! Hơn nữa là hoàn toàn sai, người sống cả đời, coi trọng một câu trước sau vẹn toàn, cả ngày giằng co trong quyền vị. Mẫu phi, ngài vui vẻ hơn sao? Huống chi lúc qua đời, trừ bỏ một thân thể mục nát, ngài cái gì cũng không mang đi! Chẳng lẽ, ngài hi vọng con của mình cũng không vui vẻ sao?"
Lời nói thanh u của Tiêu Dung Diệp, từng chữ đều khoét tâm, mỗi một chữ mỗi một câu đều mang theo lực đạo chém đinh chặt sắt, đâm sâu vào đáy lòng Ý phi!
Lúc nói ra lời này, không chỉ có Tiêu Dung Diệp níu chặt thần kinh và tâm, cùng nhau đau! Cũng làm lòng Ý phi dằng dặc!
Câu hỏi của con mình khiến nội tâm bà buồn bã mất mát, như là thiếu chút gì đó, cảm giác cô đơn tràn ngập trong lòng mình! Nhưng mà, dù sao bà đã đấu hơn nửa đời người, sao lúc sắp đạt được mục đích lại buông tay!
"Sao mẫu phi có thể hi vọng con không vui vẻ chứ! ? Mẫu phi cho con cơ hội lựa chọn, tiểu thư con nhà quan lại, con không thích; nữ tử bình dân ngoài cung, con cũng không thích. Một khi đã như vậy, mẫu phi đã chọn xong rồi!"
"Chọn xong?"
"Đúng! Mẫu phi đã tuyển chọn xong người tốt nhất làm Thần vương phi rồi!"
"Tuyển chọn xong rồi?"
"Đúng, tuyển chọn xong rồi!"
Ý phi giãn mày nhíu chặt ra, sắc mặt có chút vui mừng giương đuôi lông mày lên, ôn hòa mở miệng: "Tư Đồ hoảng - Tư Đồ đại tướng quân ở trong các trận chiến, nhiều lần lập kỳ công, dĩ nhiên là người đứng đầu võ tướng. Trưởng nữ Tư Đồ Lan Cẩn của phủ Tư Đồ đại tướng quân năm nay tròn 16 tuổi, tinh thông cầm kỳ thư họa, bản cung đã gặp qua, thực là một danh môn thục viện có tri thức hiểu lễ nghĩa, rất hợp với con! Đúng là môn đăng hộ đối! Bản cung quyết định rồi, ba ngày sau đến Bích Tiêu cung ghi chép!"
Sau khi nghe vậy, trên khuôn mặt tuấn dật của Tiêu Dung Diệp đột nhiên cứng ngắc, thấy bản thân bị lừa chẳng biết gì, có cảm giác chỉ trong chớp mắt bản thân đã bị mẫu phi của chính mình điều khiển như con rối!
Hắn dưới cơn thịnh nộ, chuyển động miệng có chút cứng ngắc chất vấn: "Mẫu phi, ngài có từng suy nghĩ đến cảm nhận của nhi thần không?"
"Diệp nhi, chuyện này, không phải không suy nghĩ cho cảm nhận của con, mà là con - - phải tiếp nhận!" Từng chữ trong lời nói của Ý phi tràn đầy cương quyết, hoàn toàn không có chỗ để thương lượng!
"Nếu nhi thần không tiếp nhận?"
"Vậy thì ngươi chờ mẫu phi bị người giẫm lên đi!" Ý phi theo bản năng tiếp lời nói của Tiêu Dung Diệp, ngữ điệu cứng ngắc mà lạnh như băng lộ ra run rẩy không dễ dàng phát giác!
"Diệp nhi, sao con không thể hiểu khó xử của mẫu phi chứ?" Giọng nói Ý phi càng nghẹn ngào, thậm chí run rẩy đến lời nói đều có chút phá thành những mảnh nhỏ, không thể thành câu!
"Vào triều Hán, Cao Tổ Lưu Bang cực kì yêu Thích phu nhân, thậm chí muốn phong con trai của Thích phu nhân Như Ý làm thái tử, nhưng năm lần bảy lượt đều nhận lấy thất bại vì hoàng hậu Lữ Trĩ can thiệp. Sau khi Cao Tổ qua đời, Lữ Hậu đoạt chính, nhiếp chính, chuyên chính, đem Thích phu nhân đã bị băm thành những mảnh nhỏ ngâm vào trong vạc rượu! Mà tình cảnh hiện tại của mẫu phi thật sự rất giống với Thích phu nhân năm đó, mẫu phi hoàn toàn không muốn giẫm lên vết xe đổ của Thích phu nhân, cho nên Diệp nhi, đừng trách mẫu phi, mẫu phi cũng là bất đắc dĩ!"
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện