[Dịch]Những Con Người Không Tên- Sưu tầm

Chương 6 : Con người tiềm ẩn (1)

Người đăng: 

.
Cô hầu gái Rinny trên tay khẩu Bazooka bự chảng, đôi ngươi chợt sáng lên để nhìn rõ trong bóng tối và xác định vị trí của kẻ thù – đó là Thiên Nhãn của Xạ Thủ. Ngoài khả năng nhìn trong bóng tối ra, Thiên Nhãn còn có khả năng nhìn trên diện rộng tùy vào năng lực của mỗi Xạ Thủ mà khả năng đó lại có cấp độ khác nhau, những hình ảnh nhận được trong phạm vi xa được phác họa trong đầu người sử dụng Thiên Nhãn bằng những nét phác màu xanh. Có thể nhận biết được vật đang chuyển động và vật đứng im có hình dạng như thế nào. Cũng giống như những vũ khí gia tộc khi triệu hồi mà dùng lâu, sức mạnh sẽ giảm dần trong trận chiến do chúng cần được “nghỉ ngơi”, đối với Thiên Nhãn sử dụng nhiều sẽ có cảm giác đau nhức mắt và đuối sức. Rinny chĩa nòng súng về phía Jayver, cô ta bóp cò, một tiếng nổ lớn vang lên nghe như tiếng sấm, cả góc trái phòng bá tước gần như bị phá hủy cùng phần hành lang gần đó và ngay cả phía phòng đối diện. Một phát bắn không thể tránh hay vô hiệu hóa đơn giản. - Hắn chết chưa nhỉ? - Vẫn còn nghi ngờ, Rinny tự hỏi. Lục đục những mảnh gạch vỡ rơi xuống mặt sàn, lộ rõ một tấm khiên cỡ vừa, màu tím. Jayver dùng tay trái nhấc tấm khiên cùng đứng dậy, trên tay phải anh còn cầm một thanh đao lớn màu tím thẫm, nét tím sáng lập lòe trên lưỡi đao, phần chuôi không có gì đặc biệt, cả đao vào khiên đều trông rất bình thường. Cũng bởi cậu sử dụng Flog tạo hình dạng giả để “cải trang” cho vũ khí khi triệu hồi, được sử dụng phổ biến trong việc đột nhập, sở dĩ phải sử dụng Flog bởi những vũ khí gia tộc của mỗi người có một đặc điểm khác nhau, muốn ẩn danh tính thì cần phải che giấu. - Đang tiếc thật! Tôi là một Kiếm Sĩ đấy! ****** Lưỡi rìu của Diva đang giáng xuống thì bị chặn lại bởi một cây chùy màu xanh rất đẹp và lớn, vì là rìu thường nên nó vỡ vụn ngay lập tức. Cô gái ngồi trên giường cứ ngỡ mình sắp nhận một nhát chém nên nhắm tịt mắt lại. Diva hơi ngạc nhiên: - Chùy thần… tộc Chiến binh. Người đang cầm cây chùy đó là anh chàng Dray cắm hoa trong bếp hồi nãy, anh ta trông có vẻ lo lắng nhìn cô gái ngồi trên giường: - Người không sao chứ? Tiểu thư Lucia! - Dray... Cô gái xúc động nhìn anh chàng, nhưng rồi dừng ngay biểu cảm đáng thương đó mà hít một hơi thật sâu, nói nghiêm túc: - Mau đi đi Dray! Jenna nói cô gái này rất nguy hiểm, cậu không thể đánh bại cô ta. - Không được! Là quản gia nhà Grayeste, bảo vệ tiểu thư cũng không làm được thì thật không xứng đáng! “Phải làm gì đây? Phải nói gì thì Dray mới nghe mình chứ?”– Lucia cảm thấy rất hoang mang, cô không biết mình nên làm gì. Diva triệu hồi trảo thần lao tới chém anh quản gia, anh ta né sang phải, một cách nhanh nhẹn anh nhấc bổng tiểu thư của mình rồi đặt cô ngồi xuống bên ngoài hành lang: - Chạy đi! Tiểu thư! Cô gái lắc đầu: - Nếu… cậu chạy đi tôi có thể nhờ Jenna. - Không được!!...tôi thật sự không muốn… đôi bàn tay của cô tiếp tục nhuốm máu! Không để cho cuộc nói chuyện tiếp tục kéo dài... Diva lừ mắt nhìn đối thủ, ánh mắt lạnh ngắt và đầy chết chóc, rồi, một cách thật từ tốn, cô nâng tay phải tới gần vai, cổ tay hướng lên phía trên. Trong khoảnh khắc đó, một luồng sáng đen tuyền bỗng lóe lên từ những ngón tay thuôn dài của cô rồi kéo dài ra phía sau, hình thành nên vóc dáng một vật thuôn dài với những chỗ lõm vào nhất định. Khi vệt sáng hoàn thành đường đi của nó và chấm dứt, hiển hiện trên tay Diva là một cây vĩ cầm với sắc đen ma mị như được kết tinh từ chính những bóng tối của địa ngục. Diva nở một nụ cười nhỏ, rồi đặt cây vĩ cầm lên vai trái, cô bắt đầu nhẹ nhàng kéo một khúc nhạc. Điệu nhạc cất lên từ những đầu ngón tay khéo léo của cô, réo rắt thật du dương và êm tai, hòa quyện vào không khí, tắm chìm vạn vật trong sắc đẹp của âm thanh, sự quyến rũ của từng nốt thanh. Rồi bất chợt, ánh mắt Diva trở nên sắc sảo và tăm tối, đôi tay cô bắt đầu chuyển động nhanh hơn và gọn hơn, đánh một khúc nhạc với tiết tấu nhanh và đầy hiếu chiến, với những đoạn luyến thật cao. Gió bỗng kéo đến không biết từ đâu, vây quanh cô, ve vuốt khắp cơ thể cô và chơi đùa với những lọn tóc của cô như một người bạn thân xúm xít lâu ngày chưa gặp. Nụ cười trên môi cô nở rộng hơn, và những ngón tay ấn chặt vào cần kéo hơn. Và đó cũng là lúc hỗn loạn thật sự bắt đầu. Bằng những khúc lia, kéo vĩ cầm ngoạn mục, Diva bắt đầu điều khiển những ngọn gió đó. Chúng rít gào, lồng lộn như những con thú khát mồi, rồi theo sự chỉ đạo từ những nhịp ngón tay của cô, chúng bắt đầu thổi tứ tung trong căn phòng, chém vào bất cứ vị trí mà chúng thích, để lại những vết cắt thô bạo và sâu hoắm trên mọi vật chúng lướt qua. Trên vai cô, con búp bê Luna ngồi chiễm chệ, mỉm cười đầy khoái trá. Bằng những động tác linh hoạt và nhanh nhẹn, Dray cố hết sức tập trung, đôi chân chuyển động tới lui không lúc nào ngừng để tránh những lưỡi dao sắc lẻm ấy. Nhưng chúng vẫn chạm được vào vài vị trí sơ hở trên người anh, để lại những vết chém ứa máu. Nâng chiếc chùy lớn trên hai tay, Dray nghiến răng nhảy đến, đập thẳng nó vào người Diva, nhưng cô gái chỉ đơn giản thực hiện môt cú lộn để tránh, đôi tay vẫn liên tục đàn không ngừng nghỉ, tạo ra những cơn gió chém tới tấp và quyết liệt vào người anh. Khuôn mặt Diva lạnh tanh, không có một chút biểu cảm nào hết, cô ta không hề lo lắng dù chỉ tí ti. Cứ như thể cô đã tiên đoán được trước chiến thắng của mình, nên mới tỏ ra bình thản như vậy. Dray liên tục vung chùy, không ngừng nghỉ, mỗi cú vung của anh làm vụn vỡ cả một mảng gạch lớn trên sàn, tạo ra những lỗ hổng lớn khắp căn phòng đã từng là một nơi hoa lệ. Anh dám chắc rằng trận chiến của họ đã làm tan nát vài căn phòng như thế, nhưng anh vẫn không hề có ý định dừng lại, nhất là khi vẫn chưa chém được đối thủ cái nào. Dray cắn môi, anh liên tục vung chùy vào cô, thậm chí triệu hồi tất cả các loại vũ khí gia tộc mà mình có như thương, giáo nhưng vẫn vô dụng. Rốt cục cô ả này là cái thứ gì vậy chứ?! Anh nghĩ trong vô vọng. Tuy rằng anh đã làm tổn thương được tay trái của cô ta, nhưng đó cũng chỉ là một vết xước nhỏ, so với sự thê thảm mà toàn bộ cơ thể anh phải gánh chịu thì có thấm gì! Dray đã hoàn toàn kiệt sức, anh đã lãnh quá nhiều vết chém rồi, và số lượng máu đã mất làm đầu óc anh bắt đầu choáng váng. Anh khuỵu xuống, dựa lưng vào tường, thở dốc. Dùng toàn thể sức lực còn sót lại, anh cố ngước đầu lên nhìn ra cửa, và mỉm cười nhẹ nhõm khi không thấy Lucia ở đó nữa. Ít ra....cô ấy cũng được an toàn! Diva ngưng bản nhạc đang kéo, bước đến gần anh: - Thật là chán ngắt, mà.. giờ mới là màn thú vị đây – Mỉm cười: - Màn đưa tiễn. Cô dùng chiếc vĩ kéo có dây sắc lẹm như lưỡi kiếm, cầm lên cao có ý định chém xuống người anh thì một bàn tay đẩy Dray ra ngoài. - Chạy mau đi Dray!!! Nhát chém giáng một đường sau lưng Lucia, máu tuôn ra từ đó, cô cắn chặt môi để không thét lên đau đơn. Dray mở to mắt nhìn cảnh tượng vừa rồi một cách đau nhói, nhưng rồi anh vẫn cố lết bỏ đi theo lời chủ nhân ra lệnh. Lucia nhắm mắt lại nằm gục xuống sàn. Vài dây sau cô bừng tỉnh, đứng phắt dậy, cặp mắt xanh lam chuyển thành màu cà phê, nhìn cô ấy như một người khác, khuôn mặt trông thật kiêu ngạo khác hẳn cái vẻ nhút nhát hồi nãy, giọng nói mới thật hống hách: - Cuối cùng cô ta cũng chịu ngủ rồi, thật là dễ chịu. Muốn đi tản bộ trong thành phố đêm mà lại phải giải quyết cái vụ này, con nhỏ đó thật biết cách nhờ vả. Lucia nhếch mép cười rồi trên hai tay cô xuất hiện hai thanh kiếm giống hệt nhau nhìn rất thanh mảnh, lưỡi kiếm và chuôi kiếm đều có màu bạch kim sáng loáng, trên chuôi kiếm còn có những viên đá quý màu đỏ mang hình thái bông hoa hồng đang hé nở với một vài sợi gai bạc, nhìn rất kiêu sa, cuốn hút... mặc dù nó chỉ là một thanh kiếm vô hồn. Diva còn đang khá bỡ ngỡ thì Lucia đã chủ động tấn công bằng hai cây kiếm, cô ta nâng chúng lên cao thành hình chữ X rồi chém mạnh về phía trước. Luna nhắc nhở Diva: - Né sang trái mau, Diva! Nghe theo lời Luna mà Diva kịp thời tránh , nhát chém của Lucia tạo ra vệt lửa màu đỏ máu trên sàn có hai đường thẳng và trên tường có hình chữ X. Ngọn lửa cháy tầm 10s thì tắt ngấm, những vật bén lửa như giấy, vải đều cháy thành tro. Trên sàn và tường , chỗ vết cháy xuất hiện trong vệt đen có hình những bông hoa hồng. Diva đứng cạnh một vệt cháy, quan sát thấy thì cô mở to mắt kinh ngạc: - Vết cháy này… Con búp bê Luna nói gấp gáp: - Không còn nghi ngờ gì nữa, cô ta chính là kẻ sát nhân hàng loạt có biệt danh J.L . *** Dray lết đi từng chút một, để lại vết máu mỗi bước anh đi, đẩy cửa vào một căn phòng, anh lấy đồ dùng y tế rồi băng vết thương lại, miệng và mũi cứ liên tục thở phì phào, khuôn mặt tái đi do mất máu quá nhiều và cũng một phần vì lo lắng. “Không biết Jenna có giải quyết được cô ta không?”– Nghĩ vậy chợt anh giơ nắm đấm tự đấm vào mặt mình: - Mày thật vô dụng, Dray!! Đến cô chủ của mình mà cũng không bảo vệ được, thằng bất tài!! … mày lại tiếp tục để bàn tay của cô ấy bị vấy bẩn, lại phải nhờ đến con quỷ dữ ấy… Giọng nói của anh nghe mới thật đau khổ, một người đàn ông đang cố khóc mà không thể rơi nước mắt.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang