[Việt Nam] Nhất Thống Thiên Hạ
Chương 3 : Lý Hạo Sảm
.
Lý Hạo như chết đứng. Hắn lặng người hồi lâu. Lão thái giám cất tiếng khuyên bảo mãi hắn mới phục hồi lại tinh thần đi theo lão thái giám. Hắn được dẫn đến một nhà tắm rất rộng rãi, ở giữa có một bồn tắm xa hoa, lộng lẫy. Lý Hạo đuổi lão già kia ra, đoạn cởi quần áo mà bước vào bồn tắm.
Lát sau hắn thấy có hai cô gái đi vào nói rằng muốn hầu hạ hắn tắm, như bình thường thì hắn cũng không ngại gì mà bảo hai cô gái cùng phóng vào bồn tắm với hắn, rồi chơi trò uyên ương hí thủy. Nhưng thực sự lúc này hắn chẳng có tâm trạng đâu để chơi trò chơi thích thú đó, hắn đang rất hoảng loạn. Đúng vậy, hắn cực kỳ hoảng loạn.
Tựa đầu vào thành bồn tắm hắn lật lại tất cả những vấn đề mà hắn trải qua từ lúc cái tia chớp vàng chóe đánh trúng đầu cho đến hiện tại. Hắn phải chấp nhận một sự thật là bản thân mình đã xuyên việt. Chẳng những thế mà linh hồn của hắn đã nhập thể vào một vị vua. Đây là vị vua triều Lý, tên húy là Lý Hạo Sảm, thường gọi là Lý Sảm, khi đăng cơ lên ngôi, tự xưng là Lý Huệ Tông.
Giấc mơ cuối cùng của hắn chính là toàn bộ ký ức của vị vua Lý Huệ Tông. Từ đó hắn có thể hình dung được toàn bộ mọi tình thế của mình lúc này. Lý Sảm lên ngôi mới được 2 tháng, cũng thật tội nghiệp cho Lý Huệ Tông, ngồi vào ngai vàng chưa ấm chỗ đã bị Lý Hạo nhảy vào hâm nóng ghế ngồi mất rồi.
Hiện giờ, Lý Hạo băn khoăn nhất về chuỗi sự kiện xảy ra. Tại sao lại có một tia sét màu vàng? Tại sao hắn lại có những giấc mơ hỗn loạn đó? Tại sao hắn lại nhập thể vào vị vua này mà không phải là vị vua khác. Chẳng hạn như nhập thể vào Khang Hy, hay Ceasar, hay Tần Thủy Hoàng gì gì đó có phải tốt hơn không? Tại sao lại là Lý Huệ Tông cơ chứ? Lý Huệ Tông, người có số phận bi ai, một vị vua phải chịu cảnh nước mất nhà tan. đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com
Hắn đang rất buồn chán, hắn ủ rũ ngả đầu vào thành bồn tắm mà thiếp đi lúc nào không biết. Rất lâu sau đó, Lý Hạo nghe tiếng gọi rất dịu dàng: “Bệ hạ sao lại ngủ trong bồn tắm như thế?”
Lý Hạo mở mắt nhìn người phụ nữ đang yểu điệu đi đến trước mặt. Đó là nguyên phi Trần Thị Dung, người mà Lý Huệ Tông yêu say đắm. Hắn vội vàng đáp: “Tôi ... tôi nằm đây rồi mệt quá ngủ lúc nào không hay.”
Trần Thị Dung thoáng nhíu mày rồi mỉm cười: “Bệ hạ thật là, mau ra ngoài đi, để thần thiếp mặc quần áo cho người.”
Lý Hạo bất thần nhìn Trần Thị Dung. Đích thực là tuyệt đại mỹ nữ khiến cho Lý Huệ Tông điên đảo thần hồn. Nàng có đôi môi anh đào, dáng người nàng như một đóa phù dung rạng ngời, nàng có đôi mắt sáng như trăng rằm thể hiện sự thông minh, tài trí. Mỗi cái giơ tay, nhấc chân của nàng thướt tha như làn gió mùa xuân, tỏa ra hương hoa thơm mát làm cho người đối diện ngây ngất như lâm vào cõi hư vô.
Lý Hạo cảm giác như đang bị thôi miên, nhất thời hoảng hốt, tay trái bấm mạnh vào bắp đùi , tay phải tức thời xua loạn: “Không cần đâu, cô cứ ra ngoài trước đi, để từ từ rồi tôi tự mặc lại cũng được.”
Trần Thị Dung ngẩn người với kiểu xưng hô khác lạ và điệu bộ kỳ quái hiện giờ của Lý Hạo. Nàng cũng không nói gì nữa, sau đó cúi mình thi lễ, đoạn xoay người ra ngoài. Lý Hạo đợi nàng đi xa thì bước ra khỏi bồn tắm, cuống quít mặc quần áo vào, sợ lại có thêm một người đàn bà nào nữa chui vào phòng tắm của hắn.
Bản năng sinh tồn của ông trùm trỗi dậy, đánh động hắn rằng tuyệt đại mĩ nữ vừa rời đi có phần nào đó vô cùng nguy hiểm, phải luôn cẩn thận với nàng, nếu không hắn sẽ phải lâm vào khốn cảnh lúc nào cũng không hay biết.
Hắn đứng trước gương ngơ ngác nhìn khuôn mặt hoàn toàn mới lạ. Một gương mặt tuấn tú, đôi mắt sáng ngời lấp lánh thần quang thể hiện sự tinh anh. Nhìn như thế nào cũng không giống một hôn quân, phải chết trong khuất nhục vào cuối cuộc đời.
Lý Hạo đi ra cửa thì thấy lão thái giám đang đứng khom mình trước cửa đợi hắn. Lý Hạo nói: “Chú làm gì mà cứ cúi xuống thế, đi nào, chúng ta đến phòng đọc sách, tôi muốn đến đó.”
Lão thái giám ngơ ngác, sau đó ứng tiếng, tiếp theo lật đật, dẫn Lý Hạo đi vòng vòng vèo vèo qua mấy hành lang, mấy dãy phòng, mới đến được ngự thự phòng. Trong lòng của Lý Hạo rối như tơ vò, nên chẳng có thời gian đâu mà than ngắn thở dài với hoàng cung rộng lớn như thế. Lý Hạo vào trong phòng rồi đuổi hết đám thái giám hầu hạ xung quanh ra khỏi phòng, không quên dặn dò không cho bất cứ ai cũng không được vào làm phiền hắn. Hắn muốn ở đây để tĩnh tâm suy nghĩ lại tất cả mọi chuyện điên rồ đang xảy ra xung quanh mình.
Ngự thư phòng là một căn phòng lớn, chứa đầy những sách, hắn ngồi phịch xuống quét mắt liếc ngang căn phòng mới của mình. Bởi vì hắn có được toàn bộ ký ức của Lý Hạo Sảm nên việc đọc, viết chữ thời Lý, hắn đã nắm như lòng bàn tay. Hắn nhắm mắt trầm ngâm, hít vào thở ra theo bài luyện khí công mà hàng ngày hắn vẫn tập luyện. Đến giờ thì hắn mới có thể từ từ bình tâm lại.
Rất lâu sau, Lý Hạo mở bừng mắt, đôi mắt lấp lánh thần quang. Bản năng của đại nhân vật đứng trên đỉnh giới giang hồ đất Sài Gòn đã trở về. Theo thói quen, Lý Hạo đưa tay vuốt ve lên ngón tay út của mình, hắn ngước đầu nhìn xuống, tự lẩm bẩm: “Ngón tay mới này sao lại nõn nà như của đàn bà vậy, tên vua ngu ngốc Lý Huệ Tông sống trong nhung lụa quá lâu rồi, ngay cả nhà cửa, vợ, con cũng không giữ được. Thôi thì để Hạo Chín Ngón này bảo vệ hộ ngươi. Ông Trời muốn tuyệt đường sống của ta, cho ta đầu thai vào kiếp vua ngu ngốc. Khốn nạn! Đã thế ta sẽ đấu với Ông Trời, ta sẽ thay đổi càn khôn, quét sạch mọi kẻ thù của ta. Kiếp trước ta đã làm được, kiếp này ta cũng sẽ làm được. Ông Trời, hãy chống mắt mà xem.”
Lý Hạo siết mạnh bàn tay, cả thân mình cơ hồ bừng bừng tỏa ra khí thế bá vương, duy ngã độc tôn. Hắn đập bàn, phóng mình bay ra giữa phòng, đi bài quyền Long Hổ Song Sát. Đôi tay mảnh khảnh múa lên những đường quyền đầy lực.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện