[Dịch] Nho Đạo Chí Thánh

Chương 3 : Giang Châu Tây Thi

Người đăng: Tiếu Thương Thiên

.
Số sách trong đầu hắn, có cuốn thì hắn nhớ rất rõ, nhưng cũng có cuốn lại hơi quên, nhưng Phương Vận vẫn có thể từ từ nhớ lại. Phương Vận không khỏi lộ vẻ vui mừng. "Có hi vọng thi đậu Đồng sinh rồi!" Phương Vận hò hét trong đầu, nắm tay thật chặt. Không lâu sau, Phương Vận liền về đến nhà, xung quanh là tường đất cao quá đầu, có ba bốn mươi người hàng xóm đang vây quanh cửa sân nhỏ, trong sân có tiếng người đang nói chuyện. "Tên tiểu tử Phương Vận kia hôm qua không về, nhất định là bị sét đánh chết rồi, ngươi tiểu nương tử liền theo thiếu gia nhà ta đi. Các tiểu thiếu gia của Liễu gia đều phải đi thi huyện, người Liễu gia không được phép ra khỏi nhà, nên thiếu gia không thể tự mình đón ngươi, ngươi đừng có nóng giận. Nếu hôm nay ngươi không đi, chờ ngày mai yết bảng, thiếu gia sẽ tự mình tới đón." "Ta sống là người của Phương gia, chết cũng là ma của Phương gia! Nếu như tiểu Vận chết rồi, ta liền chôn cùng hắn! Ra ngoài cho ta, lập tức ra ngoài!" "Được rồi, được rồi! Ngài đừng bị kích động, mau bỏ cây kéo ra, nếu ngài chết rồi, chắc nhị thiếu gia lột da chúng ta mất!" Phương Vận phảng phất hiểu được chuyện gì xảy ra, lớn tiếng nói: "Tránh ra, cho ta đi vào!" Đám hàng xóm vây xem dồn dập quay người né ra, có người tránh ra không một tiếng động, có người lại giống như đang xem kịch vui, nhưng đa số đều lộ ra thần sắc đồng cảm, có người thậm chí mắng đám gia đinh của Liễu gia. "Tiểu Phương, ngươi sao rồi?" "Phương Vận, ngươi về thì tốt rồi, bọn hắn ức hiếp người thật quá đáng, nhất định phải đi nha môn cáo bọn hắn!" "Ban ngày ban mặt mà muốn bắt người, có còn đạo lý hay không?" "Người của phủ Đại Nguyên thì có thể ức hiếp Tế huyện chúng ta hả?" "Tiểu Phương, hình như ngươi bị thương rất nặng, mau về phòng nghỉ ngơi đi." Phương Vận không lên tiếng, bước nhanh vào sân, chỉ thấy bốn tên đại hán cường tráng đang nhìn mình một cách khó mà tin được, mặc dù bốn ngươi cố gắng che dấu nhưng vẫn lộ ra một chút bối rối. Mà ở giữa sân nhỏ có một thiếu nữ đang đứng, thân hình của nàng hơi mảnh khảnh và yểu điệu, mặc bộ trang phục bằng vải thô màu xanh da trời, mặc dù ăn mặc rất là đơn giản nhưng tướng mạo tuyệt mỹ, giống như một đóa hoa lan trắng tinh trong rừng vắng, Phương Vận có ảo giác, nàng dường như là trăng sáng trong sân, kể cả mặt trời cũng không thể che đi ánh sáng rực rỡ trên người nàng. Nàng hình như hơi mệt, có thể là ngủ không ngon giấc, nhưng toàn thân từ trên xuống dưới ngăn nắp sạch sẽ. Tuy mắt của nàng có tơ máu nhưng trắng đen rõ ràng, ánh mắt trong veo như nước và kiên định. Đến tận lúc này, Phương Vận mới phát hiện nàng đẹp gấp trăm lần người trong trí nhớ, chẳng trách nàng lại được khen là Giang Châu Tây Thi. Lúc này, Dương Ngọc Hoàn đang cầm kéo ngược, mũi kéo hơi đâm vào phần cổ trắng tinh của nàng, chảy ra một chút máu tươi. "Ngọc Hoàn tỷ!" Phương Vận vội vàng bước tới. "Tiểu Vận!" Dương Ngọc Hoàn vừa mừng vừa sợ, ném cây kéo đi rồi chạy tới Phương Vận. Dương Ngọc Hoàn thấy khắp người Phương Vận toàn là vết thương, nước mắt tuôn ra như mưa, vừa khóc vừa hỏi: "Tại sao ngươi bị thương nặng đến thế? Ai làm hại ngươi? Có phải hay không tên súc sinh Liễu Tử Thành? Đi, ta dìu ngươi về phòng ngồi, Tôn cô cô, ngươi đi mời đại phu ở Từ Sinh đường giùm ta được không?" "Ngọc Hoàn đừng sợ, ta đi ngay!" Một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi quay người lại, chạy về phía Từ Sinh đường. Phương Vận vội nói: "Đừng! Ta muốn tham gia thi huyện, nếu không thì muộn mất. Ngọc Hoàn tỷ, ngươi mau đưa cho ta mấy món chuẩn bị vài ngày trước, rồi đưa ta đi văn viện huyện, ta muốn đi thi!" Dương Ngọc Hoàn lau nước mắt, trả lời: "Ngươi bị thương như vậy, còn đi thi huyện cái gì, không cho đi!" "Không được, chỉ cần ta còn một hơi thì nhất định phải đi tham gia thi huyện! Ngọc Hoàn tỷ, bình thường ta đều nghe ngươi nhưng giờ thì không được! Ta đã trưởng thành rồi!" Phương Vận bắt chước giọng điệu của tên Phương Vận cũ, bình tĩnh nhìn Dương Ngọc Hoàn. Dương Ngọc Hoàn đình chỉ khóc, kinh ngạc nhìn Phương Vận có chút lạ lẫm, người vẫn là người đó nhưng bất luận là khí chất hay ánh mắt, đều có biến hóa long trời lỡ đất. Phương Vận lúc này, lòng có thiên địa! "Ta bị đánh tỉnh." Phương Vận dường như giải thích lại như là đang lầm bầm lầu bầu, nhìn về phía bốn đại hán kia. Đêm qua đánh người đấy, cũng là bốn người, cũng là phủ Đại Nguyên khẩu âm. Bốn đại hán kia phi thường chột dạ, một cái trong đó làm bộ không kiên nhẫn nói: "Nhìn cái gì vậy? Tránh ra!" Bốn người nói xong thì bước nhanh ly khai. Dương Ngọc Hoàn nhìn xem Phương Vận, lau khô nước mắt tỉnh táo lại, nói: "Tốt! Hôm nay ta nghe lời ngươi! Nhưng ngươi phải đợi đại phu đến, đắp lên thuốc trị thương, không phải vậy ngươi gắng gượng không qua thi huyện!" Phương Vận biết rõ thi huyện tốn hết một ngày, cũng là việc tốn thể lực, nếu như bây giờ trực tiếp đi, chỉ sợ thật sự gắng gượng không qua khỏi. "Tốt!" Phương Vận nhìn xem Dương Ngọc Hoàn nói. Dương Ngọc Hoàn phát giác Phương Vận nhìn nàng ánh mắt có chút đặc biệt, không giống như trước kia đệ đệ xem tỷ tỷ đấy, mà như một người nam nhân đang nhìn một nữ nhân. "Tiểu Vận trưởng thành thật rồi." Dương Ngọc Hoàn ánh mắt chớp lên, vịn Phương Vận hướng trong phòng đi đến. Từ Sinh đường đại phu vừa đến, chứng kiến Phương Vận miệng vết thương liền nhíu chặt mày, biết được Phương Vận kiên trì muốn đi khảo thi Đồng sinh, liền miễn đi tiền xem bệnh, chỉ lấy tiền thuốc. Lúc đại phu chữa bệnh, Dương Ngọc Hoàn rời phòng, không biết đi nơi nào. Đợi bác sĩ xử lý xong miệng vết thương, Dương Ngọc Hoàn đi đến, cõng lên rương sách mà Phương Vận dùng để đi thi, đỡ Phương Vận đi ra ngoài cửa. Ngoài cửa có ngừng một chiếc xe bò do Ngọc Hoàng mượn. Phương Vận trong lòng ấm áp, thấp giọng nói: "Cám ơn Ngọc Hoàn tỷ." Dương Ngọc Hoàn hơi sững sờ, ánh mắt đung đưa, dịu dàng cười nói: "Cùng tỷ tỷ khách khí cái gì?" Phương Vận thầm nghĩ không hổ là tuyệt thế mỹ nữ, liền một cử động nhỏ bé đều có một loại mị hoặc tự nhiên. Dương Ngọc Hoàn nói xong vịn Phương Vận lên xe, nàng ngồi phía sau càng xe, cầm lấy roi, nhẹ nhàng quất con bò vàng một cái. "Ùm...ụm bò....ò.... . ." Bò vàng kêu một tiếng dài, nâng chân đi về phía trước. Phương Vận lẳng lặng nhìn xem Dương Ngọc Hoàn, nàng đã mười chín tuổi, là thời điểm đẹp nhất. Trên người nàng là quần vải màu xanh da trời đã giặt đến hơi trắng bệch, còn có mấy chỗ vá, dưới chân là giày vải do chính nàng thêu, tóc đen bóng được cuốn ở trên đầu, một cây trâm do chính nàng gọt vô cùng chướng mắt. Ngoại trừ trâm gỗ không khác cây côn nhỏ, toàn thân cao thấp của nàng không có một món đồ trang sức. Phương Vận trong lòng đau xót, mảnh vỡ kí ức có liên quan tới Dương Ngọc Hoàn lại hiện ra. Năm đó lúc phụ mẫu Phương Vận qua đời, Dương Ngọc Hoàn mười hai tuổi, Phương Vận chín tuổi. Khi đó Dương Ngọc Hoàn liền trở nên xinh đẹp, vô cùng duyên dáng, sau khi thân thích Phương Vận giúp hắn làm tang lễ, mấy người đó liền muốn thu dưỡng Dương Ngọc Hoàn, nhưng Dương Ngọc Hoàn lại có điều kiện, chính là thu Phương Vận làm con thừa tự, hơn nữa muốn cung cấp Phương Vận đọc sách, những cái kia thân thích chỉ có thể nhao nhao thôi. Những cái kia thân thích phần lớn là người bình thường, nuôi hai cái hài tử không khó, nếu lại muốn cung cấp Phương Vận đọc sách liền khó khăn. Mấy cái phú hộ thì sợ con trai lớn lên muốn chia gia sản, con gái tắc thì không cần. Đọc sách liền cần đi tư thục, còn cần mua giấy và bút mực, càng cần mua đại lượng sách vở, dù là mượn đọc cũng muốn dùng tiền, muốn suy nghĩ thi đậu Đồng sinh, cần xem sách quá nhiều. Lúc này trên sách không có dấu chấm câu, không có lão sư dẫn đọc, cho dù biết chữ cũng xem không hiểu. Người đọc sách muốn tự mình đánh dấu tương đương với dấu chấm tròn ngắt câu. Những cái kia thân thích tuy không nuôi hai người, nhưng luôn luôn tiếp tế hai tỷ đệ, để hai người mấy năm gần đây không đến mức chết đói. Đợi Phương Vận đến mười hai tuổi, đã có khí lực, liền có thể bốn phía giúp người làm công, không hề chịu đói, nhưng là qua không tốt, bởi vì đọc sách tiêu xài quá lớn. Dương Ngọc Hoàn vừa giống như mẫu thân vừa giống như tỷ tỷ chiếu cố Phương Vận bảy năm, chưa từng có chút nào câu oán hận, phụ cận hàng xóm đều đặc biệt ưa thích Dương Ngọc Hoàn, đều muốn nàng làm con dâu của mình. Hiện tại Dương Ngọc Hoàn đã mười chín tuổi, tuổi này ở Cảnh quốc coi như lớn tuổi, đa số nữ tử bình thường mười sáu kết hôn, mười chín tuổi còn chưa lập gia đình chưa tới một thành. Phương Vận không phải không động tâm với người tỷ tỷ này ,chẳng qua là cảm thấy nếu cứ như vậy mà cưới nàng thì rất có lỗi, thề nhất định phải có công danh lại nở mày nở mặt cưới nàng vào nhà, cho nên hai người đến nay không có viên phòng, một mực ngủ riêng hai phòng. Dương Ngọc Hoàn đối đãi Phương Vận như em ruột. Năm đó lúc khổ nhất, mỗi ngày nàng chỉ uống một chén cháo loãng, lại nói với Phương Vận là mình đã ăn rồi, nhường Phương Vận có thể ăn hết một bát cháo. Gà trong nhà đẻ trứng, hoặc là bán đi cung cấp Phương Vận đọc sách, hoặc là cho Phương Vận bổ thân thể, nuôi gà năm năm, Dương Ngọc Hoàn ngoại trừ ngày tết âm lịch hàng năm bị Phương Vận buộc ăn trứng gà, chưa bao giờ chủ động nếm qua một cái. Có một lần Phương Vận bóc vỏ trứng không hết, lúc Dương Ngọc Hoàn dọn bàn cho rằng Phương Vận không thấy, lén giữ lại lòng trắng dính trên vỏ để ăn thì bị Phương Vận chứng kiến. Phương Vận yên lặng trở lại trên giường trùm đầu khóc lớn, từ nay về sau càng thêm hiểu chuyện, cũng càng thêm kính trọng người tỷ tỷ này. Năm trước, hai người cùng lúc nhiễm phong hàn rất nghiêm trọng, Dương Ngọc Hoàn lại chỉ mua thuốc cho Phương Vận, chờ Phương Vận lành bệnh, nàng mới sắc phần thuốc còn dư của Phương Vận để dùng, sau đó bị Phương Vận phát hiện, nàng mỉm cười nói nàng sợ đắng, thuốc sắc nhiều lần không đắng, vừa vặn thích hợp với nàng. Những ký ức kia dần dần dung hợp lại với nhau, cái mũi Phương Vận mỏi nhừ, quay đầu nhìn về phía nơi khác, chờ cảm xúc ổn định mới quay đầu, lần nữa quan sát tỉ mỉ Dương Ngọc Hoàn. Nàng tuy nhiên ăn mặc cũ nát, nhưng vẫn khó nén thiên sinh lệ chất, phần gáy tinh tế tỉ mỉ, làn da trắng nõn, không có nửa phần tì vết. Phương Vận ánh mắt rơi vào trên tay của nàng, không khỏi thở dài một hơi, tay của nàng còn thô ráp hơn Phương Vận, hơi có chút sưng vù, có thể chứng kiến rất nhiều vết thương. Nếu như chỉ xem tay này, không ai sẽ tin tưởng chủ nhân của bàn tay này sẽ là một cái mỹ nữ sánh ngang với Điêu Thuyền Tây Thi. Nhưng ở trong mắt Phương Vận, đôi tay này là đẹp nhất, bởi vì nàng chống lên cái nhà này! Dương Ngọc Hoàn nhìn hướng Phương Vận, ngoái đầu nhìn lại nhất tiếu bách mị sinh, hai mắt như nước, con ngươi đen oánh, có thể phản chiếu được bóng người. "Tiểu Vận, ngươi từng nói chờ ngươi đậu Đồng sinh liền mua một cây trâm bạc cho tỷ tỷ, có giữ lời hay không?" "Đương nhiên giữ lời, bất quá thi đậu Đồng sinh rất khó khăn." Phương Vận bất đắc dĩ nói. "Tỷ tin tưởng tiểu Vận nhà chúng ta nhất định có thể! Không chỉ có thể đậu Đồng sinh, nhất định còn có thể trúng Tú tài, nói không chừng có thể lên làm Cử nhân lão gia!" Phương Vận hơi sững sờ, mới phản ứng được, Dương Ngọc Hoàn đây không phải đang nói giỡn, là nghe được hắn vừa mới thở dài, cố ý khuyên hắn. Phương Vận không thể để nàng lo lắng, cười nói: "Nếu như ta có thể trúng Đồng sinh, đó nhất định là công lao của Ngọc Hoàn tỷ, tới lúc đó, ta nhất định sẽ cúng bái Ngọc Hoàn tỷ, mỗi ngày để tỷ ăn uống ngon lành, sau đó bắt tỷ mỗi ngày nói ta có thể trúng Tú tài. Đợi trúng Tú tài, liền để tỷ mỗi ngày nói ta có thể trúng Cử nhân!" Dương Ngọc Hoàn nhịn không được nhẹ giọng cười rộ lên, lộ ra hàm răng trắng noãn. "Tiểu Vận, ngươi thật giống như biến thành người khác." Dương Ngọc Hoàn nhìn xem Phương Vận, ẩn ẩn có chút lo lắng.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang