[Dịch] Nông Gia Tiên Điền
Chương 8 : Về nhà cảm giác thật tốt
Ngày đăng: 18:20 26-11-2018
.
Đối với nữ nhân chủ động nói chia tay, càng cầu xin cô ta, cô ta càng coi thường anh. Nếu như thái độ của anh biểu hiện với cô ta thật tiêu sái, cô ta ngược lại hoài nghi mị lực và lực hấp dẫn của mình. Đây là phản kích tốt nhất đối với cô ta.
Có em cuộc sống rất vui vẻ, không có em cuộc sống cũng rất vui vẻ, thẳng thắng mà nói, có em hay không có em đối với tôi đều giống nhau, công dụng của em không lớn.
Đó cũng là thủ đoạn nho nhỏ của Lý Thanh Vân để phát tiết bất mãn. Lúc trước cũng muốn giữ lại, nhưng trên đường về đã xảy ra tai nạn xe cộ, ông trời già cũng không để cho hắn giữ lại, hắn cũng nhận mệnh rồi, an bài của ông trời là lớn nhất nha.
Trong lúc miên man suy nghĩ, Tần Dao đã uy lão hiệu trưởng uống xong nước thuốc. Chỉ thấy lão hiệu trưởng ho khan chậm lại, trên trán và trên người hiện lên một tầng mồ hôi, tro đen giao nhau, cảm giác vô cùng bẩn, nhưng gò má tái nhợt không ngờ lại hồng lên. Cuối cùng ực một cái, hắn đột nhiên lớn tiếng tằng hắng một cái, lồng ngực giống như ngọn gió thổi qua, hô lỗ hô lỗ, một ngụm đàm cuối cùng giấu ở lồng ngực phun ra, màu vàng mà còn tanh hôi.
Tuy rằng dùng ống nhổ tiếp nhận, nhưng mùi tanh hôi phiêu tán ở trong không khí lại làm cho người buồn nôn, dân chúng vây xem phát ra kêu la ghê tởm, thối lui ra bên ngoài ba bốn bước.
- Lý thần y quá cường đại á..., chỉ uống một thang thuốc, liền đem lão đầu sắp chết tỉnh lại…
- Thay đổi như chong chóng, trở tay làm mưa, thân nhân của lão đầu này không nghe lời của thần y, cho hắn uống thuốc lung tung, đem người chơi đùa gần chết, đáng đời a, nếu nghe lời thần y, bệnh phổi này sớm đã chữa được rồi.
Bên trong rất nhiều tiếng mắng châm biếm, Chu Đức Bình từ trên băng ca đứng lên, không cho người nhà nâng đỡ, đi thẳng tới trước mặt Lý Xuân Thu, khom người sát đất:
- Gia môn bất hạnh, không mặt mũi thấy người a! Làm Lý lão đệ thêm phiền toái.
Lý Xuân Thu lại hơi hơi kinh ngạc, một chén nước cam thảo công hiệu không mạnh như vậy, tối đa khiến cho hắn hộc ra lão đàm, tuyệt không có khí lực xuống giường đi lại. Ngạc nhiên đối với trình độ bình phục của lão hiệu trưởng, hắn thoáng chút đăm chiêu quét mắt một vòng suy nghĩ hành động của Lý Thanh Vân, dường như hiểu rõ một chút gì.
Chu Đức Bình tuy rằng ho khan không ngừng, nhưng không mù không điếc, chuyện xảy ra bên cạnh biết được rất rõ ràng. Lúc ở nhà người ta gây sự tìm phiền toái, hắn chỉ là nói không được. Ai đúng ai sai, hắn đã sớm định luận, đồng thời cũng rất xấu hổ, lúc trước lại hoài nghi Lý Xuân Thu thu tiền thuốc đắt. Một vạn một mảnh sâm già trăm năm a, đây là có tiền mà không mua được, người ta tích thủy chi ân dũng tuyền tương báo, người nhà mình nhưng lại lấy oán trả ơn.
Càng so sánh, Chu Đức Bình càng xấu hổ muốn chết, thậm chí muốn dập đầu nói xin lỗi.
- Không cần nói xin lỗi, về nhà tiếp tục uống thuốc đi. Một thang phân ba ngày để dùng, nhất định không được tăng lượng. Đem quan sai mà các ngươi gọi tới đi đi, vây ở nơi này ảnh hưởng không được tốt.
Lý Xuân Thu đỡ Chu Đức Bình đứng dậy, ngữ khí bình thản thối lui đến cửa, làm tư thế tiễn khách.
Lý Thanh Vân vừa thấy, âm thầm vui vẻ, gia gia tánh khí rất kiêu ngạo. Cứu người là bổn phận của thầy thuốc, nhưng gặp người không thích, hắn liền bày ra dáng dấp từ chối người từ ngoài ngàn dặm. Này, người nhà Chu Đức Bình đắc tội với hắn, bị bệnh trị cho ngươi, nhưng tuyệt đối không cho ngươi sắc mặt hoà nhã.
- Vậy ngài trước vội vàng, qua ít ngày ta trở lại bái tạ!
Chu Đức Bình ngượng ngùng ứng mấy câu, xoay người, bất đắc dĩ thở dài vài tiếng, hướng về phía con cái đang chào đón lên cơn nói:
- Xem các ngươi làm chuyện tốt gì, mất thể diện a, mất thể diện! Còn đứng ngây ra đó làm gì, đều bò trở lại cho ta! Sau này người nào còn dám nói bậy bạ gì về y quán Xuân Thu, ta cắt ngang chân chó người đó.
- Cha, cha đừng nóng giận nha... Chúng ta đây không phải là quan tâm cha sao...
- Ta không phải cha các ngươi, các ngươi là cha ta! Ai. . . Tiểu Dao, giúp đỡ ta lên xe!
Chu Đức Bình thấy đám con cái này, càng nhìn càng tức giận, cả đời trồng người vô số, nhưng đối với việc giáo dục đám con cái bọn chúng lại thất bại. Cuối cùng hối hận để bọn họ vào ngành công chức, chức quan không lớn, sắc mặt quan liêu lại học được đủ mười.
- Tốt, ông ngoại, ngài chậm một chút...
Tần Dao vừa nói, vừa quét mắt một vòng nhìn Lý Thanh Vân có thần tình lạnh nhạt, trong lòng có mấy phần chua xót, vì thế hướng về phía đồng học Hứa Tĩnh Thủ nói to lên:
- Tĩnh Thủ, đến đây hỗ trợ.
Hứa Tĩnh Thủ sửng sốt, lập tức trở nên mừng rỡ như điên, Tần Dao đối với mình luôn luôn không lạnh không nhạt, làm sao có thể chủ động chào hỏi, còn muốn cùng nâng đỡ lão hiệu trưởng Chu Đức Bình? Ném đi những thứ không nói khác, có thể được lão hiệu trưởng ưu ái, sau này tại huyện Linh Sơn, quan trường lăn lộn tốt rồi, đừng xem bản thân mình là chủ nhiệm, nhân mạch trong quan trường so với Chu Đức Bình lại kém xa lắc, nghe nói học sinh của hắn có rất nhiều người mạnh, Phó thị trưởng thành phố Vân Hoang chính là học sinh của hắn.
Thấy Lý Xuân Thu nhẹ nhàng như mây gió giải quyết hết đám người thành phố gây sự, chúng hương thân giống như binh sĩ đánh thắng trận, cố sức vỗ tay, hưng phấn gào khóc kêu loạn:
- Lý thần y vậy mới tốt chứ... Diệu thủ nhân tâm, Hoa Đà tái thế a...
- Diệu thủ nhân tâm? Ta phun nước bọt nè!! Phiến nhân sâm trăm năm của ta a... Nếu không phải là vì cháu nội trai, người nào bỏ được?
Lý Xuân Thu dùng thanh âm cực nhỏ oán trách, thanh âm này vừa lúc để cho Lý Thanh Vân có thể nghe được.
Lý Thanh Vân khóe miệng hơi trừu trừu, gia gia để cho mình nhớ kỹ nhân tình đó mà, hắn muốn nói sự việc này không có cọng lông nào dính tới hắn, nhưng không nói ra miệng. Lão hiệu trưởng còn nhận ra mình, vừa rồi hắn xem trong ánh mắt của mình có thể phát hiện. Gia gia muốn vì bản thân mình lót đường, mới có thể xài đến sâm trăm năm... Thế nhưng, mình đã quyết định hồi hương làm ruộng rồi, còn đi đút lót người ta làm gì? Thua thiệt lớn rồi nha.
Các hương thân vây xem cười cười nói nói, trong tiếng cảm tạ của Lý Thanh Vân, lục tục tản đi, hắn mới cùng gia gia quay trở về y quán Xuân Thu, phía sau lại có một người theo vào như một cái đuôi nhỏ.
- Lý thần y, ta muốn mua sâm...
Tuổi trên năm mươi năm. Triệu thầy thuốc yếu ớt nói to lên.
Lý Xuân Thu khoát tay, giao cho cháu nội trai giải quyết, hắn chắp tay sau lưng, nện bước chân nhàn nhã, trở về hậu viện uống trà.
Lý Thanh Vân thiếu chút nữa bị sự cố chấp của Triệu thầy thuốc làm cảm động tinh thần, quay đầu lại ôn nhu đối với hắn nói hai chữ:
- Không bán!
- Tôi là y sư Triệu Duyên Thọ, chủ nhiệm nội khoa trong bệnh viện huyện, đây là danh thiếp của tôi, nếu như các người khi nào cần dùng tiền gấp, muốn bán sâm trăm năm, có thể gọi điện thoại di động cho tôi.
Triệu Duyên Thọ cũng không nhụt chí, vẫn như cũ đưa danh thiếp.
- Sâm trăm năm là trấn cửa hàng chi bảo của gia gia ta, hắn sẽ không dễ dàng bán đâu, đã cấp cho lão hiệu trưởng Chu Đức Bình mười phiến, còn thừa lại một khúc không đủ một lóng tay. Ách... Nói tóm lại, chính là không bán. Nhưng mà ông muốn dã sâm mấy chục năm, tôi có thể giúp ông lưu ý, nếu như có hộ săn bắn đào được, tôi có thể gọi điện thoại cho ông.
Đưa tay không đánh khuôn mặt tươi cười, coi như là kết cái thiện duyên.
- Ấy cám ơn tiểu huynh đệ, sau này thân hữu nếu tại trung y viện gặp chuyện phiền toái, có thể gọi điện thoại cho tôi.
Trung y viện cũng có Tây y, cho dù là thân nhân thân hữu của thần y có nằm viện, tạo được tầng quan hệ này tốt, đến lúc đó nói không chừng có thể cầu được vài miếng sâm trăm năm.
- Không cần khách khí, ngài đi vui vẻ, sau này có dã sâm, nhất định gọi điện thoại cho ngài.
Hơn bằng hữu hơn đường, Lý Thanh Vân cũng không phải người ngu ngốc.
Huống chi Lý Thanh Vân nghĩ tới tiểu không gian của mình, nhân sâm tại không gian dài quá mười năm, trong hiện thực mới chỉ một năm. Trên lý thuyết mà nói, trồng ra sâm trăm năm, chỉ cần chờ thêm mười năm. Chỉ cần mua mầm móng nhân sâm thuộc loại Trường Bạch sâm nhất hệ, và Xuyên Thục dã sâm mùi trái ngược, cắt miếng hoa văn cũng hơi có khác biệt.
- Mặc kệ nó, chỉ cần là sâm trăm năm, bất kể là cái giống gì, đều có thể bán được giá cao. Ai, nếu như không gian thổ địa lớn chút nữa thì tốt rồi, ngoại trừ trồng rau trồng cây ăn quả, có trồng thêm mấy chục ngàn gốc nhân sâm, mười năm sau, ta liền phát tài rồi.
Ăn cơm trưa, Lý Thanh Vân và mẫu thân rời khỏi y quán Xuân Thu, chuẩn bị trở về Lý gia trại. Trấn trên có xích lô máy, cưỡi cũng dễ dàng, bảy tám dặm đường, hai người cùng chung Ngũ Nguyên tiền xe.
Đoạn đường núi này có vẻ bằng phẳng, mặt đường cũng tốt, do đá tảng xếp thành. Đoạn đường này trước giải phóng đã có, không biết có bao nhiêu năm lịch sử rồi, rất nhiều tảng đá đều cọ xát sáng bóng như mặt kiếng. Khuyết điểm duy nhất chính là hẹp, chỉ có hơn ba thước, hai chiếc xe ngựa đối diện có thể lọt, nhưng hai chiếc ô tô đối diện liền không qua lọt, chỉ có thể thối lui đến nơi nào đó né tránh mới có thể lần lượt thay đổi mà qua.
Trước kia xe thiếu, một năm không thấy được mấy chiếc hướng nông thôn chạy, hiện tại nông dân con cháu đi ra ngoài làm việc thêm nhiều, có chút người tuổi trẻ lăn lộn tốt, qua chút thời gian có thể lái xe về nhà, trên sơn đạo há lại một người cao minh. Nếu như trên sơn đạo có kết băng, rớt xuống hốc núi sâu vài chục thước, xe hư người chết.
Sự cố rơi xe những năm gần đây đã xảy ra mấy lần, các thôn dân ý kiến rất lớn, thỉnh cầu phía trên sửa lại con đường, nhưng cầu hai năm cũng không thấy động tĩnh. Nghe nói người Lý gia trại đợi không được, kế hoạch toàn thôn hùn tiền, đem đoạn đường núi bảy tám dặm này nới rộng một thước.
Này phí dụng vô cùng cao, có người đã làm dự toán đơn giản, cho dù toàn thôn ra lao động, cũng phải muốn hai ba trăm ngàn. Lý gia trại là thôn lớn, toàn thôn có hơn một trăm hộ, phân chia ra, một hộ phải hùn hai ba ngàn. Với tình huống kinh tế trong thôn, có ít nhất một nửa nông hộ cả nhà thu nhập một năm chỉ hai ba ngàn. Khiến cho bọn họ bỏ tiền duy tu con đường, quá khó khăn!
Vị trí Lý gia trại không tệ, là thung lũng nhỏ bao chung quanh là các dãy núi, ruộng nương bằng phẳng, thuộc loại ruộng màu mỡ khó có được ở phụ cận mấy thôn. Từ chỗ sâu dãy núi khởi nguồn con sông như dải lụa quấn thôn mà qua, vì vậy nguồn nước khá nhiều, ao nhỏ lại san sát, đồng ruộng đầu, thôn phòng trước về sau, đều có thể gặp được cái ao, hồ nước.
Nhà Lý Thanh Vân trong thôn, vị trí không tệ, ở trong núi, vị trí giữa thôn có nghĩa là an toàn. Bốn gian nhà ngói là nhà chính, mặt phía tây có hai gian nhà hơi thấp một chút, một gian là phòng bếp, một gian là chuồng bò.
Tường viện rất cao, chỗ ngụ không lớn, trồng nhiều loại hoa cỏ thường gặp. Bên hông nhà chính có lối đi nhỏ, có thể tới hậu viện, hậu viện trồng rau, dùng hàng rào vây quanh, phòng ngừa tiểu động vật đi vào phá hủy.
- Cảm giác về nhà thật tốt a! Ba, con đã trở về!
Vừa vào cổng, Lý Thanh Vân liền cười lớn bỏ lại hành lý, ôm hai tiểu Cẩu liền hướng nhà chính bên trong chạy.
Phụ thân Lý Thanh Vân là Lý Thừa Văn đang làm cỏ tại vườn rau sau hậu viện, nghe được động tĩnh ở tiền viện, xoa xoa bùn đất trên tay chạy đến:
- Phúc Oa tử đã về rồi? Thân thể sao rồi?
- Không sao rồi, chính là cánh tay còn chưa khỏe lắm.
Sau khi Lý Thanh Vân xuất viện, mẫu thân liền gọi điện thoại cho trong thôn, nhờ người chuyển cáo phụ thân, báo bình an.
Trần Tú Chi đã đem hành lý dọn vào phòng, tiếp lời nói:
- Có tôi chiếu khán kỹ lưỡng, ông cứ yên tâm a. Nhổ hết cỏ trong vườn rau xong, ông đi hồ phía nam bắt mấy con cá, buổi tối nấu canh cho nó bồi bổ.
Khối lớn ruộng nương nhà Lý Thanh Vân nằm ở phía nam thôn, vì vậy kêu phía nam, có một cái ao. Án theo quy củ trong thôn, đầu ao nhà ai thuộc về nhà người đó, cây bên hồ cũng giống vậy.
- Vậy được, Phúc Oa tử trước nghỉ một lát, ta đi bắt cá. Thuận đường hỏi một chút nhà ai có món ăn thôn quê mới mẻ, đổi điểm trở về.
Lý gia trại cũng có thợ săn, ngẫu nhiên săn thú đổi chút tiền mua gia dụng, không giống thôn Trương Kiều nhiều hộ săn bắn chuyên nghiệp.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện