[Dịch]Nhiếp Quốc Đích Phi - Sưu tầm

Chương 7 : Hư hoảng nhất thương*

Người đăng: 

.
(* có thể hiểu là sự giả bộ…Thank tỷ Linhlunglinh đã giúp muội giải nghĩa câu này nhá,,,hí hí) Edit: Vi Vi Phía trên tường cao, Dung Trăn chỉ cảm thấy da đầu tê dại, trong lòng một trận kinh sợ, nửa đêm canh ba, có người thổi khí đối với ngươi, hơi thở như lan nói chuyện với ngươi, không phải quỷ thì là cái gì, dù nàng can đảm cẩn trọng đến đâu, vẫn không khỏi cả kinh tóc gáy dựng thẳng, thân mình theo bản năng ngã ra sau, tay hướng bên cạnh nắm một cái, đáng tiếc lại nắm phải một khoảng không, thân mình thẳng tắp ngã vào phía bên trong của bức tường, không nghĩ rằng một đoạn tay áo màu lam rộng thùng thình phất qua, thân thể của nàng được một cỗ chân khí mang trở lại tường cao, sau khi kinh hách qua đi, nàng theo bản năng nói: “Tạ ơn trời đất” Chữ tạ ơn còn chưa nói ra khỏi miệng, liền nhìn thấy trước mặt mình hé ra một gương mặt tuấn tú phóng đại, lười nhác tà mị, tùy ý nghiêng người tựa trên tường, bên tường vừa lúc có một gốc cây cao lớn, cành lá phía trên phủ đầy tuyết trắng, tuyết trắng kia bị gió đêm thổi một cái, rơi xuống tựa như bay múa, bên trong từng bông tuyết bay, tóc đen nam tử nhẹ nhàng bay lượn, tóc đen áo lam, làm nổi bật lên khuôn mặt càng thêm tuấn mỹ của hắn, phảng giống như mỹ ngọc thượng đẳng hoàn mỹ không gì sánh bằng. Khóe môi hắn hơi tựa tiếu phi tiếu, một đôi đồng mâu giống như bảo thạch đen lóng lánh, sóng ngầm bắt đầu khởi động, sâu kín quỷ mị nhìn chằm chằm Dung Trăn: “Không làm chuyện thẹn với lương tâm, không sợ quỷ tới gõ cửa, điện hạ đã làm chuyện gì trái lương tâm, bị dọa thành như vậy.” Sắc mặt Dung Trăn trong nháy mắt u ám, căm tức quát lạnh: “Vinh thân vương gia, ngươi có biết người dọa người có thể hù chết người sao? Ngươi muốn hù chết ta sao? Ta và ngươi ngày xưa không oán, mấy ngày gần đây không thù, ngươi làm cái gì nửa đêm không ngủ chạy tới dọa ta sợ.” “Ách, lá gan điện hạ nhỏ như vậy sao? Đó là lỗi của bổn vương, bổn vương chỉ tò mò điện hạ lại có thể xuất khẩu thành thơ, nếu điện hạ văn tài cao siêu như vậy, vì sao lúc ở trong Bảo Khố Chi Lâm lại không thể làm ra một bài thơ lấy tuyết làm đề đây?" Nghe xong lời nói của Dung Lẫm, Dung Trăn không khỏi kinh hãi, ngón tay trong ống tay áo theo bản năng nắm chặt lại, lúc trước nàng chỉ chú ý mau mau đuổi người này đi, cho nên làm bộ ngắm trăng ngâm thơ, thương thu bi nguyệt, không nghĩ tới lại thuận miệng tiết lộ mình có thể làm ra một bài thơ. Dung Trăn tâm tư vừa động, liền có chủ ý, hàng mi dài khẽ giương, trưng ra một ánh mắt xem thường cấp Vinh thân vương gia. “Vương thúc, chẳng lẽ ta không làm được thơ, ta còn không biết một mượn một bài thơ thương thu bi nguyệt của cổ nhân sao? Trời ạ, ta thân là Thái tử làm sao mệnh lại khổ như vậy, ta không làm được thơ, đã đủ xui xẻo, hiện tại ngay cả lấy thơ của cổ nhân hoài cảm một chút cõi lòng cũng không được, cái nhân sinh chó má này sống còn có ý nghĩa gì a?” “Thơ của cổ nhân?” “Không phải cổ nhân, chẳng lẽ là của ta, ta có thể làm thơ, còn có thể một người ở trong Bảo Khố Chi Lâm ăn mệt lớn như vậy hay sao?” Dung Trăn trên mặt càng thêm đau lòng, vẻ mặt của Vinh vương gia Dung Lẫm có chút đăm chiêu, bất quá hắn cũng không có bởi vì Dung Trăn sầu khổ mà có chút tỏ vẻ gì, vẫn như trước tùy ý nghiêng người tựa trên tường, một đôi mắt đen như mực sâu không lường được u ám bắn ra những ánh sáng hủy diệt nhìn chằm chằm Dung Trăn. Dung Trăn thấy mình biểu diễn không đưa tới ảnh hưởng gì, buồn bực thu tay lại, nhìn lại cái người bí hiểm kia. “Vương thúc, đêm đã khuya, ngươi cần phải trở về có đúng hay không, có thể nhường chất nhi một người yên tĩnh một chút không?” “Ách, đúng là cần phải trở về.” Thanh âm u ám của Dung Lẫm vang lên, tay áo màu lam rộng thùng thình nhẹ nhàng phất qua, thân mình di chuyển, Dung Trăn vừa thấy trong lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi, ôn thần này cuối cùng cũng đi, đi nhanh một chút, để cho ta còn mau ly khai khỏi phủ Thái tử. Đáng tiếc ý nghĩ khoái trá này của nàng rất nhanh tan biến, nam nhân đối diện với nàng chỉ biến hóa sang một cái tư thế ưu nhã khác, một chân chậm rãi nâng lên, một bàn tay để lên trên đùi, tư thế kia tao nhã xinh đẹp nói không nên lời, ống tay áo theo đầu gối từ từ trượt xuống dưới, cùng với áo bào thật dài buông xuống nằm trên bức tường, giống một đoàn rặng mây màu lam, phía sau là từng bông tuyết tinh khiết, càng nổi bật lên dung mạo như trích tiên của hắn. Dung Trăn bất chấp thưởng thức dung mạo xinh đẹp của người này, trong lòng nàng buồn bực cực điểm, đôi mắt u ám trừng mắt nhìn kẻ đối diện, chỉ thấy Vinh vương gia Dung Lẫm, lười biếng mở miệng: “Bổn vương còn có một chuyện không rõ, điện hạ tính toán nửa đêm muốn đi khỏi Đông cung phủ Thái tử sao?” Dung Trăn kinh hãi, trên mặt càng thêm đau khổ, nâng mắt nhìn trời: “Vương thúc nói cái gì đấy, bản cung ra cung làm cái gì, bản cung thầm nghĩ mượn rượu tiêu sầu thôi.” Nàng nói xong, đưa tay về phía sau sờ soạng bọc quần áo để ở trên tường, tìm tòi lại tìm tòi, lấy ra một bầu rượu còn một nửa, nàng nhớ rõ lúc trước trong bầu rượu này giống như còn rượu, mở bầu rượu ra, bầu rượu khéo léo cầm trong tay giơ lên trước ánh trăng. “Bản cung trong lòng sầu khổ, cho nên tính toán sáng nay có rượu sáng nay say, chất nhi chỉ cần vừa nghĩ tới chuyện xảy ra ở Bảo Khố Chi Lâm hôm nay, liền sầu a.” Dung Trăn mở bầu rượu dốc vào miệng, đối với mình uống một hớp rượu lớn, trong lòng nàng cảm thấy may mắn một chút, may mắn chính mình biết uống rượu, bằng không chẳng phải là phí công, cái thằng nhãi này cần phải đuổi đi. “Tốt cho một cái sáng nay có rượu sáng nay say, điện hạ tính tình chân chính trung nghĩa, hôm nay bổn vương liền tiếp điện hạ say một say.” Không nghĩ nam nhân đối diện chẳng những không đi, thế nhưng còn một câu chí tình chí nghĩa. Dung Trăn trong lòng vừa kéo, thiếu chút nữa không duy trì được bức tường phòng bị, thật sự là kẻ khiến người khác đau đầu, thằng nhãi này không phải cuồng ngạo tàn khốc sao, khinh thường để ý tới nàng sao, hôm nay hắn bị trúng gió gì a. Dung Trăn ở trong lòng đem nam nhân đối diện mắng xa xả máu chó đầy đầu, trên mặt bài trừ một chút cảm động đến rơi nước mắt cười: “Chất nhi đa tạ Vương thúc, bất quá thực xin lỗi Vương thúc, chỉ có một bầu rượu, không có ly rượu, cho nên Vương thúc có cái tâm này thì tốt rồi.” Dung Trăn cầm bầu rượu quơ quơ với nam nhân đối diện, lại nhanh chóng uống một hớp rượu, nàng không tin nam nhân này không chê bẩn, nguyện ý dùng chung một cái miệng bình cùng nàng. Dung Trăn tay lung lay vừa hạ xuống, nam nhân đối diện cánh tay dài duỗi ra định tới lấy bầu rượu, Dung Trăn không nghĩ tới hắn thật sự với tay lại đây, sắc mặt không khỏi khẽ biến, gắt gao đè bầu rượu lại: “Vương thúc?” “Hai thúc cháu ta còn phân biệt nhau sao? bổn vương không chê.” Vinh vương gia lười nhác mở miệng, Dung Trăn lập tức tiếp lời: “Vương thúc, ngươi không chê, nhưng ta ngại a, nam nhân cùng nam nhân, khẩu khẩu nhất nhất” Dung Trăn vẻ mặt ghét bỏ, vẻ mặt không chút che giấu, đối diện với đôi mắt u ám xoay tròn của Dung Lẫm, hàn khí dâng lên, bất quá rất nhanh bị hắn áp chế xuống, đôi mắt hơi hơi nheo lại, nhìn chằm chằm Dung Trăn, sở dĩ hắn cùng Dung Trăn ở chỗ này dây dưa, thật sự là đêm nay Dung Trăn so với lúc trước hắn nhìn thấy nghe được có chút không giống nhau, tuy rằng biểu hiện của hắn (DT) rất đau khổ buồn bực, thế nhưng lại làm cho hắn (DL) có một loại cảm giác hoàn toàn không đồng dạng, cảm giác người này so với mọi khi hoàn toàn khác biệt, bên trong giống như đã thay đổi một người khác vậy, thật không biết là do mình suy nghĩ nhiều, hay là? Dung Lẫm vừa nghĩ hay tay chụp lên tay của Dung Trăn, Dung Trăn ăn đau, nhẹ buông tay, bầu rượu rơi vào trong tay Dung Lẫm, Dung Lẫm giơ cao bình rượu, miệng bình nhắm ngay miệng mình, rượu ngon kia giống như một dòng nước nhỏ chảy vào trong miệng của hắn, trong nháy mắt liền uống một hớp lớn. Một ngụm rượu vào bụng, Dung Lẫm nhịn không được hí mắt khen ngợi: “Rượu tốt, đây là Băng Tuyết Vạn Niên Thanh của Tương gia, mỗi một vò bán với giá ngàn lượng bạc trắng, có giá trị vô giá, bởi vì tửu phường Tương gia hàng năm chỉ làm ra một trăm vò rượu như vậy, rượu này chẳng những bổ trung ích khí, vốn còn bồi dưỡng nguyên khí, dưỡng thân thể khỏe mạnh, kéo dài tuổi thọ, rất nhiều người muốn mua dự tính còn phải đợi đến hai năm, xem ra đêm nay bổn vương có lộc ăn.” Llời nói của Dung Lẫm khiến cho Dung Trăn ngốc lăng, rượu này ở trong Đông cung phủ Thái tử của nàng hình như còn có hai mươi vò, không nghĩ tới là cực phẩm khó có được, thật ra nàng có chút không hiểu, Tương gia cùng với Tương hoàng hậu đến tột cùng là có cái ý tứ gì, bọn họ tốt với nàng như vậy, là cảm thấy quân cờ này dùng tốt, hay là cảm thấy áy náy đây. Dung Trăn đang suy nghĩ nhập thần, Dung Lẫm đối diện bầu rượu cầm trong tay ném lại đây: “Điện hạ, tiếp được.” Bầu rượu mang theo kình khí đập vào mặt bay đến, Dung Trăn cả kinh, hai tay nhanh chóng giơ lên tiếp bầu rượu kia, không nghĩ tới bầu rượu nho nhỏ thế nhưng lực tựa trăm cân, tay nàng nhất thời bắt trượt, bầu rượu trực tiếp hướng về phía mặt đất, Dung Lẫm nhìn phía trước phượng mi khẽ khiêu, tay áo rộng thùng thình vung lên, một đạo chân khí nhanh chóng xuất hiện, bầu rượu bị chân khí chế trụ, đồng thời còn có một bọc quần áo cũng bị chế trụ, bọc quần áo kia vững vàng đứng ở giữa không trung, Vinh vương gia Dung Lẫm vẻ mặt kinh ngạc: “Ách, đây là cái bọc nhỏ gì a?” Dung Trăn nhìn bọc quần áo kia, lại nhìn về phía Dung Vương gia đối diện, người này tuyệt đối là cố ý, nói cái gì mà uống rượu, mẹ nó, căn bản chính là hư hoảng nhất thương.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang