[Việt Nam] Nhất Thống Thiên Hạ
Chương 55 : Sóng Nối Sóng
.
“Chuyện này có lẽ có chút hiểu lầm, chúng ta nên bỏ qua là hơn cả.” Trần Trí Giang sau một phen đánh giá tình hình đôi bên, lưỡng lự cất tiếng trước.
“Trần đại nhân nói gì? Bổn quan không hiểu. Sao lại bỏ qua cái gì chứ?” Tô Sĩ Được ật ưỡng trên yên ngựa, nghiêng người hỏi.
“Chẳng lẽ Tô đại nhân không biết? Đây là đám gia đinh của hai nhà chúng ta đang làm loạn đấy. Ha ha, bổn quan hiểu rồi, chuyện xấu nên giấu. Thôi, vậy đi, bổn quan dẫn đám khốn kiếp này về xử lý theo gia pháp.” Trần Trí Giang xuề xòa nói.
“Là gia đinh của hai nhà sao? Thực là, để bổn quan xem lại đã... Hừ, mấy tên bại hoại gia phong, các ngươi sẽ bị trừng trị thích đáng. Bọn chúng nên bị xử theo vương pháp mới đáng tội.” Tô Sĩ Được hậm hực trách móc.
“Tô đại nhân nói vậy không phải rồi. Chuyện này chắc có hiểu lầm, hai nhà chúng ta dĩ hòa vi quý là hơn cả. Tô đại nhân thấy sao?” Trần Trí Giang xoa xoa bờm ngựa, tiếp lời.
Tô Sĩ Được hừ lạnh: “Nếu Trần đại nhân đã có lời, bổn quan đành tuân theo vậy. Nhưng bổn quan không hy vọng những chuyện như thế này xảy ra lần nữa. Trần đại nhân nên về quản giáo lại người trong nhà cho nghiêm khắc mới tốt.”
“Nhất định, nhất định, ha ha ha.” Trần Trí Giang hả họng cười lớn.
Trong đám gia đinh nhốn nháo bên họ Tô, có một tên gia đinh mặt sưng vù vì bị đánh, cúi gằm với điệu bộ lấm la lấm lét, không ai trông thấy ánh mắt của hắn lóe sáng, một tay móc viên sỏi trong túi áo, lắc cổ tay.
“Ui da, thằng nào đánh tao?” Tên lính phe nhà họ Tô ôm ngực xuýt xoa đau đớn. Hắn dáo dác nhìn quanh thấy tên lính phe nhà họ Trần đứng đối diện đang chĩa mũi giáo về phía mình, cười ngặt nghẽo.
“Là mày dám đánh lén tao phải không? Chó chết.” Tên lính vung giáo chọc ngay vào bụng gã đứng đối diện, gào lên.
“Ai đánh mày hả đồ điên? Đừng tưởng tao sợ mày, đánh thì đánh.” Tên lính bên họ Trần tự nhiên bị mắng chửi, lại còn bị đâm một giáo, uất khí công tâm, không để ý hậu quả, bạt giáo trả đòn.
Người này thấy người kia đánh, lại là gà nhà giúp nhau, hai bên tiếp tục xô vào nhau ẩu đả loạn cào cào. Lúc này, đã có vũ khí, máu bay tung tóe, vương vãi khắp nơi. Mắt tên nào tên nấy đã đỏ hồng hết lên, điên cuồng triệt hạ đối thủ, không ai màng đến Tô Sĩ Được ngồi trên lưng ngựa gào thét mắng trong bất lực.
“Chết!” Một tiếng gầm rung trời, oanh động khắp không gian, như muốn chọc thủng màng nhĩ của đám binh lính, gia đinh cả hai gia tộc. Toàn trường sững sờ nhìn cảnh tượng diễn ra ở giữa cuộc giao tranh. Những kẻ ở xung quanh phạm vi phát ra tiếng gầm nằm lăn lóc trên mặt đất rên rỉ đau đớn, chỉ thấy Hỏa đầu Trần Trí Giang cầm trường thương bằng cả hai tay, nghiêng xéo người về một hướng, dựng trường thương thẳng đứng lên trời, trên mũi thương còn đang lủng lẳng treo một tên lính, máu từ bụng tên lính chảy thành dòng xuống đất, nhìn kỹ lại hóa ra là người Trần tộc.
“Vi phạm quân kỷ, chết!” Trần Trí Giang quát lớn, liếc quanh tứ phía, hắn liếc đến đâu những kẻ chạm phải ánh mắt hắn đều cúi gằm mặt đến đó, không dám ho he nửa lời.
“Còn ai dám làm loạn, bước ra đây cho ta.” Trần Trí Giang hỏi như thét. Không có tiếng đáp, kể cả tiếng thở mạnh. Bàn tay Tô Sĩ Được run run níu lấy dây cương, hai chân quắp vào bụng ngựa, nghiến chặt răng, mồ hôi túa ra đầy mặt.
Chỉ tay về phía người của gia tộc họ Trần, Trần Trí Giang quát: “Tất cả các ngươi cút về phủ, hãy cầu nguyện tộc trưởng sẽ nương tay cho các ngươi. Cút.”
Cả đám người gia đinh và quân lính rũ rượi, thất thểu nâng đỡ, lôi kéo nhau lũ lượt rút đi. Trần Trí Giang quay sang Tô Sĩ Được cười nói: “Tô đại nhân, thất lễ rồi, tên lính gây loạn đã bị hành quyết. Có lẽ Tô đại nhân rất vừa ý đúng không? Bổn quan cáo từ.”
Tô Sĩ Được trả lời với giọng hơi run: “Được... được, Trần đại nhân cứ đi thong thả.” Tô Sĩ Được ghì cương ngựa, đi nước kiệu dẫn đầu đám người gia tộc họ Tô về phủ, hàm răng hắn nghiến lên nhau: “Trần Trí Giang, ngươi giỏi lắm, dám ra oai trước mặt ta, mối nhục này ta quyết hoàn lại cho ngươi.”
* * * * * * * * * *
Xoảng!
Lý Hạo bóp nát ly trà trong tay, vứt mảnh vụn bay lên kệ sách. Trong điện Trường Xuân, nghe Ngô Công Tài tường thuật lại kết quả mọi chuyện xảy ra trên phố, hắn cực kỳ không cam lòng, lớn giọng mắng chửi: “Khốn kiếp, cái lũ nhà họ Trần, toàn một bọn máu lạnh. Cả việc giết người nhà, bọn chúng cũng dám làm. Quá khốn kiếp.”
Ngô Công Tài phụ họa: “Đúng vậy, thần cũng nghĩ thế. Bọn chúng đã mất hết nhân tính rồi. Ai đời ngay cả binh lính của gia tộc mà nói giết là giết, chả để ý đến cảm thụ của người nhà gì hết.”
Lý Văn Quý nhíu mày nghĩ ngợi, đoạn lên tiếng thắc mắc: “Bẩm hoàng thượng, theo như thần quan sát, kết quả như thế đã rất thành công rồi. Tại sao hoàng thượng lại tức giận đến thế?”
“Ha ha ha, kết quả xem như tạm được, không thể gọi là rất thành công. Lý Văn Quý, khanh rất thông minh, học một biết mười, trí nhớ siêu phàm. Nhưng có đôi lúc cần phải dùng cái đầu để quan sát vấn đề theo nhiều khía cạnh khác nhau, đừng nên cổ hủ cố chấp, hãy linh hoạt mà xử lý nó. Trẫm sẽ không mãi giữ hai khanh ở vị trí thư ký như thế này, về sau cả hai sẽ là cánh tay đắc lực của trẫm. Nên nhớ khi các khanh đã trở thành người lãnh đạo, hãy dùng cái đầu lạnh của mình để mà giải quyết sự việc. Trẫm căm thù Trần Tự Khánh, nhưng đồng thời trẫm cũng nể phục hắn. Được đấu với hắn, chính là niềm sảng khoái lớn nhất đối với trẫm ở kiếp này.” Lý Hạo vỗ bàn, cất tiếng cười ha hả.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện