[Dịch] No Game No Life
Chương 1 : Tay mơ/Beginner (part 8)
Người đăng: fishscreen
Ngày đăng: 06:13 30-07-2018
.
Part 8
Đối mặt với Sora đang vừa nói vừa nhìn cô với ánh mắt đầy thương hại trước một sinh vật kém trí tuệ ...
Đôi mắt Stephanie trợn trừng rồi nhanh chóng biến thành vẻ phẫn nộ không thể kiềm chế nổi, toàn thân run bần bật, nhìn chằm chằm vào Sora.
“... Xin hãy... Rút lại lời vừa rồi.”
“Rút lại? Ha ha, tại sao?"
“Không nói đến bản thân tôi.... Tôi tuyệt đối không cho phép anh xúc phạm luôn cả ông nội tôi!”
Nhìn Stephanie run rẩy phản kháng, Sora chỉ khịt mũi, xua xua tay.
“Cô sở dĩ không thể phát hiện ra gian lận là vì cô chỉ chú tâm vào phòng thủ.... Trong khi đáng lẽ phải chấp nhận rủi ro để tìm cách chiến thắng hơn là lựa chọn phương pháp an toàn, người như cô luôn chỉ biết cắm đầu vào bảo vệ an toàn cho bản thân, căn bản không có tâm trí đâu để phân tích động tác của đối thủ.”
Khóe miệng cậu nhếch lên thành một nụ cười đầy vẻ mỉa mai, nói tiếp.
“Tư duy đơn giản, dễ nổi nóng, ngay cả cảm xúc bản thân cũng không khống chế nổi, lại còn bảo thủ. Tôi thật sự phải nói rằng [không còn gì để bàn] nữa.”
“... Tôi đã yên lặng lắng nghe, vậy mà anh....!!”
Ngăn Stephanie vừa nhảy dựng lên khỏi ghế, bộ dạng như muốn tóm lấy mình, Sora tiếp tục nói.
“Vậy thì,hãy chơi một trò chơi.”
“...Eh? A, ha?”
Stephanie lập tức cảm thấy mê hoặc, nhưng vẫn âm thầm cảnh giác, lên tiếng hỏi.
“Không sao cả, cũng không cần phải suy nghĩ quá phức tạp làm gì, chỉ là Oẳn tù tì (Janken) thôi. Đã nghe tới chưa? Oẳn tù tì.”
“Oẳn tù tì....? Cái đó... Ừ, có biết.”
“Tốt, thế giới này chung quy cũng có cái tốt. Vậy thì dùng trò này để phân thắng bại đi, chỉ có điều...”
Vừa nói Sora vừa giơ một ngón tay lên.
Giống như muốn Stephanie thật chú ý lắng nghe, cậu thong thả giải thích.
“Không phải là oẳn tù tì bình thường... Đã hiểu chưa? Tôi sẽ chỉ ra bao.”
“.....Ha?”
“Nếu tôi ra cái gì khác ngoài bao thì coi như là [tôi thua]... Thế nhưng, nếu như tôi ra gì khác ngoài bao mà thắng cô thì vì trong tình huống đó cô cũng thua nên kết quả sẽ tính là [hòa]... Đương nhiên, nếu như tôi ra thứ gì khác ngoài bao mà vẫn không phân thắng bại thì kết quả cũng sẽ là [tôi thua].”
“.......”
Chỉ cần ra gì khác ngoài bao thì coi như thua?
Rút cuộc thì tên này đang nghĩ cái gì đây? Stephanie càng thêm cảnh giác.
“.... Đặt cược, bằng cái gì?”
Nói chuyện nhanh gọn thế này đúng là tiện lợi.... Vừa nghĩ như vậy Sora vừa cười nói.
“Nếu như cô thắng, tôi sẽ tiếp nhận tất cả mọi yêu cầu của cô. Không cần biết là lý do cô thua hay là chân tướng trò gian lận, tất cả đều có thể giải đáp, về chuyện nói ông vua già ngu ngốc là kẻ ngốc, kể cả cô muốn tôi lấy cái chết để tạ tội cũng chẳng sao cả.”
“.... Anh...”
“... Thế nào! Ngược lại nếu như tôi thắng thì cô phải chấp nhận toàn bộ mọi yêu cầu của tôi.”
Trên khuôn mặt đang vô cùng vui vẻ của Sora bỗng hiện vẻ lạnh lẽo băng giá, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khiến người ta phải rùng mình sởn gai ốc.
Cậu tiếp tục nói với giọng điệu khiến người ta cảm thấy khinh bỉ, chán ghét và cũng.... cực kỳ lạnh lùng tàn nhẫn.
“Bên tôi đã cược cả tính mạng rồi nhé... Cô đánh cược gì đó đại loại như trinh tiết cũng không thành vấn đề phải không?”
Stephanie chợt cảm thấy một luồng hơi lạnh ập tới làm cho máu nóng đang bốc lên não nguội hết xuống.
Thế nhưng, do đầu óc đã bình tĩnh lại nên cô thận trọng... đặt câu hỏi.
“Nếu như... hòa thì sao?”
“Nếu vậy thì tôi sẽ cho cô một chút gợi ý về trò ăn gian... Để đổi lại.”
Sora lại đột ngột thay đổi, gãi gãi đầu giống như rất là khó xử, cười nói.
“Có thể thỏa mãn một yêu cầu nho nhỏ của tôi không? Mặc dù dựa vào những gì có hiện tại thì cũng có thể miễn cưỡng qua được vài ngày... Nhưng nói thẳng thắn ra thì, sau khi ở đây hết bốn ngày thì cả chỗ ở lẫn thức ăn đều hết nhẵn. Hơn nữa tiếp theo đây chúng tôi sẽ phải làm gì nữa cũng là chuyện rất đau đầu...”
“.... Cũng có nghĩa là, muốn tôi cung cấp chỗ ăn ở cho hai người?”
Nghe Stephanie hỏi ngược lại, Sora chỉ mỉm cười không đáp.
.... Không hề nói một tiếng nào.
Cũng tức là muốn tạm thời ăn nhờ ở đậu? Cái tên này.
“Cô thấy thế nào....? Chấp nhận, hay là từ chối?”
“....”
“Mặc dù vậy, đến bây giờ cho dù là biết được phương pháp ăn gian của đối phương đi nữa thì cô cũng đã không còn tư cách cạnh tranh ngau vàng nữa rồi. Càng huống hồ cô lại là người chỉ thích chiến lược phòng thủ, cũng chẳng cần thiết phải chấp nhận rủi ro như vậy, cho dù có từ chối cũng không sao đâu.”
Sora khiêu khích một cách trắng trợn.
Mặc dù rõ ràng là khích tướng như thế… Nhưng Stephanie vẫn tiếp nhận không hề sợ hãi.
“… Được rồi, bắt đầu trò chơi đi…. [Acciente]!”(1)
.... Đó là lời thề khi tiến hành trò chơi tuân theo [Mười minh ước].
Tuân theo mười điều minh ước... Cũng tức là phát lời thề với Thần, tiến hành cuộc đánh cược tuân thủ tuyệt đối.
“Ok.... Vậy thì tôi cũng [Acciente].”
Sora mỉm cười khậc khậc.... Bộ dạng khiến người ta không nhìn thấu được suy nghĩ, lập lời thề.
Thế nhưng trong đầu Stephanie đã bắt đầu vận chuyển, suy tính kịch liệt.
.... Chỉ có thể ra bao?
Chẳng lẽ hắn nghĩ nói như vậy là mình sẽ hớn hở ra kéo sao?
Xét theo điều kiện hắn đưa ra.... Ý đồ của gã này rất rõ ràng.
Mục tiêu mà hắn đang nhắm tới.... Chỉ có thể là chuyện đó.
Tên này chỉ muốn có được chỗ ăn ở... Hơn nữa hắn căn bản không hiểu bản chất của trò gian lận.
Đó không phải điều cần quan tâm lúc này.
Nếu như hắn ra cái gì khác ngoài bao thì sẽ thua, vậy xác suất thắng của mình là....
Búa: 2 thắng 1 thua. Kéo: 2 thắng 1 hòa. Bao: 1 thắng 2 hòa.
Hắn nói sẽ không ra gì khác ngoài bao.
Nếu mình ngoan ngoãn ra kéo thì hắn sẽ ra búa.
Hắn đang chuẩn bị nói “Ha ha, đúng như tôi nghĩ.... Cám ơn nhé đồ ngốc” để châm chọc mình đây.
Nhưng nếu như vậy, nếu như ra bao... Thì sẽ không thể thua được.
Làm vậy gần như có thể xác định là sẽ hòa, nhưng thực tế thì vẫn như những gì hắn muốn.
.... Cái tên này nhất định là cho rằng mình chắc chắn sẽ không ra búa...
Bởi vì đó là lựa chọn duy nhất mà mình có thể thua!
.... Hắn coi mình như đứa ngốc đây!
Búa cũng được mà kéo cũng được, xác suất chiến thắng của mình là [2:1].
Muốn hòa à.... Ta sẽ không để mi được đắc ý đâu!
Stephanie đưa ánh mắt sắc bén nhìn trừng trừng vào Sora, giống như muốn thủng cậu ta ra.
“......Ư”
... Thế nhưng, trông thấy vẻ mặt Sora, cô lại không khỏi cảm thấy nghẹt thở.
Bởi vì cái gã ngạo mạn khiến, người ta cảm thấy chán ghét đó.... đã không còn nữa.
Trên mặt cậu ta chỉ có sự trầm tĩnh, bình ổn, tự tin vào thắng lợi cùng một nụ cười nhàn nhạt.
Thấy dáng vẻ Sora như vậy..... Stephanie như bị dội một gáo nước lạnh, máu nóng vừa bốc lên đã lại rút lui xuống.
... Không đúng, không thể nôn nóng, phải bình tĩnh lại.
Tự nhủ thầm trong lòng như vậy, Stephanie một lần nữa bắt đầu suy nghĩ.
Sao lại để dễ dàng mắc phải loại khiêu khích cực kỳ rõ ràng, cực kỳ đơn thuần, không chút lý trí này như thế.
Stephanie tự nhắc nhở mình rồi chợt chú ý tới một việc.
.... Đúng rồi.
Đó không phải là chuyện đương nhiên sao.
Kẻ này.... Cái tên này... Không phải đúng như hắn đã tự nói, không có lựa chọn nào khác ngoài ra bao sao!
Ngoài đó ra, không cần biết là hắn dùng phương pháp nào, đều không thể [chiến thắng] được.
Vậy thì.... Không cần biết là mình ra cái gì, tên này đều sẽ như tuyên bố, chỉ có thể ra “bao”...
Nếu thắng thì là ‘may mắn’, nếu hòa thì thì ‘đã nằm trong dự tính’... Là như vậy thôi!
Khả năng thua cuộc là.... Dù có ra cái gì cũng giống nhau thôi!!
“Vậy thì, bắt đầu được rồi chứ nhỉ?”
Sora mỉm cười giống như đã chiến thắng, nói... Nhưng.
“Ừ, là anh mới đúng. Đã chuẩn bị tinh thần tuân thủ minh ước chưa?”
Cũng tương tự, Stephanie trả lời, tin chắc mình sẽ giành chiến thắng.
(Ta đã nhìn thấu được mi sẽ ra cái gì rồi... Chuẩn bị để làm vẻ mặt thảm hại đi!)
“Vậy bắt đầu nhé, chuẩn bị, Jan, Ken....”
.... Pon.(2)
Stephanie ra “kéo”
“Cái...”
.... Trợn tròn mắt vì thấy Sora đã ra “búa.”
“Cái, cái gì.... Tại, tại sao... lại như vậy...”
“Mặc dù việc cô không bị khiêu khích mà ngoan ngoãn ra búa đã đủ để khen ngợi rồi.... Nhưng vẫn còn non lắm.”
Và như thế... Vẻ tự tin lạnh lùng cùng nụ cười khinh bạc đều biến mất.
Sora chỉ đơn giản ngồi lại xuống giường, bỉnh thản nói thay Stephanie những suy nghĩ trong lòng cô.
“Ban đầu là định thuận theo khiêu khích của tôi, ra lựa chọn duy nhất có khả năng thua là búa.”
“.....”
“.....Thế nhưng biểu hiện của tôi quá bình tình nên cô nhận định rằng tôi buộc phải ra bao mới có thể giành được [chiến thắng].”
“....Sao....”
Bị nhìn thấu rồi.... Cũng tức là, tất cả biểu hiện đó... Đều là giả bộ?
“Đến được chỗ này đã là rất tốt rồi... Nhưng nếu muốn tôi thua thì phải ra “bao” mới đúng... Nếu làm vậy không những có thể phá tan cơ hội chiến thắng duy nhất của tôi mà còn có thể gấp đôi xác suất thắng được tôi.”
.... Tất cả đều bị nhìn thấu, không đúng, là bị hắn sắp đặt hết.
“Ư....”
Stephanie chỉ còn biết cắn môi, ngã phịch xuống, hai tay chống đất.
Không chỉ cả quá trình bình tĩnh lại... Mà đến cả suy nghĩ muốn giành chiến thắng của cô cũng đều đã nằm trong sự tính toán của đối phương.
.... Nói đến cùng thì cũng là chuyện đó.
Sáng nay sở dĩ Stephanie thua, có thể nói nguyên nhân cũng chính là điểm ấy.
Nhưng Sora vẫn tiếp tục.
“Hơn nữa, trò chơi này ngay từ ban đầu đã là chiến thắng của tôi rồi.”
“Tôi biết rồi. Anh muốn đánh hòa đúng không. Được rồi, ăn ở gì đó....”
Stephanie chán chường hồi đáp... Thế nhưng.
“Ừm, chính là chỗ này. Chỗ này chỗ này.... [có gì đó không đúng] ?”
“...Hả?”
“Cố~ nghĩ lại mà xem nhé. Lúc đó tôi nói thế nào?”
.... Có thể thỏa mãn một yêu cầu nho nhỏ của tôi không? Mặc dù dựa vào những gì có hiện tại thì cũng có thể miễn cưỡng qua được vài ngày... Nhưng nói thẳng thắn ra thì, sau khi ở đây hết bốn ngày thì cả chỗ ở lẫn thức ăn đều hết nhẵn. Hơn nữa tiếp theo đây chúng tôi sẽ phải làm gì nữa cũng là chuyện rất đau đầu...
“Đúng~ rồi, ở đó có vấn đề đó! Tôi có nói cụ thể cái.... [yêu cầu nho nhỏ] đó là gì không?”
“......... A!?”
Stephanie vội vàng đứng dậy, phản đối quyết liệt.
“Ơ, nhưng mà, không phải tôi đã xác nhận lại với anh là có phải yêu cầu chỗ ăn chỗ ở gì đó không rồi sao!?”
“Ừ, cơ mà, tôi~ có khẳng định lại là đúng thế đâu....”
Stephanie vận chuyển đầu óc đến cùng cực, như muốn tái hiện lại cả hình ảnh lẫn âm thanh chuyện vừa xảy ra lúc nãy.
Cố ý nói không có nơi ở, không có thức ăn, sau đó không biết làm thế nào để che đậy ý đồ.
Sora... Cái tên này... Hắn chỉ....
Chỉ mỉm cười.
.... Cho nên mình cứ đương nhiên nghĩ rằng hắn chỉ muốn kiếm chỗ ăn chỗ ngủ....
“A.... a.....”
“Có vẻ cô đã hiểu ra rồi nhỉ! Vậy thì mời cô cẩn thận lắng nghe [yêu cầu nho nhỏ] của tôi nhé ♪”
Sora nở một nụ cười thỏa mãn, chợt đứng bật dậy.... chỉ tay vào Stephanie nói.
“HÃY PHẢI LÒNG TÔI ĐI”
Chú thích:
(1) Nguyên văn tiếng Nhật [盟約に誓って], "Meiyaku ni chikatte" nghĩa là "Thề nguyền trước Minh ước", cách đọc tiếng Anh do tác giả tự đặt.
(2) Jan, Ken, Pon cũng giống "một, hai ba", "oẳn tù tì", "búa bao kéo" của Việt Nam
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện