[Việt Nam] Nhất Thống Thiên Hạ

Chương 37 : Bà Chủ Quán Đanh Đá

Người đăng: 

.
Bà chủ quán ưỡn ẹo, phẩy tay, nói: “Cậu chủ cứ đùa. Chắc là cậu chủ mới ở quê lên kinh thành chơi chứ gì? Cậu không biết chứ, quán của tôi là quán nón có thương hiệu lâu đời nhất ở phố Hàng Nón. Đến đời tôi có thể nói là đời thứ ba làm nón ở kinh thành Thăng Long này. Nón của cửa hiệu chúng tôi bán ra đều là hảo hạng bậc nhất. Bởi vậy giá tiền có hơi đắt một chút. Cậu hiểu ý tôi chứ. Hay là cậu cứ xem mấy chiếc nón ở ngoài gian hàng đi, thấy cái nào ưng ý thì cậu cứ chọn. Vừa nhìn thấy cậu tôi đã cảm mến rồi, tôi bán giảm cho cậu hai phần ba giá tiền.” Mặc dù ngoài mặt bà chủ quán nịnh bợ, đong đưa tuy nhiên trong lòng thầm cười nhạt: “Hừ, đồ nhà quê, tưởng có tí tiền cũng bày đặt chơi sang, tao mà không chém cho mày đứt cổ, thì làm sao có thể xứng với biệt danh Chuyên Gia Chặt Chém của phố Hàng Nón chứ hả.” Lý Hạo cười khẩy xem bà chủ quán đang diễn xiếc trước mặt hắn như một con khỉ, hắn hất hàm nói: “Ê, Lý Thông, hình như bà già sắp rụng răng này khinh thường chúng ta không có tiền thì phải.” “Có lẽ vậy, cậu chủ muốn tôi xử lý con mụ này như thế nào, đánh chết hay đập quán?” Lý Thông thờ ơ đáp. “Khà khà, quá bạo lực, có cách nào nhẹ nhàng hơn không hả Lê Việt Công?” Lý Hạo lắc đầu cảm thán trước sự hiếu chiến của tên hổ đói Lý Thông, quay sang hỏi vị thái giám đứng bên trái. “Theo ý tiểu nhân, nên giảm bảy thành giá tiền phải trả xuống mới phải đạo.” Lê Việt Công hồi đáp với giọng eo éo như gà mái. “Ồ... ngươi rất có năng khiếu làm con buôn đấy. Hay là ta tặng ngươi cái tiệm nón này, để ngươi ở đây mà phát triển khả năng thiên phú của mình.” Lý Hạo hài hước nói. “Dạ, tiểu nhân không có hứng thú với việc ấy, được theo hầu thiếu gia là phúc phận của tiểu nhân.” Lê Việt Công hoảng hốt trả lời. Thấy mấy thằng nhà quê buông lời phỉ báng thẳng thừng, kẻ tung người hứng không xem mình vào đâu, bà chủ quán nổi cơn tam bành, tốc ngược váy lên, chỉ thẳng vào mặt Lý Hạo mà mắng: “Mấy thằng ranh con chúng mày ở cái xó xỉnh nào chui ra mà bố láo, bố toét vậy hả? Dám chửi bà là bà già rụng răng à? Còn đòi đập phá quán của bà nữa. Muốn chết à, bay đâu, đánh gãy chân bọn này cho tao.” truyện được lấy từ internetsite tung hoanh Ngay tức thì, mười mấy người ở trong nhà vọt ra ngoài, bao vây đám người Lý Hạo vào giữa. Bà chủ quán thấy con cháu trong nhà xông ra, máu nóng dâng lên, tiếp tục xỉa tay vào mặt Lý Hạo, gào lớn: “Đánh, đánh gãy chân bọn láo lếu này cho bà... A...” Lý Hạo uốn tay như gió chộp lấy ngón tay của bà chủ quán, siết mạnh một cái, kéo thẳng xuống. Bà chủ quán bị mất đà, ngã dúi dụi tới phía trước, chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, ăn thêm một tát vào mặt, bay thẳng vào gian hàng nón, cả gian hàng đổ sụp, những chiếc nón bay tán loạn khắp nơi. Hình như trong đám nón hỗn loạn đó, có lẫn vài cái răng hàm mới bị rơi từ trong miệng của bà chủ quán. Xem ra hắn vẫn còn nhẹ tay, quả đấy mà hắn đẩy ngược ngón tay của bà chủ quán về phía trước, thì ngón tay không tóe máu, lòi xương trắng mới là chuyện lạ. Những kẻ bao vây đứng như phỗng, há hốc mồm nhìn bà chủ quán bị đánh bay người. Kế tiếp, mới có một cậu bé ở trong đám bao vây chạy lại, đỡ bà chủ quán, khóc lóc gọi mẹ liên hồi. Đám người nhà của bà chủ quán vừa định nhào vào Lý Hạo thì một tiếng quát vang lên: “Tất cả dừng tay.” Một người đàn ông khoảng lục tuần, khom lưng chống gậy đi tới. Ông già bình tĩnh quan sát mọi diễn biến đang xảy ra. Trước tiên ông nhìn đứa con gái đang nằm ôm mặt, mếu máo không nói được câu nào. Tiếp theo nhìn tới mấy người Lý Hạo. Ông giật mình, sửng sốt khi nhận ra khí chất âm u, lạnh lẽo tỏa ra từ trên người Lý Thông và bốn cao thủ Túc vệ quân. Ông già có thể nhận ra điều đó, vì ông cũng là một người học võ, tự lượng sức mình chỉ đấu được với một người trong năm người bọn họ. Nếu cả năm người cũng xông lên? Ông không dám nghĩ nữa. Quét ánh mắt tới Lý Hạo, bởi vì ông già ở trong nhà, đoạn sau mới chạy ra, ông không được chứng kiến cú ra đòn chớp nhoáng của Lý Hạo, nên ông không nhận ra điều gì đặc biệt ở chàng trai trẻ này. Nhưng hắn có tới năm cao thủ đi bảo vệ, chắc chắn không phải là người bình thường, ít nhất ông không thể đắc tội với hắn. Đánh giá cẩn thận tình hình, ông già lớn giọng ra lệnh: “Các con đi vào nhà hết đi, đứng cả ở đây còn ra thể thống gì nữa, bế cả con bé ngu ngốc kia vào nhà mà chữa trị.” Ông già khom lưng cúi đầu hối lỗi: “Các vị đại nhân, con bé nhà tôi còn non dại, có mắt không tròng. Kính mong các vị tha thứ cho nó, mong các vị hãy bỏ qua cho cửa hiệu của chúng tôi.” Lý Hạo lạnh nhạt bảo: “Được, ông rất thức thời, coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Đem hết những cái nón có giá trị nhất của quán ra đây, tôi mua hết.” “Nào dám, nào dám. Các vị đại nhân cứ lấy, sao tôi có thể lấy tiền của các vị được.” Ông già xua tay, cười cầu tài, ngoái cổ vào trong nhà gọi: “Hùng, Bảo mau lấy các loại nón quý nhất của nhà chúng ta ra đây.” Một tiếng đáp ứng từ trong nhà vọng lại, rồi hai gã thanh niên mang ra khoảng vài chục chiếc nón đủ loại màu sắc, kiểu dáng khác nhau. Lý Hạo thấy vậy, nói với Lê Việt Công: “Ngươi trả tiền nón cho ông chủ đi, thêm tiền phí tổn thuốc thang cho bà già rụng răng kia nữa.” “Vâng, cậu chủ.” Lê Việt Công đáp lời, đoạn dúi vào tay ông già một túi tiền đồng. Ông già rối rít từ chối không nhận, mãi đến khi Lý Thông bực mình túm cổ ông già lên bắt nhận tiền, lúc đấy ông ta mới chịu nhận cho. Bị sự kiện ở quán Hàng Nón làm cho cụt hứng, Lý Hạo không còn tâm tình bát phố. Hắn quyết định quay về Hoàng cung, trên đường về hắn hí ha hí hửng cầm hết chiếc nón này tới chiếc nón kia để nhìn ngó. Trong lòng thầm tính toán phân chia những chiếc nón cho các phi tần yêu dấu của hắn. Đêm nay, lại một đêm điên cuồng nữa, chọn cung của phi tần nào đây? Nhiều vợ là sướng hay là khổ? Hắn chọn đáp án là khổ. Chứ sao?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang