[Dịch]Nhi Nữ Hầu Môn - Sưu tầm

Chương 164 : Không yêu nữa

Người đăng: 

Tuệ An ra khỏi đại điện, Minh phi ngay cả phái một cung nữ đưa tiễn cũng không có, ngược lại đại cung nữ bên người Thôi Hoàng hậu nhìn thấy nàng đi ra, liền cười thi lễ, nói: “Quan phu nhân muốn xuất cung?” Tuệ An thấy đại cung nữ kia một thân xiêm y cao cấp, vội vàng cười tránh lễ, nói: “Minh phi nương nương thân thể khó chịu, Hoàng hậu nương nương đã cho phép thần phụ cáo lui.” Cung nữ kia nghe vậy cười gọi tiểu cung nữ bên cạnh, phân phó nói: “Đi lấy khăn lạnh tới cho phu nhân.” Tiểu cung nữ gấp rút thưa vâng, Tuệ An thấy vậy cười tiến lên hai bước, từ trong tay áo lấy ra một cái hà bao dúi vào tay cung nữ kia, nói: “Hôm nay trời nóng, khiến mấy vị tỷ tỷ cũng phải chịu tội theo, thần phụ đa tạ tỷ tỷ thương cảm.” Cung nữ kia cũng không từ chối, thu hà bao, cười cùng Tuệ An hàn huyên đôi câu, đợi tiểu cung nữ cầm khăn lạnh đi đến, nàng kia mới nói: “Quan phu nhân chắc cũng nóng, mau lau qua đi, Thúy Trúc, ngươi đưa phu nhân xuất cung.” Tiểu cung nữ vội cúi người đáp ứng, Tuệ An cũng không ở lâu hơn, đi theo tiểu cung nữ ra cung. Lần này tuy nói Thôi Hoàng hậu thay nàng giải vây, nhưng ý tứ của Thôi Hoàng cũng không phải ở trên người nàng, mà là muốn mượn cơ hội áp chế chúng phi tần hậu cung, thông qua đó chuyển lời cảnh cáo tới Thái tử. Cung nữ của Thôi Hoàng hậu có thể cho nàng một cái khăn tay, đã là vô cùng tốt, Tuệ An cũng không trông cậy vào việc xuất cung có thể ngồi trên xa giá, nàng cuốc bộ đi theo tiểu cung nữ về phía cửa cung. Bấy giờ mặt trời lên cao, trong hậu cung yên lặng chỉ nghe tiếng ve kêu rả rích, một đường cũng chỉ đụng phải vài ba cung nhân. Tuệ An cùng cung nữ kia nói hai câu, thấy tiểu cung nữ cực kỳ cẩn thận, nàng cũng không nói thêm gì nữa. Vừa rồi quỳ hơn hai khắc, giờ phút này đầu gối nàng mới hơi nhức nhối cơn đau, hơn nữa trước đó còn phải chống đỡ một màn Giác thuật ở Đông cung, Mạnh Trắc phi quả thực là có chút tài nghệ, Tuệ An vẫn không thể nghỉ ngơi một khắc nào, nay lại bị lăn qua lăn lại ở trong cung như vậy. Rốt cuộc là sống an nhàn sung sướng đã quen, lúc này nàng chỉ cảm thấy toàn thân vô cùng khó chịu, liền vô thức bước nhanh hơn, chỉ muốn sớm trở về phủ tắm rửa một cái, nghỉ ngơi thật tốt. Ai ngờ hai người vừa đi qua khúc quanh hành lang, liền thấy xa xa có một công công giơ cao tay vẫy gọi tiểu cung nữ, tiểu cung nữ không rõ chuyện gì, liền gấp rút chạy tới. Tuệ An đứng nguyên tại chỗ chờ, đã thấy công công kia không biết khoa tay múa chân nói gì, tiểu cung nữ lại vội vàng đi theo hắn. Tuệ An sững sờ, sau đó trong lòng lập tức căng thẳng, nàng không biết đây là trùng hợp, hay là lại có người muốn mưu hại mình, cũng không biết bao lâu nữa tiểu cung nữ mới quay trở về, ngẫm nghĩ một chút liền bước nhanh dọc theo hành lang, tự mình đi ra ngoài cung. Nào ngờ nàng vừa đi qua dãy núi giả, đột nhiên trong thạch động có một cánh tay duỗi ra nhanh chóng vươn về phía nàng, Tuệ An sớm có cảnh giác, gấp rút xoay người tránh đi, có lẽ người trong núi giả không ngờ động tác của nàng lại nhanh nhẹn như thế, lúc này liền phát ra một tiếng kinh hô nho nhỏ. Sau đó người kia lại lách mình bước ra, ánh mặt trời chiếu lên, phản xạ ra màu vàng óng ánh của chỉ thêu, Tuệ An nhìn rõ ràng người nọ, bất giác sững sờ, người kia thừa dịp nàng ngây người liền kéo nàng vào trong sơn động. Tuệ An nheo mắt thích ứng với bóng tối trong động, tiếp đó liền gấp rút vung tay, cảm giác cổ tay bị người bắt lấy, nàng nhíu mày, ngẩng đầu nói: “Thỉnh cầu Vương gia buông thần phụ ra, thần phụ còn muốn hành lễ thỉnh an với Vương gia.” Mượn ánh sáng yếu ớt, nàng thấy được người trước mặt đang trầm ngâm nhíu mày, trong ánh mắt như có vô số tia sáng sắc bén chớp động, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú đầy tức giận, chính là Lý Vân Sưởng! Tuệ An thấy hắn không có phản ứng, lại giãy giụa, thản nhiên nói: “Làm phiền Vương gia buông thần phụ ra, Vương gia như vậy rất không hợp lễ nghi.” Vừa rồi là do nàng kinh ngạc khi nhìn thấy Lý Vân Sưởng, nên mới bị hắn bắt lấy, lại nghĩ Lý Vân Sưởng sẽ không có ác ý, nếu hai người đứng ở bên ngoài bị người nhìn thấy, nàng liền không thể nói rõ ràng, bấy giờ mới không quá phản kháng, mặc Lý Vân Sưởng kéo mình. Nhưng giờ phút này cùng hắn đứng trong không gian hạn hẹp này, cánh mũi còn có thể ngửi thấy mùi rượu nồng nặc tỏa ra từ trên người hắn, lại bị hắn túm tay như thế, ánh mắt sắc bén đầy tính xâm lược cứ nhìn chằm chằm, trong lòng Tuệ An bất an không thôi, giọng nói cũng khó tránh khỏi có phần cứng nhắc. Lý Vân Sưởng nghe nàng nói một câu như vậy, trên mặt càng tối sầm, cánh tay vẫn nắm chặt cổ tay nàng chẳng những không buông ra, ngược lại càng thêm dùng sức, nghiến răng nói: “Bản vương không biết nàng còn là một người am hiểu lễ nghi đấy…” Tuệ An thấy trong mắt hắn lóe lên u quang, trên người tản ra một áp lực đầy bức bách, trong lòng càng căng thẳng. Cách quần áo, nàng có thể cảm nhận rõ ràng hơi nóng từ lòng bàn tay Lý Vân Sưởng cùng sự xúc động của hắn, Tuệ An vô thức lùi về sau một bước, lông mi run run, thầm nhủ phải tỏ vẻ thản nhiên đến cùng, lúc này nàng mới thi lễ với Lý Vân Sưởng, cười nói: “Không biết Vương gia tìm ta có chuyện gì?” Lý Vân Sưởng thấy nàng đột nhiên sửa lại thái độ, cũng sửa lại xưng hô, sắc mặt mới thoáng chuyển biến tốt đẹp, cũng buông nàng ra, Tuệ An thở phào nhẹ nhõm một hơi, ai ngờ trái tim lơ lửng vẫn chưa kịp để xuống, Lý Vân Sưởng liền thình lình tiến trước một bước, chóp mũi của Tuệ An suýt nữa thì đụng vào lồng ngực của hắn, Tuệ An cả kinh, vội lùi sau hai bước, lưng dán chặt vào vách núi đá. Vóc người của Lý Vân Sưởng vốn là cao ráo lực lưỡng, lúc này lại càng như một ngọn núi lớn, phủ bóng lên người nàng. Cảm nhận được tầm mắt nóng rực rơi ở trên mặt, Tuệ An thật sự không biết hắn muốn làm gì, một cử động nhỏ cũng không dám, chỉ khẽ cúi đầu xoay chuyển tròng mắt, trong lòng suy nghĩ nếu Lý Vân Sưởng có hành động gì quá quắt thì nàng nên đối phó thế nào. Chỉ có điều mặc dù trong lòng nàng vừa kinh hoàng lại hoảng sợ, nhưng cũng phần nào nghĩ được thông suốt, thứ nhất ở đây là hậu cung, Lý Vân Sưởng có mười cái gan cũng không dám động đến nàng, hai nữa là đối với Lý Vân Sưởng người này, Tuệ An cũng xem như hiểu rõ, hắn thuộc loại người có tính tự chủ cực cao, rất ít khi hành sự bồng bột theo cảm tính. Lý Vân Sưởng thấy Tuệ An mềm mại xuống, ánh mắt rơi trên người nàng, nhìn gò má nàng vì bị mặt trời chiếu qua mà hiện lên một mảnh ửng đỏ, tóc mai trên trán ướt đẫm mồ hôi, có vài lọn tóc tán loạn rơi xuống, áp vào hai gò má đỏ thắm, dưới cổ mơ hồ có mồ hôi chảy qua, bởi vì đỏ hồng mà càng lộ vẻ diễm lệ, toát ra vẻ mê hoặc không nói nên lời. Lý Vân Sưởng híp híp hai tròng mắt, hồi lâu cũng không nói gì, giống như đang đắm chìm trong cảm xúc cá nhân. Hắn trầm mặc đứng đó, lại dùng ánh mắt đầy áp lực nhìn mình chằm chằm, trong lòng Tuệ An càng khẩn trương hơn, hai tay khẽ nắm lại, lông mi chớp động, nhẹ giọng nói: “Nếu Vương gia không có chuyện gì, ta liền cáo lui trước.” Lúc này Lý Vân Sưởng mới phục hồi tinh thần, nghĩ tới vừa rồi đôi con ngươi của nàng linh động xoay chuyển, giờ phút này lại toàn thân tản ra xa cách cùng phòng bị, hắn hừ lạnh một tiếng, bất ngờ đưa tay giữ cằm Tuệ An, cúi người tiến tới gần nàng, lạnh lùng nói: “Nàng sợ ta?” Lý Vân Sưởng đột nhiên làm ra động tác như vậy, Tuệ An chỉ cảm thấy mùi rượu cùng nhiệt khí phả vào mặt, kích thích lông tơ trên mặt nàng đều dựng đứng cả lên. Nàng cả kinh, vội giãy giụa một chút, không ngờ lại đổi lấy Lý Vân Sưởng càng thêm dùng lực áp chế, Tuệ An đưa tay đẩy hắn, thân thể Lý Vân Sưởng bỗng dưng cứng đờ, cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng truyền đến từ lòng bàn tay, Tuệ An gấp rút thu tay lại, trừng mắt nhìn Lý Vân Sưởng, tức giận nói: “Nếu Vương gia còn không buông ra, thần phụ liền không khách khí nữa!” Lý Vân Sưởng mím môi, nhướng mày nói: “Ồ? Nàng định không khách khí thế nào? Nếu nàng muốn gây ra động tĩnh, bản vương cũng không có ý kiến gì.” Tuệ An nghe hắn nói như thế, suýt nữa muốn nhảy lên đánh người, nếu không phải nàng sợ bị người nhìn thấy tình huống mập mờ của hai người, giờ phút này đã sớm ra quyền từ lâu! Lý Vân Sưởng là người vừa tự phụ lại kiêu ngạo, nay nàng đã gả cho người, huống chi tình cảm của Lý Vân Sưởng đối với nàng chưa thể nói tới sâu đậm cái gì, Tuệ An thực sự không hiểu sao hắn lại hành động bộp chộp thế này! Cảm thụ được lực đạo mạnh mẽ dưới cằm, nhìn vẻ mặt lộ rõ mỉa mai, còn ánh mắt lợi hại của hắn, Tuệ An quả thực không dám manh động. Nàng thấy thái độ của mình càng cứng rắn, Lý Vân Sưởng liền càng phát điên, thì không khỏi cắn răng, cố gắng khắc chế cảm xúc, ánh mắt bình tĩnh trở lại, nhìn chằm chằm Lý Vân Sưởng, nói: “Ngài thả ta ra trước được không?” Lý Vân Sưởng thấy nàng như thế, lực tay mới hơi buông lỏng, nhưng vẫn như cũ không để tay xuống, Tuệ An lại nói: “Ngài đừng giữ mãi chỗ đó, sẽ bị tím lên…” Lý Vân Sưởng nghe vậy, lại nghênh tiếp đôi mắt yêu kiều hàm chứa khẩn cầu của Tuệ An, làm sao có thể không biết ý nàng, nàng là sợ sẽ bị người nhìn thấy, hoặc là căn bản chỉ sợ bị Quan Nguyên Hạc nhìn thấy vết bầm kia! Nàng đã thuộc về một người nam tử khác, cho dù hắn muốn trò chuyện với nàng, muốn nhìn nàng nhiều hơn hai lượt, đều là việc không hợp lễ phép, phải lén lén lút lút như bây giờ, giống như hắn chính là con người sống trong bóng tối vậy, loại cảm giác này vô cùng không tốt. Trong lòng Lý Vân Sưởng dâng lên ảm giác phẫn nộ cùng xấu hổ, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía Tuệ An cũng hơi đỏ lên, thậm chí còn mang theo một tia hận ý. Tuệ An cả kinh, Lý Vân Sưởng lại buông tay ra, nhưng thân thể cao lớn của hắn vẫn ngăn ở trước người nàng, không hề nhúc nhích. Tuệ An cảm nhận được tâm tình rối loạn của hắn, biết hắn là bận tâm Quan Nguyên Hạc nên mới buông nàng ra, rốt cuộc hắn còn chưa mất hết lý trí, điều này khiến cho nàng phần nào cũng an định trở lại. Nhìn vào đôi mắt lóe lên hận ý của Lý Vân Sưởng, trong lòng Tuệ An lại dâng lên vô số mỉa mai châm chọc. Tuệ An cũng không phải là tượng gỗ, kiếp này Lý Vân Sưởng có tình cảm với nàng, thứ tình cảm đó mặc dù không thể nói là tinh khiết hay sâu đậm, nhưng Tuệ An vẫn cảm giác được, chỉ có điều từ lúc nàng cùng Quan Nguyên Hạc đính hôn, giữa nghiệp lớn của hắn và nàng, Lý Vân Sưởng đã làm ra lựa chọn cả rồi. Ấy thế mà về sau tại núi Thanh Bình hắn lại thiết kế nàng, hiện giờ còn bày ra dáng vẻ si tình không đổi, chuyện này khiến cho Tuệ An cực kỳ chán ghét, cũng không gợi dậy nổi một tí cảm động nào. Mặc dù trong lòng nàng chán ghét hắn thật, nhưng trên mặt cũng không dám để lộ nửa phần, nghĩ tới lúc này Quan Nguyên Hạc còn đang ở ngoài cung chờ nàng, Tuệ An cũng có chút lo lắng, huống chi nơi hai người bọn họ đứng cũng không phải là nơi ai toàn, ai biết có thể bị ai đụng vào hay không. Tuệ An thấy Lý Vân Sưởng cứ đứng bất động chặn trước người mình, liền than một tiếng, ngước mắt ôn hòa nhìn Lý Vân Sưởng, nhàn nhạt hỏi: “Rốt cuộc ngài muốn thế nào?” Rốt cuộc muốn như thế nào? Kỳ thật ngay cả bản thân Lý Vân Sưởng cũng không biết, cơ duyên xảo hợp, Tuệ An năm lần bảy lượt giúp hắn, chẳng biết từ lúc nào nàng đã bước vào trái tim của hắn. Lần đó hắn nghe được Quan Nguyên Hạc muốn cầu hôn Tuệ An liền sinh lòng tranh đoạt, cuối cùng tiến cung cầu xin phụ hoàng tứ hôn, về sau không cầu được thánh chỉ, trong lòng hắn lại cũng không quá mất mát, ngược lại còn thở phào nhẹ nhõm một hơi. Lúc nghe tin nàng cùng Quan Nguyên Hạc đính hôn, hắn cũng chỉ có hai ngày tinh thần uể oải mà thôi. Sau đó Tuệ An rời kinh, hai năm không gặp, trong lòng hắn dần dần bình tĩnh, số lần nhớ đến nàng cũng càng ngày càng ít, ngẫu nhiên nhớ tới nàng thì trái tim hắn cũng chẳng còn rung động khó nén như xưa. Hắn còn cho rằng chấp niệm kia đã tiêu tan theo năm tháng, thế nhưng lần nữa nhìn thấy nàng, hắn lại phát hiện nàng vẫn luôn hiện hữu trong lòng hắn, cho tới hiện tại cũng chưa bao giờ rời đi. Nàng trổ mã xinh đẹp hơn, càng thêm làm cho người không thể rời mắt, cũng càng mê hoặc hắn, khiến hắn nhịn không được lần nữa sinh lòng cướp đoạt. Vì biết nàng lập tức phải thành thân, nếu như lại không động thủ, hắn sẽ vĩnh viễn đánh mất nàng, cho nên lần đó trên núi Thanh Bình hắn không tiếc mạo hiểm tính mạng cũng muốn tính kế nàng, ai ngờ cuối cùng lại bị nàng một chưởng đánh ngất, bấy giờ hắn mới biết nàng đối với hắn đúng là một chút cũng không động tâm. Về sau bị Quan Nguyên Hạc ngấm ngầm cảnh cáo, hắn lại lần nữa dập tắt tình ý đối với nàng, nàng lập gia đình, trong lòng hắn tuy có khổ sở, cũng ảm đạm mất hồn suốt mấy ngày trời, nhưng ngoài đó ra cũng không có gì khác, lúc đó hắn còn thầm tán thưởng bản thân không phải là một người đắm chìm trong nhi nữ tình trường. Vậy mà hôm nay ở Đông cung nhìn thấy người khác hãm hại nàng, thấy nàng núp ở trong ngực Quan Nguyên Hạc, được Quan Nguyên Hạc che chở sau lưng, cơn ghen tị bỗng nhiên dâng lên khiến hắn khó mà áp chế. Nhìn nàng khóe mắt lông mày lộ ra ánh hào quang quyến rũ, hắn chỉ cảm thấy trong lòng tràn ngập đau thương. Yến tiệc Đông cung vừa tan, hắn liền vội vã vào cung thỉnh gặp mẫu phi, nghe nói nàng bị Minh phi truyền vào cung, trong lòng hắn có thể nào không lo lắng, liền cầu xin mẫu phi đến cung Minh Nguyệt giải vây cho nàng, chỉ không ngờ mẫu phi chưa thay xong xiêm y, thì nghe Hoàng hậu nương nương đã tới cung Minh Nguyệt. Hoàng hậu sớm đã có lòng bất mãn với Thái tử cùng Minh phi, nhưng nếu không phải có người khuyến khích, Hoàng hậu cũng chưa chắc sẽ đi chuyến này, hắn há có thể không biết đây là bút tích của Quan Nguyên Hạc. Cho nên cơn ghen tị trong lòng hắn cứ thế dâng trào, kèm theo đó còn có thất lạc cùng không cam lòng, vì thế hắn mới chặn nàng ở nơi đây. Nhưng giờ bị Tuệ An ép hỏi, hắn lại không biết mình rốt cuộc là muốn như thế nào, hắn chán ghét thứ cảm giác cầm lên được lại không bỏ được này. Nhìn Tuệ An thản nhiên lạnh nhạt, nôn nóng muốn thoát khỏi hắn, Lý Vân Sưởng chỉ cảm thấy tâm như dao cắt, bất giác lại tiến lên một bước bắt được cổ tay Tuệ An, ánh mắt như sói hoang nhìn chằm chằm vào nàng, từ trong kẽ răng nặn ra một câu: “Thẩm Tuệ An! Là nàng trêu chọc bản vương trước!” Đủ loại cảm tình bắn ra khỏi mắt Lý Vân Sưởng, có yêu, có giãy giụa, có phẫn hận, cũng lên án cùng ngang ngược, sôi trào như muốn thôn tính nàng, Tuệ An run lên. Nàng nhìn hắn như vậy, nhớ tới hình ảnh ở Đoan môn mình bộc phát chân tình của kiếp trước thét lên một tiếng, cứu mạng Lý Vân Sưởng, cuối cùng khiến cho Lý Vân Sưởng sinh lòng chú ý, lại nhớ tới kiếp trước, Tuệ An buồn bã thở dài. Nàng thực sự không biết phải nói cái gì, giải thích như thế nào, cũng không biết nên cảm thán thế sự trêu ngươi, hay là nên cảm thấy áy náy với một Lý Vân Sưởng kiếp này hoàn toàn chẳng hề hay biết gì cả. Tuệ An nhìn hắn, hồi lâu mới nói: “Vương gia, chuyện đó rất quan trọng sao? Vương gia là người làm đại sự, muốn kiểu nữ tử nào mà không có, vì sao cứ phải cố chấp như thế, biết rõ căn nguyên thì thế nào, thần phụ đã lập gia đình, hơn nữa lòng thần phụ nhỏ lắm, chỉ có thể cất chứa duy nhất phu quân mà thôi. Huống chi lúc trước thần phụ quả thật không cố ý trêu chọc Vương gia, nếu thần phụ có hành động hay cử chỉ gì khiến Vương gia hiểu lầm, vậy thì thần phụ ở chỗ này tạ lỗi với Vương gia, Vương gia ngài đại nhân đại lượng, bỏ qua cho thần phụ. Vương gia, ngài liền nể mặt thần phụ đã từng nhiều lần giúp đỡ Vương gia ngài, bỏ qua cho thần phụ đi.” Trong mắt Tuệ An sớm đã mất sạch kiên nhẫn, chỉ đơn thuần còn lại khẩn cầu cùng mệt mỏi, nhìn nàng như vậy, nghe nàng nói những lời cầu khẩn, Lý Vân Sưởng bỗng nhiên bật cười, đột nhiên cảm thấy việc mình làm cực kỳ không có ý nghĩa. Tuệ An đã nói đến thế, hắn một mắt cũng không nguyện nhìn nhiều, cũng mất lòng truy vấn, càng xóa sạch ý tứ dây dưa. Lý Vân Sưởng đột nhiên thu hồi vui vẻ, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tuệ An một cái mới buông nàng ra, phất ống tay áo, xoay người liền sải bước ra khỏi hòn non bộ. Thân ảnh cao lớn của hắn vừa đi ra ngoài, cảm giác áp bách liền tản đi, Tuệ An cảm thấy bên trong núi giả thông thoáng rất nhiều, không khí cũng trong lành hơn, nàng mệt lả dựa lên vách núi, nhắm mắt thở phào nhẹ nhõm. Lý Vân Sưởng là người kiêu ngạo, cũng may mắn hắn là người kiêu ngạo… Tuệ An nghĩ tới đây, thầm than một tiếng, liền đứng thẳng người vén ống tay áo lên, trên cổ tay phải thình lình in hằn dấu năm ngón tay, vừa nhìn liền biết là do bàn tay thô to của nam tử để lại, Tuệ An bất giác nhíu nhíu mày. Nàng cuốn ống tay áo xuống, cũng không dám nán lại, gấp rút ra khỏi thạch động, lia mắt nhìn khắp thì thấy tiểu cung nữ kia vẫn chưa trở lại, xung quanh im ắng như tờ, Tuệ An cũng không đợi cung nữ kia, bước nhanh về phía cửa cung. Lần này không xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, Tuệ An xuất cung, Đông Nhi cùng Xuân Nhi liền gấp rút tiến lên đón, hai người vây quanh Tuệ An đánh giá trên xuống dưới một lần, hồi lâu mới yên tâm. Tuệ An vịn tay Đông Nhi đi tới xe ngựa, còn chưa đi đến trước mặt, cửa xe đã bị đẩy ra, Quan Nguyên Hạc ló đầu ra ngoài, ánh mắt lướt qua người nàng. Tuệ An không ngờ y sẽ chờ mình cùng nhau về nhà, trong lòng ấm áp, biết Quan Nguyên Hạc lo lắng liền cười một tiếng. Nàng bước tới bên cạnh xe ngựa, thấy Quan Nguyên Hạc vươn tay ra, vô thức liền kéo kéo tay áo, sau đó mới đưa tay cho y. Trong xe ngựa so với bên ngoài thì nhẹ nhàng khoan khoái hơn nhiều, vừa lên xe, Tuệ An liền thoải mái mà dựa vào vách xe thở phào một hơi, Quan Nguyên Hạc thấy nàng sắc mặt mệt mỏi, khuôn mặt bị phơi nắng đỏ bừng, quần áo cũng đều thấm ướt, tóc mai dính ở trên mặt, bất giác nhíu nhíu mày, y ghé vào bên cạnh nàng, vươn tay ôm nàng ngồi ở trên chân. Tuệ An lười không cả mở mắt, chỉ choàng tay qua hông y, dụi dụi vào trong ngực y, bên tai liền vang lên tiếng Quan Nguyên Hạc thấp giọng nói: “Ngủ đi.” Tuệ An được y ôm, nghe y nhẹ nhàng thì thầm bên tai, chỉ cảm thấy cả người đều uể oải, ậm ừ lên tiếng, tựa đầu vào trước ngực Quan Nguyên Hạc, còn mơ màng xoay người tìm tư thế thoải mái nhất mới thiếp đi, xe ngựa cuồn cuộn mà chạy, chẳng bao lâu nàng liền chìm vào giấc ngủ. Quan Nguyên Hạc ôm Tuệ An, thấy nàng hô hấp trầm ổn, mới buông lỏng cánh tay đặt trên eo nàng, vén lên làn váy, lại cẩn thận lật váy lót bên trong, cặp chân trắng nõn trơn mịn lại mảnh mai như không xương liền bại lộ ở trước mắt, nếu như trên đầu gối không có hai vết bầm tím chói mắt, lúc này tâm tình của Quan Nguyên Hạc chắc sẽ vui vẻ hơn một chút. Ánh mắt y nhìn chằm chằm vào hai vết bầm kia, vươn bàn tay vuốt lên, y vừa đụng nhẹ vào, Tuệ An liền đột nhiên mở mắt, động tác của Quan Nguyên Hạc lập tức dừng lại, nhìn nàng hỏi: “Đau sao?” Tuệ An nghênh tiếp đôi mắt tĩnh mịch đầy quan tâm săn sóc của y, nhất thời trong lòng ngọt ngào, đưa tay vuốt lên cặp mày đang nhíu chặt trước mắt, cười nói: “Ta đâu có yếu ớt như vậy, chính là bị chàng đánh thức đấy!” Chẳng qua chỉ quỳ trong chốc lát, không đến mức đau đớn gì, chỉ là váy nàng bị y kéo lên, khí lạnh tập kích vào đầu gối kéo theo cơn đau nhói, mới khiến cho Tuệ An giật mình tỉnh lại. Quan Nguyên Hạc nghe vậy chỉ gật đầu, không nói gì nữa, bàn tay lại đặt ở đầu gối tinh xảo của nàng nhẹ nhàng xoa bóp, lúc đầu nàng bị y làm đau, rất nhanh cơn đau liền từ từ biến mất, thư thái hơn nhiều. Y hơi cúi đầu, thân thể nghiêng về phía trước, Tuệ An nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc của y, trong lòng ấm áp, tràn đầy cảm kích cùng hạnh phúc, ánh mắt một khắc cũng không rời khỏi y, bất giác đã trở nên ngây dại. Qua hồi lâu, nàng mới tay giơ lên, nhẹ nhàng vuốt ve gò má Quan Nguyên Hạc, đầu ngón tay chậm rãi lướt qua bên thái dương, quấn quanh gò má, lại chạm tới khóe môi khẽ mím của y. Quan Nguyên Hạc nhướng mày, ngước mắt nhìn Tuệ An, nghênh tiếp ánh mắt yêu kiều chứa chan tình ý của nàng, nhất thời hô hấp của y liền ngưng lại, bàn tay đặt ở đầu gối Tuệ An liền giảm bớt lực đạo, đổi xoa bóp thành vuốt ve. Tay của y mang theo hơi ấm, lòng bàn tay rắn rỏi có một vài vết chai do cầm kiếm, trân ái lại tràn trề thương tiếc xoa nắn vuốt ve, lại nhìn đôi con ngươi đen nhánh của y, Tuệ An chỉ cảm thấy cảm giác tê dại nơi đầu gối như đang bắt lửa lan ra đồng cỏ, làm cho toàn thân nàng run rẩy, thân thể nàng như nhũn ra, ánh mắt trong trẻo cũng trở nên mờ mịt. Quan Nguyên Hạc nhìn nàng như vậy, hầu kết nhấp nhô, bàn tay đặt trên đầu gối dần dần trượt vào bên trong bắp đùi của nàng, y cảm thán vuốt ve từng tấc da tấc thịt mịn màng như tơ lụa, sau đó thình lình nhéo mạnh lên một miếng thịt, Tuệ An bị đau kêu một tiếng, nghe Quan Nguyên Hạc ở bên tai tức giận nói: “Còn dám trêu chọc ta!” Tuệ An nghĩ tới một màn vừa rồi ở trước cửa phủ, nhớ đến vành tai đỏ hồng dưới ánh mặt trời của Quan Nguyên Hạc, liền bổ nhào vào trong ngực y cười lên khanh khách, Quan Nguyên Hạc sủng ái nhìn nàng, cũng khẽ cong khóe môi. Tuệ An cười một hồi lâu mới dần dần dừng lại, ngửa đầu nhìn y, ánh mắt lấp lánh mà nói: “Gả cho chàng, là chuyện chính xác và cũng hạnh phúc nhất trong cuộc đời này của ta.” Quan Nguyên Hạc nghe vậy, hai tròng mắt tựa như pháo hoa thắp sáng bầu trời đêm, lóe ra hào quang chói mắt, bàn tay ôm eo Tuệ An liền dời lên trên, tìm được luồng mềm mại trước ngực nàng, cách xiêm y xoa nắn đỉnh hồng anh, dùng ngón cái cùng ngón trỏ hung hăng chà xát, ái muội xen lẫn động tình cắn cắn lỗ tai Tuệ An, thấp giọng nói: “Tuệ An, cưới nàng, ta cũng vô cùng hạnh phúc…” Ngữ khí của y hoàn toàn không phải nói cho qua quýt, cảm nhận được Quan Nguyên Hạc xúc động, Tuệ An gò má ửng hồng, cũng không dám nói gì nữa.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang