[Dịch] Nho Đạo Chí Thánh
Chương 4 : Hài tử của người khác
Người đăng: Tiếu Thương Thiên
.
Phương Vận than nhẹ một tiếng, nói: "Ta nói rồi, ta bị triệt để đánh thức. Bất quá đúng là trong họa có phúc, đêm qua ta gặp được một vị kỳ nhân, hắn dạy ta rất nhiều thứ, trước kia nhớ không rõ đều nhớ, trước kia không hiểu cũng đột nhiên sẽ hiểu, cứ như là được khai khiếu."
Dương Ngọc Hoàn bán tín bán nghi nhìn xem Phương Vận, thấp giọng hỏi: "Người nọ là ai?"
"Hắn chưa nói danh tự, nói ta coi như nửa cái đệ tử quan môn (1), nếu như ta không thể đậu Tiến sĩ, liền không xứng biết tên của hắn." Phương Vận biết rõ tự mình cuối cùng đã khác trước, cho nên liền viện một cái cớ như vậy, giảm bớt sự hoài nghi của người khác.
Đôi mắt Dương Ngọc Hoàn tràn đầy kinh ngạc, hỏi: "Tiến sĩ? Làm Tiến sĩ mới được biết tên, vậy người đó là ai? Đại Học sĩ? Đại Nho? Chẳng lẽ lại là Bán Thánh?"
"Ta đây cũng không biết." Phương Vận lắc đầu cười khổ.
"Đã ngươi có danh sư chỉ điểm, vậy nhất định có thể trúng Đồng sinh! Ta trở về cắt hai lạng thịt, ban đêm cho ngươi ăn no!" Dương Ngọc Hoàn cao hứng cười rộ lên, nụ cười của nàng so ánh nắng xuân càng rực rỡ.
"Vậy mua nhiều chút, mua một cân, dứt khoát hầm gà cách thủy." Phương Vận trong lòng biết thi Đồng sinh không đậu liền nhất định sẽ chết, mua nhiều một chút coi như xa xỉ lần cuối, thi trúng cũng không thiếu chút tiền ấy.
Dương Ngọc Hoàn không chút do dự gật đầu nói: "Vậy nghe lời ngươi! Ngươi là chủ nhân của gia đình này."
Phương Vận không nghĩ tới Dương Ngọc Hoàn không chỉ xinh đẹp, còn như thế hiểu chuyện, khắp nơi bảo vệ tôn nghiêm của hắn. Ở trong mắt nàng, một ngày ăn nhiều như vậy đã thuộc về phá sản, vậy mà không chút do dự, sợ ảnh hưởng lòng tự trọng của Phương Vận.
Phương Vận trong lòng thầm than: "Có lẽ nàng tự nói trong lòng, chỉ cần vất vả thêm một chút, chịu cực một chút, là có thể kiếm về số tiền này. Nữ nhân như vậy, có thể nào cô phụ. Nếu ta đậu Đồng sinh, tuyệt không nhường nàng lại chịu cực, chịu vất vả!"
Dương Ngọc Hoàn lấy ra một cái bánh ngọt do nàng nướng sáng nay, nói: "Ta nướng nhiều hai cái, ngươi buổi sáng chưa ăn cơm, hiện tại ăn đi."
Phương Vận tiếp nhận bánh ngọt, chậm rãi ăn.
Cơm trong ngày thi dù sao cũng tốt hơn ngày thường, giữa trưa muốn lưu lại Văn viện, vừa ăn cơm vừa đáp đề, cơm cùng nước phải tự chuẩn bị. Thi Đồng sinh còn dễ nói, thi Tú tài phải thi ba ngày, ăn uống vệ sinh ngủ đều ở trong phòng thi nhỏ hẹp, thân thể ra chút vấn đề đều chịu không được.
Con bò già một đường lắc lư đi hướng thành đông, không bao lâu liền đến bên ngoài Văn viện.
Văn viện tường đỏ ngói xanh, cây xanh thấp thoáng, dưới nắng sớm một mảnh sinh cơ dạt dào.
Người đứng đông nghìn nghịt bên ngoài Văn viện, có hài tử hơn mười tuổi, còn có lão nhân tóc hoa râm, đang xếp thành mười hàng dần dần tiến vào Văn viện, xem sơ không dưới hai ngàn người, mà gia trưởng thân hữu không có xếp hàng càng nhiều.
Phương Vận sửng sốt một chút, không nghĩ tới nhân khẩu Tế huyện không đến chín vạn người, số người khảo thi Đồng sinh vậy mà đạt tới hai ngàn.
Phương Vận biết rõ tỉ lệ biết chữ thời xưa rất thấp, nam nhân Trung Quốc cổ đại tỉ lệ biết chữ chừng 10%, đến thời kỳ dân quốc cũng không quá 15%, hơn một nửa trong đó còn là các nghệ nhân và thợ thủ công cần biết chữ, tỉ lệ sĩ tử thư sinh vẫn chưa tới 5%, nhưng tỉ lệ này trong các quốc gia cổ đại đã là cao nhất rồi, quý tộc tây phương thời xưa đa số không biết chữ, đại lượng quốc gia tỉ lệ biết chữ thấp hơn 1%.
Theo Phương Vận, thi Đồng sinh ở Tế huyện một lần có thể có ba, bốn trăm người liền coi như nhiều rồi, thật không nghĩ đến vậy mà có thể có hai ngàn người, cái số này quá dọa người.
Mà Tế huyện chỉ là hạ huyện, một năm cũng chỉ có thể trúng tuyển năm mươi cái Đồng sinh!
Phương Vận kinh ngạc trong lòng, không nghĩ tới mình xem thường trình độ kịch liệt của thi Đồng sinh.
Phương Vận rất nhanh nhớ lại, mật độ nhân khẩu của đại lục Thánh Nguyên cao hơn nhiều Trung Quốc cổ đại.
Huyện phủ căn cứ trình độ giàu có phân thượng trung hạ, mà Tế huyện là hạ huyện, thổ địa tài nguyên tương đối bần cùng, nhưng bởi vì có sự tồn tại của tài khí, bình dân chỉ cần không lười biếng thì sẽ không chết đói, Phương Vận cùng Dương Ngọc Hoàn chính là ví dụ tốt nhất, dù cả hai chỉ là hài tử, cũng có thể tự nuôi sống bản thân, thậm chí có thể miễn cưỡng cung cấp một người đọc sách.
Huyện lệnh, các bộ phận quan viên đều có một hạng chức trách rất trọng yếu: Trợ nông.
Mưa ít, quan viên địa phương liền tổ chức "Cầu mưa văn hội", triệu tập người có văn vị ở địa phương làm thi từ văn chương cầu mưa, nếu như thi từ văn thật tốt, tài khí dẫn động thiên địa nguyên khí, như vậy thì trời sẽ mưa.
Nếu như sĩ tử địa phương cầu mưa thất bại, hoặc là thời tiết thật sự quá hạn, như vậy quan viên liền phải chuẩn bị "Văn bảo" cùng "Thánh trang", tiêu hao tài khí viết danh thiên cầu mưa của danh nhân cổ đại.
Mưa nhiều, sẽ tổ chức "Ngăn lụt văn hội", gặp được nạn châu chấu, tựu muốn tổ chức "Đuổi châu chấu văn hội", không thể thiếu phải làm nhạc đuổi châu chấu, diệt châu chấu khúc.
Những loại văn hội như thế nhiều không kể xiết.
Nhờ công lao của tài khí, sản lượng lương thực ở đây hơn xa Địa Cầu cổ đại, nuôi sống càng nhiều người, cộng với lực hấp dẫn của văn vị, rất nhiều người buộc chặt đai lưng cũng muốn cung cấp hài tử đọc sách, cho nên thi Đồng sinh của một huyện mới có nhiều người như vậy.
"Tại đây, tài khí là sức sản xuất hạng nhất."
Phương Vận trong lòng suy nghĩ, được Dương Ngọc Hoàn nâng xuống xe.
Phụ cận thí sinh nhao nhao nhìn tới, nhận thức Phương Vận không nhiều lắm, nhưng đại danh Giang Châu Tây Thi ai ai cũng biết, dù chưa thấy qua nàng, giờ phút này cũng có thể đoán được, bởi vì Dương Ngọc Hoàn quá đẹp.
Rất nhiều người rục rịch, đáng tiếc sắp bắt đầu thi huyện, không thể gây thêm rắc rối, bọn hắn đành phải đè xuống ý niệm tài tử hội giai nhân.
Dương Ngọc Hoàn từ nhỏ bị người xem quen rồi, ý xấu hổ trong mắt nhẹ nhàng lóe lên liền biến mất, sau đó không để ý chút nào vịn Phương Vận, thay hắn cõng rương sách.
Mọi người càng thêm hâm mộ, nữ nhân này quá hiền lành rồi, hận bản thân không thể biến thành Phương Vận.
"Phương Vận!"
"Ngọc Hoàn tỷ!"
Chỉ thấy bốn người ly khai đội ngũ nhanh bước tới, mỗi người lưng cõng rương sách bằng trúc, ngoại trừ một người rõ ràng nhỏ hơn Phương Vận, ba người khác đều lớn hơn Phương Vận mấy tuổi.
Phương Vận chỉ nhìn một cái liền nhớ lại bọn họ là đồng song cùng tư thục, cùng nhau đi học hơn ba năm, trong bốn người thì ngoại trừ nhà của Lương Viễn mở tiệm gạo tương đối giàu có, những người khác đều là người bình thường giống như Phương Vận.
Phụ mẫu bốn người bọn họ đều khoẻ mạnh, điều kiện gia đình tốt hơn Phương Vận, nhưng trước tới giờ không có xem thường Phương Vận, cảm tình giữa họ rất chân thành tha thiết, chỉ là mười hai tuổi Cát Tiểu Mao từng đỏ mặt nói qua, giao hảo Phương Vận là vì có thể nhìn Ngọc Hoàn tỷ nhiều hơn.
"Ngươi Phương Vận bị sao vậy?" Lương Viễn cao nhất trong năm người, vài bước nhảy tới, nhíu mày dò xét Phương Vận.
Phương Vận tuy đổi quần áo sạch sẽ, nhưng trên đầu đang có bọc băng thuốc, trên mặt có vết máu ứ đọng cùng miệng vết thương rất rõ ràng.
Phương Vận mỉm cười nói: "Đêm qua trời mưa, đường trơn trượt nên bị ngã sấp, đều là vết thương nhỏ, không ảnh hưởng sát hạch."
Cát Tiểu Mao lo lắng nói: "Bị thương thành như vậy mà không nghiêm trọng? Thật chịu được?"
Phương Vận nửa đùa nửa thật nói: "Mạnh Tử nói: Thiên tương hàng đại nhâm dữ tư nhân dã, tất tiên khổ kỳ tâm trí, lao kỳ cân cốt, ngạ kỳ thể phu, khống hạp kỳ thân. (*) Trước khi thi ta gặp nạn, lại được lão sư dạy bảo, có thể thấy được trời chắc chắn giao trách nhiệm lớn cho ta."
(*Nguyên văn là: “Thiên tương hàng đại nhâm dữ tư nhân dã, tất tiên khổ kỳ tâm trí, lao kỳ cân cốt, ngạ kỳ thể phu, khống hạp kỳ thân, hành phận loạn kỳ sở vi. Sở dĩ động tâm nhẫn tánh tăng ích kỳ sở bất năng”.
Tức là “Trời muốn giáng một trách nhiệm lớn lao cho người nào, trước khiến cho khổ tâm trí, mệt nhọc gân cốt, đói rét thể xác, cùng quẩn thân thể; hễ muốn làm việc gì thì hoàn cảnh khiến gặp điều nghịch lý trở ngại. Trời làm như thế, để kích thích tâm tánh kiên nhẫn của người ấy, hầu có đủ nghị lực xúc hành những việc chưa làm được.”)
"Lão sư? Tôn tiên sinh chỉ bảo riêng cho ngươi?" Lương Viễn tò mò hỏi.
"Không phải Tôn tiên sinh, là một vị lão sư khác các ngươi không quen biết. Không nói cái này, chúng ta xếp hàng tiến vào Văn viện. Ngọc Hoàn tỷ, để rương sách cho ta cõng."
Nhân cao mã đại Lương Viễn lại đoạt lấy rương sách, nói: "Ta xách giùm ngươi, đi thôi."
Cái khác cùng trường Lục Triển vịn Phương Vận, từ biệt Dương Ngọc Hoàn, xếp hàng tiến vào Văn viện.
Phương Vận đánh giá chung quanh, tên Phương Vận kia năm trước cũng từng thi Đồng sinh, nhưng hắn thì là lần đầu tiên tới.
Cát Tiểu Mao nhỏ giọng oán trách: "Ta mới mười hai tuổi, có đến cũng chỉ lãng phí tiền. Làm chút thơ còn được, nhưng 'Kính mời Thánh ngôn' quá khó khăn. Ngoại trừ thập tam kinh, còn có một chút chúng Thánh trứ danh tác phẩm. Từ lúc Khổng phu tử phong Thánh đến nay đã qua ngàn năm, người phong Thánh mấy chục, 'Kính mời Thánh ngôn' tuyển chọn tác phẩm trứ danh của nhiều vị tiên thánh , ta đi học tư thục năm năm, bất quá là học thuộc lòng 《 Luận Ngữ 》 《 Mạnh Tử 》 《 Dịch Kinh 》 《 Chu Lễ 》 cùng 《 Xuân Thu 》, kiểu gì cũng thi không đậu ah."
Phương Vận biết "Kính mời Thánh ngôn" tương tự hỏi đáp, điền vào chỗ trống cùng viết chính tả của đời sau, thí sinh căn cứ gợi ý rồi chép đoạn trước hoặc đoạn sau, thậm chí muốn chép nguyên cả chương.
Phương Vận nhớ tới khoa cử của triều Đường.
Thi cử triều Đường có khảo thi "Thiếp kinh", thiếp kinh là khoa mục tuyển chọn thí sinh trọng yếu , nội dung là sao chép vài câu trong kinh thư, che khuất mấy chữ, thí sinh phải điền vào đó, đơn giản hơn kinh mời Thánh ngôn.
Lý do chủ yếu thơ Đường hưng thịnh là vì khoa cử triều Đường có thi từ phú, còn chiếm đoạt tỉ trọng thật lớn.
Tại đại lục Thánh Nguyên, Thánh viện phát hiện thi từ cùng tài khí phù hợp nhất, nhất là chiến thơ chiến từ truyền thế, ảnh hưởng đến nhân tộc hưng suy, cho nên khoa cử phải khảo thi thi từ, mà thơ biên tái là trọng yếu nhất.
Lương Viễn cười: "Tuổi ngươi còn nhỏ, cho ngươi đến không phải vì công danh, mà để mở mang hiểu biết, nỗ lực hết sức là đủ. 'Kính mời Thánh ngôn' của thi Đồng sinh có ba mươi tờ bài thi, 'Kính mời Thánh ngôn' lúc thi phủ Tú Tài thì đạt tới một trăm tờ, gọi đùa thi trăm trang trâu cày chết, làm sao có thể trả lời hết?"
Lục Triển nói: "Tiểu Mao không muốn nhụt chí, ngoại trừ tứ đại tài tử, không ai có thể trả lời toàn bộ đề của 'Kính mời Thánh ngôn', chúng ta cũng không thể, huống chi là ngươi. Cũng may là phạm vi kiểm tra của thi Đồng sinh còn nhỏ. 'Kính mời Thánh ngôn' lúc thi Tú tài mới xảo trá tai quái, các đời tài tử mấy trăm năm nay, không một ai trả lời hết, dù là những người đã phong Thánh tiên hiền sau này."
Cát Tiểu Mao nhẹ nhàng thở ra, nói: "Lương Viễn, lần thi Đồng sinh này, tất cả đều nhờ ngươi rồi, đệ tử mấy năm này của Tôn tiên sinh một mực không ai đậu Đồng sinh, người mấy trường tư thục khác đều cười chúng ta. Chúng ta dù kém vị thần đồng Phương Trọng Vĩnh đã gặp là không quên được kia, cũng không thể bị người khác hạ nhục! Hy vọng liệt tổ liệt tông chúng Thánh phù hộ."
"Ngươi thật là!" Lương Viễn lắc đầu cười.
Phương Vận nghe được người tên Phương Trọng Vĩnh này, thoáng sững sờ.
Đúng lúc này, có người ở phụ cận đột nhiên la lớn: "Phương Trọng Vĩnh đến rồi."
Mọi người lập tức nhìn theo hướng tiếng la, chỉ thấy một thiếu niên tuổi chừng mười ba mười bốn tuổi bước xuống xe ngựa, khuôn mặt nghiêm túc, không ngây thơ một chút nào, ánh mắt không có sự linh động của một thần đồng, trông chững chạc hơn bạn cùng lứa .
Bước theo sau thiếu niên là một trung niên mặc cẩm bào hoa lệ, mặt dương dương đắc ý, không ít cha mẹ lập tức tiến lên lấy lòng người trung niên kia.
Số thí sinh và người thân đứng trước Văn viện khoảng bốn ngàn người, cha con Phương Trọng Vĩnh vừa đến, phần lớn người ngừng nói chuyện, nhìn về phía hai cha con Phương Trọng Vĩnh.
Phương Vận không nghĩ tới cùng họ Phương, hai cha con này vậy mà chói mắt như vậy.
Phương Vận nhận ra Phương Trọng Vĩnh cùng phụ thân Phương Lễ của hắn, hai bên là bà con xa, luận bối phận thì Phương Vận là thúc thúc của thần đồng Phương Trọng Vĩnh, chỉ có điều quan hệ hai nhà quá xa, chưa từng qua lại.
Cát Tiểu Mao hâm mộ nói: "Danh tiếng thần đồng Phương Trọng Vĩnh ở Tế huyện còn vượt qua mỹ danh của Ngọc Hoàn tỷ, hắn không chỉ gặp qua là không quên được, ngâm thi tác đối cũng vượt xa chúng ta. Phụ thân của hắn nói, lúc hắn mười tuổi liền có thể thi đậu Đồng sinh, năm nay mới tham gia thi Đồng sinh lần đầu tiên là để hậu tích bạc phát, vì tranh giành hạng nhất 'Án thủ' (2) ."
"Danh hiệu Án thủ lần này ngoại trừ hắn, không thể là người khác, Án thủ được miễn thi vào phủ Đại Nguyên phủ Văn viện, đây chính là học đường tốt nhất của một phủ, không biết tốt hơn tư thục của chúng ta bao nhiêu lần." Lương Viễn nói.
Chú thích:(1) Đệ tử quan môn: đệ tử cuối cùng.
(2) Án thủ (案首) tên gọi của người đỗ hạng nhất trong khoa thi Huyện - Đồng sinh.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện