[Dịch]Nhi Nữ Hầu Môn - Sưu tầm

Chương 54 : Người làm khó dễ

Người đăng: 

.
Vòng qua một hành lang, đã có thể thấy bên ngoài cổng vòm của Thu Lan viện có không ít người làm đang túm tụm ngó vào, Tuệ An nhướng mày, cũng không nóng lòng như trước. Vừa rồi nàng nghe nói Phương mama bị bắt nạt, phải hứng lấy một cái tát của Tôn Tâm Từ, trong lòng lửa giận công tâm lo lắng không thôi, lúc này nghĩ lại, có đám Xuân Nhi, Hạ Nhi ở đó, Phương mama nên chiếm thế thượng phong mới đúng, hơn nữa Phương mama cũng không phải người yếu đuối để người bắt nạt, chỉ sợ trong chuyện này có nguyên nhân khác. Nay nhìn thấy có nhiều người làm vây quanh Thu Lan viện hóng hớt như vậy, Tuệ An càng khẳng định chuyện này không bình thường, vì vậy trên mặt mặc dù vội vàng, nhưng bước chân đã dần chậm lại. Tuệ An còn chưa vào sân nhỏ, đã nghe bên trong vang lên thanh âm bất mãn của Tôn Tâm Từ: “Phụ thân, sao cha có thể tin lời từ một phía của Phương mama cho được, thật sự là bà ấy bất kính với con, còn cố tình làm khó con đủ điều, nên con mới nhịn không được tát bà ta một cái. Con là chủ tử, bà là nô tài, nô tài coi thường chủ tử, con dạy dỗ bà một chút thì có hề gì? Chẳng lẽ chỉ vì bà là vú nuôi của Đại tỷ, nên có phạm sai lầm thì con cũng không thể dạy dỗ sao?” “Tiểu Từ, con câm miệng! Phương mama là lão nhân* trong phủ, là người mà Đại tỷ con đặc biệt đưa đến dạy bảo cho con lễ nghi phép tắc lễ, há có thể làm nên cái chuyện coi thường chủ tử, lấy việc công để trả thù riêng như thế? Nương nói con nghe, hôm đó là nương với Đại tỷ con có chút hiểu lầm, là do nương nói sai, mới để cho phụ thân con trách lầm Đại tỷ. Hôm qua cũng là tự nương không cẩn thận làm đổ chén canh lên người, một thân toàn canh nóng cũng là lỗi của nương, sao con lại…Ôi, đứa trẻ này, còn không mau nhận lỗi với Phương mama đi!” *Người làm lâu năm. Đỗ Mỹ Kha vừa nói vừa âm thầm véo tay Tôn Tâm Từ, khẽ nháy mắt ra hiệu cho nàng bồi tội với Phương mama trước đã. Bà nói lời này nghe qua có vẻ là khiển trách Tôn Tâm Từ, thực tế là ám chỉ hai ngày trước Tuệ An vì sự kiện Đoan môn mà bị Tôn Hi Tường đến Dung Lê viện khởi binh vấn tội, khiến cho Tuệ An cùng bà sinh ra hiểu lầm, cũng là ám chỉ mọi người Tuệ An vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện hôm đó, nên hôm qua mới giội cho bà một thân nước canh, đến hôm nay còn phái Phương mama đến hành hạ Tôn Tâm Từ, mà Tôn Tâm Từ căn bản bởi vì bất bình thay mẹ, nên mới vô lễ với Phương mama. Con gái của mình, sao Đỗ Mỹ Kha có thể không hiểu tính nàng? Bà dù không tận mắt nhìn thấy Tôn Tâm Từ tát Phương mama, nhưng Tôn Tâm Từ được bà nuông chiều từ nhỏ, chẳng bao giờ nhịn được cơn giận. Phương mama là một bà già cứng nhắc, không thể nào lấy chuyện dạy bảo để hành hạ Tôn Tâm Từ, như vậy sẽ dễ dàng cho người ta bắt được nhược điểm, cả đời này của bà ấy cũng sẽ chấm dứt. Vậy thì chuyện này nhất định là nữ nhi kiêu căng của mình gây ra, bây giờ có biết bao nhiêu người đang nhìn chòng chọc, phải một mực nói là Phương mama khắt khe, cố tình gây khó Tôn Tâm Từ, có chết cũng phải biến không thành có. Cho nên Đỗ Mỹ Kha không nói thẳng là Phương mama phạm sai lầm như Tôn Tâm Từ, bà chỉ nói mình cùng Tuệ An có chút hiểu lầm, Tôn Tâm Từ vì vậy nên mới ra tay với Phương mama, còn vội vàng bắt Tôn Tâm Từ nói lời xin lỗi. Bà một mặt tìm cho Tôn Tâm Từ lý do động thủ, mọi sự lấy chữ hiếu làm đầu, mặc kệ Tôn Tâm Từ đúng hay sai, chỉ cần nàng xuất phát từ đạo hiếu, cho dù có động thủ động cước cũng là đúng. Mà mặt khác, mọi người nghe lời này, không tránh khỏi sẽ có suy nghĩ có thật là vì hiểu lầm hay không, hay là do Phương mama không cam tâm cố tình mượn cớ trách mắng Nhị cô nương. Cho dù những kẻ hầu người hạ lắm chuyện kia có tận mắt nhìn thấy mọi chuyện xảy ra, không thể chỉ vì mấy câu của bà mà nghĩ Phương mama sai, nhưng Tôn Hi Tường thì đâu có thấy, ông lại sẽ bởi vì lời của bà sinh ra hoài nghi trong lòng, cũng nghi ngờ ý của Phương mama chính là ý của Tuệ An, như vậy không phải khẳng định người Tuệ An không cam lòng chính là vị phụ thân này hay sao? Phương mama nghe vậy sao lại không hiểu, chỉ hận Đỗ Mỹ Kha ăn nói độc địa, lại thấy Tôn Hi Tường quả nhiên như có điều gì trầm ngâm không lên tiếng, Phương mama phịch một tiếng quỳ xuống, thanh âm buồn bã nói: “Lão gia minh giám, hôm đó lão gia phân phó lão nô đến dạy bảo Nhị cô nương lễ nghi, lão nô đâu dám chậm trễ, sáng sớm nay đã lập tức phụng mệnh đến đây. Lão nô vốn nơm nớp lo sợ, sợ uổng công chủ tử tín nhiệm. Bây giờ không những không dạy được cho Nhị cô nương thế nào là đoan trang nhã nhặn, còn khiến Nhị cô nương hiểu lầm mà ra tay đánh lão nô, mọi chuyện đều tại lão nô không có bản lĩnh, Nhị cô nương không phục lão nô, càng giải thích lão nô tài nghệ nông cạn, không dạy nổi Nhị cô nương. Lão nô thật không gánh nổi lời xin lỗi của Nhị cô nương, kính xin lão gia cho lão nô từ giã trở về, lão nô sẽ cầu xin cô nương chúng ta vì Nhị cô nương mời đến mama giáo dưỡng tốt hơn từ trong cung vậy.” Phương mama nói cũng khôn khéo không kém, bà không nói ai đúng ai sai, chỉ nói mình là do Tôn Hi Tường lệnh đến, tự trách mình tài nghệ nông cạn, không đủ bản lĩnh, mới khiến cho Tôn Tâm Từ động thủ. Sau là chào từ giã, không dạy dỗ nổi cho Tôn Tâm Từ. Từ xưa đến nay, có triều đại nào là không đặt tôn sư trọng đạo lên hàng đầu, cho dù Phương mama có tài nghệ nông cạn, nhưng nếu như bà đã là mama giáo dưỡng của Tôn Tâm Từ, thì xứng được tôn kính ngang hàng thầy giáo. Vậy mà học sinh như Tôn Tâm Từ, lại ra tay đánh bà, đây là thể hiện không biết tôn sư, hơn nữa bà là phụng mệnh Tuệ An tới đây, lại là vú nuôi của Tuệ An, Tôn Tâm Từ động thủ với bà, cũng chính là bất kính với trưởng tỷ. Mặc kệ ngươi có phải có hiểu lầm gì không, mặc kệ ngươi xuất phát từ nguyên nhân gì, bất kính với thầy, không coi trưởng tỷ ra gì thì luôn luôn là ngươi sai. Phương mama nói lời này càng cố ý nhấn mạnh chuyện Tôn Tâm Từ động thủ với bà, cô nương danh môn đúng là có thể tùy ý xử phạt chúng nô tài, nhưng cũng chẳng lý nào lại tự mình ra tay động thủ, các cô nương danh môn đều lớn lên trong chiều chuộng, cho dù dạy dỗ nô tài, vậy cũng là đám nha hoàn vú già thay mặt xử trí, làm sao phải tự mình động thủ? Chuyện này đừng nói một chút bộ dáng nhã nhặn đoan trang cũng không có, quả thật còn đánh mất cả thân phận địa vị của mình, hành vi bất nhã đến cùng cực ấy chứ! Coi như Tuệ An có mang danh lỗ mãng, chẳng qua là vì ở bên ngoài phủ xung đột với tiểu thư nhà người, động tay động chân chút đỉnh, cho nên mới bị người ta bôi xấu thanh danh. Nay Tôn Tâm Từ ở trong nhà mình, còn động thủ cả với chúng nô tài thì quả thật là độc nhất vô nhị, chẳng khác nào thứ thôn phụ nơi chợ búa. Cho nên Tôn Hi Tường nghe vậy, ông nhìn Tôn Tâm Từ vẫn vẻ mặt không phục, hai mày nhăn lại, cảm thấy nữ nhi này đúng là đã được cưng chiều đến nỗi kiêu căng quá rồi, đây cũng không phải chuyện tốt. Vừa rồi ông đã hỏi thăm người làm, đều nói Phương mama xử sự bình thường, là Nhị cô nương không phục cách dạy, mới động thủ trước, bên ngoài có bao nhiêu ánh mắt nhìn vào, nữ nhi này lại vẫn cứ khăng khăng đổ hết sai lầm lên đầu Phương mama, càng thế dĩ nhiên càng bất lợi đối với nó, vậy mà vẫn còn ở đây ra vẻ hiếu chiến, nó không có đầu óc sao?! Ông sủng ái nữ nhi này, cũng là cảm thấy nó tướng mạo xinh đẹp, tính tình đáng yêu, nghĩ sẽ có một ngày định được một cuộc hôn nhân tốt, cũng mang lại lợi ích cho mình, hơn nữa dù sao cũng là đứa con duy nhất của ông với Đỗ Mỹ Kha, lý nào lại không thương. Nhưng hôm nay nữ nhi này kiêu căng phách lối thì thôi, còn không có đầu óc mà suy nghĩ, khiến cho ông không tức không xong. Ông trừng mắt sắc bén nhìn Tôn Tâm Từ, nói: “Phương mama là phụng mệnh ta đến dạy bảo lễ nghi quy củ cho con, là mama giáo dưỡng chân chính, làm gì có chuyện lại dám ra tay với cả mama giáo dưỡng của mình, còn không mau nhận lỗi.” Tôn Tâm Từ nghe cả cha mẹ đều bắt mình xin lỗi, tức thì ủy khuất vạn phần, hôm đó ở Đoan môn nàng đã bị Tuệ An chèn ép, trên người trên mặt đến giờ vẫn còn ê ẩm, khó khăn lắm vết thương mới đóng vảy thì lại xấu hổ không dám ra cửa, ai ngờ đến trở về phủ Thượng thư cũng không được an bình, còn bị đuổi khỏi đó, mấy ngày này cuộc sống rất không ưng ý, hôm nay đến học quy củ vốn trong bụng còn một ổ giận dữ, làm sao có thể coi một kẻ nô tài như Phương mama, lại là mama giáo dưỡng cho mình, dám ra mặt dạy dỗ nàng đủ điều. Nàng há chịu nghe theo, nhịn tới tận trưa mà vẫn không tìm được sai sót của Phương mama, khiến cho lửa giận của nàng bốc tới đỉnh đầu, cuối cùng khi Phương mama lần thứ mười lăm bắt nàng học theo bộ dáng đi đứng của bà thì Tôn Tâm Từ không nhịn thêm được nữa, ra tay đánh Phương mama một cái. Nàng vẫn cho rằng nàng là chủ tử, Phương mama là phận nô tài, cho dù nàng có đánh cũng chỉ là việc cỏn con, vì sao phụ thân với mẫu thân lại cứ chuyện bé xé ra to như vậy, còn thúc ép nàng ở trước mặt bao nhiêu người phải xin lỗi thứ nô tài này! Tôn Tâm Từ ngẩng khuôn mặt quật cường nhìn chằm chằm Tôn Hi Tường, khóe mắt ửng hồng, ra vẻ không cam tâm. Tôn Hi Tường thấy vậy thì càng giận, chỉ thấy nữ nhi này đúng là được chiều chuộng không coi ai ra gì, ngay cả lời mình nói mà nó cũng ngỗ nghịch chống đối, nhất thời trầm giọng quát lên: “Nghiệt chướng, tự mình gây ra họa, còn không biết đường hối cải sao?” Đúng lúc này Tuệ An từ ngoài viện đi tới, gấp rút bước nhanh về phía trước đỡ lấy Tôn Hi Tường, thanh âm hòa hoãn nói: “Phụ thân bớt giận, đây đâu phải chuyện gì to tát, sao người phải tức giận như vậy. Lỡ như phụ thân tức giận hại đến sức khỏe, thì nữ nhi chúng con thành tội nhân thiên cổ mất!” Nàng nói xong nhìn về phía mấy người Sính Cúc, Vân Xảo vẫn đứng trong sân xem náo nhiệt quát to một tiếng: “Hầu hạ kiểu gì thế, còn không mau mang ghế đến cho lão gia, trời đông giá rét sao lại để lão gia đứng ở ngoài sân thế này, cả một chén trà nóng cũng không biết đường mà mang lên nữa à?” Khi còn ở Phù Vân hạng, trong phủ không có trưởng bối trấn áp, Đỗ Mỹ Kha oai phong một phương, mà Tôn Hi Tường thì luôn chiều chuộng bà, khi hai người ở cùng một chỗ thì phóng túng có thừa, hiện giờ người trong Thu Lan viện hầu hết đều là những người trước kia đã hầu hạ bên người Đỗ Mỹ Kha, lại nói có ai trong số các nàng chưa từng thấy qua Tôn Hi Tường với Đỗ Mỹ Kha ban ngày tuyên dâm đâu kia chứ? Do đó có thể nói Tôn Hi Tường trong mắt các nàng thật ra chẳng có bao nhiêu uy nghiêm, nên trong lòng không sinh ra kính trọng gì nhiều, cũng không có cảm giác đã chậm trễ ông, hơn nữa vừa rồi trong sân loạn thành một đoàn, đám Sính Cúc chỉ vội vàng xem chút náo nhiệt, căn bản không hề nghĩ đến chuyện bưng trà rót nước cho Tôn Hi Tường. Lúc này nghe vậy lại càng sững sờ, chỉ có bọn Đông Nhi thấy các nàng còn thần người ra, lập tức làm một loạt động tác lưu loát chỉnh tề, nghiêm trang cung kính, mang ghế, dâng trà, đặt lò sưởi. Nhất thời càng làm nổi lên việc nha hoàn vú già trong Thu Lan viện không biết quy củ, chỉ biết lười biếng hóng chuyện. Tôn Hi Tường thầm nghĩ ông đã quá mức sủng ái hai mẹ con Đỗ Mỹ Kha thì phải, nhấp một ngụm trà, sắc mặt hòa nhã nói với Tuệ An: “Vẫn là An nương hiểu chuyện biết lễ, dạy bọn nha hoàn cũng tốt, chắc hẳn là Phương mama phải tốn công lắm.” Nói xong lại quay đầu nói với Phương mama đang quỳ: “Mama xin đứng lên, đừng nói mấy câu tài nghệ nông cạn không dạy được Nhị cô nương đó, về sau bản lão gia giao Nhị cô nương cho mama, mama chỉ cần nghiêm khắc dạy bảo là được.” Đỗ Mỹ Kha nghe vậy biến sắc, thấy Tôn Tâm Từ còn muốn phản bác, vội vàng dùng sức véo mạnh nàng một cái, Tôn Tâm Từ này mới cắn răng không lên tiếng. Đỗ Mỹ Kha thấy Tôn Hi Tường lại đứng về phía Tuệ An, biết rõ chuyện này không còn cách xoay chuyển, chỉ hận Tôn Tâm Từ điêu ngoa tùy hứng, nếu như ban nãy làm theo lời bà nói một câu xin lỗi với Phương mama, không phải là xong hết rồi sao, mà còn có thể mang danh hiếu thuận, không đến mức bị bọn nô tài chỉ trỏ, giờ thì tốt quá, Phương mama với Thẩm Tuệ An mới nói có hai ba câu mà đến cả Tôn Hi Tường cũng không che chở cho nàng được. Nghĩ vậy nhưng Đỗ Mỹ Kha cũng biết lúc này mặc dù Tôn Hi Tường nhìn thì có vẻ là đứng bên Tuệ An, nhưng trong lòng lại không hề ủng ủng hộ Tuệ An, chỉ đang âm thầm cảnh cáo mẹ con bà, hôm nay quả thật Tiểu Từ quá mức ầm ĩ, ở trước mặt mọi người còn không chịu nghe theo lời ông, nên mới chọc cho Tôn Hi Tường nổi giận đến thế. Hơn nữa, kể từ khi vào phủ Phượng Dương hầu, cả ngày bà chỉ nghĩ làm thế nào đứng vững, nghĩ tới chuyện giả trang đứng đắn, thu phục Tuệ An, cho nên có hơi sơ xuất với Tôn Hi Tường, lại để cho Phàn Chi kia có cơ xen vào, bây giờ bà còn bị phủ Thượng thư ruồng bỏ, chưa kể hôm qua Tôn Hi Tường còn nổi cáu với bà nữa chứ, chẳng qua cũng tại năm lần bảy lượt bà bị Tuệ An nhục nhã, nên hôm đó mới không chịu nổi mà trút sang Tôn Hi Tường, mở miệng mỉa mai ông vài câu, khiến cho Tôn Hi Tường sập cửa mà đi, khó trách Tôn Hi Tường vẫn để tâm chuyện đó, trước mặt mọi người không mắt nhắm mắt mở bỏ qua cho Tiểu Từ như trước. Thế nhưng bà vừa nghĩ tới chuyện mười mấy năm nay bà không danh không phận đi theo Tôn Hi Tường, khi còn ở Phù Vân hạng hai người ân ái vô cùng, vậy mà chỉ vì mấy ngày nay bà chậm trễ ông, thêm việc mất đi chỗ dựa là phủ Thượng thư, ông lại có thể quay ngoắt như vậy, đối với mẹ con bà vô tình đến thế, thật sự khiến cho người ta lòng đầy hận ý. Đỗ Mỹ Kha không giống Tôn Tâm Từ, cho dù lòng bà có hận đến đâu, nhưng cũng tinh mắt nhìn ra tình thế lúc này. Bà biết hôm nay Phương mama đã tóm được sai lầm của Tiểu Từ, bà có nói năng khéo léo đến đâu, e là cũng đừng hòng chiếm được chữ lý, cũng không có được lợi lộc gì, phải nhanh chóng bỏ qua chuyện này mới là đúng nhất. Vì vậy trên mặt bà không để lộ một chút sắc thái nào, lập tức quay sang trách cứ Tôn Tâm Từ: “Còn không mau nói lời xin lỗi với Phương mama đi, xin mama đừng chấp Tiểu Từ, sau này Tiểu Từ còn cần mama dạy dỗ nhiều.” Ai ngờ Tôn Tâm Từ sớm đã nén giận đến cực điểm, thấy phụ thân xưa nay luôn thiên vị mình lại đứng về phía Tuệ An, ngay cả mẫu thân cũng mắng mỏ nàng, nàng chưa bao giờ phải chịu uất ức bậc này, nhất thời như pháo được châm ngòi mà bùng nổ không thể kiềm chế. Sắc mặt nàng đột nhiên đỏ lên, vẻ mặt xúc động phẫn nộ hét ầm lên, nói: “Con không làm! Tại sao con phải xin lỗi, bà ta chỉ là thứ nô tài ti tiện! Rõ ràng là bà ta không coi chủ tử ra gì, lại muốn con nhận lỗi, là vì bà ta là vú nuôi của Đại tỷ sao? Đại tỷ, có phải là tỷ cố tình sai Phương mama đến chèn ép ta không, trong lòng tỷ rõ ràng nhất, tỷ dám chỉ tay lên trời mà thề tỷ không làm bất cứ chuyện gì không thẹn với lương tâm không?” Nàng vừa nói vừa cất bước đến gần Tuệ An, căm tức nhìn nàng, khuôn mặt chứa đầy oán hận không phục. Tuệ An bị bộ dạng của nàng khiến cho sững sờ, thầm nghĩ Tôn Tâm Từ đã điên rồi sao? Kiếp trước nàng lại thua trong tay một người lỗ mãng, không biết nhẫn nại lại kiêu căng ngốc nghếch thế này ư? Nhìn Tôn Tâm Từ như vậy, Tuệ An có phần hoảng hốt, khẽ nở một nụ cười khổ. Thấy Tuệ An không nói lời nào, Tôn Tâm Từ lại cho rằng nàng sợ, vênh mặt nhìn về phía Tôn Hi Tường, giơ tay chỉ vào mũi Tuệ An, lớn tiếng lên án: “Phụ thân, người thấy rồi chứ, tỷ ta căn bản không dám thề, đây là có tật giật mình…” “Đủ rồi!” Tôn Hi Tường thấy nàng càng ngày càng quá đáng, không khác nào thứ thôn phụ chanh chua quê mùa, nào có nửa điểm thanh nhã đoan trang của tiểu thư khuê các, nhất thời lửa giận dâng cao, hét to một tiếng dọa cho Tôn Tâm Từ giật mình trợn mắt, bất động tại chỗ. Bên ngoài Thu Lan viện đã có không biết bao nhiêu người làm xì xào bàn tán, thậm chí còn công khai chỉ trỏ vào Tôn Tâm Từ, Đỗ Mỹ Kha thấy thế quýnh lên, chỉ trách bà ngày thường quá mức dung túng nữ nhi, vội vàng bước lên phía trước giữ chặt Tôn Tâm Từ, gấp giọng nói: “Tiểu Từ, sao lại có thể ăn nói với Đại tỷ con như thế, nghe lời mẫu thân, mau nhận lỗi với Đại tỷ con đi.” “Ta vẫn nghĩ sao Nhị muội lại không hiểu quy củ, bừa bãi vô lễ như vậy, thì ra là có nguyên do của nó! Kha di nương, di nương như bà tính ra cũng chỉ là một nửa chủ tử, có tư cách gì trách cứ Nhị muội ta? Lại có tư cách gì mà đứng đây cuồng ngôn loạn ngữ, tự xưng mẫu thân? Hừ! Cái thói kiêu căng tùy hứng, không kính trưởng tỷ của Nhị muội, ta thấy sợ là đều do bà dạy hư muội ấy. Nhị muội có hiểu lầm sâu sắc với ta như vậy, e cũng chẳng thiếu được bà xúi giục đâu nhỉ?” Tuệ An thấy Đỗ Mỹ Kha đến lúc này vẫn không nhận thức được tình cảnh của mình, trong lòng cười lạnh không thôi, ánh mắt rét buốt nhìn chằm chằm cắt ngang lời bà nói. Đỗ Mỹ Kha nghe vậy tức đến mặt mũi trắng bệch, hai mắt trừng lên oán độc nhìn Tuệ An, miệng đóng mở hồi lâu, cũng không tìm được một câu nào để cãi lại nàng, trong lòng bà vừa giận vừa hận, cũng không biết có thứ gì đang len lỏi trong tâm trí, hiện thực không thể chối cãi như cơn lạnh lẽo ngấm vào tận xương, khiến cho bà trào dâng cảm giác vô vọng sợ sệt, sắp ngất đến nơi. Tuệ An thấy bộ dạng này của bà thì trong lòng sảng khoái, trên mặt lại không lộ chút cảm xúc nào, chỉ khẩn thiết nhìn về phía Tôn Hi Tường, buồn bã nói: “Phụ thân, An nương nhìn Thu Lan viện này nếu không chỉnh đốn sợ là không được, bây giờ đã loạn không ra hình thù gì rồi. Một di nương mà trước mặt bao người dám mở miệng mắng mỏ cô nương trong phủ, còn tự cao tự đại, nhận mình là mẫu thân, chuyện này đồn ra ngoài còn không khiến người ta cười tới rụng răng sao?” Tôn Tâm Từ nghe vậy tức muốn dậm chân, hất tay định đánh Tuệ An, lại bị vú nuôi Đỗ mama ở phía sau gắt gao giữ chặt. Đỗ Mỹ Kha mặc dù còn cố vớt vát thể diện, không thể mất mặt tại đây, thế nhưng gương mặt xinh đẹp đã sớm trở nên vặn vẹo, trong lòng bà đau đớn vô cùng nhưng không tìm được một lời phản kích. Lúc này bà mới thật sự ý thức được ở phủ Phượng Dương hầu thì địa vị của bà so với địa vị của Tuệ An chỉ là kiến đấu với voi, bà nhận ra từ khi bước vào phủ Phượng Dương hầu, thì đã giống như rơi vào mạng nhện, càng giãy dụa thì nó càng quấn chặt lấy bà, càng ngày càng sâu, cũng cách ranh giới tử vong càng ngày càng gần. Mà giờ đây chỗ dựa duy nhất của bà cũng chỉ có Tôn Hi Tường, Đỗ Mỹ Kha nghĩ tới đó sắc mặt thoắt cái đã thay đổi. Những giọt nước mặt tựa như chuỗi ngọc lưu ly trong suốt ào ào đổ xuống, một đôi mắt long lanh chứa đầy ủy khuất nức nở nhìn Tôn Hi Tường, quả nhiên là một bộ dạng điềm đạm đáng yêu bị người bắt nạt. Đến Tuệ An cũng giật mình khi nhìn thấy bà như thế nữa là, không biết còn tưởng rằng nàng mới là ác quỷ đang đi chèn ép một người mẹ lương thiện nữa chứ. Nói cho cùng Tôn Hi Tường với Đỗ Mỹ Kha cũng có tình cảm, nghĩ tới mười mấy năm ân ái triền miên, trong lòng ông có phần mềm đi, tuy là hai ngày nay cũng tức giận vì Đỗ Mỹ Kha đắc tội với Đỗ Thượng thư, nhưng vừa thấy bà như vậy thì cũng không đành lòng. Tuệ An thấy thế, trong lòng thầm khinh bỉ, chuyện đã đến nước này, Đỗ Mỹ Kha còn muốn chuyển mình, không có cơ hội đâu. Nàng nghiêm mặt, ghé sát vào Tôn Hi Tường, khẽ nói: “Phụ thân, hiện giờ trên triều đang là mưa gió bão bùng, Hoàng thượng thiên uy tức giận, Vương đại nhân lại vừa tấu Đỗ thượng thư một bản, nếu như phụ thân cũng vì mấy chuyện lặt vặt trong nhà, hay yêu thiếp quá độ mà bị tấu lên, sợ là sẽ cản trở tiền đồ của phụ thân mất, hơn nữa, nữ nhi nghe nói vị Vương đại nhân kia xưa nay là người chuyên môn đào bới đến cùng, túm được một chuyện không lôi ra lôi vào mấy lượt là ông không chịu buông tay, cũng không biết lúc này Vương đại nhân có thể nhớ đến chuyện gì hay không, nghĩ tới Kha di nương chỉ là một ngoại thất sao có thể bước chân vào phủ Thượng thư, còn dám to gan đùa giỡn Đỗ phủ, hoặc là không biết là ai cho bà cái gan lớn thế…” Một ngoại thất đã bị đuổi ra khỏi cửa như Đỗ Mỹ Kha lại có thể lần nữa tiến dần từng bước, hết phủ Phượng Dương hầu lại đến phủ Thượng thư, tất cả không phải là do có Tôn Hi Tường sủng ái hay sao. Nếu không phải Đỗ thượng thư biết Tôn Hi Tường có ý nâng Đỗ Mỹ Kha lên làm chính thất, chỉ bằng Đỗ phu nhân cầu xin, chưa chắc ông đã cho Đỗ Mỹ Kha đặt chân vào cửa. Lời này của Tuệ An chỉ kém chưa nói, phụ thân người ái thiếp diệt thê, không sợ cũng bị tấu một bản, chấm dứt tiền đồ luôn sao?! Nàng nói dường như có ý chỉ trích cả người phụ thân này, Tôn Hi Tường nghe vậy lạnh mặt nhìn Tuệ An, trong lòng mặc dù tức vì nữ nhi bất kính với mình, nhưng cũng biết Tuệ An nói không sai, nhất thời giận không được, nhẫn cũng không xong, nhịn xuống lại cảm thấy không còn mặt mũi, khuôn mặt dần trở nên khó coi. Tuệ An thấy vậy bỗng dưng phịch một tiếng quỳ xuống, nức nở khóc lên: “Phụ thân, muội muội không biết lễ nghi, ăn nói bậy bạ như thế, đều là tại người tỷ tỷ như con không biết làm gương, để muội muội noi theo, muội muội tin lời gièm pha, có hiểu lầm với con, cũng là nữ nhi không biết khuyên nhủ. Hôm nay muội muội lại động thủ đánh cả mama giáo dưỡng, ngỗ nghịch phụ thân, không kính bề trên, An nương làm trưởng tỷ, há có thể chối tội, con nguyện cùng muội muội chịu phạt gia pháp.” Tuệ An chỉ thiếu điều chưa chỉ thẳng vào mặt Tôn Tâm Từ mắng nàng bất hiếu ác liệt mà thôi, hơn nữa nàng mà không nói chịu phạt bằng gia pháp, thì hai mẹ con Đỗ Mỹ Kha với Tôn Tâm Từ này càng không cần phải nói, nhiều người nhìn vào như vậy, Tôn Hi Tường lại chỉ nói ngoài miệng vài câu, ắt sẽ không trách phạt gì hai mẹ con Đỗ Mỹ Kha. Quả nhiên Tuệ An vừa nói xong, sắc mặt Tôn Hi Tường đã cực kỳ khó coi, ánh mắt sắc như dao nhìn chằm chằm Tuệ An, ông cứ đứng đó nhìn nữ nhi từng bước ép sát mình này, hai tay nắm chặt, trong lòng bực bội chán ghét không thể tả nổi. Tuệ An thấy ông như thế, trong lòng đến một gợn sóng nhỏ cũng không có, nàng còn sợ đắc tội ông ta hay sao? Từ lâu nàng đã chẳng coi cái người ra vẻ đạo mạo trước mặt là phụ thân mình nữa, hôm nay chỉ mới bắt đầu, rồi sẽ có một ngày, nàng sẽ mở cửa từ đường, xóa tên ông, hoàn toàn cắt đứt quan hệ cha con với Tôn Hi Tường. Cho nên, Tuệ An căn bản không sợ đắc tội Tôn Hi Tường, đối diện vẻ mặt tức giận của ông, Tuệ An chỉ một mực giả vờ vô tội. Tôn Hi Tường nhìn Tuệ An nửa ngày, mãi mới phập phồng cánh mũi, giọng căm hận nói: “Người đâu, kéo Kha di nương xuống, phạt quỳ một ngày ở từ đường, theo gia pháp, đánh hai mươi thước.” Ông nói hết lời, Tôn Tâm Từ lập tức trợn to hai mắt vẻ không thể tin, vốn Tôn Hi Tường đã bị Tuệ An chọc tức, vẫn chưa phát tác được, nay thấy Tôn Tâm Từ lại cũng không coi ông ra gì, càng thêm giận dữ, giơ tay đập mạnh xuống bàn, phẫn nộ quát: “Nghiệt chướng, còn không quỳ xuống!” Tôn Tâm Từ nào đã thấy ông như vậy bao giờ, phịch một tiếng ngã xuống đất, bên kia Triệu mama của Xuân Vận uyển đã mang thước tới. Tôn Tâm Từ chưa từng thấy qua gia pháp, một vẻ điếc không sợ súng, tuy quỳ nhưng trên mặt vẫn mang theo chút ít không cam lòng, lúc này cũng không sợ hãi. Đỗ Mỹ Kha thầm kêu xong hết rồi, bà biết đến nước này thì cầu xin cũng vô dụng, huống chi bản thân bà cũng phải đến từ đường quỳ, bà mặt mũi tái nhợt bị hai vú già kéo xuống, thân mình run rẩy như cành liễu trong gió, đôi mắt đầy lo lắng cùng đau lòng vẫn cố nhìn về phía Tôn Tâm Từ. Tuệ An thu vào trong mắt tình cảm thắm thiết của hai mẹ con này, khóe môi như có như không nhếch lên một cái, đã nghe Tôn Hi Tường nói: “An nương dù đã biết sai, nhưng biết sai là biết sai, xử phạt là xử phạt, con không nêu gương cho muội muội, để nói nghe lời gièm pha, cũng phải chịu phạt ba thước, Triệu mama, thi hành gia pháp.” Tôn Hi Tường còn muốn phạt cả Tuệ An! Phương mama nghe vậy, muốn mở miệng phản bác, Tuệ An lại gấp rút đưa mắt ra hiệu ngăn cản Phương mama, lớn tiếng nói: “Nữ nhi tạ phụ thân dạy bảo.” Đây là Tôn Hi Tường đang cảnh cáo nàng, cho dù nàng có lợi hại đến đâu, cũng không thể chống đối lại người cha ruột này, một câu dạy bảo nữ nhi vô lý của ông cũng có thể xử lý nàng, ai cũng không ngăn cản được. Nếu như Phương mama còn nhiều lời, chỉ sợ trận chiến hôm nay tất cả sẽ thành công cốc. Phương mama cùng đám Đông Nhi thấy Tuệ An như thế, chỉ đành kiềm chế lửa giận trong lòng, mạnh mẽ thu lại lời đã đến bên môi. Thấy Triệu mama đã mang thước đến, Phương mama nghĩ tới Tôn Tâm Từ chịu phạt, chỉ sợ Tuệ An cũng phải quỳ theo, bà sợ Tuệ An bị lạnh, vội nói: “Lão gia, trời đang rét đậm, nếu đầu gối các cô nương bị đông lạnh thì không hay. Xin để lão nô mang hai miếng đệm tới, cho các cô nương đỡ lạnh.” Tôn Hi Tường gật đầu, Phương mama gấp rút gọi nha hoàn vào nhà cầm hai miếng đệm nhung thật dày ra cho Tuệ An cùng Tôn Tâm Từ quỳ lên. Lúc này Triệu mama đi đến trước mặt Tuệ An, nghiêm nghị nói: “Lão nô đắc tội.” Tuệ An vươn tay phải ra, Triệu mama khẽ quát một tiếng, vung thước đánh vào lòng bàn tay Tuệ An, vút vút vút ba cái, đợi đến khi đánh xong Tuệ An mới cảm thấy cơn đau nhức trỗi dậy, lòng bàn tay đã đỏ một mảnh. Triệu mama đánh xong lại đi đến trước mặt Tôn Tâm Từ, nói: “Xin Nhị cô nương đưa tay.” Tôn Tâm Từ chưa bao giờ bị đánh bằng thước, nào biết lợi hại ra sao, thấy Tuệ An mặt không đổi sắc, miệng nàng khẽ hừ, tay giơ lên, vênh mặt đầy quật cường lẫn khiêu khích. Triệu mama hừ một tiếng, mặt mày lộ vẻ mỉa mai, cây thước trong tay bay lên hạ xuống, răng rắc toàn bộ đánh vào lòng bàn tay của Tôn Tâm Từ. Hai cái đầu Tôn Tâm Từ còn không nhận ra điều gì, đến cái thứ ba thì nàng đã cảm thấy lòng bàn tay đau rát, chỉ là nàng không muốn thua Tuệ An trước mặt mọi người, vì vậy dứt khoát cắn chặt môi dưới, nhưng cây thước kia đánh xuống tay thật sự là quá đau, đến cái thứ năm nàng đã nhịn không được đầu đầy mồ hôi, khẽ rên lên, Triệu mama là người mà Thẩm Thanh đã từng dùng qua, há có thể hạ thủ lưu tình với nàng. Thước vẫn không khách khí rơi xuống, Tôn Tâm Từ chỉ thấy cây thước vừa mỏng lại co dãn kia đánh xuống bàn tay, cảm giác tay đứt ruột xót, rời da rách thịt đau đến thấu xương, lập tức khóc đến thiên hôn địa ám, không còn nửa điểm kiên cường bất khuất như trước nữa. Tuệ An lạnh mặt nhìn, chỉ thấy nàng khóc đến nỗi nước mắt nước mũi tèm lem, chán ghét quay đầu đi, trên mặt tràn đầy khinh miệt. Bên kia Đỗ Mỹ Kha nhìn thì lòng đau như cắt, nhưng bà không khóc, chỉ đưa đôi mắt oán độc, nhìn chằm chằm vào Tuệ An. Tuệ An vốn chẳng sợ bà, thừa dịp mọi người không chú ý, còn quay mặt tươi cười đắc ý nhìn bà, khiến cho Đỗ Mỹ Kha suýt nữa thì tức đến tắt thở. Đến khi đánh xong, Đỗ Mỹ Kha cũng không nhịn được, thoáng cái lao đến bên cạnh Tôn Tâm Từ khóc lóc nức nở, như đứt từng khúc ruột. Mà Tôn Tâm Từ thì ngã ở trên đệm, mặt mũi đầy mồ hôi lạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, nước mũi nước mắt tràn lan, một chữ ‘thảm’ còn chưa miêu tả hết. Phương mama thấy đã đánh xong, vội vàng chạy lên đỡ Tuệ An dậy, Tôn Hi Tường liếc Tuệ An một cái, cũng đứng dậy phẩy tay áo bỏ đi. Ông vừa đi khỏi, đám người vây quanh trước cửa viện cũng rối rít rời đi, Tuệ An cười an ủi Phương mama một tiếng, nhìn về phía hai mẹ con Đỗ Mỹ Kha đang ôm nhau khóc mà nở nụ cười. Nàng chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Đỗ Mỹ Kha, cười nói: “Kha di nương, hôm nay ta cũng phải khuyên bà một câu, phải biết là, sống trên đời này phải tự mình biết mình, bà hôm nay có hai điều không biết, thứ nhất, cho đến bây giờ bà cũng không biết mình có thân phận gì, từ lâu bà đã không còn là tiểu thư chính thống của phủ Thượng thư nữa rồi, hôm nay bà chỉ là một tiện thiếp! Thứ hai, bà phải hiểu rằng, nơi đây là phủ Phượng Dương hầu, không phải là Phù Vân hạng của bà, tốt nhất bà nên biết điều một chút, yên phận làm tiện thiếp của người đi, nếu như sau này còn mở miệng hồ ngôn loạn ngữ, mơ tưởng vị trí chính thất, gây ra sóng gió…Thì nỗi nhục của ngày hôm nay, sợ là không phải lần cuối cùng đâu.” Từng câu từng chữ của nàng sắc nhọn như dao, nàng nói xong, Đỗ Mỹ Kha đã cắn nát khóe môi, Tuệ An cười cười, lại nhìn sang Tôn Tâm Từ đang vùi trong ngực bà, khinh thường nói: “Muốn ta thề với loại tôm tép nhãi nhép như ngươi? Ngươi xứng sao? Ta chính là cố ý chèn ép ngươi đấy, còn ngươi, ngươi làm khó dễ được ta ư?” Dứt lời, cười khúc khích, đứng dậy dẫn đám người Phương mama ra khỏi Thu Lan viện. Trở về Dung Lê viện, Phương mama lấy thuốc bôi lên bàn tay sưng đỏ của Tuệ An, có phần tức giận oán trách: “Cô nương sao không xót cho mình gì cả, dù muốn ép lão gia dùng gia pháp, nhưng cũng chẳng lý nào phải lấy thân mình ra chịu tội. Nhìn bàn tay sưng đỏ lên rồi này, nếu thật sự lại bị thương nữa thì sao?” Tuệ An nghe vậy cười một tiếng, an ủi bà: “Nếu ta không như vậy, chỉ sợ lão gia của bọn họ cùng lắm là trách mắng vài câu rồi cho qua chuyện. Nói có vài lời trách cứ với mẹ con Kha di nương thì giải quyết được vấn đề gì, chẳng phải uổng công vú nuôi chịu một cái tát của Tôn Tâm Từ sao? Vú nuôi đã bị đánh, An nương sao có thể không báo thù.” Vừa rồi ở Thu Lan viện, thấy ngoài viện có nhiều người rình coi như vậy, Tuệ An cũng phần nào hiểu rõ, chỉ sợ là Phương mama cố ý kích động Tôn Tâm Từ ra tay. Nếu không ngoài viện cũng sẽ không đúng lúc có nhiều người vây quanh đến thế, chưa kể có Xuân Nhi, Hạ Nhi bên người, không phải Phương mama bày mưu tính kế, hai nha đầu này há lại không cản được một Tôn Tâm Từ? Phương mama nghe nàng nói vậy ánh mắt dịu đi, trên mặt lại thêm phần ảo não, cả giận nói: “Vú là cố ý chịu cái tát đó, sao cô nương không nhìn ra? Chỉ bằng cái cánh tay mềm yếu vô lực của Nhị cô nương, coi như có bú sữa mẹ hẳn hoi đi chăng nữa, thì cũng đánh được ai? Trên mặt vú còn chẳng lưu tí dấu vết nào, còn cần cô nương tự tổn hại mình để báo thù cho vú chắc? Đã không được gì còn làm cho vú khó chịu…” Phương mama nói thì hùng hồn nhưng vẫn không kìm nổi xúc động trong lòng, một mực xót xa cho Tuệ An, hốc mắt càng ngày càng đỏ. Tuệ An vội vàng cười nói: “Vú nuôi nghĩ nhiều rồi, An nương nào có ngốc như vậy, lại đi làm cái chuyện được một ngàn mất đến tám trăm cơ chứ? Ta là khẳng định cho dù lão gia động đến gia pháp cũng sẽ giao cho Triệu mama thực thi, nên mới dám làm như thế. Vú nuôi còn không biết trong chuyện này có khuất tất cả sao? Triệu mama là ai, há lại có thể đánh ta? Cũng chỉ ra vẻ mà thôi, thước kia đánh xuống nghe thì to tát lắm, kỳ thật không hề đau đớn, bây giờ nhìn tay có chút sưng đỏ, nhưng quả thật không đau tí nào, chắc chắn chưa đến buổi tối sẽ lại hoàn hảo như lúc đầu.” Triệu mama là lão nhân bên cạnh Thẩm Thanh, sẽ không có chuyện ra tay độc ác, người trong nghề nhìn lực vung thước cũng có thể phân biệt được là mạnh hay nhẹ, Phương mama chỉ nhìn động tác của Triệu mama cũng có thể đoán ra Tuệ An không đau đớn gì, nhưng trong lòng bà vẫn cảm thấy khó chịu đấy. “Để vú đi xem cơm canh đã bày xong chưa.” Thấy Tuệ An cười lấy lòng với mình, bà lại lườm nàng một cái, sau đó xoay người ra khỏi phòng. Hôm sau, lại là một ngày mặt trời rực rỡ, ánh mặt trời tỏa đến khắp nơi, cả vùng đất như được dát một tầng kim quang, có vẻ cực kỳ ôn hòa. Tuệ An nhìn rất thích, sai bọn nha hoàn đem giường êm chuyển vào trong sân, phía trên trải thật dày một lớp nệm nhung, lười biếng nằm đó, tắm người dưới nắng đông ấm áp, khẽ hé mắt nhìn vài tiểu nha hoàn chơi cùng nhau chơi dây. Hai ngày nay tâm trạng của nàng cực kỳ tốt, chỉ cảm thấy ánh mặt trời tùy ý chiếu vào thân mình, ve vuốt tâm tình bực bội trở nên mềm mại, không gian xung quanh yên tĩnh đến lạ thường, nhưng cũng chứa đầy nét nhẹ nhàng khoan khoái. Nắng ấm tựa như chiếu vào tận đáy lòng, khiến cho sâu thẳm trong nội tâm Tuệ An không còn cảm thấy cô độc như trước nữa. Tuệ An không do dự nhắm nghiền hai mắt, khóe môi cong lên. Hạ Nhi cùng Thu Nhi từ ngoài viện tiến đến, đúng lúc nhìn thấy cảnh này, Thu Nhi quay sang nháy mắt ra hiệu cho Hạ Nhi, tức thì rón ra rón rén bước về phía chiếc giường phía trước. Hạ Nhi cười lắc đầu, vài nha đầu khác thấy vậy, cũng dừng việc đùa giỡn che miệng mon men đến gần Tuệ An. Mắt thấy Thu Nhi đã đến bên cạnh giường, đang chuẩn bị hô lên dọa Tuệ An một cái, ai ngờ Tuệ An đột nhiên mở mắt “Òa” một tiếng dọa cho Thu Nhi sợ hãi thét chói tai, nhảy dựng lên tại chỗ. Bọn nha hoàn trong viện thấy vậy thì cười đến nghiêng trái ngã phải, Tuệ An cũng nghiêng người cười lăn lộn trên giường, lau đi nước trên khóe mắt mà nhìn Thu Nhi đầy vẻ trêu ngươi. “Cô nương lại bắt nạt người ta!” Thấy mọi người cười mình, Thu Nhi vội vàng vỗ vỗ trái tim đang nhảy loạn, nhìn Tuệ An giậm chân lên án. Tuệ An cười mãi, thật không dễ dàng gì mới ngừng cười được, chỉ vào khuôn mặt ủy khuất của Thu Nhi cười mắng: “Xem này, mọi người đều qua đây nhìn đi, để biết thế nào là ác nhân cáo trạng, còn trèo cả lên đầu cô nương ta cơ đấy, được rồi, muội cũng đừng ủy khuất nữa, nói xem có chuyện vui gì nào, mà khiến cho muội phấn khởi đến nỗi không biết trên dưới, dám trêu chọc cả chủ tử thế hả?” Thu Nhi nghe vậy, lúc này mới bĩu môi một cái, nói: “Cô nương bắt nạt người, nô tỳ không nói cho cô nương đâu.” Tuệ An thấy nàng còn giở trò giận dỗi, không khỏi bật cười, nói: “Ơ ơ, còn dám bày sắc mặt cho cô nương ta nhìn nữa, được, cô nương ta không hỏi muội, Hạ Nhi nói đi.” “Đêm qua Kha di nương quỳ một đêm ở từ đường, sáng sớm hôm nay thì hôn mê bất tỉnh, vừa rồi bọn nô tỳ đi ngang qua Thu Lan viện, đúng lúc nhìn thấy mấy người Sính Cúc nâng bà trở về.” Hạ Nhi đáp lời. Tuệ An biết ngay hai nha đầu này mà hí hửng thế nhất định là có nguyên nhân, nghe xong cũng cười. Nhớ đêm qua Triệu mama đặc biệt phái Tử Thảo của Xuân Vận uyển đến thăm nàng, Tử Thảo kia còn nói Triệu mama vì buổi tối phải giám sát Kha di nương chịu phạt, nên mới không thể tự mình đến thăm Tuệ An, sai nàng đến thăm hỏi vài câu trước. Tuệ An nghe thế đã biết, một đêm này Kha di nương chắc chắc sẽ rất khó qua, hôm nay xem ra đêm qua Triệu mama quả thật là đứng bên cạnh trông nom Đỗ Mỹ Kha quỳ trên nền đá. Trời thì rét đậm rét hại, cho dù từ đường có đốt lò sưởi cũng không tránh được khí lạnh ùa vào, huống chi sàn nhà còn chẳng khác nào băng đá, Đỗ Mỹ Kha không ngất mới là lạ. Chẳng qua những nỗi đau này chỉ sợ cũng chẳng thấm vào đâu, so với đau đớn trên thân, e là việc Đỗ Mỹ Kha không thể không quỳ gối trước bài vị của mẫu thân, mới là sự thống khổ tê tâm liệt phế của bà. Phải biết rằng trận ngất này sợ là đến mấy ngày bà cũng đừng hòng có thể xuống giường, dù không ngã bệnh, nhưng đầu gối kia cũng phải điều dưỡng lâu lắm. Nghĩ tới rốt cuộc mình lại có thêm mấy ngày an ổn, Tuệ An cảm thấy hứng khởi hẳn, nhưng Thu Nhi lại đột nhiên nói: “Đúng rồi, vừa rồi muội cùng Đông Nhi có gặp gã sai vặt Lưu Đống ở trước cửa viện, nghe hắn nói Quan tướng quân đã thẩm tra ra nhóm Đông Khương tử sĩ kia là người do Hải Xương vương của Đông Khương phái tới, Hải Xương vương này chính là em trai ruột của Đông Khương quốc vương, ông ta phái tử sĩ đến ám sát Thánh thượng, thứ nhất là giảm bớt lực lượng truy kích đội quân của ông ta, thứ hai là muốn mượn tay Đại Huy chúng ta giết chết Đông Khương quốc vương, hình như ông ta muốn tự mình xưng vương. Hôm nay Thánh thượng tức giận, người đã ra chiếu cho Hộ bộ chuẩn bị quân lương để sẵn sàng cho sang năm đại quân Đông chinh lần nữa ra trận chinh phạt Hải Xương vương, nghe nói lần này vẫn là Quan tướng quân làm thống lĩnh! Lúc này cũng hủy bỏ lệnh cấm thành rồi, binh sĩ kinh đô và cận vệ lân cận cùng năm thành binh mã quân đội cũng đang thu người về rồi. Trên đường dân chúng đã bắt đầu hoạt động trở lại, mấy ngày nay trên đường không khí heo hút dọa người, hôm nay có thể nói là sóng êm biển lặng hơn nhiều lắm.” Thu Nhi dứt lời, Băng Nguyệt đang chơi dây bên cạnh cũng tiếp lời: “Việc này bọn muội cũng nghe nói, vậy thì chẳng phải sang năm Quan tướng quân kia lại phải ra kinh sao? Hoàng thượng đối với Quan tướng quân đúng là cực kỳ trọng dụng mà.” “Đúng vậy, nghe nói Hoàng thượng còn đang chuẩn bị phong hầu cho Quan tướng quân đó.” Thừa Ảnh cũng chen miệng nói. Tuệ An nghe các nàng mỗi người một câu cũng không dao động, chỉ là mấy tin đồn vô căn cớ, trước nói sang năm Hoàng thượng muốn phái Quan Nguyên Hạc xuất chinh còn đúng, sau nói Hoàng thượng cất nhắc việc phong hầu cho Quan Nguyên Hạc thì đúng là tầm bậy tầm bạ, dự định của hoàng đế làm sao mấy tiểu nha hoàn như các nàng có thể biết được. Ở kiếp trước nàng còn nhớ rõ, Quan Nguyên Hạc được phong Đông Đình hầu là vì có công trạng đánh lui Bắc Hồ, khi đó mới được sắc phong, mang máng là chuyện hai năm sau thì phải. “Đúng rồi, Thánh thượng còn hạ lệnh cho Ngự Lâm quân áp giải Đông Khương quốc vương kia quanh kinh một vòng vào ít hôm nữa đấy, xong một vòng thì sẽ mang ông ta đến Thừa Ninh tháp giam lỏng ở đó. Bố cáo cũng dán ra ngoài rồi. Bây giờ không biết bên ngoài náo nhiệt thế nào đâu, không ít gia đình quan viên và dân chúng có người thân chết trong trận ám sát đều chạy đến cửa cung chờ lăng trì quốc vương kia nữa. Cũng không biết Thánh thượng có vì vậy mà thay đổi tâm ý không, những dân chúng có người nhà chẳng may bị chết thật là đáng thương…” Triều đình Đại Huy sáng suốt, Đại Huy ba đời hoàng đế đều đề cao dân ý, quan tâm tới đời sống sinh hoạt của dân, đây cũng là nguyên nhân dân chúng dám vây ngoài hoàng thành. Đương kim Hiền Khang đế vô cùng thân dân, nay dân chúng làm to chuyện như vậy, thánh ý có thay đổi hay không cũng khó có thể nói trước. May mà việc này cũng chẳng có quan hệ gì với nàng, mặt khác kinh thành không còn phong tỏa, kỳ nghỉ của Quốc Tử Giám sợ là cũng sẽ chấm dứt, nghĩ tới sẽ phải ngày ngày dậy sớm đi học, rồi mấy ngày nữa là đến kỳ kiểm tra đánh giá cuối năm, Tuệ An buồn bực hẳn, tâm tình đang phơi phới lại giảm đi không ít. Tuệ An nghĩ không sai, còn chưa chạng vạng, đã có người gác cửa đến báo tin, nói là Quốc Tử Giám cho người tới thông báo, nói lệnh cấm thành đã không còn, việc học tập cần nhất là chăm chỉ ôn luyện, đáng ra hôm nay sẽ khai giảng khóa mới, nhưng ngẫm đến việc trong kinh còn nhiều tang lễ, cho nên đặc biệt dời lại ba ngày, ba ngày sau mở khóa yêu cầu chúng học sinh không được đến muộn. Tuệ An nhận ra mình đúng là một người không biết chăm chỉ học hỏi tí nào, vừa nghe vào học sẽ phải dậy sớm chuẩn bị, thì không khỏi lăn người lên giường cuộn vào từng lớp từng lớp chăn nệm dày cộm, làm như nếu nàng không trốn thật kỹ, ngay khắc sau sẽ có người lôi nàng từ trong chăn ra luôn vậy, Phương mama nhìn mà vui vẻ không thôi.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang