[Dịch]Nhi Nữ Hầu Môn - Sưu tầm
Chương 166 : Cự tuyệt Thuần Vương phi
.
Tuệ An nghe lời Thuần vương phi nói, càng xác định ý nghĩ trong lòng, Thuần vương phi này là vì Vân Di mà đến đây mà!
Trước kia vẫn nghe nói Thuần vương cưới đích nữ của Nhạn Châu Cao thị làm chính phi, nhưng vị Vương phi này cũng không được sủng ái, gả đến một năm lại chưa từng thụ thai, ngược lại là Trắc phi Mã thị của Thuần vương mới được sủng ái, hiện giờ đã sinh ra thứ trưởng tử.
Cũng khó trách Thuần vương phi gấp gáp như vậy, tuổi nàng ngày một lớn hơn, nay tuy nói con trai của Mã thị còn nhỏ, nhưng đợi thêm hai năm nữa Mã thị đứng vững gót chân trong phủ Thuần vương, Thuần vương phi e là đến một mái nhà che nắng che mưa cũng đừng mơ có được. Huống chi nàng chậm chạp không mang thai, thứ trưởng tử cách xa tuổi của đích tử chính là chuyện xấu khó lòng lường trước, lần này Thuần vương phi vì Thuần vương nạp thêm mỹ nhân vào phủ, một là muốn áp chế uy danh của Mã thị, hai nữa cũng là muốn lôi kéo trái tim Thuần vương, như nàng nói chính là giành được vài phần kính trọng, từ đó sinh hạ con trai trưởng.
Nàng hành động như vậy thật ra cũng không khó lý giải, cũng là thủ đoạn được chúng phu nhân nơi hậu trạch ưa dùng nhất, nếu như Vân Di vào Phủ Thuần vương, tất sẽ trở thành mũi tên giúp Thuần vương phi đối phó Mã thị, mũi tên này nếu dùng tốt tự nhiên sẽ bị nàng vắt kiệt ích lợi, còn một khi đã không nghe lời, lúc ấy ắt chỉ có đường hủy diệt đến cùng.
Thuần vương rốt cuộc vẫn là Vương gia, có mỹ nhân nào mà chưa thấy qua, trong Vương phủ không thiếu bọn nha hoàn dung mạo xuất chúng, nhưng nữ tử tầm thường há có thể vào được mắt Thuần vương, Vân Di không chỉ có dung nhan mỹ miều, còn xuất khẩu thành thơ, tinh thông cầm kỳ thư họa, trước kia còn là tiểu thư nhà quan, tính ra từ phương diện nào cũng đều cực kỳ thích hợp, đồng thời còn có thể cho thấy vẻ hiền lương rộng lượng của Thuần vương phi.
Hơn nữa Thuần vương phi nhìn trúng Vân Di đến tám phần là do thân phận của nàng, Vân Di tuy nói hiện đang trú tại Quan phủ, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là một cô nương mồ côi, không có căn cơ chỗ dựa, tương lai vào Phủ Thuần vương dù được sủng ái đến đâu cũng vẫn mãi là một nữ tử không có bối cảnh sau lưng, Thuần vương phi còn không phải là muốn vo tròn bóp méo thế nào đều tùy tiện sao? Dù nàng được Thuần vương che chở, cũng không có chuyện che chở cả đời, Vân Di so với Mã thị kia chính là một trời một vực.
Tuệ An đoán chừng dựa vào thân phận của Vân Di, nếu như vào phủ cũng chỉ là một thị thiếp, chưa nói Tuệ An biết Vân Di không có ý làm thiếp cho người, chỉ dựa vào suy tính này của Thuần vương phi, nàng đã không muốn để Vân Di bị nàng lợi dụng, huống chi giữa Tuệ An và Thuần vương còn từng có chuyện chẳng hay ho gì.
Chỉ là việc này rốt cuộc vẫn là chuyện riêng của Vân Di, mặc dù Tuệ An rất thích Vân Di, nhưng bây giờ hai người còn chưa sinh ra tình cảm thân thiết bao nhiêu, cho nên Tuệ An nghe vậy tuy trong lòng có phần không vui, nhưng ngoài mặt vẫn giữ nụ cười mỉm, không hề tức giận.
Thuần vương phi thấy nàng không nói lời nào liền cười nói tiếp:
“Quan phu nhân là người cẩn thận tinh tế, ta đây cũng không vòng vo nữa, chỉ khiến cô chán ghét hơn mà thôi. Phu nhân chắc cũng biết, Vương gia nhà ta nổi tiếng thương hương tiếc ngọc, yêu nhất chính là mỹ nhân, Vương phủ tuy đã có mấy thị thiếp tư sắc không tệ, nhưng cũng không quá được lòng Vương gia. Nay Mã Trắc phi lại đang trong tháng, chẳng có cách nào hầu hạ, Lưu Trắc phi xưa giờ thân thể không tốt, cũng không thể hầu hạ Vương gia, gần đây Vương gia cũng chỉ đến chỗ Vương Trắc phi bên đó. Ngặt nỗi Vương Trắc phi muội muội tuổi còn nhỏ lắm, năm nay mới qua cập kê, lại là tiểu thư được chiều chuộng từ nhỏ, thân thể cũng không thể chịu được, hôm qua còn tìm ta oán giận, nói là mệt mỏi hết sức. Ta đây mới nảy ra suy nghĩ nạp thiếp cho Vương gia, vừa vặn hôm qua gặp được Vân cô nương, thật là một mỹ nhân hiếm có, lại cảm thấy tính tình nàng cũng rất tốt, hôm qua chỉ nhìn một cái ta liền ghi nhớ trong lòng.”
Thuần vương phi nói xong, thấy Tuệ An cười cười, liền lại nói:
“Ta hồi phủ vốn luôn suy nghĩ việc đó, ai ngờ Vương gia nhà ta lại cũng có ý này, hôm qua quanh co lòng vòng tìm ta hỏi thăm Vân cô nương, cô nói đây không phải là một chuyện tốt sao? Cho nên ta đây sáng sớm liền chạy tới, nghĩ thầm trước tiên tìm muội muội cô thăm dò một chút ý tứ, nếu như muội muội đồng ý mối hôn sự này, Vương phủ ta tất sẽ không ủy khuất Vân cô nương, nguyện ý dùng tam môi lục lễ nghênh Vân cô nương làm Trắc phi.”
Tuệ An nghe vậy giật mình, Trắc phi của vương thất Đại Huy tuy nói là thiếp, nhưng cũng được ghi tên vào ngọc điệp, dùng tam môi lục lễ đón vào từ cửa chính, ngoại trừ ngày cưới không thể mặc màu đỏ ra, phương diện khác cơ hồ y hệt như cưới chính phi. Cho nên bình thường thân phận của Trắc phi Vương phủ đều cực kỳ cao quý, như Mã Trắc phi chẳng hạn, nàng chính là đích nữ nhà một đại thần trong triều, thân phận của hai vị Vương, Lưu Trắc phi cũng không tầm thường. Mặc dù Phủ Thuần vương đang trống một ghế Trắc phi, nhưng với thân phận của Vân Di nói thế nào thì làm một thị thiếp Vương phủ cũng đã là trèo cao, ấy vậy mà không ngờ Thuần vương phi còn rộng rãi hứa hẹn cho nàng vị trí Trắc phi.
Chẳng qua Tuệ An dưới sự kinh hãi ngược lại cũng hiểu rõ, vị trí của bốn Trắc phi sớm muộn gì cũng phải lấp đầy, thay vì nghênh vào phủ một người thân mang bối cảnh đầy quyền lực, thì chi bằng cứ nạp một cô nương thân cô thế cô như Vân Di còn hơn. Huống chi Thuần vương phi còn mong dùng Vân Di đối phó với Mã Trắc phi, nếu vị trí của nàng kém quá xa, nhưng lại đấu không nổi. Hơn nữa với danh vọng của Quan Bạch Trạch cùng Quan Nguyên Hạc, vứt cho nàng một danh thị thiếp cũng quá khó coi.
Đối với Vân Di mà nói, vị trí Trắc phi Vương phủ chính là có thể nhìn mà không thể cầu, chưa kể Thuần vương còn đang trên đà đắc ý, cũng khó trách Thuần vương phi lại huênh hoang tới Quan phủ, một bộ ban ân, nói năng thẳng toẹt như vậy.
Trong lòng Tuệ An nào không nắm được suy nghĩ của Vân Di, hơn nữa việc này mặc kệ Vân Di có tâm tư như thế nào cũng chưa chắc đã đến lượt bản thân nàng quyết định, cho nên liền cười nói:
“Ý của Vương phi An nương đã hiểu, tuy Vân cô nương ở tại Quan phủ ta, nhưng thật ra ta đây nào quen biết gì, mà trưởng bối thân thích của Vân cô nương vẫn còn tại thế, chuyện này tất nhiên phải xem ý tứ của các vị trưởng bối thế nào đã, cũng cần dò hỏi Vân cô nương một hai, ta không thể làm chủ, Vương phi có thể cho ta thư thả hai ngày rồi mới trả lời được không?”
Thuần vương phi nghe vậy ngược lại sững sờ, trong lòng biết Tuệ An chỉ là viện lý do trốn tránh, liền cười nói:
“Ý tứ của Vân cô nương dĩ nhiên là phải hỏi một chút, nhưng cuộc hôn sự tốt như vậy, nàng há lại không cam lòng? Thôi, nếu đã như vậy, việc này chậm lại hai ngày cũng không sao, chỉ là Vân cô nương tuổi tác đã lớn, vẫn là sớm gả ra ngoài mới thỏa đáng, cũng đừng giữ lại làm mối họa lâu dài, đặt một trang tuyệt sắc như Vân cô nương ở trong phủ, Quan phu nhân có thể yên tâm ư?”
Lời này của Thuần vương phi cũng chỉ nghĩ nhắc nhở Tuệ An đôi câu, muốn mượn tay Tuệ An dốc hết sức lực thúc đẩy chuyện này, Tuệ An nghe vậy làm sao thoải mái cho được? Nàng cũng không muốn so đo với Thuần, liền chỉ cười nói:
“Vương phi nói rất đúng.”
Bấy giờ Thuần vương phi mới cười hàn huyên đôi câu, sau đó đứng dậy mà đi, Tuệ An đưa người ra cửa, lại trực tiếp đi tới thư phòng. Quan Nguyên Hạc thấy nàng tiến đến, liền để xuống quyển sách trong tay, nói:
“Người đi rồi?”
Tuệ An kéo ghế ngồi xuống bên cạnh y, ngẩng mặt nhìn y, nói:
“Thuần vương phi muốn cho Vân Di tiến vào Vương phủ, hứa hẹn vị trí Trắc phi, ta nói phải hỏi ý tứ của Vân Di, việc này chàng nói nên làm thế nào đây?”
Quan Nguyên Hạc nghe vậy thì nhíu mày, nói:
“Trắc phi? Cũng không tệ.”
Tuệ An thấy y cong khóe môi cười khẩy, giọng nói lười nhác, liền đẩy đẩy y, nói:
“Chàng nghiêm túc chút đi! Rốt cuộc là chàng có ý gì, bây giờ Thuần vương còn có chút thanh thế, nhưng sau này… Vân Di há có thể vào Phủ Thuần vương!”
Quan Nguyên Hạc thấy nàng như vậy, cảm thấy buồn cười, nói:
“Việc này mắc mớ gì tới ta, nàng tự mình đi hỏi Vân cô nương là được, hỏi ta làm gì? Ta không chú ý nàng lại trách ta, nếu ta dám nghiêm túc suy xét, bình dấm chua của nàng còn không đổ ngập phòng ấy à, thật là nan giải!”
Tuệ An nghe y trêu ghẹo mình, ánh mắt khóe môi tràn đầy vui vẻ, bất giác chu miệng giơ tay đánh Quan Nguyên Hạc, Quan Nguyên Hạc mặc nàng đánh hai cái liền cười ôm người vào trong lòng, lại thân mật một hồi, mới nói:
“Huynh trưởng của Vân Di năm đó là chịu tội thay cho người, khi ấy cấp trên của hắn chính là con trai của Hữu tướng, Lưu Cao Minh, đại ca nàng để lại một trưởng tử Vân Tri, lúc ấy bị đày tới Cương Định, năm nay cũng sắp mười bốn tuổi. Vài ngày trước ta phái người đón đứa bé này trở về kinh, đã an trí ở một nơi cực kỳ bí mật, nàng sắp xếp thời gian một chút, cùng Vân cô nương đi gặp người đi.”
Tuệ An nghe vậy sững sờ, hôm qua ở Đông cung nàng thấy thái độ của Vân Di sau khi nghe được chuyện phủ Uy Viễn hầu kết thân cùng Hữu tướng có chút kỳ quái, thì ra là nàng và phủ Hữu tướng lại có ân oán sâu xa như vậy. Chỉ là đứa cháu trai kia của Vân Di bị lưu vong làm khổ sai, này lén lút vào kinh nếu bị triều đình phát hiện chính là trọng tội, trong lòng Tuệ An bất giác căng thẳng, gật đầu nói:
“Chàng yên tâm đi, ta đến chỗ Vân muội muội nói chuyện ngay đây.”
Tuệ An nói xong liền muốn đứng lên, Quan Nguyên Hạc lại kéo nàng trở lại, vùi đầu tại cần cổ của nàng hít một hơi thật dài, lẩm bẩm nói:
“Buổi chiều hãy đi, đến đọc văn thư cho ta trước đã.”
Tuệ An thấy y dính người thì mỉm cười ngọt ngào, lại nghĩ tới chuyện hôm qua y bị Hiền Khang đế gọi vào cung, vội ngẩng đầu hỏi:
“Hôm qua chàng tiến cung Hoàng thượng phạt chàng thế nào?”
Quan Nguyên Hạc dường như rất bất mãn khi nàng thất thần, cắn cắn lỗ tai Tuệ An, lúc này mới nói:
“An Tế bá gào khóc nói con trai bệnh ngày càng nặng, muốn Hoàng thượng xử lý ta, Hoàng thượng trách mắng đôi câu, tạm cách quân chức của ta, bảo ta ở trong phủ nghiền ngẫm lỗi lầm.”
Tuệ An nghe vậy bật cười, nói:
“Cái này đúng ý chàng rồi còn gì.”
Quan Nguyên Hạc giương đôi mắt sáng trong nhìn nàng, nhướng mày nói:
“Ừ, cực kỳ hợp ý! Tuệ An, từ hôm nay ta liền ngày ngày ở cùng nàng, còn là danh chính ngôn thuận nữa, trước kia Hoàng thượng luôn bắt ta làm việc quần quật, lần này những Ngự sử kia dâng tấu đúng lắm…”
Y nói xong liền ngậm lấy cánh môi đỏ thắm của Tuệ An mà liếm láp, Tuệ An mừng vì y có thể ở lại kinh thành lâu một chút, trong lòng vui vẻ liền vòng tay qua cổ của y, hai người lại chơi đùa một hồi, Tuệ An mới ra khỏi thư phòng, ngồi trên kiệu mềm đi về phía Mai viên.
Trong Mai viên vô cùng yên tĩnh, nhưng lại ngay cả một hạ nhân cũng không gặp, Tuệ An trực tiếp đi vào chính phòng, Đông Nhi vén mành để nàng cất bước đi vào, đã thấy Vân Di ngồi trên giường nệm thêu thùa, nha hoàn Bạch Dung lại đang nằm bên cạnh chân giường híp mắt lim dim ngủ mất.
Vân Di thêu cực nghiêm túc, cũng không phát hiện ra trong phòng nhiều hơn một người, nàng mặc một bộ thường y màu đỏ, mái tóc dài đen nhánh sáng mềm rơi vãi trên đầu vai, dọc theo đường cong linh lung đổ xuống, đầu tóc không búi kiểu cầu kỳ như hôm qua, chỉ quấn một cái kiểu tóc đơn giản, dùng cây trâm ngọc bích cố định, khuôn mặt tuyết trắng phơi dưới ánh mặt trời, dịu dàng đầy mỹ miều, càng tôn lên ngũ quan xinh xắn, đôi con ngươi yêu kiều giấu dưới hàng lông mi cong vút như cánh bướm, mơ hồ có tia sáng chớp động trong đó, tĩnh lặng tựa nước hồ mùa thu, khiến người ta vừa nhìn liền sinh lòng thương tiếc.
Tuệ An ngắm nàng, vô thức cảm thán, khó trách Thuần vương phi vừa liếc mắt đã chú ý đến Vân Di rồi. Tuệ An chậm rãi đi qua, tiếng bước chân đánh thức Vân Di, nàng ngước mắt nhìn sang, một đôi con ngươi giống như chú nai con bị chấn kinh mà chớp chớp hai cái, sau đó mới vỗ ngực, cười nói:
“Chị dâu làm ta sợ quá!”
Tuệ An cười ngồi xuống trên giường, thấy Bạch Dung vẫn híp mắt ngủ gật, cười nói:
“Muội chiều hư nàng rồi, trong sân cũng không có người hầu hạ, có khi ngay cả lúc nào đấy khát nước cũng tìm không được người sai bảo, thật sự là không biết phải nói muội thế nào nữa.”
Vân Di nghe vậy liền cười, nói:
“Mấy hôm nay trong sân nóng nực, ta đây cũng không có việc gì mới rảnh tay thêu chút đồ, để các nàng canh ở trong sân chỉ thêm vất vả thôi. Sao chị dâu lại tới đây, ta gọi Bạch Dung dâng trà cho chị dâu.”
Tuệ An cười giữ tay nàng, nói:
“Không cần, để nàng ngủ đi, cũng tốt cho chúng ta trò chuyện.”
Tuệ An nói xong liền tự cởi giầy ngồi lên giường êm, Vân Di vội cầm gối đầu trên giường đưa cho nàng dựa, Tuệ An liền thuận theo, cầm lấy khung thêu Vân Di vừa để xuống nhìn kỹ, cười nói:
“Thật sự là đẹp mắt, nếu ta có tay nghề bằng một nửa của muội thì nằm mơ cũng cười tỉnh giấc.”
Vân Di nghe vậy liền che miệng cười khanh khách, nhướng mày nhìn Tuệ An nói:
“Ta lại nghe nói chị dâu thêu sâu bướm gì đó sinh động như thật cơ mà!”
Hôm ấy Tuệ An nhàn rỗi vô sự liền cầm khung thêu của tiểu nha đầu bên cạnh thêu qua loa vài cái, sau đó bị Quan Nguyên Hạc nhìn thấy, lại khen nàng thêu sâu y như thật, trời mới biết nàng thêu căn bản chính là hoa văn tường vân, đúng lúc Vân Di qua Kỳ Phong viện nghe được mấy người Đông Nhi trêu ghẹo Tuệ An.
Tuệ An nghe Vân Di chê cười mình liền giả vờ giận dữ đánh nàng, ngược lại vô tình đánh thức Bạch Dung, nàng gấp rút bật dậy thỉnh an Tuệ An, lại dâng trà xong mới lui ra ngoài.
Tuệ An nhấp một ngụm trà, lúc này mới nói đến chuyện của Thuần vương phi:
“Nói là nếu muội đồng ý liền dùng tam môi lục lễ cưới làm Trắc phi, nếu muội không muốn thì thôi, việc này cứ để ta lo liệu. Theo ta thấy, Phủ Thuần vương không phải là nơi an toàn, muội nhất định phải suy nghĩ cẩn thận.”
Vân Di nghe vậy ánh mắt tối đen, nói:
“Chị dâu thay ta trả lời nàng, Phủ Thuần vương ta không muốn tới.”
Tuệ An vẫn sợ Vân Di luẩn quẩn trong lòng, hoặc là lo nàng nghĩ sẽ gây tai hoạ cho mình, sợ đắc tội Thuần vương phi mà đáp ứng, giờ nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, cười nói:
“Muội có thể nghĩ được như vậy là tốt rồi, muội yên tâm, chuyện chung thân của muội ta nhất định sẽ tìm một nhà tốt nhất.”
Vân Di nghe vậy nhưng lại cười một tiếng, nụ cười chứa đầy khổ sở, nàng giữ chặt tay Tuệ An, nói:
“Chị dâu tốt với ta, ta đều ghi tạc trong lòng.”
Nàng có vẻ muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ nắm chặt tay Tuệ An, cúi gằm mặt, Tuệ An chỉ nghĩ nàng đang thẹn thùng, liền nói:
“Vừa rồi phu quân nói đứa cháu trai kia của muội đã đến kinh thành, bảo ta tìm thời gian dẫn muôi đi gặp mặt, muội cảm thấy ngày kia thì thế nào? Để ta chuẩn bị một chút.”
Vân Di nghe vậy lập tức ngẩng phắt đầu lên, hai mắt mở to nhìn chằm chằm Tuệ An, gấp giọng hỏi:
“Tri Nhi sao? Quan tướng quân thực sự cứu Tri Nhi về rồi?”
Tuệ An thấy nàng đỏ mắt, gấp rút vỗ về tay của nàng, nói:
“Người cũng đã đã trở lại, muội đừng lo lắng quá, ta hỏi qua phu quân, chàng nói Vân công tử vô cùng tốt, chỉ là thể trạng hơi gầy, thân thể thì không ngại, đã tĩnh dưỡng mấy ngày, chờ đến lúc muội nhìn thấy nó nhất định sẽ biến thành trắng trẻo mập mạp rồi.”
Vân Di lại không nghe lọt lời Tuệ An khuyên, nước mắt cứ cuồn cuộn rơi xuống, một hồi lâu mới nghiêng người dùng khăn lau qua, có chút xấu hổ cười nói:
“Xem ta này, cũng tại cao hứng quá. Ta nay chỉ có duy nhất một người thân là nó, cha mẹ ta mất sớm, tuổi tác lại kém xa ca ca, là ca ca cùng chị dâu một tay nuôi ta khôn lớn, ca ca xảy ra chuyện, chị dâu cũng buông tay mà đi, chỉ còn lại Tri Nhi. Khi đó nó còn là một đứa bé chưa hiểu chuyện đời, lại gặp tình cảnh như vậy, bị lưu vong tới nơi biên quan xa xôi làm khổ sai, không biết đứa bé này đã phải chịu bao nhiêu khổ cực nữa, vậy mà người làm cô cô ta đây lại cả ngày ăn no ngủ yên, sống trong an nhàn sung sướng… Trong lòng ta quả thực rất khó chịu, khiến chị dâu chê cười.”
Tuệ An thấy nàng hai mắt rưng rưng đỏ bừng, khi nói chuyện còn thỉnh thoảng rơi lệ, liền gấp rút cầm khăn lau lau khóe mắt cho nàng, nói:
“Nay người trở lại đã là vạn hạnh, ngày sau chờ cô cháu hai người trùng phùng, cuộc sống này tất nhiên sẽ càng ngày càng tốt. Khổ cực đều đã qua hết rồi, nhanh đừng khóc nữa, khóc hỏng mắt ta đây cũng đau lòng thay.”
Nàng tuy là nói như vậy, nhưng trong lòng lại có vài phần cảm thán, mặc dù Vân Tri có Quan Nguyên Hạc che chở đưa về kinh thành, nhưng rốt cuộc vẫn là thân mang tội, từ nay về sau vĩnh viễn không thể lộ ra ngoài ánh sáng, còn không biết Quan Nguyên Hạc sẽ an bài đứa bé kia như thế nào, có lẽ cả đời nó cũng không thể đường đường chính chính sống như người bình thường chăng?
“Chị dâu có thể an bài sớm hơn một chút được không, ta… Ta muốn gặp nó càng nhanh càng tốt, chỉ sợ nó sẽ không nhận ra ta…”
Tuệ An nghe nói Vân Di nói vậy, liền cười gật đầu nói:
“Muội yên tâm, hai ngày nay ta đều đắn đo việc này, ai ngờ ta đến đã chọc muội khóc thành thế này rồi, ta không quấy nhiễu muội nữa, gọi nha hoàn lấy khăn lạnh đắp lên mắt cho muội đi,nghỉ ngơi một lát, khung thêu này để hôm khác lại thêu tiếp.”
Vân Di cười gật đầu, thấy Tuệ An đứng dậy cũng không giữ nàng, vội đứng dậy đưa Tuệ An đi ra ngoài.
Đã biết Vân Di không có ý tứ gả vào phủ Thuần vương, Tuệ An cũng không quá chú tâm đến chuyện này, phân phó Phương mama tự mình chuẩn bị một ít lễ vật mang theo, buổi chiều hôm đó nàng liền ngồi xe ngựa tới phủ Thuần vương.
Thuần vương phi nghe nói Tuệ An đến liền gấp rút ra đón, đợi trà dâng lên, Tuệ An mới cười nói:
“Vương phi coi trọng Quan phủ, coi trọng Vân cô nương, vốn là phúc phần của nàng, thế nhưng thân thể của Vân cô nương luôn luôn không tốt, việc này ta hỏi nàng, nàng nói chỉ sợ với thân thể này mà vào Vương phủ sẽ bôi nhọ thanh danh Vương phủ, liên lụy tới Vương phi mà thôi. Còn nói mình mệnh bạc phúc mỏng, cha mẹ chết sớm, ca ca chị dâu cũng nối gót đi theo, người một nhà chỉ còn lại một mình nàng, Vương gia là thiên chi kiều tử, hoàng thân quốc thích, thân phận quý trọng, Trắc phi Vương phủ tất phải cưới người nào phúc trạch thâm hậu, nàng tự biết thân phận của mình, thực không dám đón nhận ý tốt của Vương phi.”
Thuần vương phi không ngờ mình lại bị cự tuyệt, nghe vậy sắc mặt liền chìm xuống, hồi lâu mới hừ lạnh một tiếng, nói:
“Nếu đã không muốn thì thôi, cửa lớn của Vương phủ ta tự có vô số người tốt hơn tranh nhau tiến vào, cũng chưa thấp kém đến nỗi phải cưỡng ép con gái nhà lành, khiến Quan phu nhân bận rộn một chuyến rồi. Chỉ có điều bản vương phi thấy vị Vân cô nương này đúng là người mang chí lớn, không thể không nhắc nhở Quan phu nhân một tiếng, cô nhất định phải đề phòng cho kỹ, nói không chừng trong lòng Vân cô nương đã có tính toán cả rồi đấy, hừ!”
Thuần vương phi mặt lạnh, bưng lên chén trà, rõ ràng có ý muốn tiễn khách.
Trước khi đến Tuệ An đã biết chuyến đi này nhất định không được người hoan nghênh, thật ra cũng không để ý, đối với lời nói của Thuần vương phi cũng chẳng thèm để ở trong lòng, chỉ cười nói:
“Ý tốt của Vương phi ta xin ghi nhớ, nếu đã như thế, ta cũng không quấy rầy nữa, cáo từ.”
Thuần vương phi chỉ gật đầu một cái, thấy Tuệ An đứng dậy mà đi, lúc này mới không vui đập mạnh chén trà trong tay xuống mặt bàn, vị mama ở bên cạnh nàng vội vàng tiến lên khuyên nhủ đôi câu, Thuần vương phi mới nói:
“Ta lại muốn nhìn một đứa con gái tứ cố vô thân cuối cùng sẽ gả cho nhân vật lớn nào, thật sự là cho ít màu mà muốn mở phường nhuộm, việc này vốn là Vương gia có tâm, ta nghĩ người này cũng thích hợp, mới cố ý thúc đẩy, ai ngờ… Thôi, họ Vân kia rốt cuộc vẫn có dính dáng tới Quan phủ, tương lai ai biết sẽ thế nào, chuyện này chúng ta vẫn nên đứng ngoài nhìn một chút thì hơn, là người ta tự mình nói không muốn, Vương gia cũng oán không đến trên đầu của ta.
Người ngoài vẫn nói Quan phu nhân này là người thông tuệ, nhưng ta lại thấy nàng ta ngốc nghếch không ai bằng. Vân cô nương kia ngay cả vị trí Trắc phi Vương phủ cũng không muốn, rõ ràng chính là trong lòng có người rồi còn gì, kẻ ngốc mới không biết người đó là ai!”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện