[Dịch] No Game No Life
Chương 1 : Tay mơ/Beginner (part 5-6)
Người đăng: fishscreen
Ngày đăng: 06:10 30-07-2018
.
Part 5
“Vậy, nên làm gì đây?”
“… (lắc đầu)”
Lần thứ hai tỉnh lại sau khi ngất xỉu vì mệt mỏi.
Sora vừa nguyền rủa cuộc đời đầy rẫy những điều phi lý vừa kêu gào những điều chỉ mình cậu mới hiểu đến kiệt sức.
Ở bên cạnh, sau khi đã bình tâm lại, Shiro liền biến thành một cái máy thở dài.
Dường như cũng cảm thấy chán nản với chuyện này, dù đã trong trạng thái suy kiệt hai người vẫn lấy lại được sự bình tĩnh..
Sau khi rời khỏi vách đá, hiện hai người đang ngồi bên rìa một con đường thô sơ không được trải bất cứ thứ gì.
“… Anh, tại sao, tới đây?”
“Em thấy đấy, trong RPG (1) đây được gọi là [đường] đúng không? Để cho mọi người đi qua gì gì đó…”
Mặc dù không biết kiến thức trong game rốt cuộc có thể hữu dụng đến đâu, nhưng trước hết cứ để những chuyện này sang một bên.
“... Rồi, vào những lúc như thế này, chuyện đầu tiên cần làm là xác nhận những thứ chúng ta có trong tay.”
Giống như những gì cần làm trong loại game survival từng chơi trước đây, Sora nói.
Sau khi thống nhất được điểm này, hai người bọn họ bắt đầu lấy những gì mình có trong túi ra.
Những thứ được lấy ra là…
Smartphones của riêng Sora và Shiro, hai cái.
Máy chơi game cầm tay (DSP) (2), hai cái.
Pin dự trữ đa năng, hai cục. Hai bộ sạc điện chạy bằng năng lượng mặt trời, với nhiều đầu dây sạc khác nhau.
Cuối cùng là chiếc máy tính bảng mà đến lúc cuối cùng Shiro vẫn luôn cầm trên tay.
Cho dù nhìn thế nào cũng rất khó để tin được rằng trang bị của người gặp nạn lại phong phú đến như vậy.
Chỉ có điều… tất cả đều được dùng để chơi game.
Đây là những vật bất ly thân của hai người để có thể chơi game bất kỳ lúc nào, trong nhà vệ sinh, trong phòng tắm.... thậm chí là cả khi mất điện.
....Nói thật là, không biết lúc gặp nạn thật sự thì những trang bị vừa tinh xảo vừa phong phú này có được tác dụng gì hay không nữa.
“… Quả nhiên, trong thế giới huyền ảo thế này thì đương nhiên là những thứ như sóng điện đều không thể nhận được.”
Sora nhìn màn hình điện thoại đang hiển thị ngoài vùng phủ sóng, nói.
Nhưng mà, đến buổi tối có thể dùng đèn nền để thay thế đèn pin, hơn nữa còn có thể chụp ảnh.
Bản đồ chức năng… tất nhiên là không hiệu quả, nhưng có thể dùng như la bàn.
Sora vừa thật lòng cảm tạ những tính năng cao cấp của smartphones gần đây, vừa nói.
“… Được rồi, Shiro, tắt điện thoại và máy tính bảng đi. Nhân lúc trời vẫn đang còn nắng, mau kết nối với bộ sạc năng lượng mặt trời để sạc lại pin. Trong máy tính bảng có e-book về game giải đố, dưới tình huống xấu nhất có thể dùng hướng dẫn sinh tồn trong đó.”
“… Roger…”
Shiro ngoan ngoãn nghe lời anh trai, tắt hai thiết bị, sau đó kết nối với bộ sạc năng lượng mặt trời để nạp điện.
Khi gặp phải tình huống bất ngờ, tốt nhất là nghe theo hướng dẫn của anh trai. Shiro hiểu rõ điều này từ những gì mình đã trải qua.
Tiếp đó, dùng sức mạnh của khoa học (điện thoại di động của Sora) để xác định phương hướng.
Nhưng giống như bị ném vào biển rộng mênh mông, trong tay chỉ có la bàn mà không có bản đồ đi biển, tình hình chẳng có chút tiến triển nào.
Rõ ràng đang nắm trong tay sản phẩm khoa học tiên tiến nhất, nhưng vẫn lạc lối trên đường đời, gục ngã xuống ven đường.
“…Ồ?”
Sora nhìn thấy mấy người trên đường (hay thứ giống như là đường) đang đi về phía này.
“Ồ! Thật tuyệt vời, kinh nghiệm RPG của anh quả nhiên có tác dụng rồi!”
“… Anh, bộ dạng, kỳ lạ.”
Vừa nói dứt lời, nhóm người xuất hiện đột nhiên tăng tốc, tản ra chung quanh giống như muốn bao vây hai người họ.
Trang phục màu xanh lá cộng thêm đôi giày có vẻ dễ dàng đi lại…
“…Woa, đây không phải là bọn cướp sao!”
Sora không kìm được oán trời trách đất.
Bị lạc trên đường và thứ đầu tiên bọn họ gặp lại là “chúng ta chính là bọn cướp của thế giới ảo tưởng!”
Đối mặt với một đám người dữ tợn, hoàn toàn phù hợp với hình tượng kẻ xấu… Sora dùng thân thể bảo vệ Shiro, đã sẵn sàng để rất chân thành nguyền rủa ông trời.
Nhưng những gì phát ra từ miệng bọn cướp lại là…
“Hê hê… nếu muốn đi qua nơi này… thì phải chơi trò chơi với chúng ta!”
"……..."
Và như thế, anh em hai người không thể không quay mặt nhìn nhau… nhưng mà…
“Đúng rồi, tên nhóc kia quả thật đã nói… đây là [Đây là thế giới thuần túy dùng trò chơi để quyết định tất cả].”
“… Những người này là, bọn cướp, ở đây?”
Hai người nhanh chóng chấp nhận sự thật này, sau đó so sánh đám người trước mắt với bọn cướp ở thế giới của mình.
Nhìn cảnh tượng khiến khá là tức cười, thậm chí còn có vẻ đáng yêu này, hai người không nhịn được phải bật cười.
“Các ngươi cười cái gì! Nếu không tiến hành trò chơi, vậy thì đừng hòng đi qua nơi này!”
Bọn cướp quát tháo vì không hiểu tại sao hai người lại bật cười.
Nhưng hai anh em đã bắt đầu thì thầm trao đổi với giọng không để cho bọn cướp nghe được.
“Một người đánh lừa một đám người, sau đó sẽ dùng mánh lấy hết hành trang của bọn chúng… cảm giác như thế nào?”
“… Có vẻ… rất, hay.”
Sau khi nói chuyện xong, Sora vỗ tay “bộp” một tiếng.
“OK, được rồi, hãy phân thắng bại đi. Nhưng không may là trên người chúng tôi chẳng có đồng nào cả.”
“Hê, không sao cả, vậy thì…”
Nhưng mặc kệ những gì bọn cướp nói, Sora tiếp tục lên tiếng.
“Nếu chúng tôi thua thì mặc các vị muốn xử lý thế nào cũng được. Bán đi đâu hay làm gì cũng không thành vấn đề.”
“Hả?”
Thấy những gì định nói ra lại bị người khác giành nói trước, bọn cướp đều lộ vẻ kinh ngạc.
“Ngược lại, nếu như chúng tôi thắng thì…”
Trên mặt nở một nụ cười khiến người ta phát run, anh trai nói.
“Các vị hãy dẫn chúng tôi đến con đường gần nhất ♪, à mà cởi áo choàng mà hai người kia đang mặc đưa đây. Bởi vì trang phục của người ở thế giới khác thật sự quá nổi bật trên đường, điều này là cần thiết. Còn cả quy tắc trò chơi của thế giới này, nhớ phải phải lần lượt kể rõ đấy nhé ☆”
Sora phát huy tính thích ứng cao của bộ não trò chơi của mình.
Tin chắc mình sẽ giành thắng lợi, cậu lần lượt bổ sung thêm yêu cầu.
Part 6
Suy nghĩ trở về hiện tại, Sora thì thầm.
“[Mười minh ước]… à. Shiro, còn nhớ không?”
“… Ừm. Quy tắc… rất thú vị.”
Em gái trả lời với giọng mơ màng, giống như sắp chìm vào giấc ngủ.
Bọn họ đã biết được quy tắc của thế giới này từ chỗ bọn cướp bị thua tơi tả.
Sora mở bảng quy tắc đã được ghi vào điện thoại di động, học lại một lần.
[Mười minh ước]…
Có vẻ như đây là pháp tắc tuyệt đối do [Thần] của thế giới này định ra.
Mặc dù em gái dường như đã dễ dàng ghi nhớ, nhưng anh trai vẫn ghi lại vào điện thoại di động, nội dung cụ thể như sau:
[Một] Tại thế giới này, ngăn cấm tất cả hành vi sát thương, chiến tranh, cướp đoạt.
[Hai] Tất cả mọi tranh chấp đều phải giải quyết thông qua kết quả của trò chơi.
[Ba] Trò chơi tiến hành khi hai bên đặt cược ngang nhau theo phán đoán của mỗi bên.
[Bốn] Chỉ cần không trái với “điều thứ ba”, nội dung và món cược của trò chơi đều không quan trọng.
[Năm] Bên tiếp nhận khiêu chiến có quyền quyết định nội dung trò chơi.
[Sáu] Món cược đã “Thề trên minh ước” phải được tuân thủ tuyệt đối.
[Bảy] Trong trường hợp tranh chấp giữa các nhóm, sẽ do người đại diện của hai bên giải quyết.
[Tám] Một khi bị phát hiện gian lận trong trò chơi, sẽ bị xử thua cuộc.
[Chín] Với tên của Thần, những điều phía trên là quy tắc tuyệt đối không thể thay đổi.
“Còn có [Mười]… [Mọi người hãy cùng chơi một cách vui vẻ hòa thuận nhé]”
……
“Điều thứ chín đã dùng từ [phía trên] để tổng kết, nhưng điều thứ mười…”
Nghĩa là, có thể nói rằng người chơi không bị ép buộc phải hòa thuận với bên đối chiến.
Hoặc là nói, [dù sao thì đám người các ngươi cũng chẳng có cách nào chung sống hòa thuận với nhau được].
Cảm thấy sự mỉa mai trong [Mười minh ước], trong đầu Sora lại hiện lên khuôn mặt vui vẻ của kẻ tự nhận là [Thần] kia.
“Tên nhóc đưa chúng ta đến thế giới này… Nếu nó thật sự là [Thần], tính cách cũng không hề tệ.”
Cất điện thoại di động vào, anh trai cười khổ nói.
Lúc nằm trên giường suy nghĩ như vậy.
Cảm giác mệt mỏi lập tức dâng lên, ý thức trở nên mơ hồ, suy nghĩ cũng bắt đầu rời rạc.
“… Nghĩ lại thì đó cũng là chuyện đương nhiên. Dù sao sau khi thức đêm năm ngày lại đột nhiên xảy ra chuyện như vậy…”
“… Ư…”
Bên cạnh anh trai đang lẩm bẩm, em gái nắm lấy cổ tay Sora đã sớm tiến vào giấc mộng đẹp.
Sau khi nằm xuống, có thể nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt dưới làn tóc mai, nước da trắng ngần như gốm sứ và gương mặt xinh xắn như một tác phẩm nghệ thuật.
Nhìn dung mạo tinh tế như búp bê của cô bé, nói hai người là anh em thật giống như một câu chuyện cười dở tệ.
“Không phải anh luôn nói ít nhất cũng phải đắp chăn sao… sẽ bị cảm đấy.”
“… Ư.”
Nghe anh trai nói, em gái dùng giọng nói uể oải đề xuất yêu cầu “đắp giúp em đi”.
Mặc dù Sora hơi do dự khi đắp tấm chăn đầy mùi bụi bặm lên người em gái, nhưng dù sao vẫn tốt hơn là không có.
Nhìn khuôn mặt say ngủ và tiếng thở đều đều của em gái, anh trai chợt suy tư.
(....Vậy thì, bắt đầu từ giờ nên làm gì đây…)
Sora lấy điện thoại di động ra hí hoáy.
Muốn tìm thử xem có phần mềm nào giúp ích được hay không.
(....Mặc dù trong các tác phẩm phiêu lưu đến thế giới khác, việc đầu tiên cần lưu ý chính là phương pháp trở về…)
...... Cha mẹ đã không còn trên đời này.
...... Em gái không được xã hội chấp nhận.
...... Chính mình lại không thể chấp nhận xã hội.
...... Một thế giới.... không chốn dung thân, ngoại từ vài bất ngờ nho nhỏ phía sau màn hình.
“… Này, sao đám nhân vật chính bị ném đến thế giới khác ấy lại cứ muốn trở về cái thế giới như vậy nhỉ?”
Mặc dù biết cô bé đã ngủ, Sora vẫn thử đưa ra câu hỏi, nhưng quả nhiên không nhận được câu trả lời.
Lại nghĩ xem sẽ phải làm gì sau khi nghỉ ngơi ở đây bốn ngày.
Sora thử suy tính… nhưng trước khi đưa ra kết luận, cơn buồn ngủ đã cắt đứt suy nghĩ của cậu.
Chú thích:
(1) RPG: Role-playing game, game nhập vai
(2) Portable game console, DSP có lẽ là nhại lại PSP
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện