[Dịch]Nhi Nữ Hầu Môn - Sưu tầm
Chương 167 : Quan Lễ Trân chột dạ
.
Ban đêm Tuệ An lại cùng Quan Nguyên Hạc thương lượng chuyện của Vân Tri, sáng sớm hôm sau liền đến Phúc Đức viện thỉnh an Định Quốc phu nhân, nàng khó được một hôm đi qua sớm, bấy giờ Nhị phu nhân cùng Tam phu nhân còn chưa tới. Tuệ An được tiểu nha đầu nghênh vào phòng, liền gặp lão thái quân đang nửa nằm ở trên nhuyễn tháp, để Xảo Bình xoa bụng cho bà.
Tuệ An tiến lên thi lễ, lo lắng hỏi:
“Tổ mẫu có sao không?”
“Thỉnh an thiếu phu nhân, đêm qua lão thái quân khó tiêu.”
Xảo Bình gặp Tuệ An tiến đến, gấp rút thi lễ trả lời. Định Quốc phu nhân liền ra hiệu cho Khương mama đỡ mình ngồi dậy, cười nói:
“Hôm nay sao tới sớm như vậy, giờ còn chưa hừng đông nữa, con nghỉ ngơi thật tốt là được, tổ mẫu không cần con hầu hạ.”
Tuệ An ở trên ngồi xuống bên nhuyễn tháp, kéo tay Định Quốc phu nhân bắt mạch, chỉ là nàng cũng không phải người học y, không nhìn ra được cái gì, liền tìm huyệt Hợp Cốc trên tay bà nhẹ nhàng xoa nắn, nói:
“Tổ mẫu nói gì thế, mỗi lần An nương đến người đều vội vàng đuổi con đi, không biết còn tưởng rằng tổ mẫu ghét bỏ An nương đây.”
Định Quốc phu nhân nghe vậy liền cười, nâng lên tay kia dí dí cái trán Tuệ An, cười nói:
“Con cái miệng này, được rồi, đừng xoa nữa, tổ mẫu chính là hôm qua cao hứng, buổi tối ăn nhiều hơn mấy đũa nên không tiêu hoá được, hôm nay tỉnh dậy mới cảm thấy trong dạ dày có chút nao nao, cũng không ngại.”
Tuệ An nghe vậy lại xoa thêm hai cái, lúc này mới buông ra, hỏi:
“Tổ mẫu cao hứng vì chuyện gì, nói ra cho An nương vui mừng ké!”
Định Quốc phu nhân liền liếc nhìn Xảo Bình đang đứng một bên hầu hạ, nói:
“Là chuyện của nha đầu kia, nha đầu kia cũng đã qua mười bảy, ta đang suy nghĩ tìm cho nàng một mối hôn sự. Trùng hợp là hôm qua lão gia nhà con liền cầu xin đến chỗ ta, nói là một môn sinh, hiện đang giữ chức lục phẩm trong Đại Lý tự, không biết sao nghe nói bên cạnh ta còn giữ một nha hoàn như vậy, cầu xin đến chỗ lão gia nhà con, chỉ tên muốn kết thân với Xảo Bình.”
Tuệ An nghe xong ngược lại cảm thấy ngoài ý muốn, thân phận của Định Quốc phu nhân còn ở nơi đó, nhà gái tính ra chính là phủ Tướng quốc, nha hoàn hầu hạ bên cạnh lão thái quân, đừng nói Xảo Bình là đại nha hoàn thiếp thân, cho dù nàng có là một nha hoàn tam đẳng cũng quý giá gấp bội so với tiểu thư nhà hàn môn bình thường. Quan chức lục phẩm ở Đại Lý tự tuy nói cũng là viên chức, nhưng trên không có người quen, dưới chẳng có tư sản, nếu muốn thăng lên e là rất khó, cầu xin đến chỗ Định Quốc phu nhân cũng không phải chuyện lạ.
Lúc trước Tuệ An đã biết Xảo Bình là người mà Định Quốc phu nhân giữ lại làm thiếp cho Quan Nguyên Hạc, từ lần Quan Nguyên Hạc một cước đá chết Lục Nhụy, Thôi thị bởi vậy bị cấm túc, trong phủ bất kể là chủ tử hay người hầu kẻ hạ đều an bình không ít, chỉ có Định Quốc phu nhân đối với chuyện Quan Nguyên Hạc nạp thiếp nhưng cũng không tỏ rõ thái độ. Mỗi lần Tuệ An tới Phúc Đức viện nhìn thấy Xảo Bình luôn không tránh khỏi tâm tình ảo não, giờ nghe lời này trong lòng tức thì buông lỏng, liền thật lòng nở nụ cười, nhìn Xảo Bình đang đầy mặt ửng đỏ mà nói:
“Đây quả nhiên là chuyện tốt, chúc mừng Xảo Bình tỷ tỷ.”
Định Quốc phu nhân nói:
“Người nọ tên Vạn Quốc Niệm, là tiến sĩ năm Hồng Đức thứ năm, tuy nói hiện giờ vẫn chỉ là quan viên lục phẩm, nhưng rốt cuộc xuất thân trong sạch, người cũng có chí tiến thủ, tuổi lại còn trẻ, tương lai dìu dắt một hai nhất định có thể làm nên sự nghiệp, cũng không tính ủy khuất Xảo Bình. Ta suy nghĩ hai ngày nay sẽ tìm lý do kêu đến nhìn một chút, nếu thật sự là người tốt, việc này liền định luôn, nha đầu kia tuổi cũng chẳng còn nhỏ, không thể trì hoãn nữa.”
Xảo Bình nghe vậy hai gò má càng đỏ, xấu hổ nói:
“Hai vị phu nhân chắc cũng sắp đến rồi, nô tỳ ra ngoài nghênh đón.”
Tuệ An thấy nàng xấu hổ tránh đi, liền cười nói:
“Người được lưu lại bên cạnh lão thái quân, tất nhiên không thể tiện nghi người khác được, là phải tận mắt xem mới được.”
Lại nói đôi câu, Tuệ An nhắc tới chuyện hôm qua Quan Nguyên Hạc bị Hiền Khang đế trách cứ, nói:
“Đều trách cháu dâu, thỉnh tổ mẫu trách phạt.”
Định Quốc phu nhân liền đưa tay dí nhẹ trán Tuệ An, nói:
“Con thật sự là người quy củ, chuyện này Cẩm Nô đã thưa với tổ mẫu, không thể trách con được, là Cẩm Nô ủy khuất con mới đúng, con cũng đừng gặp chuyện gì không hay đều ôm vào người mình, cẩn thận chiều hư thằng bé, ngày sau cũng đừng tìm tổ mẫu khóc kể.”
Quan Nguyên Hạc bị hoàng đế trách cứ, Ngự Sử buộc tội, rốt cuộc có phải bởi vì nàng hay không, Tuệ An là sợ Định Quốc phu nhân không biết tình hình thực tế, trong lòng oán trách mình, không ngờ Quan Nguyên Hạc lại đã thưa chuyện với bà, nghe vậy Tuệ An trong lòng ấm áp, cười nói:
“Có tổ mẫu làm chỗ dựa cho An nương, An nương không sợ phu quân làm chuyện xấu.”
Định Quốc phu nhân thất thanh mà cười, Tuệ An mới nói tới chuyện chính sự hôm nay nàng đến:
“Tổ mẫu, An nương… Ngày mai con định đến Tê Hà tự dâng hương…”
Định Quốc phu nhân thấy nàng đỏ mặt cúi đầu, liền sáng tỏ, nghĩ nàng muốn đi cầu xin tử tự, liền cười kéo tay Tuệ An, nói:
“Đi dâng hương một chút cũng tốt, chỉ là việc này cũng không gấp, trong lòng con ngàn lần đừng có áp lực. Lúc này Cẩm Nô có thể ở lại kinh thành nhiều mấy hôm, tổ mẫu đã vui mừng hết sức tồi, tổ mẫu cũng chờ sang năm được ôm chắt trai đây.”
Tuệ An nghe vậy sắc mặt liền hồng thấu, chỉ cúi đầu không nói lời nào, Định Quốc phu nhân liền cười ha hả, đúng lúc đó Nhị phu nhân vén rèm tiến đến, cười nói:
“Mẫu thân cùng An nương đang nói gì thế, lại vui thành như vậy…”
Tuệ An ra khỏi Phúc Đức viện liền theo Nhị phu nhân trực tiếp đi tới tiểu viện của chi thứ hai, vì Thôi thị bị cấm túc, nên sự vụ trong phủ đều do Nhị phu nhân quản lý, lần này Tuệ An đến là vì chuyện thiết yến, trước đó nàng đã cùng Nhị phu nhân thương nghị qua vài điều, nhưng về khách khứa vẫn chưa thể thống nhất. Hai người thương lượng một chút, lại giao danh sách cho Chu quản gia đi chuẩn bị, Tuệ An mới cùng Nhị phu nhân vừa nói vừa ra khỏi phòng.
Nàng ra khỏi sân nhỏ, đúng lúc ở trên hành lang gặp được Quan Lễ Trân đang đến thỉnh an. Tuệ An xa xa thấy nàng đi tới, liền vẫy lui mấy người Đông Nhi, đứng lại chờ nàng.
Quan Lễ Trân nhìn thấy Tuệ An dừng chân, lúc này mới thở phì phò đi đến, bất đắc dĩ hành lễ, nói:
“Thỉnh an chị dâu.”
Tuệ An thấy nàng như thế chỉ cảm thấy buồn cười, nhớ tới vừa rồi Nhị phu nhân nói Quan Lễ Trân tuy tính tình kiêu căng nhưng thật ra tâm tư rất đơn thuần, sợ tương lai nàng lập gia đình sẽ phải chịu thiệt, nhờ mình quan tâm tới nàng nhiều hơn, dạy bảo nàng đôi câu vài lời, bất giác liền nhíu mày, nói:
“Muội muội mau đứng lên đi, chuyện hôm đó ở Đông cung ta còn chưa cám ơn muội muội nữa kìa.”
Quan Lễ Trân thấy Tuệ An tươi cười vui vẻ, hai gò má đỏ ửng, nói:
“Cũng không thể để người ta dẫm đạp lên mặt mũi Quan phủ, ta không phải là muốn giúp cô, cô cũng không cần cám ơn ta. Ta tới thỉnh an mẫu thân, chị dâu đi thong thả.”
Nàng nói xong liền muốn nghiêng người lướt qua Tuệ An mà đi, Tuệ An vừa vặn cũng muốn đi lên phía trước, liền ngăn ở trước mặt nàng. Quan Lễ Trân sững sờ, liền lại chuyển bước đi sang bên kia, thế nhưng Tuệ An cũng dịch một bước, lần nữa cố ý ngăn ở trước mặt nàng, Quan Lễ Trân còn cái gì không hiểu, nàng trợn mắt ngẩng đầu, lập tức nghênh tiếp ánh mắt trong suốt của Tuệ An.
Tuệ An thấy tiểu cô nương mặt mũi đỏ bừng, một đôi mắt sáng nhóm lên ngọn lửa nhỏ, liền cười nhìn về phía hai nha hoàn đi theo phía sau nàng, nói:
“Ta và tiểu thư các ngươi có lời muốn nói.”
Hai nha hoàn nghe vậy liền nhìn Quan Lễ Trân trưng cầu ý kiến, Quan Lễ Trân há to miệng, cuối cùng cũng không lên tiếng, đợi hai nha hoàn lui khỏi hành lang, Quan Lễ Trân mới nói:
“Cô muốn nói gì, nhanh nhanh nói đi, mẫu thân vẫn đang chờ ta đấy!”
Tuệ An hỏi thẳng:
“Muội không thích ta, vì sao?”
Quan Lễ Trân trợn to hai mắt, có lẽ không ngờ Tuệ An sẽ nói trắng ra như thế, sau đó nàng mới ửng hồng hai má, buồn bực nói:
“Ai không thích cô?!”
Tuệ An thấy nàng phủ nhận thì bật cười, Tuệ An xưa nay luôn thích nói chuyện trực tiếp, hơn nữa nàng cảm thấy đối phó với một tiểu cô nương như Quan Lễ Trân, càng là trực tiếp mới càng hữu dụng.
Thế nhưng lúc này nàng tự nhiên cũng sẽ không nhắc tới Cố Dư Hinh, nếu như nàng chỉ ra suy tính trong lòng Quan Lễ Trân, kéo đến Cố Dư Hinh, với tính tình bộc trực của Quan Lễ Trân nhất định sẽ cho rằng nàng đang bôi nhọ Cố Dư Hinh, châm ngòi quan hệ giữa hai người, như vậy chỉ sợ sẽ càng thêm không thích nàng. Cho nên Tuệ An chỉ nói:
“Mặc dù ta không biết vì sao muội lại không thích ta, nhưng muội là người mà Tam ca của muội thương yêu nhất, ta đã gả cho Tam ca của muội, vậy chúng ta chính là người một nhà, ta rất hy vọng có thể thân thiết với muội hơn, cũng hi vọng muội có thể cho ta một cơ hội thân thiết cùng muội, không cần phải giữ mãi thành kiến với ta như vậy.
Ta là người thế nào, muội không hề liếc nhìn đã nhận định là người xấu, thế chẳng phải là oan uổng cho ta lắm sao? Hơn nữa nay ta đã thành chị dâu của muội, lại cùng Tam ca muội lưỡng tình tương duyệt, nhất định sẽ gắn bó với nhau đến đầu bạc răng long, cho dù muội có không thích đến đâu, ta cũng phải làm Tam tẩu của muội cả đời, đây là sự thật không thể tránh khỏi. So với một người chị dâu chướng mắt, chẳng lẽ muội không muốn một người chị dâu thân cận hữu ái với mình ư? Muội không thử một chút, sao sẽ biết chúng ta không hợp, không thử một chút, nào biết sẽ không thích ta?”
Quan Lễ Trân trên mặt càng đỏ, nàng nghe Tuệ An nói mình cùng Quan Nguyên Hạc lưỡng tình tương duyệt, lại càng cảm thấy xấu hổ, chỉ nghĩ Tuệ An cũng mặt dày mày dạn quá, thế nhưng nàng ngẫm lại, quả thực cũng không nghĩ ra Tuệ An có chỗ nào không tốt. Đây cũng là nguyên nhân nàng nghe Tuệ An nói mà không hề phản bác, nàng chỉ cảm thấy đôi mắt sáng ngời của Tuệ An dường như có thể nhìn thấu lòng người vậy, khiến nàng càng thêm chột dạ.
Vậy nhưng trước kia nàng vẫn luôn cho rằng Cố Dư Hinh sẽ trở thành chị dâu của mình, hơn nữa Cố Dư Hinh lớn lên cùng nàng, tình như tỷ muội. Lúc trước Cố Dư Hinh cũng thường xuyên đến Quan phủ chơi, kể từ sau khi Tuệ An đính hôn với Quan Nguyên Hạc nàng mới ít khi lui tới. Mấy hôm trước đến Đông cung dự tiệc, vốn tưởng rằng Cố Dư Hinh nhất định sẽ đi, thế nhưng nàng lại không xuất hiện, nghĩ đến có lẽ là do biết Tuệ An cũng có mặt, nên mới cố ý lẩn tránh.
Dù là Cố Dư Hinh cho tới bây giờ không hề nói gì cùng nàng, nhưng nàng lại biết Cố Dư Hinh bởi vì không thể gả vào Quan phủ mà thương tâm một hồi, đến giờ vẫn chưa hoàn toàn bình phục. Hôn sự của Cố Dư Hinh chậm chạp không định ra, điều này cũng khiến cho Quan Lễ Trân càng thêm không thích Tuệ An, cũng luôn cho rằng đều là lỗi của Tuệ An. Nếu không phải nàng, Cố Dư Hinh nhất định có thể như nguyện gả cho Quan Nguyên Hạc.
Chỉ là giờ phút này nhìn vào đôi mắt chân thành mà sáng ngời của Tuệ An, Quan Lễ Trân nhưng lại hồi lâu không nói nên lời, cuối cùng chỉ dậm chân, cuống quýt nói:
“Cô… Da mặt dày quá đi, ta không thèm để ý tới cô.”
Nàng nói xong liền vòng qua Tuệ An chạy đi, Tuệ An chỉ quay đầu lại, cất giọng nói:
“Tứ muội, mấy hôm nữa ta thiết yến ở Kỳ Phong viện, mời bọn tỷ muội qua chơi đùa, muội nhất định phải đến đấy!”
Nàng nói dứt lời, gặp Quan Lễ Trân chạy như ma đuổi liền cười lắc đầu, nhẹ nhàng nhấc chân trở về Kỳ Phong viện.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện