[Việt Nam] Nhất Thống Thiên Hạ
Chương 69 : Cơn Mưa Bất Chợt
.
Tô Trung Hậu hất tay Trần An Đông đang nắm lấy cánh tay của hắn ra, xám mặt nói: “Hừ, đừng có làm bộ làm tịch trước mặt tao. Coi như hôm nay mày giỏi, mày nhớ lấy chuyện này đó thằng ranh.”
Cười vang ha hả, Trần An Đông vỗ hai bàn tay vào nhau kêu bôm bốp, lớn tiếng giễu cợt: “Hay đó, trí nhớ của thằng em này luôn tốt mà. Trước giờ mấy cái chuyện vui cỡ này, em không quên nổi đâu, ông anh chớ có lo, ha ha.”
“Được, sẽ có ngày tao bắt mày trả đủ cả vỗn lẫn lời cho sỉ nhục của ngày hôm nay mà tao phải chịu.” Tô Trung Hậu chỉ tay vào mặt Trần An Đông dọa dẫm.
“Này, anh Hậu đừng có chỉ chỉ trỏ trỏ vào mặt người khác như thế, bất lịch sự lắm. Lớn vậy rồi mà còn cần dạy dỗ những chuyện này sao? Về nhà đóng cửa học hành lại phép tắc giao tiếp đi.” Trần An Đông gạt phắt cánh tay Tô Trung Hậu chỉ về phía mình, buông lời trêu chọc.
Biết tình thế của mình lúc này rất bất lợi, Tô Trung Hậu không dám phát tác, đành tức giận quay ngang mắng chửi thủ hạ: “Tụi bay còn nằm vất va vất vưởng ở đấy nữa à? Đứng nhanh lên rồi cút hết về phủ, làm tao mất hết mặt mũi rồi, tao sẽ bảo cha tao tống cổ hết lũ bất tài vô dụng tụi bay khỏi phủ, khốn kiếp.”
“Còn lũ chúng mày nữa, nhìn, nhìn, nhìn cái gì hả? Cút hết cho khuất mắt tao.” Tô Trung Hậu hậm hực đi ra ngoài cửa thì thấy cả một đám đông đang xúm lại xem chuyện vui, hắn tức điên người quát lớn, khi đi ngang vài tên xui xẻo, hắn còn không quên cho vài cái bạt tai, khuyến mãi thêm mấy cái đá vào những kẻ mà hắn cho là ngứa mắt. Hai gã hộ vệ còn đi lại được, vất vả dìu hai gã hộ vệ kia, thất thểu theo đuôi tên thiếu gia đi mất.
“À, chị Nhã đấy hả? Thực ngại... làm cho căn phòng lộn xộn hết rồi. Chỗ này bao nhiêu tiền cứ tính hết cho em đi, không phải lo chuyện tiền nong với em đâu. Còn bây giờ đổi cho em phòng khác mới được. Hà hà, đang nghe em Thúy Uyên đánh đàn hay mà thằng cha đó xông vào làm mất hết nhã hứng. Đi thôi, phòng nào đây bà chị?” Trần An Đông khoát tay hào sảng nói với Khổng Kim Nhã vừa mới đi vào phòng.
Nghe Trần An Đông nói như thế, mặt mày Khổng Kim Nhã rạng rỡ hẳn lên, tươi cười tiếp lời: “Đâu cần phải làm vậy, cậu An Đông là khách quý của lầu Mộng Xuân mà, sao mà chị có thể tính toán với cậu những chuyện nhỏ bé, cỏn con như thế này cơ chứ! Mời cậu An Đông qua đây, xin mời cậu.”
Khom lưng đi trước dẫn đường cho Trần An Đông cùng hai người bạn của hắn sang căn phòng khác trên lầu ba, Khổng Kim Nhã phân phó Thúy Uyên và hai kỹ nữ lúc nãy tiếp tục hầu hạ bọn họ. Cả ba gã công tử lại tiếp tục vui vẻ bù khú với nhau, quên bẵng ngay chuyện vừa xảy ra, có lẽ đối với bọn họ chuyện đó chỉ như một hồi nháo kịch.
* * * * * * * * * *
Lộp bộp. Lộp bộp.
“Chết tiệt, ngay lúc chúng ta ra về thì trời lại mưa. Hôm nay đúng là đen đủi, bước ra khỏi cửa bước chân trái hay gì mà xui xẻo thế không biết? Hay là do cậu lây cái xui xẻo cho tớ vậy hả Đăng?” Trần An Đông sửa lại cây ô trên tay cho dễ cầm rồi đưa lên che mưa, rảo bước đi giữa hai thằng bạn, còn sáu gã hộ vệ của ba vị công tử lầm lũi đi theo phía sau. Bốn gã hộ vệ kia là hộ vệ của hai người bạn Trần An Đông, bọn họ không có mặt lúc ẩu đả bởi vì
“Hừm, từ sáng đến chiều nay, tớ toàn gặp vận đỏ đấy nhé, nguyên buổi trưa chơi lắc bầu cua toàn trúng không đấy. Đừng có đổ oan cho tớ, cũng có khi là tại thằng Bình không chừng? Phải hôm nay là ngày xui của cậu không hả Bình?” Kẻ tên Đăng với tay qua thân người Trần An Đông vỗ bịch một cái lên lưng kẻ đang cúi đầu đi phía bên kia.
“Đau, đã bảo là đừng có vỗ vào lưng nữa mà, tớ đang bị mỏi lưng. Cả buổi chiều bị ông già bắt xem sổ sách rồi lại bắt tính tính toán toán, mệt chết đi được.” Bình ngoặc tay ra sau lưng vừa vỗ vỗ vừa xuýt xoa.
“Được cho tính toán sổ sách là được làm ông chủ tương lai rồi mà còn bày đặt than vãn nữa à? Ê Đăng, tớ cược với cậu là cái cửa hiệu muối của nhà thằng Bình mà vào tay thằng Bình sẽ không tồn tại quá hai năm, thế nào hả, chơi không?” An Đông tủm tỉm cười lên tiếng.
“Này này, đừng có mà xem thường bạn bè quá thể như vậy chứ. Tớ tự tin tớ sẽ phát dương quang đại, biến cái cửa hiệu muối Thanh Bình của nhà tớ nổi tiếng khắp đất nước.” Bình ngửa mặt lên trời dương dương tự đắc nói.
Những giọt mưa vẫn rơi rơi tí tách trên con đường lớn, cả ba gã thiếu gia để mặc cho nước mưa tạt vào mặt theo từng cơn gió thổi tới, vui vẻ trò chuyện râm ran với nhau. Con đường này vốn dĩ là con đường lớn nên thường ngày ồn ào náo nhiệt nhưng vì cơn mưa bất chợt đã khiến dân chúng tản hết đi mà lánh mưa. Giờ đây chỉ còn nghe tiếng mưa rơi hòa lẫn tiếng cười đùa giỡn hớt, tiếng chửi bới bâng quơ của vài người đi đường.
Đám người Trần An Đông đi tới một quãng đường vắng, ở đó gần với chỗ rẽ về nhà của ba người. Đúng lúc ấy, trong bóng đêm đen ở một con hẻm nhỏ, ẩn hiện ba người bịt mặt mặc áo xám nép người vào tường như đang đón chờ con mồi gì đó.
Một tên mặc áo xám, trên vai có buộc sợi vải màu nâu đất chầm chậm tuốt kiếm khỏi vỏ, trầm giọng nói: “Chuẩn bị... xông ra.”
Keng. Keng. Keng.
Một loạt tiếng kiếm ngân khi rút khỏi vỏ phát ra. Ba bóng người như ba con quạ xám từ trên trời giáng xuống tung người về phía trước, chập chờn như u linh, giữa không trung ánh kiếm lóe lên chói lòa cả màn đêm đen kịt, ập tới như cơn thác lũ. Liên tục hai tiếng kêu thảm thiết vang lên, nhưng âm thanh thảm thiết ấy lại bị cơn mưa bất chợt át hẳn đi không thể vọng ra xa được.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện