[Dịch]Nhi Nữ Hầu Môn - Sưu tầm
Chương 22 : Rắc rối tìm tới
.
Người đến cầm thất từ từ nhiều hơn, đợi cầm sư Du Tử Diệp tiên sinh tiến vào phòng, mọi người đang nói chuyện mới an tĩnh lại đứng dậy hành lễ với ông.
Du Tử Diệp hơi đứng tuổi, mặc một bộ trường bào màu xanh, mặt mày hiền lành, trên mặt lộ ra ba phần ý cười, khí chất nhã nhặn. Chờ mọi người chào xong, ông gật đầu trả lời rồi phất tay:
“Mọi người ngồi xuống đi.”
Mọi người ngồi xuống, Du Tử Diệp thấy Tôn Tâm Từ đứng ở một góc im lặng thì biết nàng là tiểu thư mới tới, cười nói: “Xem ra hôm nay học viện cầm chúng ta lại có thêm gương mặt mới, vị tiểu thư kia, mời tiến lên để mọi người gặp mặt.”
Tôn Tâm Từ nghe vậy thì chậm rãi đi tới gần Du Tử Diệp, tự nhiên sảng khoái cười nói: “Tiểu nữ Tôn Tâm Từ, phụ thân là Hộ bộ Hữu thị lang Tôn Hi Tường, sau này mong mọi người chỉ giáo nhiều hơn.”
Du Tử Diệp thấy nàng nói xong thì rời khỏi giáo đài*, nâng tay nói: “Mời Tôn tiểu thư lưu âm**.”
(*Giáo đài: chỗ trên cao nơi thầy giáo giảng bài.)
(**Lưu âm: kiểm tra trình độ đánh đàn.)
Lưu âm chính là học sinh mới tới lên bục đánh một khúc nhạc bất kì, chủ yếu để mọi người biết đến mình và cũng là cho thầy giáo hiểu được trình độ của bản thân để dễ dàng cho việc giảng dạy về sau.
Mới vừa rồi Tôn Tâm Từ đã nghe mọi người nói tới việc này, sắc mặt nàng ửng đỏ, khiêm tốn thi lễ với Du Tử Diệp rồi chậm rãi ngồi xuống chiếc đàn khắc hoa được đặt trên bàn gỗ lim.
Mười ngón tay tuyệt đẹp nâng lên, chậm rãi dừng lại trên dây đàn, bàn tay trắng nõn khẽ động, sau đó là chuỗi âm phù lưu loát vang lên, ban đầu hơi xao động nhưng càng về sau thì ổn định hơn.
Tuệ An biết kiếp trước Tôn Tâm Từ là một người đàn giỏi, ngay cả người ít khen ai như Lí Vân Sưởng cũng từng khen nàng ta trước mặt mọi người.
Tuệ An còn nhớ, năm đó lúc nàng nghe Lí Vân Sưởng muốn mở hội thơ cạnh Kính Hồ, lúc ấy nàng mới van nài Tôn Tâm Từ đi du ngoạn với mình ở bờ hồ, còn tỉ mỉ trang điểm cho thật đẹp, nghĩ rằng có thể ngẫu nhiên gặp mặt Lí Vân Sưởng.
Mà ngày đó chưa đợi nàng nhìn thấy Lí Vân Sưởng, Tôn Tâm Từ đã dùng tiếng đàn dụ hắn tiến lại, còn khiến hắn trước mặt mọi người khen ngợi tài đánh đàn của nàng ta, trên đường trở về nàng ta còn giả mù sa mưa nói bản thân mình không biết Tần Vương mở hội thơ cạnh bờ hồ, chẳng qua lúc đó nhìn thấy phong cảnh xinh đẹp nên hứng trí muốn đàn một khúc.
Buồn cười chính là lúc đó nàng còn tin là thật, chưa từng nghi ngờ. Bây giờ nghĩ lại, phải chăng chính là từ lần đó Lí Vân Sưởng đã bắt đầu chú ý đến Tôn Tâm Từ? Và hai người qua lại với nhau từ đó?
Nghĩ đến đây Tuệ An lại cảm thấy phiền chán, liếc mắt nhìn Tôn Tâm Từ một cái, lấy tay chống đầu, hai mắt nhắm lại, chuẩn bị chợp mắt.
Tư thái Tôn Tâm Từ tuyệt đẹp, biểu diễn lưu loát xong một khúc nhạc rồi đứng dậy thi lễ với Du Tử Diệp, im lặng chờ ông góp ý.
Du Tử Diệp nhìn Tôn Tâm Từ có chút tán thưởng, Tôn Tâm Từ đàn rất thành thạo, khúc nhạc rất êm tai, mặc dù thiếu tình cảm, tiếng đàn chưa có hồn, nhưng đây là một khúc nhạc phức tạp, nàng ta có thể đàn đầy đủ một khúc hết sức lưu loát, điều này đối với một tiểu cô nương mười một mười hai tuổi quả thực không dễ dàng gì.
Du Tử Diệp gật gật đầu cười nói: “Không tệ, về chỗ ngồi đi.”
Tôn Tâm Từ nghe thầy giáo khích lệ, gương mặt lặp tức tràn đầy vui vẻ, đôi mắt rủ xuống hiện lên chút đắc ý, nàng lại thi lễ một lần nữa rồi mới quay trở về chỗ ngồi. Vừa ngồi xuống, Lưu Thanh Thanh ở phía trước liền quay lại cười nói: “Tiều Từ ngươi thật lợi hại, ngươi đàn tốt hơn tỷ tỷ ngươi nhiều.”
Giọng của Lưu Thanh Thanh không nhỏ, bỗng chốc truyền khắp cả nửa căn phòng, mọi người nghe vậy theo bản năng nhìn về phía Tuệ An, thấy Tuệ An đang gối đầu lên tay lim dim ngủ, lại nhớ tới tài nghệ đánh đàn chẳng ra sao của nàng ta thì đều nở nụ cười.
“Ngươi đừng nói lung tung, thật ra đại tỷ của ta rất thông minh, chẳng qua tỷ ấy không muốn đánh đàn, nếu tỷ ấy chăm chỉ học, chắc chắn sẽ đàn hay hơn ta.”
“Ngươi thật biết suy nghĩ thay nàng ta.”
Bên kia vang lên âm thanh hiền hòa của Tôn Tâm Từ và giọng nói thì thầm của Lưu Thanh Thanh. Tuệ An nghe vậy thì hai mắt hơi mở ra liếc nhìn một cái, khóe môi hơi nhếch lên một nụ cười châm chọc rồi lại nhắm mắt tiếp, giống như chưa từng nhìn thấy ánh mắt phóng tới xung quanh.
Nhưng người ngồi ở vị trí thứ nhất là Văn Tư Tồn lại quay đầu nhìn Tuệ An, thấy nàng đang gối đầu lên cánh tay, dùng một chiếc khăn lụa trắng che lên mặt để tránh ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ, đầu hơi nghiêng qua bên phải dựa vào cổ tay, mái tóc dài trên búi tóc nghiêng xuống, rơi trên cổ, tôn lên chiếc cổ trơn bóng trắng nõn như châu ngọc của nàng, khiến cho người ta không nhịn được muốn sờ một cái.
Hầu kết Văn Tư Tồn không nhịn được di chuyển, kìm lòng không nổi dời ánh mắt xuống bộ y phục áo ngoài màu hồng in hình bách điệp xuyên hoa (trăm bướm đậu trên hoa) Tuệ An đang mặc, hai đóa hoa hải đường thêu trước ngực với những đường chỉ bạc, chính giữa là nhụy vàng óng ánh, nhụy hoa vàng phản chiếu dưới ánh mặt trời hiện lên ánh sáng chói mắt, mang theo chút yêu dị khiến cho người ta không thể dời mắt.
Nghe được âm thanh hiền hòa của Tôn Tâm Từ và giọng nói khẽ của Lưu Thanh Thanh, hàng mi của nàng khe khẽ lay động, khóe môi hé ra một nụ cười châm chọc, đôi môi căng mọng đỏ tươi ướt át, cười như không cười nhìn thoáng qua hai người Tôn Tâm Từ, dáng vẻ lười nhác mê người, khiến cho tim của Văn Tư Tồn không khỏi đập nhanh.
Vào lúc này Tuệ An nghiêng đầu, ánh nắng chậm rãi xuyên qua khung cửa sổ lướt trên đôi môi kiều diễm ướt át, đôi môi anh đào đó khiến người ta muốn cắn một cái mới thỏa lòng.
Văn Tư Tồn bị phản ứng của cơ thể mình làm cho hoảng sợ, vội quay đầu đặt mười ngón lên dây đàn bối rối khảy hai cái, âm thanh lộn xộn từ từ trôi chảy, hắn mới bình tĩnh trở lại, sau đó nhìn chằm chằm dây đàn ngơ ngác.
Hắn không rõ mình bị làm sao, rõ ràng trước đây hắn còn cảm thấy Tuệ An lỗ mãng, làm sao có thể mới mấy ngày không thấy nàng đã khiến cho người ta có cảm giác khác xưa, dường như cả người đều tản ra một loại ánh sáng chói mắt...... Văn Tư Tồn đương nhiên không biết, Tuệ An lúc này đã khác Tuệ An trước kia.
Tuy bây giờ bề ngoài Tuệ An chỉ mười hai tuổi, nhưng tuổi linh hồn của nàng đã gấp đôi, càng có nhiều kinh nghiệm sống hơn những thiếu nữ hiện nay. Kiếp trước nàng trải qua không ít những thử thách, chẳng những càng thêm trưởng thành dứt khoát, mà còn lạnh nhạt siêu phàm hơn. Hơn nữa kiếp trước làm Tần Vương phi mặc dù không thể nhận được tình yêu, nhưng vô hình trung tạo cho nàng một tầng kim quang (ánh sáng vàng), khiến cả người tỏa ra một loại khí chất cao quý và lười nhát.
Hơn nữa con người rất kì lạ, thường cái gì càng dễ dàng đạt được thì ngược lại càng không thèm để ý đến. Lúc trước Tuệ An yêu thích hắn, biểu hiện giống như các thiếu nữ khác, đều dùng ánh mắt ái mộ đuổi theo hắn, loại mến mộ này là thứ Văn Tư Tồn không thiếu nhất, cho nên hắn sẽ không để ý đến Tuệ An, ngược lại bởi vì vẻ ngoài xinh đẹp của nàng mà xếp nàng cùng loại với những kĩ nữ thấp hèn.
Nhưng hiện tại Tuệ An hoàn toàn coi thường hắn, trái lại đây là một chuyện mới mẻ đối với Văn Tư Tồn, cho nên hắn hoặc xuất phát từ tìm tòi nghiên cứu, hoặc xuất phát từ mất mát cuối cùng mới để ý đến Tuệ An.
Hàng năm Quốc Tử Giám đều kiểm tra đánh giá học trò một lần vào cuối năm, học trò từ các viện lớn sẽ được chia ra làm ba bậc Thượng, Trung, Hạ, mỗi bậc lại phân thành ba tầng Giáp, Ất, Bính.
Hiện giờ bởi vì gần cuối năm, thầy giáo các lớp sẽ không giảng dạy nữa, mà để học trò tự mình ôn bài chuẩn bị kiểm tra đánh giá. Lớp cầm cũng như thế, rất thuận tiện cho Tuệ An, nàng vốn không thói quen thức dậy sớm, lúc này vừa nhắm mắt rất nhanh đã ngủ thật say.
Tôn Tâm Từ thấy Tuệ An như thế, trong lòng vừa khinh thường vừa vui vẻ, nàng hận Tuệ An càng không tiền đồ càng tốt, như vậy tài năng và trình độ của nàng mới mới có thể được nổi bậc.
Tuệ An bị Văn Cảnh Tâm đánh thức, mơ mơ màng màng mở mắt ra lọt vào trong tầm mắt Văn Cảnh Tâm khiến nàng ấy lặp tức cười giống như trăng lưỡi liềm.
“Thật không biết nói ngươi sao đây, mười ngày nữa là đến kì kiểm tra cuối năm, đến lúc đó ngươi dừng có mà khóc lóc với ta, ta sẽ không đau lòng đâu! Ta nghe nói lần này Liễu Tế Tửu tốn rất nhiều tinh thần mới mời được Tần vương, Bình vương còn có Văn Hiên ca ca đều đến làm người đánh giá, nhìn ngươi đến lúc đó có vừa khóc vừa trách người khác không.”
Tuệ An dụi mắt, mặt trời ngoài cửa sổ đã gần đến đỉnh, tuyết trên nóc nhà tan ra giống như chuỗi ngọc Lưu Ly treo trên mái hiên, dưới ánh mặt trời phản xạ ra ánh sáng bảy màu, Tuệ An xoa cánh tay phải hơi tê cứng, nét mặt lộ ra nụ cười thần bí, nói.
“Lần này sẽ không, đến lúc đó tỷ chỉ cần xem là được, dù thế nào muội cũng sẽ lấy được hạng Bính cao nhất. Đi, chúng ta dùng bữa thôi, hôm nay Phương ma ma đặc biệt hầm canh tổ yến và gà Ti, nghe nói có thể bổ sung khí huyết, tỷ cũng nếm thử, chết đói rồi!”
“Xí, cái gì mà chết với sống, lại nói bậy! Đúng rồi, đầu tháng ba sau là sanh thần của tỷ, tỷ muốn mời vài bằng hữu thân thiết đến chỗ tỷ họp mặt, muội phải đến nha, tỷ sẽ kêu đầu bếp chuẩn bị món vịt chưng rượu muội thích nhất.” Văn Cảnh Tâm cười mặc cho Tuệ An lôi kéo tay nàng hấp tấp đi ra ngoài.
“Được, đến lúc đó tỷ đưa thiệp mời cho muội, muội chắc chắn sẽ đến, chỉ sợ tỷ chê quà mừng tuổi xấu xí mà đuổi muội ra ngoài thôi.” Tuệ An mĩm cười nói, bởi vì vừa mới được nghỉ ngơi, nên tinh thần vô cùng sảng khoái, lời nói cũng tràn đầy phấn khởi.
Văn Cảnh Tâm nhìn khuôn mặt tươi cười của Tuệ An bỗng dung giật mình, con ngươi hiện lên sự hâm mộ và khao khát, nhưng lập tức lại ảm đạm. Có đôi khi nàng không hiểu vì sao mình rất thích ở cạnh Tuệ An, rõ ràng tính tình muội ấy và mình cách xa vạn dặm, nhưng hai người lại vô cùng hợp nhau.
Giờ phút này nhìn khuôn mặt tươi tắn của Tuệ An nàng mới chợt hiểu được, đó là bởi vì trên người Tuệ An có thứ khác với các khuê tú không sức sống và cởi mở ở trong kinh, mạnh mẽ và chân thành. Nàng thanh thoát trong veo tựa như một dòng suối nhỏ chảy róc rách, mãnh liệt như vầng thái dương phía chân trời, luôn tản ra sức sống, nàng dám yêu dám hận, có gan theo đuổi, lại cứng cỏi giống như cây cỏ nhỏ sinh trưởng ở khe đá, tựa như hết thảy mọi khó khăn đều không thể quật ngã nàng.
Mà những thứ đó là điều mà bản thân mình ao ước được nhận nhất, cơ thể nàng từ nhỏ đã yếu ớt nên được người nhà che chở tỉ mỉ, mảnh mai đến mức chỉ cần một cơn gió cũng có thể thổi ngã nàng, chỉ có thể khao khát ngoan cường như cỏ nhỏ. Nàng thích đến gần Tuệ An, giống như như vậy nàng mới có thể cảm nhận được sức nóng trên người muội ấy, có thể được lây nhiễm sự cởi mở và mạnh mẽ đó. Và rồi ánh mặt trời rốt cục cũng xuyên thấu qua cửa sổ chiếu lên đóa hoa được tỉ mỉ che chở này, khiến cả người đều thoải mái dễ chịu.
“Thẩm Tuệ An, ngươi ra đây cho Bổn thiếu gia!”
Hai người Tuệ An vừa cười vừa nói đi ra ngoài, còn chưa ra khỏi cầm thất thì nghe thấy một tiếng gầm thét truyền đến từ bên ngoài.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện