[Việt Nam] Nhất Thống Thiên Hạ

Chương 61 : Thuần Phục Sư Tử Hà Đông

Người đăng: 

.
Thiên Kiều tiến cung đã hơn hai tháng nay, là một thiếu nữ ngây thơ, trong sáng, nàng nào biết tương lai đón chờ mình là như thế nào. Tuy nàng có chút hung hăng, nhưng ở độ tuổi trăng tròn, nàng lại chưa trải nhiều sự đời, còn bị cha nàng rót vào tai viễn cảnh màu hồng khi được làm vợ vua, nàng thích lắm, tin ngay tất cả. Háo hức trước mộng đẹp làm phi tần của hoàng đế bao nhiêu, thì sự thực đối với nàng lại tàn khốc bấy nhiêu Ngày lại ngày, cứ trôi qua lặng lẽ, buồn tẻ, cả cái bóng của Hoàng đế nàng cũng chưa từng thấy, chưa từng được gặp. Không được đi đâu, không được làm gì, cái gì cũng theo khuôn phép, cái gì cũng theo luật lệ, chỉ có thể đối mặt với bốn bức tường u ám, nàng tưởng chừng mình phát điên. Vậy là cách trút giận duy nhất của nàng là chửi bới và đập phá, ngày nào khi lên cơn là nàng lại lôi vua ra mà mắng, đem đồ đạc trong phòng ra mà đập. Hai nô tỳ theo nàng từ tấm bé khuyên nhủ mãi không được đành buông xuôi, chỉ biết ra ngoài đứng gác đuổi hết những ai lảng vảng đến gần, cầu trời khấn phật chuyện này không thể bại lộ ra, nếu không hình phạt đối với các nàng chính là tội khi quân phạm thượng, tru di chín họ. Và chuyện ấy cứ thế tiếp diễn cho đến tối nay... Hự! Lý Hạo ôm bụng, lùi lại phía sau ba bước, thở dốc một hơi, thoáng nhíu mày, đoạn chuyển sang vẻ mặt dâm đãng, cợt nhả: “Thục phi à, nàng muốn khởi động cơ tay trước ư? Từ từ trẫm sẽ tập luyện cho nàng. Đâu cần phải ham muốn như thế chứ.” Túm lấy cái bình trà đặt trên bàn, Thiên Kiều ném về phía Lý Hạo, mắng lớn: “Lý Huệ Tông, ngươi, ngươi, ngươi độc ác lắm. Ngươi bỏ ta ở đây cô đơn hàng tháng trời, ngươi có phải là con người không?” Ném xong, nàng bay người tung chân, nhằm giữa ngực Lý Hạo mà đá. Bình trà đầy nước nóng, bay thẳng tới Lý Hạo, kèm theo những giọt nước nóng trong bình văng ra tung tóe. Lý Hạo lộn mèo sang trái, kêu la oai oái: “Không phải chứ? Còn chơi trò tạt nước sôi nữa. May mà thời này chưa có axit, nếu không nàng cũng đem tạt luôn trẫm không chừng. Quá bi ai, quá nhẫn tâm mà, trẫm đau lòng quá.” Dứt lời, hắn đã thấy bàn chân Thiên Kiều ngay trước mặt, tiếp tục lạng người qua trái lần nữa, khi né người hắn còn không quên vuốt tay dọc từ bàn chân Thiên Kiều lên tới bắp chân, rồi vỗ đét lên mông nàng một cái. Cảm nhận đường cong tuyệt hảo qua bàn tay, tuy vải quần đã che đậy phần nào cơ thể, nhưng Lý Hạo vẫn khoai khoái gào lên trong lòng quá đã. “Huệ Tông, ngươi, ngươi... ta phải giết ngươi...” Bị Lý Hạo vỗ lên bộ phận nhạy cảm trên cơ thể, Thiên Kiểu đỏ rần hết mặt, nhưng nàng có cảm giác nói không nên lời, từ chỗ ấy đột nhiên truyền lên những đợt kích thích khó hiểu, nó gây cho nàng cảm xúc nhột nhạt, ham muốn dị thường. Nàng cố dằn cảm xúc kì lạ kia, vung phấn quyền đánh tới. Nhanh như thoắt, Lý Hạo xoay một vòng, đối mặt với Thiên Kiều, hắn chụp lấy nắm đấm của nàng, vừa cào cào ngón tay lên mu bàn tay nàng, vừa nhếch mép nói: “Thục phi, nàng thật đẹp! Nhất là bàn tay nàng này, mềm mại, nõn nà, trắng bóng, trẫm nắm mãi mà không muốn buông ra, nàng cho trẫm nắm suốt đời nhé.” Lý Hạo trờ tới hai bước, hắn thèm thuồng hít lấy hít để hương thơm ngào ngạt tỏa ra từ người đẹp. Một mái tóc đen huyền óng ả, buông xõa ra được bó lại ở phần giữa bằng sợi dây bằng xanh lá cây mơn mởn. Hắn ghé sát mặt lại ngắm nhìn gương mặt phớt hồng như ráng chiều, chiếc cổ trắng tinh như ngọc như ngà. Những màu sắc đấy phối kết hợp với nhau tạo cho Lý Hạo sức cuốn hút vô cùng, đem đến cho hắn một cách nhìn hoàn toàn mới lạ về Thiên Kiều. Cảm thấy cơ thể nóng ran của Thiên Kiều, hắn cũng bị ảnh hưởng theo, bên dưới như khởi nghĩa, phất cờ muốn xé toạc mà chui ra. Lý Hạo có trực giác rằng sức hấp dẫn như tòa hỏa diệm sơn của Nguyễn Thục phi đang thiêu đốt tâm can đang hừng hực khí thế của hắn. Hắn hít hà, khe khẽ gọi: “Thiên Kiều...” Hít mạnh một hơi dài dưỡng khí, Lý Hạo vươn mình tới chộp ngang eo người ngọc. Thiên Kiều cảm thấy bên dưới nàng bị vật gì đó cứng rắn tì lên người nàng, liếc mắt nhìn xuống, gương mặt nàng đã đỏ lại càng đỏ hơn, pha thêm vài phần quyến rũ, động lòng người. Nàng gắng gượng né tránh cố vùng người thoát khỏi Lý Hạo, dùng hết sức hô lớn: “Dâm tặc, buông ta ra...” Bằng một động tác cực kỳ nhanh nhẹn, Lý Hạo uốn tay như rắn đớp mồi vồ chặt lấy bả vai của Thiên Kiều, ghì sát cơ thể nõn nà của nàng úp xuống mặt bàn. Dán mắt vào vùng đất phì nhiêu màu mỡ đang cong cong vươn lên uốn éo, theo từng động tác giãy dụa của Thiên Kiều, Lý Hạo quệt dòng nước bọt đang chảy ra bên khóe miệng, rồi hùng hổ vỗ lên vị trí đó. Bốp! “Dám đánh trẫm à? Để xem nàng còn dám đánh trẫm không?” Bốp! “Cả chồng mình mà cũng dám đánh, phải dạy dỗ nhiều hơn phải đạo. Vợ hư phải được răn đe.” Bốp! “Đây gọi là dạy con từ thuở còn thơ, dạy vợ từ thuở bơ vơ mới về.” Vỗ chan chát lên đồn bộ Thiên Kiều vài cái, hắn lại xoa lên đó mấy cái. Làm công việc dạy bảo tuyệt vời này, ai mà không muốn làm cơ chứ, nhất là Lý Hạo. Hắn hào hứng làm việc không ngơi tay, không mệt mỏi, không oán thán, sướng khoái nghĩ thầm trong bụng: “Con bà nó, đã tay quá. Không ngờ người nhỏ mà mông to thế, kiểu này chắc phải đến đây thường xuyên mới đặng.” Chỉ tội cho Nguyễn Thục phi đang cong người oằn mình hứng chịu cơn thịnh nộ của Hoàng đế đang trút xuống, từ đầu đến chân đỏ rần như con tôm luộc. Ấy thế mà, hình như biểu hiện của nàng không giống đau đớn lắm thì phải. Có ai biết tại sao không?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang