[Dịch]Niệm Ân - Sưu tầm

Chương 36 : Chương 23

Người đăng: 

.
Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn Trong đường hầm tàu điện ngầm, Jenny yên lặng đứng đó, cô vừa nghe nhạc vừa chờ xe tới. lequydion Mặc dù cô một thân tây trang rất nghiêm chỉnh, nhưng tóc quăn dài tùy ý buông xõa xuống bờ vai. Không giống với những người phụ nữ khác, trên cổ cô, trên cổ tay nữa cũng không có đồ trang sức dư thừa nào, chỉ có một đôi bông tai kim cương tinh xảo trên lỗ tai đẹp đẽ như sợi tóc khẽ đung đưa theo gió, thoạt nhìn đơn giản phóng khoáng. Bởi vì mới tan việc, trên mặt cô còn mang theo vẻ mệt mỏi hơi dựa vào trên tường chờ đợi. Cô hơi nghiêng đầu nhìn về phía chỗ xe sắp chạy tới, cô như thế thoạt nhìn vừa yếu ớt lại vừa kiên cường, khiến người ta không nhịn được sinh lòng thương tiếc. Có rất nhiều người nói, ống kính của nhiếp ảnh gia có thể nhìn thấy linh hồn. Từ trước tới giờ Louis là nhiếp ảnh gia nổi tiếng, dĩ nhiên cũng từng nghe mấy lời này, nhưng đối với chuyện đó anh cũng không nói gì, chỉ là sau khi nghe thì cười nhạt, không công nhận cũng không cãi lại. Bởi vì anh ta cũng không biết ống kính mình có thể nhìn thấy linh hồn hay không, anh ta chỉ biết ống kính của mình có thể nhìn thấy cái đẹp, vô số cái đẹp. Ánh sáng phản ngược lúc mặt trời lặn, tia sáng dịu nhẹ không chói mắt, trong trạm xe điện ngầm bình thường, chỉ có một gò má, mặc dù rất mệt mỏi nhưng trầm tĩnh mà xinh đẹp, phải, một người phụ nữ rất xinh đẹp. Louis thường nói: Chụp người thì tựa như đang nói chuyện với một người, người được chụp chính là ngôn ngữ, mà bối cảnh chính là ngữ điệu (Nghĩa là giọng nói), khi hai người hợp lại làm một, thì chúng ta có thể biết tấm hình đang nói cho chúng ta biết điều gì. Xuyên qua ống kính chụp anh ta cẩn thận len lén nhìn người phụ nữ kia, đối với một nhiếp ảnh gia nổi tiếng mà nói, kinh nghiệm chụp ảnh kiểu như thế này vốn rất ít. Nhưng giờ khắc này anh ta cảm thấy là số mệnh, thậm chí anh ta cảm thấy gặp may, tấm ảnh đang tự nói với mình: Tiểu tử, nếu như bỏ qua người phụ nữ này mà nói, thì mi liền cô đơn cả đời! Vì vậy, anh ta theo tâm ý của mình đi đến gần: “À… Hôm nay trời rất đẹp.” Jenny ngẩn ra, lấy tai nghe xuống do dự nói: “Xin lỗi, anh vừa nói gì?” “Tôi bảo thời tiết hôm nay rất đẹp.” Louis cười nói. Jenny sửng sốt một chút, nhưng cô chưa bao giờ thiếu những người theo đuổi, tất nhiên nhanh chóng hiểu được ý của đối phương, vì vậy cô chỉ khẽ cười, thoải mái nói, “Tôi nhớ hôm nay trời đầy mây.” “À…. Tôi…” Louis cà lăm, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Jenny cười nhưng tròng mắt không hề có bất kỳ vẻ giễu cợt nào, đột nhiên anh ta bình tĩnh lại, lộ ra nụ cười, tựa như đang nói đùa, lại mang theo sự chân thành, “Bởi vì gặp em, cho nên tôi mới cảm thấy thời tiết rất đẹp.” Jenny nở cụ cười không trả lời anh ta. Xe tới, Louis đuổi theo Jenny lên xe, anh ta đứng kế bên cô, vắt hết óc tìm kiếm đề tài. “Em đang nghe gì vậy?” Anh ta cố làm ra vẻ tò mò hỏi. Jenny nhìn anh ta, đối với người đàn ông mặc dù đến gần này, nhưng lại không thấy sự lỗ mãng tùy tiện, nên không có ác cảm lắm: “All out of love." “Là ca khúc mới của An.” “Anh cũng thích cậu ấy hát?” Jenny kinh ngạc, vì mặc dù là ca khúc mới nhưng album vẫn chưa chính thức tung ra thị trường, đây chỉ là một ca khúc đơn mà trên mạng truyền ra, hơn nữa giới hạn chỉ có hội viên trả tiền mới có thể tải xuống. Còn fan của An phần lớn là phái nữ, không nghĩ tới sẽ gặp được một người đàn ông có cùng sở thích. Louis cười không trả lời, anh ta cảm giác cuối cùng mình cũng tìm được một đề tài có thể trò chuyện. “Tôi tên Louis, có thể biết tên của em không?” “Tôi là Jenny.” …….. Lúc Edwrad tới phòng tập luyện tìm Niệm Ân, Niệm Ân đang hát. Không có âm nhạc, thiếu niên đeo tai nghe rất to, mệt mỏi nằm trên thảm lông lật một cuốn tạp chí, rất vui vẻ ca hát. Cảm giác thoải mái tùy tiện đó hoàn toàn khác biệt với vẻ nghiêm túc và cẩn thận ở trong phòng thu âm. Lúc này tiếng hát rất nhẹ nhàng, thỉnh thoảng có mấy âm tiết phát âm không chính xác lắm, quên lời bài hát vân vân, cậu cũng chỉ tùy ý lẩm bẩm cho qua. lequydion Nghe không hoàn mỹ, nhưng vẫn có thể khiến người ta cảm giác được sự tự do và vui vẻ của cậu như cũ. Edward nghe một lát không nhịn được thở dài khe khẽ: Thật ra thì phương thức ca hát như thế này mới hợp với cậu chăng! Rất nhiều người cảm thấy thiếu niên này quá may mắn, vì cậu thành danh nhanh như vậy, hơn nữa cho tới nay đều hết sức thuận lợi. Nhưng không có ai biết tới sự cố gắng của cậu, mỗi ngày cậu phải luyện giọng ba bốn tiếng đồng hồ. Còn bận rộn vô số lịch trình, lúc cậu đang ở trong phòng thu âm, mỗi một lần hát, mỗi một đoạn, mỗi một câu, mỗi một chữ, không khỏi tinh tế tới cực điểm, có chút tề vết nào sẽ hát lại. Cậu vẫn chưa tới hai mươi tuổi, thân hình thoạt nhìn cũng nhỏ gầy hơn so với bạn cùng tuổi, lúc đứa trẻ khác đang chơi đùa thì cậu bắt đầu công việc, mọi hoạt động đều bị mọi người nhìn vào. Nhưng cho dù cố gắng như vậy, vô số người ngu ngốc lại nghi ngờ liệu những gì cậu đạt được có dùng thủ đoạn bất chính nào hay không. Edwrad cảm thấy đau lòng. Anh đứng ở cửa, đột nhiên xúc động kêu lên: “An!” Tiếng hát lập tức dừng hẳn, thiếu niên nằm trên đất xoay người lại, đôi mắt đen láy xinh đẹp tĩnh mịch trước sau như một, “Edward, lại phải làm việc sao?” Edward do dự một chút, cuối cùng quyết định đẩy hành trình lùi lại một chút, tối thiểu khiến tâm tình hiếm khi bình yên của Niệm Ân tiếp tục duy trì, anh dịu dàng nói: “Không có, em có thể nghỉ ngơi nhiều thêm một chút mà.” “Ồ.” “Nếu như… Anh nói là nếu như có cơ hội… An, em có nguyện ý rời khỏi làng giải trí không?” Edwrad đi tới ngồi xuống bên cạnh Niệm Ân, nhẹ giọng hỏi. “Em không hiểu, hợp đồng của em chưa tới kỳ hạn.” Niệm Ân xếp chân ngồi dậy, trong mắt đen tràn đầy nghi ngờ và khó hiểu: “Edward, ý của anh là… Không muốn em ca hát sao?” “Không phải vậy.” Edward ngồi chồm hổm xuống, lấy tay vuốt vê gương mặt cậu: “An, anh chỉ muốn để cho em tự do tự tại ca hát, mà không giống như bây giờ, ngày nào cũng bận rộn tới bận rộn lui.” Niệm Ân cúi đầu rất nghiêm túc suy nghĩ một lát, “Edward, em không thích bận rộn nhưng em thích những fan mê ca nhạc.” Nói tới chỗ này cậu cười hơi xấu hổ, giơ một xấp bưu thiếp trong tay ra, sau đó lại lần nữa ôm vào trong ngực, “Anh xem, những thứ này đều là lời chúc phúc của bọn họ gửi cho em, em thích bọn họ! Thích bọn họ nói yêu em, quan tâm em, tặng quà cho em… Lúc này, em cảm thấy rất vui vẻ rất ấm áp.” Giọng cậu dần dần hạ xuống, “Có lúc em rất tham lam, hi vọng tất cả mọi người đều thích em như vậy, reo hò vì em… Bộ dạng của em như vậy, có phải rất ham hư vinh hay không?” Cậu dừng lại một lát, rồi giải thích nói, “Nhưng, em muốn đáp trả bọn họ, em sẽ hát hay cho bọn họ nghe.” Edward im lặng một lúc, phức tạp nhìn cậu, hồi lâu mới mỉm cười nói: “An thích là được rồi.” Niệm Ân lại cúi đầu, liếc nhìn bưu thiếp lần nữa. Một lát sau đột nhiên cậu ngẩng đầu lên nhìn anh, “Edwrad, em hát cho anh nghe được không?” Edward kinh ngạc, nói: “Được.” Nằm một mình, đầu tựa vào trên điện thoại, nhớ anh nhớ đến đau lòng… Em muốn anh quay lại mang em về nhà, tạm biệt những đêm dài rất cô đơn…. Xin hãy yêu em, nếu không thì hãy dẫn em đi, dẫn em rời đi…. Hai người sóng vai ngồi dưới đất, Edward cảm thấy đáy lòng bình yên đến lạ, lần đầu tiên anh biết, không có âm nhạc, chỉ đơn thuần hát chay cũng có thể thu hút mình như vậy, không thuộc về đám người rộn ràng bốc đồng và gây ầm ĩ, chỉ yên lặng nhỏ giọng hát, thật sự yên bình! Anh hi vọng có thể kéo dài mãi, cứ như vậy kéo dài mãi… Giọng hát dần dần ngừng nghỉ, nhưng tựa như còn quanh quẩn trên nóc phòng. Hồi lâu sau Edward cũng không lên tiếng, chỉ lẳng lặng lắng nghe. Niệm Ân xoay người lật cuốn tạp chí, tiếng ma sát giữa các tờ giấy phát ra rất lớn phá vỡ sự im lặng trong căn phòng. Tựa như cậu rất vui vẻ, tiếp tục nhỏ giọng ngâm nga trong miệng: Em muốn anh quay lại mang em về nhà, tạm biệt những đêm dài rất cô đơn…. Xin hãy yêu em, nếu không thì hãy dẫn em đi, dẫn em rời đi…. Xin hãy yêu em, nếu không thì hãy dẫn em đi, dẫn em rời đi…. ……. Shere chạy đến phòng làm việc của đạo diễn Ronny làm náo loạn ầm ĩ, cũng muốn tham gia quay bộ phim mới này. Đạo diễn Ronny dở khóc dở cười, người khác cầu xin cũng không cầu được ảnh đế tham gia, nhưng thế mà ông lại buồn rầu, vì bộ phim lần này không có nhân vật thích hợp với Shere. Đạo diễn Ronny đen mặt lại nói: “Cút!” Shere chớp đôi mắt màu lam không để ý tới ông, ngồi bên cạnh rất thanh thản hút thuốc, chính là kiểu ăn vạ không đi. Đạo diễn Ronny bắt đầu cảm thấy đầu phình to ra, nếu không phải bình thường Shere coi như là người không tệ, cộng thêm kỹ thuật diễn khá đáng khen, ông thật sự muốn gọi bảo vệ ném người này ra ngoài. “Cậu muốn thế nào?” Ông tức giận hỏi. “Đóng phim! Dù bất kể nhân vật nào cũng được, tôi chính là muốn tham gia diễn xuất bộ phim này.” Bộ dạng Shere rất bấp chấp đạo lý, cười hì hì nói. Vì vậy đến hôm sau lúc quay phim Niệm Ân kinh ngạc phát hiện Shere thế mà xuất hiện trong đoàn làm phim, mang mắt kính hình bầu dục, vẻ mặt tươi cười lịch sự vẫy tay với cậu. Bộ phim tên là, chuyện kể về một thiếu niên nhiệt tình yêu Piano, cố gắng phấn đấu cuối cùng giành được sự thành công. Bối cảnh cả phim toàn là âm nhạc, chiếm độ dài rất lớn, đồng thời lại làm nổi bật sự lận đận và khó khăn mà nhân vật trong phim trải qua. Niệm Ân phải diễn chính là nhân vật chính đó, một thiếu niên mang theo chút cố chấp và kiên cường, cho dù nghèo khó hay là bệnh tật thậm chí là cái chết, cũng chưa từng buôn tha lý tưởng theo đuổi Piano. Lúc này Shere đơn giản chỉ là vai phụ, vai diễn là một giáo sư dạy kèm ở nhà, tuy rằng đây là một nhân vật không quan trọng nhưng lại không thể thiếu được, hắn chính là người hướng dẫn đưa thiếu niên vào thế giới âm nhạc. Trong màn ảnh, cửa chậm rãi mở ra. Vách tường trắng như tuyết, đèn treo, cửa sổ kính màu, Piano trang nhã, Shere lẳng lặng đứng bên cạnh Piano, phảng phất như lơ đãng ngẩng đầu lộ ra khuôn mặt tuấn tú, hắn giơ tay nâng mắt kính lên, khóe môi cười nhàn nhạt. “Âm nhạc là gì?” Hắn ưu nhã cúi người xuống chăm chú nhìn vào thiếu niên, dùng ngón tay linh hoạt đánh một ca khúc đơn giản tươi đẹp luyện bài trên phím đàn, dưới ánh mắt kinh ngạc của thiếu niên, hắn cười nói, “Đây chính là âm nhạc!”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang