[Việt Nam] Nhất Thống Thiên Hạ

Chương 57 : Sóng Trên Điện Thiên An

Người đăng: 

.
Lý Hạo ngồi trên ngai vàng hờ hững xem bá quan văn võ trong triều bẩm tấu, dâng sớ và tranh chấp. Hôm nay, những quan viên nhà họ Trần đã không còn nhún nhường như trước, họ dần dần đứng ra biện luận, so kè với quan viên nhà họ Tô. Trước đây hai nhà Tô – Trần kết hợp với nhau làm một, đồng thuận, đoàn kết bao nhiêu thì bây giờ lại đối chọi gay gắt bấy nhiêu. Bởi vì toàn bộ người của nhà họ Đỗ đã lần lượt đầu phục nhà họ Tô nên sức mạnh của nhà họ Tô đã trở nên mạnh mẽ lên rất nhiều. Trong ba cuộc tranh giành quyền lợi thì Tô Trung Từ chiến thắng hai lần. Tô Trung Từ vênh vang tự đắc, cao ngạo nhìn Trần Tự Khánh thị uy như muốn nói: “Nhóc con về nhà luyện thêm hai mươi năm nữa rồi hẵng lên triều đấu với lão phu.” Lý Hạo đang gác hai cánh tay trên tay ngai, hắn chợt đưa hai bàn tay chắp lại, vô thức vuốt ve ngón tay út, cất tiếng hỏi: “Cao Quang Viễn, tình hình thoát lũ ở lộ Long Hưng được tiến hành đến đâu rồi?” Lúc này Trung thư thị lang Cao Quang Viễn đang lặng yên ở một góc khi nghe đến tên mình, mới lật đật đứng ra khỏi hàng ngũ, thưa: “Bẩm hoàng thượng, theo như những tin tức hồi báo mà vi thần nhận được thì công việc chuẩn bị cơ bản đã hoàn thành, chỉ là việc tiến hành cụ thể ở hương nào lại có chút khó khăn?” “Khó khăn ở chỗ nào, khanh cứ nói ra, chẳng lẽ trẫm và các đại thần ở đây không thể giải quyết được hay sao?” Lý Hạo thản nhiên nói. “Bẩm hoàng thượng, thực ra... cũng không phải là việc khó gì...” Ấp úng nói được mấy câu, Cao Quang Viễn len lén liếc nhìn hai người đứng đầu của hai gia tộc họ Tô và họ Trần. “Người ở hai hương... Hưng Nhân và Tiên Hưng đang... giành quyền được đào kênh ở hương của mình trước, gây cản trở tiến độ thi công của binh lính địa phương. Cho nên việc đào kênh thoát lũ mãi đến giờ vẫn dậm chân tại chỗ ạ.” Cao Quang Viễn ngập ngừng tiếp lời. Tô Trung Từ đứng ở hàng đầu tiên, bước lên trước một bước, nói: “Bẩm hoàng thượng, thần nghĩ nên đào kênh ở hương Tiên Hưng trước, sau đó mới đào kênh ở hương Hưng Nhân.” “Tô ái khanh, hãy nói cho trẫm nghe tại sao ta lại đào kênh ở hương Tiên Hưng trước?” Lý Hạo mỉm cười nói. “Hương Tiên Hưng là hương có tài nguyên dồi dào, đất đai màu mỡ, luôn luôn trúng vụ mùa, đóng thuế nộp thóc gạo cho triều đình đúng hạn. Là một hương tiêu biểu của Đại Việt, nay lại rơi vào cảnh lầm than, bị vỡ đê, lụt lội mất mùa, dân chúng chịu bao tai ương, khổ sở khôn kể xiết. Vì lẽ đó thần mới mạo muội đề xuất nên đào kênh ở hương Tiên Hưng trước.” Tô Trung Từ dõng dạc trả lời. “Khanh nói rất có lý. Nếu như không ai có ý kiến gì thì cứ theo lời của Tô Thái úy mà tiến hành đi thôi.” Lý Hạo gật gù. “Bẩm hoàng thượng, vi thần xin có lời muốn nói.” Trần Thừa thoáng nhìn qua Trần Tự Khánh, thấy hắn khẽ gật đầu. Trần Thừa bèn đứng ra lên tiếng. “Thái bảo Trần Thừa có chuyện gì cần bẩm tấu sao? Khanh cứ việc nói ra.” Lý Hạo nghiêng người qua một bên, cười hỏi. “Bẩm hoàng thượng, chuyện đào kênh ở lộ Long Hưng nên xét lại. Tô thái úy nói có điều chưa thỏa đáng, ở hai hương Hưng Nhân và Tiên Hưng đều bị lũ lụt trầm trọng, nhưng hương Hưng Nhân lại chịu tai họa nặng nề hơn nhiều. Chính vì thế, vi thần nghĩ nên tiến hành ở hương Hưng Nhân trước.” Trần Thừa chắp tay hồi đáp. Thượng thư bộ lại Nguyễn Ma La đi lên, người này có bộ dáng thư sinh, gương mặt anh tuấn phi phàm, giành nói: “Bẩm hoàng thượng, mặc dù vi thần chưởng quản bộ lại, tuy vậy vi thần vẫn có nghe ngóng chuyện thiên tai ở quê nhà. Vi thần đã từng gặp gỡ những người chạy nạn ở lộ Long Hưng, khi họ lên kinh thành. Vi thần thương xót cảnh khổ của họ, mà đã cho họ tá túc tại tệ xá của vi thần. Nghe được những lời kể của họ mà tâm can của vi thần đau như dao cắt, quả thực hương Tiên Hưng mới là hương cần được giúp đỡ đầu tiên ạ.” “Bẩm hoàng thượng, những lời của Nguyễn Thượng thư nói không phải là không đúng, nhưng vi thần xin bổ sung thêm một điểm nhỏ. Tuy rằng hương Tiên Hưng cũng chịu cảnh thiên tai, nhưng cơn lũ chỉ quét qua phần ngoài rìa của hương mà thôi, đâu có như hương Hưng Nhân, bị sự phá hoại của cơn lũ tàn phá suốt cả một dải từ đầu hương đến cuối hương. Kính mong hoàng thượng minh xét.” Thượng thư bộ binh Trần An Quốc có gương mặt trơn nhẵn, miệng nhỏ như miệng chuột, bộ dáng thì vừa người, không cao không thấp, tuy nhiên phần bụng đang có dấu hiệu nhô ra. Chỉ thấy hắn khệ nệ tiến lên phía trước, chắp tay cúi đầu nói. Chương thành hầu Trần Tự Khánh lâu nay chỉ ung dung cúi đầu, không màng chuyện tranh chấp được mất trên điện chầu, đột nhiên lên tiếng: “Bẩm hoàng thượng, vi thần xin được nói mấy lời.” “Ồ, là Trần Thành hầu đó sao? Khanh có điều gì muốn khải tấu thì cứ nói ra, ha ha, đã lâu không thấy khanh bẩm tấu. Hôm nay khanh thực khiến cho trẫm phải ngạc nhiên.” Lý Hạo lộ vẻ ngạc nhiên, nhướn người về hướng Trần Tự Khánh đang đứng tò mò hỏi. “Bẩm hoàng thượng, vi thần xin được đính chính lại về chuyện lũ lụt xảy ra ở hương Tiên Hưng. Thực ra hương Tiên Hưng không phải chịu cảnh tang thương, đau khổ gì cả, không hiểu vì lý do gì mà các quan lại địa phương ở đó lại thổi phồng sự thật quá lên như thế. Cơn lũ quét qua chỉ có vài chục mẫu ruộng, thế mà khi báo lên tới triều đình, thì con số ấy lại biến hóa ngất trời, nhảy vọt tới vài ngàn mẫu ruộng. Về chuyện này, vi thần đã cho người điều tra tận tường. Vi thần xin dâng bản tấu chương cho hoàng thượng ngự lãm.” Trần Tự Khánh bước lên hai bước, đứng trên cả Tô Trung Từ, hắn cung kính dâng lên bản sớ bằng cả hai tay. Hình ảnh Trần Tự Khánh khiêm cung đã biến mất, từng lời hắn nói ra đều vô cùng đanh thép và uy nghiêm.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang