[Việt Nam] Nhất Thống Thiên Hạ
Chương 67 : Trần An Đông
.
Khổng Kim Nhã mở túi tiền ra, hai con mắt lóa sáng khi thấy bên trong toàn những thỏi vàng nén. Mụ chắc lưỡi một cái, đoạn vuốt mồ hôi hột đang túa ra, lộ vẻ sợ sệt: “Là... là... họ đang ở tầng lầu thứ ba... ở phòng cuối cùng của dãy.”
Lật ngược cánh tay về phía sau, Tô Trung Hậu ngoắc lên phía trước, hô lớn: “Tốt, bốn đứa bay lên hết cùng với bổn công tử.”
“Vâng, cậu chủ.” Bốn gã hộ vệ lưng hùm vai gấu, cao to lực lưỡng đồng thanh dạ ran, theo sát Tô Trung Hậu. Nhóm người Tô Trung Hậu hùng hổ bước lên bậc cầu thang đi lên tầng trên, Khổng Kim Nhã cầm hai ống quần lên cao, chạy với theo, níu cánh tay áo Tô Trung Hậu lại, lo lắng nói: “Tô đại công tử, Tô đại gia à, mong công tử hạ thủ lưu tình, giơ cao đánh khẽ, chừa cho cái tiểu nhân một con đường sống với ạ.”
Tô Trung Hậu giằng tay ra, hất hàm về phía gã hộ vệ đứng gần nhất, gã đó túm lấy vai Khổng Kim Nhã dúi người mụ lăn cù mèo xuống cầu thang. Mấy ả kỹ nữ xung quanh hốt hoảng kêu la í ới chạy tới đỡ mụ dậy, còn đám người Tô Trung Hậu thì cười hô hố, khệnh khạng bước lên lầu. Tú bà Khổng Kim Nhã loạng choạng đứng dậy dưới sự nâng đỡ của hai ả kỹ nữ, ánh mắt mụ lóe sáng nhìn theo Tô Trung Hậu, nở nụ cười nửa miệng.
Vừa lên tới tầng thứ ba, Tô Trung Hậu nhanh chóng đi tới phòng cuối dãy. Hắn nghe thấy tiếng đàn hòa lẫn tiếng cười vui vẻ hỗn tạp của cả nam và nữ phát ra, đá bật tung cửa phòng mà bước vào, Tô Trung Hậu cười ha hả: “Tưởng ai thì ra là An Đông, dạo này chú em có vẻ phong lưu khoái hoạt quá nhỉ, hai tay ôm hai nàng, lại còn được người đẹp đánh đàn cho nghe nữa. Khâm phục, khâm phục.”
Trần An Đông là con trai của Trần An Quốc, cũng là tay chơi khét tiếng chốn kinh thành, hắn vẫn thường túm năm tụm ba đám cậu ấm con quan ăn chơi đàn đúm hết ngày này qua ngày khác. Tuy nhiên Trần An Đông vẫn hơn tên công tử bột trói gà không chặt Tô Trung Hậu ở điểm biết tập luyện võ công rèn luyện cơ thể hàng ngày cho nên gương mặt Trần An Đông có chút sạm đen, khỏe khoắn, chứ không trắng bệch, yếu ớt như Tô Trung Hậu.
Trong phòng lúc này cũng khá đông người, Trần An Đông đang ôm hai tay hai kỹ nữ đồng thời trò chuyện vui vẻ với hai gã bạn thân của hắn, phía sau hắn là hai hộ vệ của gia tộc. Còn kỹ nữ mới nổi lên, Thúy Uyên, đang ngồi đánh đàn trên chiếc ghế ngồi được kê cao ở phía đối diện. Trần An Đông thấy tiếng động thì ngoảnh mặt nhìn lại, mới nhận ra gã mặt trắng họ Tô đang huênh hoang hô to gọi nhỏ, hắn cười hỏi: “À, anh Trung Hậu đấy à? Thất lễ quá, cũng hơn nửa tháng rồi em chưa gặp mặt anh đấy, sao mà em thấy anh vẫn không tiến bộ hơn được chút nào thế?”
“Ha ha, lâu ngày không gặp, coi bộ chú em càng lúc càng lớn lối đó. Gặp người có phận bề trên như anh mà chú thấy cũng không thèm đứng lên chào hỏi cho đàng hoàng. Xem ra thói quen dạy dỗ con cháu của Trần tộc đã bay biến đi đâu mất hết.” Tô Trung Hậu nhếch mép nói.
“Nào phải chứ, anh nói oan thằng em này quá, cả nửa tháng nay em bị bắt đi tập luyện mấy thứ công phu mèo cào. Mà cái thằng hậu đậu như em lại tập chả đâu ra đâu, nên bị té ngã sảy chân, giờ em muốn đứng mà chả được, mong anh Hậu thông cảm.” Trần An Đông gác một chân lên bàn, ngoái nửa đầu lại cười đáp.
“Hừ, An Đông, anh không rảnh nói chuyện vớ vẩn với chú em nữa. Anh muốn mượn cô em Thúy Uyên kia sang phòng anh bồi tiếp anh vài ly rượu, chú thấy thế nào hả?” Tô Trung Hậu hừ lạnh.
“Ngại quá, thật ra em cũng rất thích Thúy Uyên, mà hình như cô ấy cũng có tình cảm với em rồi thì phải. Ha ha, anh thử xem hai cô nàng mà em đang ôm này có được không? Em tặng luôn cho anh đấy.” Trần An Đông đổi tư thế chân, vươn hai tay lên, lúc lắc đầu cười nói.
“Đừng có giỡn mặt với anh, chú nghĩ anh là người như thế nào mà lại dám nói lời ấy hả? Anh cứ mang nó đi đấy, để chú dám làm gì anh?” Tô Trung Hậu dợm bước, đi tới chỗ Thúy Uyên đang ngồi.
Nàng kỹ nữ hoảng sợ khi thấy Tô Trung Hậu mặt mũi hằm hằm vừa định chộp lấy tay nàng kéo đi thì Trần An Đông phóng vụt tới, chắn trước mặt nàng, nhíu mày chất vấn: “Trung Hậu, anh không cần phải làm thế chứ. Dù sao đi nữa thì hôm nay tôi cũng là người tới trước. Anh làm gì mà như bọn cường đạo, trộm cướp thế hả? Thôi, coi như nể mặt mũi của cậu Trung Từ, anh mau đi đi, kẻo làm sứt mẻ tình cảm hai nhà.”
“Khốn kiếp, thằng ngu như mày mà cũng muốn lên mặt dạy đời tao à?” Tô Trung Hậu quát lớn, sấn người lên, vươn tay định kéo Thúy Uyên đi.
Trần An Đông vặn cổ tay một cách thần tốc, nắm lấy cánh tay Tô Trung Hậu siết chặt lại, bẻ oặt ra, khiến Tô Trung Hậu phải trở mình vặn sống lưng theo. Trần An Đông khịt mũi khinh bỉ, thả cánh tay đang bẻ bị gập của Tô Trung Hậu ra, đạp vào mông Tô Trung Hậu một cái. Tô Trung Hậu ngã chúi nhủi, lao đầu vào tường, cũng may mà một tên hộ vệ đã sớm bay người đón đỡ cho hắn, nếu không thì đầu hắn phải lãnh thêm một quả trứng ngỗng ngay giữa trán.
Tức tối vì bị đánh ngã trước mặt mọi người, Tô Trung Hậu gầm lên: “Bốn thằng mày còn đứng đấy mà nhìn à? Nhảy vào đập gãy chân thằng khốn đó cho tao.”
“Vâng, cậu chủ.” Bốn tên hộ vệ to cao của Tô Trung Hậu đồng thanh ứng tiếng. Bốn tên chia ra hai hướng khác nhau, hai tên đón đánh hai hộ vệ của Trần An Đông, hai tên còn lại nháy mắt xông lên hòng triệt hạ Trần An Đông để báo thù cho cậu chủ.
Hai tên đánh Trần An Đông chia ra hai ngả, rồi cùng nhau đấm về phía hắn theo thế gọng kìm nhằm khóa chặt đường tránh ra hai bên của Trần An Đông. Thế đánh này rất kín kẽ, bởi vì ngay sau lưng Trần An Đông có Thúy Uyên đang lập cập run rẩy đứng chắn mất đường lui, còn né sang phải hay sang trái đều không được, bởi vì đã bị hai tên hộ vệ họ Tô chặn mất.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện