[Dịch] Nông Gia Tiên Điền
Chương 14 : Kế hoạch cất trữ rượu trong không gian
Ngày đăng: 18:20 26-11-2018
.
Miêu Đản từ nhỏ bội phục nhất là người thông minh, ở trong lòng hắn, Lý Thanh Vân là vô cùng thông minh, bởi vì hàng năm mọi cuộc thi đều đứng nhất. Ngoại trừ học tập, câu cá, bắt điểu, leo cây... Cái gì hắn cũng không sánh bằng Lý Thanh Vân. Cho nên, hắn lấy tư cách là người hầu nhỏ của Lý Thanh Vân, cảm thấy vô cùng tự nhiên, cũng vô cùng hạnh phúc.
Nghe nói Lý Thanh Vân ở lại thôn để phát triển, lập tức hưng phấn. Lý Thanh Vân ăn thịt, hắn ăn canh, chỉ cần làm xong công tác người hầu, cái gì cũng đều không buồn rồi. Xu hướng tâm lý của hắn từ hồi nhỏ đã thành thói quen, Lý Thanh Vân quả thực là vạn năng.
- Hư! Trước đừng có để lộ chuyện này, đừng loạn truyền, tôi còn chưa trao đổi với cha mẹ. Hơn nữa, ở trong thôn làm cái gì, tôi vẫn đang suy xét. Chờ tôi nghĩ ra, sẽ nói với cậu.
Lý Thanh Vân trịnh trọng giao phó nói.
- Phúc Oa ca, tôi làm việc anh cứ yên tâm, từ nhỏ đến lớn anh giao phó tôi làm việc gì, tôi chưa từng làm hỏng lần nào đi? Hắc hắc, miệng của tôi nhanh chút thôi.
Miêu Đản vỗ vỗ ngực bảo đảm nói.
- Phải không? Năm đó tôi cùng Bạch Ny đánh nhau, kêu cậu giữ bí mật, cậu làm sao nào?
Lý Thanh Vân đột nhiên cười quái dị hỏi một câu.
- Không phải chỉ có một lần đó thôi sao, còn không phải tại người Trần Gia Câu a, muốn đem tôi ném vào hố phân... Tôi nhất thời sợ hãi liền khai ra! A... Tôi còn phải đi giao hàng, Phúc Oa ca, quay đầu lại chúng ta lại hàn huyên nữa a.
Miêu Đản sợ nhất Lý Thanh Vân nhắc tới chuyện này, biện giải một câu, nổ máy xe bỏ chạy mất.
- Tiểu oa tử này...
Lý Thanh Vân cười mắng một tiếng, liền chuẩn bị về nhà. Xem thông tin dán trên gói hàng chuyển phát nhanh, biết được trong cái bọc là hạt giống nhân sâm hắn đặt mua, còn những hạt giống thực vật khác, đoán chừng vẫn còn đang trên đường. Khu Thiên Viễn Sơn gửi đồ vật qua đường bưu điện rất tốn thời gian.
Gâu Gâu! Hai tiểu cẩu ngậm chén nhựa nhỏ nhào tới, sợ Lý Thanh Vân bỏ lại bọn chúng. Hai tiểu cẩu là bị chọc tức đó nha, không phải ngủ trưa một chút thôi sao, tỉnh lại không thấy người đâu, may mắn lỗ mũi bén nhạy, một đường tìm theo khí tức, mới tìm được chủ nhân.
Em chó cái phốc quá mạnh, thiếu chút nữa vọt vào trong hồ, có mấy cây cao to chặn lại, mới không nhào xuống nước. Chỉ có cái chén nhựa nhỏ của nó là bị văng vào trong nước. Bị gió thổi qua, không ngờ lại giống như thuyền nhỏ, nhắm thẳng giữa hồ trôi đi.
Lý Thanh Vân thấy được bộ dạng thảm hại của con chó nhỏ, rất không phẩm hạnh cười nhạo một phen, đem nó từ ven bờ hồ xốc lên, đưa đến nơi an toàn. Muốn mượn dùng lực lượng của không gian, Cách Không Thủ Vật, chén nhỏ lại bị gió thổi lật lại, trên mặt nước chìm chìm nổi nổi.
Quá xa, lại đang ở trong nước, đã có điểm vượt ra khỏi phạm vi nhiếp thủ của không gian. Cho dù dùng sức mạnh nhiếp thủ, có thể sẽ mệt mỏi mắt nổ đom đóm, vì một cái chén nhựa, không đáng giá.
Đang muốn mang chó rời đi, đã thấy mặt nước trong hồ nhào lộn sôi trào, một mảnh cá dài nổi trên mặt nước, xông về phía cái chén nhựa. Cá trích, cá chép cũng thành quần kết đội hướng về phía đó, dường như có bảo bối vậy.
Đem mắt nhìn ra xa, giữa hồ nước trắng bóng một mảnh, toàn bộ đều là cá, cầm cục gạch đập một cái, ít nhất có thể đập chết hai ba con.
- Một cái chén bể, có gì tốt mà tranh giành, cũng không phải là Long Châu? Ngô... Chẳng lẽ là dính mùi vị của nước suối không gian?
Lý Thanh Vân nhãn tình sáng lên, dường như nghĩ tới điểm mấu chốt. Hắn đang ở không gian thí nghiệm hiệu quả nuôi cá, ném vào không gian mấy con cá trích, bộ dạng lớn thật nhanh, từng con một tinh thần sung mãn như trâu đực, cả ngày trong ao nhỏ trong không gian dùng cái đuôi đánh làm nổi từng đoàn từng đoàn bọt nước.
Vì muốn thí nghiệm, hắn ôm hai con chó con ngồi ở bên bờ hồ, linh hồn trong nháy mắt đi vào tiểu không gian, khống chế đem một chậu nước suối không gian, đổ vào bên trong hồ đầy bèo, rong.
Ầm ầm... Ao trong nháy mắt nổ tung, đám cá trong hồ đang bu quanh cái chén nhựa lập tức quay đầu xông về bờ sông chỗ đầy bèo, rong, có vài con cá xông đến quá mạnh, lại xông thẳng lên bờ, phịch phịch, dùng cái đuôi vỗ mặt đất, lại lần nữa nhảy vào bên trong ao nước.
Một đám bèo, rong lớn trong nháy mắt bị tách ra, chậu nước suối đã sớm tản ra, hoặc có thể là bên trong còn lưu lại mùi vị đặc thù, đám cá đến sau bắt đầu tranh giành bèo, rong, đem đám bèo, rong ăn sạch sẽ.
Có thể nói là nước trong ao nhiều, đổ xuống một chậu nước suối không gian, không hề biết bị pha loảng mấy chục triệu lần, thời gian qua lâu, khẳng định không dùng được. Không bằng...
Nghĩ tới chỗ nầy, Lý Thanh Vân lập tức giống như kẻ trộm, nhìn trái nhìn phải, xem chung quanh không có người đi đường, linh hồn trong nháy mắt quay trở về không gian, dùng hết khí lực toàn thân, đem không gian nhiếp thủ như cái lồng hướng về phía bầy cá bên trong đám bèo, rong.
Rào rào! Trong không gian nổi lên làn mưa cá lớn, mấy trăm chỉ cá xồn xồn bị hắn ném vào không gian ao nhỏ. Bởi vì một lần nhiếp thủ quá nhiều quá nặng, linh hồn mệt mỏi muốn bất tỉnh, cùng đám cá giống nhau, hắn nhảy vào hồ đầu nguồn trong không gian tắm táp một trận. Hơn nửa ngày mới khôi phục một chút khí lực, hắn mới bò lên bờ.
- Thiếu chút nữa mệt chết đi được, sau này không bao giờ làm gì vượt quá năng lực bản thân nữa. Trộm cá của chính nhà mình, còn muốn mệt chết, nói ra đều không có ai tin tưởng.
Lý Thanh Vân thở hổn hển khống chế một đoàn nước suối mới mẻ, xối lên đầu mình. Lần này, hiệu quả so sánh với vừa rồi tốt hơn, hai mắt nheo lại cuối cùng có thể mở ra.
Bởi vậy hắn cho ra một cái kết luận, nước suối mới vừa trào ra so với nước suối đã trào ra thật lâu tốt hơn nhiều.
Dưa hấu, dưa chuột trong không gian đều đã nở hoa, mọc rất khả quan. Có thể là bởi vì cấu tạo và tính chất của đất đai tốt, hơn nữa nước suối không gian đặc thù hiệu quả, cành lá bò rất xa so với trồng ở thế giới hiện thật lớn hơn rất nhiều.
Linh hồn bay đến chỗ cao trong không gian, tìm được một miếng đất trống, chuẩn bị đem hạt giống nhân sâm trồng ở nơi này. Nhân sâm không thể trồng quá gần nhau, sẽ ảnh hưởng hấp thu dinh dưỡng, cũng ảnh hưởng phẩm chất của nhân sâm. Có thể nói là lưu lại khoảng trống này, rõ ràng là không đủ.
Lần này mua hạt giống nhân sâm đều là thúc mầm, hoạch định xong khoảng cách giữa các cây với nhau, tâm niệm vừa động là có thể trồng tốt. Trồng hơn tám mươi hạt giống, khu đất liền trồng đầy rồi. Vì thế thân ảnh linh hồn bay loạn bốn phía chung quanh, tìm khe hở trống giữa đám thực vật, tìm được địa phương thích hợp, liền đem mấy chục viên hạt giống còn dư lại trồng lên.
Chủ cửa hàng Đào Bảo phi thường hào phóng, sợ trong quá trình gửi qua bưu điện có hao tổn, đưa nhiều hơn mười mấy viên. Tổng cộng cộng hết, có đến một trăm năm mươi cây.
Lý Thanh Vân ở trong không gian lại thi triển một trận mưa nhỏ, vừa nở nụ cười vừa nói:
- Xong, cuối cùng đã đem không gian trồng đầy rồi, rất có cảm giác thành tựu a. Ừ, lần sau lên net, nhất định phải cho cửa hàng Đào Bảo năm phần khen ngợi!
Hắn tại trong không gian hoạt động mấy chục phút, mà ở trong hiện thực chỉ qua được vài phút đồng hồ. Hai tiểu cẩu đã sớm gấp đến độ không được, Uông Uông kêu loạn, nhưng lại không tránh thoát được khỏi ngực của hắn, chỉ có thể dùng thanh âm bày tỏ nội tâm bất mãn.
- Kêu la cái gì, kêu nữa liền đem chúng mày ăn thịt hết bây giờ!
Lý Thanh Vân trồng đầy không gian, tâm tình rất tốt, đùa giỡn với hai con chó con.
Hai con chó con không biết có phải hay không nghe hiểu được, trong nháy mắt im bặt, một tiếng cũng không dám thoát ra.
- Đi thôi, xem ai chạy nhanh, đứa nào tới nhà trước được thưởng một miếng thịt!
Lý Thanh Vân đem hai con chó đặt xuống đất, nhanh chân bỏ chạy.
Nhìn lại, hai con chó đang ngơ ngác đứng đó, lại không chạy theo hắn.
- Đi thôi, đứa nào tới nhà trước được thưởng một ngụm nước uống!
Lời nói vừa xong, hai con chó vèo một tiếng, từ trước mặt hắn lóe lên, tốc độ kia không chậm hơn so với Liệp Cẩu thành niên.
Lý Thanh Vân ngầm lau một phen mồ hôi lạnh, thầm nghĩ dùng không gian nước suối nuôi lớn bọn chúng, sau này sẽ dưỡng ra hai con quái vật gì a?
Ngày thứ hai, Lý Thanh Vân phải đi đến nhà Ngũ Gia Gia, cùng hắn trao đổi vấn đề nhưỡng rượu. Hiện tại nhà Ngũ Gia Gia có rượu không ít, nhưng Lý Thanh Vân lấy danh nghĩa của bằng hữu, nói đối phương vừa vặn tại núi huyện thành, đã thưởng thức qua hàng mẫu. Ba loại rượu bằng hữu đều muốn, nhưng chỉ cần hai loại trung cấp và cao cấp.
Không gian của hắn địa phương có hạn, rượu đẳng cấp thấp không đáng chiếm dụng địa phương. Chất lượng rượu loại thường và rượu hạng sang có phẩm chất không sai biệt mấy, rượu hạng sang là rượu có vị và phẩm chất tối ổn định, cho nên thuộc loại hạng sang. Rượu mẻ đầu và rượu mẻ cuối, vừa phải điều hòa, là đã trở thành chất lượng rượu thường, nhưng người thích rượu mạnh, cảm thấy rượu này mới thật sự là hảo tửu. Về phần loại rượu kém, phần nhiều là rượu cuối, hoặc là rượu vét nồi, không có giá trị Trần Phóng.
Trong nhà Ngũ Gia Gia rượu lâu năm phẩm chất tốt nhất, nhưng giá tiền hơi đắt, với tiền bạc hiện có của Lý Thanh Vân, mua không được bao nhiêu liền phá sản. Cuối cùng thống kê một chút, đạt đến yêu cầu về chất rượu của Lý Thanh Vân, tổng cộng có hơn sáu ngàn cân. Mỗi một bình rượu lớn một trăm cân, ít nhất phải đựng trong sáu mươi cái hũ.
Bình rượu lớn dễ làm, thôn bên cạnh đã có người đốt đất chế sứ, lúc bình thường dùng vò rượu, bình rượu đều đặt hàng chỗ đó. Vải để niêm phong miệng bình cũng có sẵn, xưởng chưng cất rượu thứ không thiếu nhất chính là cái này.
Giá tiền hai bên đều không ăn thua thiệt, Lý Thanh Vân trả cho Ngũ Gia Gia theo giá bán lẻ trên thị trường, nhưng Ngũ Gia Gia là người trượng nghĩa, nói là Lý Thanh Vân giới thiệu bằng hữu, lại là lần đầu tiên hợp tác, không thể để cho người ta bị thua thiệt, cứng rắn giảm giá. Cuối cùng tính được, ba loại rượu, sáu ngàn cân, tổng cộng trả sáu mươi ngàn khối. Trong đó rượu Ngọc Mễ là rẻ nhất, giá rượu cao lương vừa phải, giá rượu Ngũ Lương là mắc nhất. Chia đều ra, một cân rượu chỉ mười khối tiền, ở thành phố, giá tiền này chỉ có thể mua được xái rượu.
Dựa theo ước định, đem toàn bộ rượu cho vào vò, sau đó đưa đến phía sau nhà lá ở ruộng phía nam của nhà Lý Thanh Vân, nói là bằng hữu đang ở huyện thành tìm xe, khi nào tìm được xe, sẽ tới khuân vác, không cần bọn họ bận tâm.
Chỉ khuân vác sáu mươi vò rượu này mà hao tốn một ngày trời. Vò rượu niêm vô cùng kín, đóng gói không hở miệng, sau khi dán lên nhãn hiệu từng loại rượu, lại dùng dây cỏ quấn mấy vòng, phòng ngừa khi vận chuyển trên đường bị va chạm sẽ vỡ vụn. Loại bao bì này, thả vào hầm rượu không thành vấn đề, trực tiếp chôn trong lòng đất cũng có thể.
Lý Thanh Vân âm thầm đắc ý, dời xong những bình rượu này, rượu nhà Ngũ Gia Gia đều hết rồi. Trong hầm rượu cũng trống không hơn phân nửa, chỉ để lại một số rượu lâu năm và một số rượu cuối đẳng cấp thấp. Nhưng mà rượu đẳng cấp thấp tại trấn Thanh Long không lo nguồn tiêu thụ, bởi vì giá tiền rất rẻ.
Chơi đùa một ngày, Lý Thanh Vân đem tiền giao cho Ngũ Gia Gia, sáu mươi ngàn khối, ước chừng sáu chồng, nhìn một nhà Ngũ Gia Gia mừng rỡ khóe miệng không khép được, trong lòng Lý Thanh Vân cũng có chút cảm giác thành tựu.
- Đúng vậy, giảm còn sáu mươi ngàn khối, hợp đồng này chúng ta buôn bán lời hơn chín ngàn! Lúc bình thường chúng ta một năm còn không kiếm được đâu! Phúc Oa, đây đều là công lao của cháu. Ừ, đây là một ngàn, thưởng cho cháu.
Ngũ Gia Gia đếm xong tiền, lại rút ra mười tấm, hướng trong tay Lý Thanh Vân nhét vào.
Đây không phải là bậy bạ nha, đánh chết Lý Thanh Vân cũng sẽ không cầm. Nhiều rượu như vậy, mới chỉ lời hơn chín ngàn, này còn chưa tính tiền công người cả nhà bọn họ, nếu như tính luôn tiền công, này coi như uổng công rồi.
- Ngàn vạn không được! Ngũ Gia Gia, đây không phải là đánh vào mặt cháu sao! Không được, tuyệt đối không được, nếu không ngày mai cháu lấy hai vò rượu mười năm về nhà... Ngũ Gia Gia nghỉ ngơi đi, cháu đi nam địa canh chừng rượu, đoán chừng đêm nay bằng hữu cháu sẽ dẫn người đến lấy.
Nói xong, Lý Thanh Vân giống như chạy trốn khỏi nhà của Ngũ Gia Gia. Đường huynh Lý Thanh Hổ của hắn còn cầm một ngàn khối tiền, truy đuổi hắn thật xa.
Người một nhà thật chân chất a! Lý Thanh Vân cảm thán nói.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện