[Dịch] Nho Đạo Chí Thánh
Chương 5 : Vào phòng thi
Người đăng: Tiếu Thương Thiên
.
Lục Triển không vui nói: "Hắn chỉ là tài tư mẫn tiệp, cách đã gặp qua là không quên được kém xa, cần phải đến Tiến sĩ mới có thể làm được. Lại nói Giang Châu hạ hạt Cửu phủ, phủ Đại Nguyên Văn viện bất quá là một trong số đó. Hắn nếu như thật sự là kỳ tài ngút trời, châu Văn viện 'Viện quân' Lý đại học sĩ tất nhiên đặc biệt thu hắn nhập châu Văn viện, dùng thân phận của Đồng sinh cùng Tú tài Cử nhân đứng đầu của toàn châu học chung! Các ngươi nghĩ có khả năng sao? Lý đại học sĩ là quan to tam phẩm ngang châu mục, văn vị thậm chí càng cao, phụ trách giáo hóa mấy chục triệu người của một châu, không có sự công nhận của hắn, ai cũng không xứng làm thần đồng!"
Mọi người cười thầm, năm trước Phương Trọng Vĩnh đi qua Lục gia trấn, vừa lúc gặp Lục gia trấn tổ chức một cái thi hội nhỏ, kết quả Phương Lễ liền để Phương Trọng Vĩnh làm thơ ngay đó, lực áp người đọc sách, để học sinh Lục gia trấn trên mặt không ánh sáng. Lục Triển có ở trong đó, không phải lần đầu không phục Phương Trọng Vĩnh.
Lương Viễn thấp giọng nói: "Lục Triển nói cũng có đạo lý, Phương Trọng Vĩnh dù sao niên kỷ quá nhỏ, bài thơ tốt nhất cũng không quá đáng là 'Xuất Huyện', còn chưa tới 'Đạt Phủ', bất quá đợi một thời gian, có lẽ sẽ có thành tựu cao hơn."
Lục Triển còn nói: "Đúng! Hắn ít nhất phải có một thiên thi văn vượt qua Đạt Phủ đến 'Minh Châu' mới tính thần đồng, về phần 'Trấn Quốc' thậm chí cảnh giới càng cao hơn, liền không phải chúng ta có thể đàm luận đấy."
Huyện, phủ, châu, quốc, một cấp lớn hơn một cấp, đây là cách phân chia khu vực hành chính thông dụng của đại lục Thánh Nguyên.
Cát Tiểu Mao nhỏ giọng nói: "Kỳ thật thi văn Xuất Huyện cũng không tệ rồi, rất nhiều Tú tài cả đời đều không thể viết ra thi văn Xuất Huyện, cho dù Cử nhân có thể thơ thành Xuất Huyện, cũng đủ để tổ chức yến hội ăn mừng một lần ."
Một mực không lên tiếng Lô Lâm trầm giọng nói: "Man tộc làm loạn, Khánh quốc nhìn trừng trừng, thay vì tranh danh đoạt lợi, không bằng đau khổ suy nghĩ chống cự xâm lược!"
Lục Triển cùng Cát Tiểu Mao lộ ra vẻ xấu hổ, Lương Viễn mỉm cười nói: "Lô thạch đầu, chúng ta bất quá nói chút thôi, ngươi không muốn nghiêm chỉnh như vậy."
"Ai , chiến sự biên giới cùng thảo man thất bại nhiều lần, Liễu. . . Những người khác nhưng vì bản thân tư dục lại không để ý quốc gia nguy nan! Ta nếu có thể khảo trúng Tú tài, tất nhiên cầm bút tòng quân, không vì đền đáp triều đình, chỉ vì ta nhân tộc con dân!"
Lô Lâm một phen nói dõng dạc, phụ cận lặng ngắt như tờ, ngoại trừ rất ít người cười nhạo, đại đa số người đều tỏ vẻ kính nể.
Đại lục Thánh Nguyên có ba man, theo thứ tự là thảo man, sa man cùng lâm man, mà ba man lại có các tộc, như là sói man, hổ man các loại..., tương truyền là Yêu tộc cùng nhân tộc tạp giao hậu duệ.
Phương Vận nhìn kỹ Lô Lâm, mày rậm mắt to, mặt chữ quốc phương phương chính chính, người này rất kiên cường chính trực, lúc Phương Vận mới vừa vào tư thục năm đó, có người khi dễ hắn, nhờ có Lô Lâm vươn tay viện thủ.
Trong năm người, tuy Lô Lâm không nói nhiều, nhưng khiến người khác kính trọng nhất.
Bất quá, dù là hắn cũng không dám mắng Tả tướng Liễu Sơn trước mặt mọi người.
Lô Lâm nói xong nhìn Phương Vận một chút.
Phương Vận sững sờ, ý thức được tự mình sơ suất, Phương Vận trước kia dù không ngay thẳng như Lô Lâm, nhưng vì gia cảnh bần hàn, biết rõ nhân gian khó khăn, một lòng muốn thi đậu công danh sau đó mang lại hoà bình và sự ổn định cho đất nước, là một tên thuộc phái chủ chiến.
Phương Vận lập tức nói: "Lô Lâm nói đúng lắm, nam tử hán nên chí tại sa trường, da ngựa bọc thây!"
Lô Lâm lộ ra vẻ tán thành, Lương Viễn cười nói: "Trình vuốt mông ngựa của ngươi càng ngày càng cao rồi."
Những người còn lại cười khẽ.
Mọi người một bên trò chuyện, một bên theo đội ngũ hướng phía trước, Phương Vận rất ít nói chuyện, hắn một mực đang tiêu hóa ký ức.
Đi đến cửa Văn viện, hai tên binh sĩ mặt không đổi sắc đứng ở đó, một người vươn tay hướng Phương Vận.
"Khảo bài, công văn."
Lương Viễn đưa rương sách cho Phương Vận, Phương Vận mở ra rương sách, lấy khảo bài bằng gỗ cùng công văn thân phận nằm trên cùng đưa cho một sĩ binh, lại đem rương sách đưa cho một sĩ binh khác.
Tên binh sĩ bên phải kiểm tra trong rương sách, bên trong có bút lông, thỏi mực, nghiên mực, ống đựng bút, giá bút, cái chặn giấy, ống trúc chứa nước, bao vải đựng bánh ngọt,... binh sĩ gật đầu, trả lại rương sách cho Phương Vận.
Binh sĩ bên trái nhìn thoáng qua khảo bài, lại nhìn xem công văn thân phận, phía trên có bức họa Phương Vận được vẽ lúc ghi danh, còn có chữ miêu tả hình dáng Phương Vận, hắn nhìn rồi đối chiếu với Phương Vận, cuối cùng ánh mắt nhìn hướng đầu Phương Vận được băng bó kỹ thuốc vải.
"Chuyện gì xảy ra? Ngươi chính là người ngồi xe trâu kia?" Binh sĩ vẻ mặt nghiêm túc hỏi.
Phương Vận đáp: "Đêm qua gặp bốn kẻ xấu nói khẩu âm phủ Đại Nguyên tập kích, may mắn nhặt về một cái mạng, người băng bó vết thương chính là Lý đại phu của Từ Sinh đường, hắn có thể làm chứng cho ta."
Binh sĩ gật gật đầu, nói: "Mỗi lần khoa cử đều có ba vị tiên thánh tọa trấn Thánh viện, nhìn khắp thiên hạ, không người nào có thể giấu giếm được mắt Thánh, chính ngươi biết hậu quả."
"Tiểu sinh biết rõ."
Binh sĩ đưa khảo bài cùng văn thư cho Phương Vận, thả Phương Vận đi vào.
Hảo hữu của Phương Vận giờ mới biết Phương Vận lại bị người đánh, phi thường tức giận, nhưng nơi này là Văn viện, không dám lên tiếng, chỉ có thể đem phẫn nộ dằn xuống đáy lòng.
Sau cửa chính Văn viện là quảng trường rộng lớn, Phương Vận thoáng ngẩng đầu, chỉ thấy bầu trời xanh thẳm không mây, mảnh trời xanh này là một hình tròn bất quy tắc, bên ngoài hình tròn mây đen rậm rạp, trời vẫn đang mưa, phảng phất có một loại lực lượng vĩ đại xua tán mây đen phụ cận, cam đoan sát hạch thuận lợi.
Đợi hai ngàn tên thí sinh tất cả đều tiến vào Thánh viện, cùng đi đến trước Thánh miếu, binh sĩ nha dịch đứng đầy hai bên thí sinh, phía trước là bản địa quan viên, phía trước nhất là huyện lệnh, huyện văn viện viện quân, phủ Văn viện học chính, tổng cộng ba vị giám khảo thi.
Trên đại lục Thánh Nguyên, "Văn viện" là hệ thống cực kỳ trọng yếu, cùng quân đội, quan văn cùng xưng tam đại hệ thống của các quốc gia, phụ trách giáo hóa vạn dân, phụ trách khoa cử, cũng là học giáo tốt nhất ở các nơi, một khi giao chiến với yêu man, thầy trò Văn viện sẽ đi chiến trường.
Ở cấp huyện hoặc cấp phủ, đa số địa vị viện quân hơi xếp sau huyện lệnh hoặc tri phủ, nhưng ở các châu, luận quan chức thì châu viện quân cùng cấp với châu mục, luận văn vị thường thường vượt qua, tổng thể địa vị cũng vượt qua châu mục.
Quốc Văn viện lại xưng "Học cung", chưởng quản học cung tất nhiên là "Văn tướng" thuộc một trong tứ tướng nội các, lại xưng "Đại phu tử (*)", bởi vì người có tư cách xưng "Phu tử" chỉ có một mình Khổng Tử, chính là Thiên Hạ sư.
*Đại phu tử: đại (代) ở đây là "thay thế" chứ không phải "lớn". Ý chỉ "thầy dạy thay" cho Khổng Tử.
Người chân chính chưởng quản toàn bộ Văn viện học cung chỉ có một mình Khổng Tử, dù là viện quân hay Văn tướng, bất quá là quản lý Văn viện học cung thay cho Khổng Tử.
Văn viện là nơi Thánh nhân giảng kinh, mà nha môn chỉ là một bộ phận của triều đình, trong nội tâm của rất nhiều người đọc sách thì Văn viện có địa vị cao hơn.
Ba vị giám khảo đứng trước một cái lư hương bằng đồng cao chừng nửa người, ba hương thô to đang bốc lên khói xanh.
Đằng trước lư hương đồng là Thánh miếu, tường đỏ mái đen, cửa son trụ đỏ.
Trong cùng là bức tượng đứng của Khổng Tử, ở dưới là sáu bức tượng nhỏ của sáu vị Á Thánh, theo thứ tự là Chu Văn Vương, Mạnh Tử, Tuân Tử, Tăng Tử, Tử Tư Tử cùng Nhan Tử.
Phía dưới của sáu bức tượng là hơn mười Thánh bài của các vị Bán Thánh.
Phương Vận kinh ngạc nhìn Thánh miếu, hắn có thể cảm ứng được tòa kiến trúc này đang tản ra một loại lực lượng vô hình, có cái oai của núi cao, rộng rãi như biển xanh.
"Chắc là tài khí được ẩn chứa trong Thánh miếu, cũng là lực lượng xua tán mây đen." Phương Vận thầm nghĩ.
Huyện lệnh hô lớn: "Bái Thánh nhân!"
Tất cả mọi người xoay người thi lễ tham bái.
Huyện viện quân hô lớn: "Bái Á Thánh!"
Mọi người lại cúi đầu.
"Bái chúng Thánh!" Phủ học chính hô lớn.
Mọi người bái lần ba.
Tiếp theo thì huyện viện quân đọc 《 Tế Chúng Thánh Văn 》.
Phương Vận trong trí nhớ có bài văn này, do Bán Thánh Đổng Trọng Thư sáng tác, trong văn liệt kê tên mỗi một vị trong chúng Thánh cùng một câu khái quát, sau khi Đổng Trọng Thư qua đời thì do hậu đại thuộc dòng chính của Khổng Tử - "Diễn Thánh Công" tăng thêm.
Tiếp theo, phủ Văn viện học chính tuyên đọc quy củ của trường thi.
Cuối cùng, huyện lệnh tuyên bố bắt đầu thi, dưới sự dẫn dắt của nha dịch, các thí sinh căn cứ khảo bài dãy số của mình đi vào phòng thi.
Phương Vận liếc khảo bài của mình, trên đó có viết "Đinh Thìn ba", sau đó lưng cõng rương sách chậm rãi tìm kiếm.
Phòng thi là từng dãy phòng nhỏ dính liền nhau, con đường giữa hai hàng đủ cho hai chiếc xe ngựa đi song song.
Phòng thi ở phía bắc hướng về phía nam, phòng cao không tới một trượng, nếu như Phương Vận tiến vào bên trong ngồi thẳng giơ hai tay ngang liền có thể đụng phải vách tường hai bên, phi thường hẹp hòi.
Bên trong có một bàn, một ghế cùng một cái bồn cầu, trên mặt bàn có đồ rửa bút đựng nước, trừ đó ra không có gì khác.
Phương Vận tìm được phòng thi của mình, đứng ở cửa ra vào nhìn một chút, từ lúc ngồi xuống, vô luận xảy ra chuyện gì, một khi ly khai phòng thi liền coi như chấm dứt sát hạch, không thể tiến vào phòng thi lần nữa.
Phương Vận không khỏi nắm chặt hai đấm, chậm rãi đi vào phòng thi.
"Ta nhất định có thể!" Phương Vận kiên định nghĩ.
Phương Vận ngồi lẳng lặng, ngẩng đầu nhìn bầu trời, bởi vì bị mái hiên che lại, chỉ có thể nhìn thấy gần phân nửa mặt trời.
Ánh mặt trời trong văn viện đặc biệt nhu hòa, dù Phương Vận nhìn thẳng mặt trời cũng không cảm thấy khó chịu.
Phương Vận nhớ tới Thánh miếu tài khí khí tức, càng thêm khát vọng loại lực lượng thần bí này.
Phía đông truyền đến tiếng xe ngựa càng ngày càng gần.
Không bao lâu, một chiếc xe ngựa chậm rãi xuất hiện ở trước phòng thi, có người lấy ra một xấp giấy hơi vàng trên chiếc xe ngựa đưa qua.
Phương Vận đứng lên, hai tay tiếp nhận bài thi, nói: "Cám ơn."
Người đưa quyển gật đầu, nhìn thoáng qua Phương Vận, tiếp tục cho thí sinh kế tiếp phát quyển.
Phương Vận đem bài thi đặt trên bàn rồi ngồi xuống, nhìn xem bài thi vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, lộ ra nụ cười khổ.
"Mặc dù đến dị giới cũng phải sát hạch, kiếp trước không phải là học bá, hy vọng cuộc đời này sẽ không trở thành học tra."
Phương Vận suy nghĩ, không có lập tức làm bài, mà là lật xem bài thi trước.
Hắn từng đọc một câu chuyện, một số người tham gia sát hạch, đề rất nhiều nhưng thời gian chỉ có mười phút, không có khả năng làm hết, nên nhiều người vội vàng bắt đầu đáp đề, hy vọng tận lực viết nhiều một chút.
Nhưng là, một đạo đề ở cuối bài thi lại viết: Chỉ cần đáp một đề cuối cùng.
Sau khi Phương Vận xem cố sự này, mỗi lần sát hạch đều kiểm tra tất cả bài thi một lần, không phải xem đề cuối cùng, mà là nhìn thử coi có chỗ sai sót hay không.
Có lần Phương Vận phát hiện tấm bài thi thứ hai có vấn đề, sớm báo lão sư để thay đổi, nếu như chờ đáp xong tờ thứ nhất mới đổi lại, sẽ chậm trễ không ít thời gian.
Đã có một lần ngon ngọt, Phương Vận liền dưỡng thành thói quen.
Nếu so với đời trước thì đời này có nhiều bài hơn, tổng cộng bốn mươi trang, ba mươi trang đầu in khảo đề, mười trang khác là giấy trắng, như trước mặt khảo đề bài thi xảy ra vấn đề, thí sinh có thể dùng tay một lần nữa sao chép cả trương bài thi.
Chất lượng trang giấy và in ấn vô cùng tốt, trình độ chỉ thua địa cầu vài thập niên, Phương Vận không hề cảm thấy lạ, đây chính là thế giới tài khí, nếu như các phương diện trụ cột như giấy, bút mực và in ấn lạc hậu, sớm đã bị yêu man tiêu diệt.
Phương Vận lật xem hết, đã có đại khái.
Ba trương bài thi đầu tiên là khảo thi một bộ phận về cuộc đời hoặc sự tích chúng Thánh, trong đó thì Thánh nhân Khổng Tử cùng sáu vị Á Thánh bắt buộc khảo thi, nhìn như đơn giản, nhưng đáp án phải là lời văn trong kinh điển chúng Thánh, không thể dùng cách trả lời của mình, nếu không cũng không phải là kính mời Thánh ngôn.
Ba trương tiếp theo là khảo thi thi từ ca phú của chúng Thánh.
Mười lăm trương sau đó đều chỉ có một câu, phải điền đủ nguyên văn phía trước hoặc phía sau.
Chín trương cuối cùng là chép lại một đoạn lớn, thậm chí cả chương trong các tác phẩm trứ danh của chúng Thánh.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện